Giữa sân lập tức hoàn toàn an tĩnh lại.
Liễu Bình thoáng bước lên trước, đấm thẳng một quyền vào mặt Trương Bình
Hà.
Thân thể Trương Bình Hà chợt lóe, đã đến phía sau Liễu Bình, đôi tay như trảo
như câu chộp đến giữa lưng hắn.
Liễu Bình không quay đầu lại mà chỉ vung tay tung một cú chém ngang mang
theo lửa đỏ, đánh vào song trào của Trương Bình Hà.
Ánh lửa nổ tung lên.
Hai người đều lui một bước, sau đó cả hai cùng tiến lên, liên tục trao đổi ba
mươi chiêu.
Liễu Bình khi thì ra quyền, khi thì đổi ra đao, trực tiếp xông lên công kích như
mưa rền gió dữ, gần như không để lại chút đường sống nào.
"Bang!"
Một tiếng động thanh thúy vang lên.
Liễu Bình bị Trương Bình Hà đánh bay ra ngoài.
"Quyền pháp của Liễu sư đệ thật tốt, nhưng trong lúc hành chiêu lại thu tay
không được."
Trương Bình Hà đứng tại chỗ, bình luận.
Triệu tông chủ nhíu mày hỏi: “Lý chưởng môn, vì sao đồ đệ của người vẫn luôn
cường công?"
"Mới nhập môn mười lăm ngày."
Lý chưởng môn lạnh nhạt nói.
Triệu tông chủ “À"
một tiếng, mày cũng buông lỏng.- - Thì ra mới nhập môn không lâu, cho nên
thu tay không được trong lúc chiến đấu, như thế cũng hợp tình hợp lý.
"Xem ra lần luận bàn này là giúp đệ tử ngươi tiến bộ."
Triệu tông chủ nói.
"Hy vọng vậy."
Lý chưởng môn nói.
Lời này tất nhiên bị mọi người chung quanh nghe thấy rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, các đệ tử của Ma Sơn Tông đều hơi mất hứng thú, cảm thấy
đại khái lần quan sát này sẽ biến thành chỉ giáo đơn phương.
Giữa sân.
ấ ễ ề
Chỉ thấy Liễu Bình lui về phía sau một bước, rút bột đao ra từ bên hông, cười
nói: “Trường sư huynh, ta phải dùng đao."
Trương Bình Hà thấy hắn nói chuyện trịnh trọng như vậy thì lập tức hỏi: “Là
Hoán Linh đao pháp à?"
"Đúng vậy"
Liễu Bình nói.
Trương Bình Hà nghiêm túc lên, lấy một thanh trường kiếm ra và nói: “Đến đây
đi."
"Được."
Liễu Bình nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo -- Một luồng sát ý kinh người tỏa ra từ trên người
Liễu Bình, khiến cho Trương Bình Hà đứng ở đối diện hắn đột nhiên run lên.
Đao động.
Đạo theo người mà động.
Tốc độ của Liễu Bình nhanh hơn mấy lần so với trước đó, không biết lúc nào đã
tới gần người, nghênh diện chém một đao xuống Trương Bình Hà.
Đao này bình bình đạm đạm, nhưng lại phong kín tất cả các lối thoát.
Thiên địa chỉ còn đao này.
Vì sao đao pháp như vậy lại được chém ra từ tay một thiếu niên mười lăm mười
sáu tuổi kia chứ! Chỉ thấy ngọn lửa vô biên hiện ra từ hư không, rào rạt rào về
rồi bám vào trường đao, ngưng tụ thành thần thú kỳ lân cao đến tận trời.
Trong đầu Trương Bình Hà trống rỗng.- - Trốn không thoát.
Sẽ chết, mình sẽ chết dưới đao này.
Một tiếng hét to vang lên: “Lui!"
Chỉ thấy Triệu tông chủ cách không trảo một cái, lập tức kéo Trương Bình Hà ra
khỏi lưỡi đao kia.
Mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đao này thật sự đáng sợ, quả thực làm người ta không thể né tránh.
Càng làm người ta giật mình chính là, nguyên tố Hỏa cứ như hóa điên, toàn lực
hiện hóa ra con kỳ lân cao mấy thước, cứ như muốn giết sạch tất cả mọi người ở
đây.
"Liễu Bình, thu đao!"
Lý chưởng môn quát.
Mặt Liễu Bình toàn là mồ hôi, hắn tuyệt vọng hét lớn: “Sư phụ, ta thu không
được ——”.
Một đao chém ra.
ễ
Hoán Linh đao pháp, Kỳ Lân Trảm! Đạo này hội tụ toàn lực của Liễu Bình và
toàn lực của “Sơ châm"
thuộc về Hỏa chi Pháp Tắc.
Chỉ thấy kỳ lân lửa nóng bỏng kia bay ra từ thanh đao, lập tức nhào về hướng
tượng thần nằm ở giữa miếu thờ.
Tượng thần bỗng giật mình.
Kể từ khi tà giáo buông xuống tới nay.
Trải qua mấy trăm năm, những thứ yêu ta luôn có thể thi triển ra đủ loại thủ
đoạn, hoặc là mê hoặc người ta gia nhập tà giáo, hoặc là âm thầm ám sát cường
giả, hoặc là ký sinh trên người kẻ tu võ.
Kinh nghiệm mang theo vô số máu và nước mắt đều làm nhân loại dè chừng và
sợ hãi vô cùng.
Cho nên.
Lúc Liễu Bình thi triển ra Kỳ Lân Trảm, bởi vì không khống chế được chiêu
thức, cho nên Hỏa Kỳ Lân nhào về hướng tòa tượng thần Chúc Dung được cung
phụng ở giữa ngôi miếu nát này.
Đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, tượng thần nhịn không được giật mình.
Chính là lần này -- Giữa đại điện, Lý chưởng môn, Triệu Tông môn và cả năm
vị trưởng lão của hai môn phái biến mất khỏi vị trí cũ.
Bọn họ vây quanh tượng thần Chúc Dung, rút kinh khí ra rồi cùng quát to:
“Sát!"
Dưới màn đêm.
Cả ngôi miếu ầm ầm nổ tung, lửa và hàn băng hóa thành từng sợi quang ảnh
bay loạn trong mưa rào phất phới như tinh vũ.
Liễu Bình thuận theo gió lui về phía sau, híp mắt lại.
Hắn thấy quái vật khổng lồ kia bị hai vị chưởng môn và năm vị trưởng lão toàn
lực vây công, bị đánh trở tay không kịp.
Rất tốt.
Cứ đánh tiếp như vậy thì chắc chắn tà vật kia phải chết.
Điều duy nhất phải lo lắng chính là -- Vì sao nó lại ôm cây đợi thỏ tại đây? Liễu
Bình quay đầu, lần lượt quét qua núi rừng, vác núi, khe suối, sườn núi đá trong
bóng đêm.
Bỗng nhiên.
Trong một mảnh rừng trúc, những hàng chữ nhỏ chi chít lặng yên nổi ra: “Kẻ ẩn
núp Tà Cốt."
"Kẻ ẩn núp Tà Cốt."
Thì ra là có mai phục, một khi tấn công trong miếu thành công, Nhân tộc bị
đánh tan thì rừng trúc bên ngoài sẽ phát động đợt đánh bất ngờ, tiêu diệt hết tất
cả mọi người.
Thân thể Liễu Bình giãn ra, tất cả lửa trên trường đao trong tay đã hoàn toàn tắt
lụi.
Trường đao trở lại vào vỏ.
Cả người hắn hòa vào màn mưa đêm, im hơi lặng tiếng theo gió mà bay vào
rừng trúc.
Đông! Hắn dừng lại trước rừng trúc, rút trường đao ra rồi nhẹ nhàng run lên.
Chỉ thấy một ngọn lửa nhảy ra từ mũi đao.
"Có thể giúp ta che lấp một chút không? Ta muốn tận lực giữ lại thực lực,
không muốn để người khác biết thực lực của một tiểu tử mới mười lăm tuổi lại
cao đến mức này, dù sao ta vừa vào môn phái mà thôi."
Liễu Bình nói.
Ngọn lửa kia nhảy nhảy.
Oanh ––
Danh Sách Chương: