Bóng đêm.
Bóng đêm bao phủ mọi thứ.
Trong khu mộ địa mênh mông vô bờ, có một doanh trại đơn sơ.
Bốn phía yên tĩnh im ắng.
Trong lều trại, máu tươi từ kẻ bị thương chảy xuôi xuống, thuận mép giường rơi
tí tách xuống mặt đất.
Từng hàng chữ nhỏ lơ lửng giữa hư không:
[Kẻ truy lùng sắp tới.]
[Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.]
[Thời gian còn lại.]
[01: 22]
[01: 21]
[01: 20]
[...]
Thời gian dần dần trôi qua.
Bỗng nhiên.
Những giọt máu tươi đang chảy xuống bỗng quay trở lại vết thương của các tu
sĩ.
Mọi thứ đều chảy ngược lại.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng đảo ngược.
Mấy giây sau, những dòng chữ nhỏ này lại nổi lên:
[Kẻ truy lùng sắp tới..
[Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.]
[Thời gian còn lại.]
[01: 22]
[01: 21]
[01: 20]
[...]
Liễu Bình bỗng mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình đang đứng trong Vĩnh Dạ hắc ám, trên mặt đất lại có từng
hàng bia mộ sắp xếp rất chỉnh tề, kéo dài tới tận cùng của thế giới.
Thị lực đã khôi phục.
Không chỉ thị lực, ngay cả nơi cụt tay cũng đã mọc ra cánh tay mới.
Tuổi của mình từ năm tuổi biến thành mười chín tuổi.
Thân thể khỏe mạnh, kinh mạch thông suốt, linh lực hơi ít, trình độ vào khoảng
Luyện Khí đỉnh phong.
Một giọng nói bỗng vang lên: "Đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?"
Liễu Bình quay đầu nhìn về một bên, thấy được một người tu hành đang sử
dụng pháp quyết, điều khiển từng bộ thi thể rơi vào trong quan tài, sau đó đắp
nắp quan tài lên, đưa vào trong bùn đất để quan tài dần dần chìm xuống lòng
đất.
Người mai táng.
Hóa ra là đoạn thời gian này sao... Như vậy, tiếp xuống rất rõ ràng, Kẻ truy lùng
sắp tới.
Quả nhiên.
Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, người tu hành kia đã thu hồi pháp quyết, cười nói:
"Đạo hữu, ngươi hãy nghỉ ngơi tại đây một lát, ta muốn đi gặp cấp trên."
"Được."
Liễu Bình nói.
"Ta cũng sẽ bẩm báo chuyện của người lên cấp trên, chắc hẳn sẽ có sắp xếp
tương ứng nhanh thôi, ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi một lát, chú ý an toàn."
Hắn ta rời đi.
•••"Ã n,, Liễu Bình lại nằm trên cáng cứu thương một lần nữa.
Trong mộ địa yên tĩnh lại.
Chỉ có thời gian đang không ngừng trôi qua.
[00: 04]
[00: 03]
[00: 02]
[00: 01]
[Kẻ truy lùng đã tới.]
[Bắt đầu viết lại lịch sử, xin hãy nghiêm túc đối mặt với cơ hội duy nhất này.]
Chữ nhỏ lấp lóe, nhanh chóng nhập vào trong hư không.
Khóe miệng Liễu Bình vểnh lên.
Một giây sau.
Bịch... bịch... bịch... Từng tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.
Một người tu hành vạm vỡ vén rèm lên, đi từ trong lều trại ra ngoài.
"Tại sao lại là nơi này? Những tên phụ trách trị liệu kia quá vô trách nhiệm đi,
rõ ràng ta chỉ bị hôn mê mà thôi, tại sao lại ném ta tới nơi Loạn Táng chứ?"
Người tu hành võ đạo tức giận nói.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Đạo hữu, ngươi cũng bị ném tới nơi này sao?"
Người tu hành võ đạo hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình trả lời.
"Ta tên là Vương Thành, đệ tử Lỗ Vân môn."
Người tu hành võ đạo ôm quyền nói.
"Ta là Liễu Bình."
"Liễu Bình?"
"Đúng, lần này ta tới đây, thật sự là không mang theo nhiều linh thạch lắm,
cũng không biết nó ra sao nữa, tự nhiên biến mất."
"Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ta đang nói... ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngươi."
"Cho ta?"
"Đúng, ta đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, hiện tại thật vất vả mới trở về
nơi đây, thấy được người một lần nữa... ta thật muốn tặng người một phần quà
nhỏ."
Liễu Bình mỉm cười rất ấm áp, chân thành và lịch sự.
Nếu như lão đạo hoặc Người ghi chép lịch sử còn ở nơi đây, chắc chắn sẽ phát
hiện, thực ra hiện tại hắn đang bị một loại trong hai hạt giống sức mạnh ảnh
hưởng tới tính cách của mình, cho nên mới có những hành động như vậy.
Võ tu cảm thấy rất bối rối, ôm quyền nói: "Liễu đạo hữu, ngươi cũng quá khách
sáo đi."
"Không sao không sao, gặp lại tức có duyên, xin hãy nhận lấy nó đi."
Liễu Bình ôm quyền thi lễ, lúc này mới chuyển động chiếc nhẫn Kinh Các trên
tay.
Dị biến xuất hiện... Một ngọn núi nguy nga vàng lóng lánh bỗng xuất hiện.
Đây là một ngọn núi được cấu tạo hoàn toàn bởi vàng thỏi! Âm! Núi vàng từ
trời rơi xuống, va chạm mãnh liệt với mặt đất, làm cho bụi bặm bay lên tận trời.
Vương Thành không kịp phản ứng đã bị ép tại dưới núi.
Mấy giây sau... Liễu Bình lại chuyển động chiếc nhẫn.
Núi vàng bỗng biến mất.
Liễu Bình tùy ý sử dụng pháp quyết.
ể ỗ
Thi thể Vương Thành bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ.
Vương Thành đã tắt thở từ lâu, thế nhưng đôi mắt vẫn không cam tâm mà mở
to.
Có vẻ như tới tận khi chết mất, hắn ta vẫn không thể nào tin nổi, mình còn chưa
kịp nói thêm mấy câu đã bị một ngọn núi vàng đè chết tại nơi này.
Quan tài khép lại, chậm rãi bị vùi xuống lòng đất.
Liễu Bình ngẩng đầu, nhìn về khung trời Vĩnh Dạ đen nhánh, nhỏ giọng lẩm
bẩm: "Các vị, đã chờ lâu rồi."
"Giết hơi nhanh..."
Liễu Bình cảm nhận lực lượng trong cơ thể, chỉ cảm thấy thực lực Luyện Khí
đỉnh phong vẫn không đủ để sử dụng.
Thế nhưng... Hiện tại cũng không phải là lúc để tu hành.
Quá nhiều chuyện còn chờ mình đi làm, nếu như giờ phút này dùng để tu hành,
vậy thì cần phải trì hoãn chuyện kế tiếp.
Làm sao bây giờ? Liễu Bình mở sách thẻ ra lật đi lật lại.
Vẫn chỉ còn lại hai tấm thẻ bài tử vong.
Nếu như hiện tại chiến đấu với người khác, hoàn toàn không thể trông cậy vào
được mà.
Hắn thở dài, nói: "Lilith, người cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của Lilith truyền tới từ trên đầu hắn: "Ta đã choáng, hoàn toàn không
biết hiện tại là đoạn thời gian nào cả."
Liễu Bình ho nhẹ, giải thích: "Đơn giản mà nói, đoạn thời gian này mới là khởi
điểm của mọi việc, ta gặp Andrea và Triệu Thiền Y ở nơi đây..."
Hắn giải thích giản lược một lần.
"Nếu hiện tại đã không còn lực lượng nào khác, vậy thì dùng lực lượng thẻ bài
đi, dù sao người vẫn còn có ta, điều này chứng minh người vẫn là một thẻ bài
sư."
Lilith đề nghị.
"Ngươi nói đúng."
Liễu Bình vỗ tay, nói.
"Hiện tại ngươi còn không có chức nghiệp, hoàn toàn có thể thử rút ngẫu nhiên,
tranh thủ thời gian hấp dẫn một tấm thẻ chức nghiệp từ trong lực lượng Vĩnh Dạ
để sử dụng đi."
Lilith lại nói.
Danh Sách Chương: