Trời đã tối.
Sao giăng đầy trời.
Ánh trăng chiếu rọi xuống, thôn xóm nơi xa tỏa ra vô số những điểm ánh lửa.
Liễu Bình và lão đạo ngồi bên bờ ruộng hoang, thắp lửa trại lên, nướng vàng
mấy con cá nướng.
Lão đạo gặm một miếng cá, uống một ngụm rượu, có vẻ tương đối sung sướng.
Hiện giờ Liễu Bình chỉ có năm tuổi, tuy đã là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng bây giờ phải
tu công đức, năm tuổi uống rượu thì nhất định không ra thể thống gì, hắn chỉ có
thể yên lặng uống nước suối trong hồ lô.
"Sư phụ."
"Hả?"
"Người nói xem con phải làm thế nào mới tích góp công đức nhanh được?"
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, đương nhiên là cứu người
nhanh nhất rồi, nhưng chúng ta lại không biết ở nơi nào sẽ chết người, cho nên
–– Từ từ đi."
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu có người có ý chế tạo một trận đại tai nạn,
sau đó hắn lại đi cứu vớt những người gặp tai hoạ đó, như vậy có công đức hay
không?"
"Hừ!"
Lão đạo cười lạnh và nói, “Thiên Đạo luân hồi, tất cả mọi chuyện đều rất rõ
ràng, con muốn giấu trời qua biển là không được, phải có được công đức chân
chính -- Con cho rằng hành vi ăn gian điểm này có thể giấu được trời cao?”.
"Sư phụ biết cả từ ăn gian điểm này luôn à?"
Liễu Bình bất ngờ mà hỏi.
"Đương nhiên, chư thiên vạn giới, nơi nào cũng có văn minh, sư phụ con có đọc
qua rất nhiều loại văn minh nhân loại, tất nhiên là biết nhiều hơn con."
Lão đạo đắc ý nói.
Liễu Bình rơi vào trầm tư.
Nhớ lại năm đó -- Bởi vì hắn kháng cự phi thăng nên không nghe sư phụ kể về
thiên ngoại thiên, vì thế cũng không biết rốt cục sư phụ biết được bao nhiêu.
Hiện tại xem ra, trước khi toàn bộ thế giới rơi vào Kịch Bản Hắc Ám, sư phụ có
thể phát hiện trước và kịp thời giúp hắn an bài sắp xếp, sau đó sư phụ tự trốn
chạy thành công Sư phụ luôn rất có bản lĩnh ở phương diện này.
"Vậy chỉ có thể thành thành thật thật tích góp công đức."
ễ ấ ấ ồ ề ồ ố ấ
Liễu Bình thở dài, tùy tiện lấy ra mấy đồng tiền rồi vung xuống mặt đất.
Lão đạo nhìn thoáng qua những đồng tiền đó, lạnh nhạt nói: “Cách đây tám vạn
tám ngàn dặm có người tự tử, ngươi có cứu hay không?"
Liễu Bình cũng nhìn chằm chằm vào đồng tiền và nói: “Còn một phút thì hắn sẽ
chết -- Xem kìa, hắn đã chết, con không cứu kịp."
Lão đạo buông cá nướng ra, nắm đồng tiền lên rồi lại vung một cái ra.
Đồng tiền leng keng leng keng rơi xuống mặt đất, lại lộ ra những mặt khác
nhau.
"Cách đây tám vạn chín ngàn dặm, có người quyết đấu sinh tử, muốn đi cứu hay
không?"
"Không kịp, bay qua rồi hoa cúc cũng nguội lạnh."
"Xem đi, cho nên phải dựa vào cứu người để tích góp công đức, cũng không thể
tùy tiện như vậy."
"Ai..."
Liễu Bình có chút buồn rầu.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tích góp đủ công đức? Không có công đức
thì không thể kêu gọi Linh Lục Đạo, hắn cũng không thể sáng tạo ra bộ võ kinh
có thể chiến thắng Ác Mộng kia được.
Bỗng nhiên.
Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hai sư đồ nhìn lại nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy hơn mười nam tử cường tráng cầm binh khí đang đi xuống từ trên
đường núi, đã sắp chạy về thôn trang kia.
Bọn họ bỗng nhìn thấy lửa trại bên này, lập tức dừng bước chân.
"Hai người đang làm gì?"
Người cầm đầu thét to.
"Đoán mệnh."
Liễu Bình đáp.
"Làm gì ở chỗ này?"
Người nọ tiếp tục hỏi.
"Chúng ta đi ngang qua nơi đây, nghỉ ngơi một lát."
Lão đạo chắp tay cười nói.
Mấy người đối diện nhìn nhìn hai người, chỉ thấy một già một trẻ này thân thể
gầy yếu, quần áo tả tơi, tay không tấc sắt, không khỏi thả lỏng đi.
"Hừ, không có miếng gì để kiếm chát, giết cũng không thú vị, đi."
Người cầm đầu nói.
ầ ầ ầ ắ
Một nam tử thon gầy phía sau người cầm đầu giữ chặt hắn ta lại, nói nhỏ một
câu: “Trường ca, đừng nóng vội, người xem trước mặt bọn họ có đặt một vài
đồng tiền kìa."
Trường ca đi đầu nhìn lại, quả nhiên bên lửa trại có rơi vãi năm sáu đồng tiền.
Hắn ta hung hăng gõ gõ đầu nam tử thon gầy, quát: “Ngu xuẩn! Bản trại chủ
chính là tuần son Đại vương, chỉ làm mấy chuyện lớn như giết người cướp của,
chẳng lẽ có mấy đồng tiền mà cũng muốn cướp?"
"Vâng, Trường ca nói quá đúng."
người gầy Kia vội vàng nói.
Lúc này Trường ca mới dùng tay, hô về hướng đối sự đồ: “Hai người giao hết
đồng tiền ra đây, để chúng ta khỏi phải xuống tay đoạt, hiểu chưa?"
"Ngươi làm vậy còn không phải là đang đoạt sao."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Hắn tiện tay tính toán, nhìn nhìn hơn mười nam tử cầm binh khí trong tay này,
lại liếc nhìn thôn xóm nơi xa một cái.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện lên: “Ngươi phát hiện ý đồ của đám
cường đạo này."
"Trời cao có đức hiểu sinh, nếu người ra tay đánh bại bọn họ, cứu vớt thôn
trang, ngươi sẽ đạt được công đức nhất định."
Liễu Bình vui vẻ đứng lên khỏi bên cạnh đống lửa, xách que cời lửa đi về
hướng mười mấy người kia.
Bọn cường đạo đối diện phát hiện ý đồ của hắn, sôi nổi ồn ào cười ra tiếng.
"Tiểu tử, ngươi lấy cây gây kia tới là muốn làm gì?"
Trường ca ôm hai tay mà hỏi.
"Giết các ngươi đó."
Đứa trẻ mắt mù cười nói.
Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh.
Bỗng nhiên.
Lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Chú ý!"
"Không thể sát sinh, nếu không công đức sẽ bị hao tổn."
Tay Liễu Bình khựng lại.
Một nam tử đối diện rút đao ra, nói: “Tiểu tử này không nghe lời, ta đưa hắn lên
trời thôi."
Hắn cầm đao đâm về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình tùy tiện chống đỡ, vọt vào đám người rồi vung que cời lửa qua lại
một cái, lập tức đánh đến đám cường đạo này người ngã ngựa đổ, nằm trên mặt
đất không ngừng quỷ khóc sói gào.
-- Không có ai thương vong.
"Hả? Ta thường nói sát tính trên người người quá nặng, hôm nay đổi tính rồi
hay sao?"
Lão đạo ngạc nhiên hỏi.
Chỉ thấy Liễu Bình giữ que cời lửa lên, vẫn không nhúc nhích, cứ như gặp phải
nan đề nào đó.
Không giết những người này.
Sau khi thương thế của bọn chúng khôi phục thì sớm muộn gì cũng tiếp tục đi
cướp của giết người.
Nhưng giết những người này thì công đức của hắn lại bị thiệt thòi, không có lời.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Hắn cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi nhìn
về hướng lão đạo: “Sư phụ, con tính ra mệnh số của những người này, nếu về
sau bọn họ sẽ giết người, con giết bọn họ, như vậy không xem như hao tổn công
đức đúng không?”.
Lão đạo uống một ngụm rượu trong hồ lô, ngồi trước đống lửa phe phẩy cây
quạt, híp mắt nói: “Mệnh số sẽ thay đổi, tuy rằng hiện tại con tính ra như thế,
nhưng ai có thể bảo đảm về sau không xảy ra biến hóa?"
Liễu Bình thở dài nói: “Con chỉ sợ chuyện này."
"Không nói đến có người có thể ăn năn sửa mệnh, chỉ nói con vì khả năng một
người sẽ giết người trong tương mà hiện tại giết hắn trước-- Điều này có vẻ
không vững chắc gì mấy."
Lão đạo tiếp tục nói.
Liễu Bình cắm que cời lửa xuống đất, nhìn về phía bọn cường đạo lăn lộn đầy
đất.
Hắn buồn rầu gãi đầu, hỏi: “Trường ca kia, vì sao các ngươi lại đi làm cường
đạo? Đừng nói dối, ngươi biết chúng ta là tu hành người, người vừa nói dối là ta
biết ngay, ta sẽ giết ngươi."
Trường ca quỳ mọi đến trước mặt hắn, liên tục dập đầu và nói: “Tiên sư tại
thượng, quê nhà chúng tiểu nhân đã xảy ra thủy tại, đồng ruộng bị nhấn chìm,
dễ bò chết hết, thật sự sống không nổi nữa!"
Liễu Bình thoáng cảm ứng, đúng là người này đang lời thật.
"Tiên sư tại thượng, tiểu nhân nói thật mà, nếu có cơm ăn có ruộng trồng trọt, ai
lại muốn làm cường đạo!"
Trường ca tiếp tục dập đầu nói.
Danh Sách Chương: