Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hừng đông.
Thành phố trung tâm thế giới.
Chính phủ thế giới.
Vô số những người máy không cách nào đếm hết đang dọn mọi thứ ra ngoài.
Trên quảng trường bên ngoài có vô số các phi toa chi chít đang không ngừng
chở chúng đi.
Một quan viên cao cấp vừa tới đi làm nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bắt
lấy một người máy, quát lên: “Đây là chuyện gì? Vì sao chính phủ thế giới lại
chuyển chỗ?"
"Báo cáo trưởng quan, bởi vì bộ máy xử lý trung ương của thế giới đã bán ra hết
tất cả các tòa nhà hành chính của chính phủ."
Người máy nói.
Quan viên cao cấp sửng sốt, không thể tin mà nói: “Bán? Không có khả năng!
Nhất định là sai sót trình tự rồi!"
"Quả thật là như thế, trên thiết lập của bộ máy xử lý trung ương của thế giới,
mảnh đất mà chính phủ thế giới dùng vẫn chưa được đánh dấu, cũng chưa từng
có ai dám mua, nhưng tình cảnh hôm nay đã xảy ra."
Người máy nói.
"Là người nào mua?"
Cao cấp quan viên hỏi.
"Một giáo hội Khoa Học."
Người máy đáp.
Trên mặt quan viên cao cấp lộ ra vẻ sợ hãi, lẩm bẩm nói: “... Thật khủng bố,
giáo hội này lại có tài chính khổng lồ như vậy! Tâm tư và thủ đoạn kín đáo như
thế! Có cả quyết đoán nhất đẳng vượt trội đó nữa! Bọn họ có bao nhiêu người?"
"Bốn người thưa trưởng quan."
"Ngươi nói cái gì! !!"
Cùng thời khắc đó.
Trong tòa nhà hành chính của chính phủ thế giới.
Bạch Lang ngồi xổm trên cửa sổ, giật giật cái mũi rồi nói: “Rất nhiều chức
nghiệp giả đều tới thử, sức ảnh hưởng của chuyện lần này đã không nhỏ."
"Đây là chuyện tốt."
Đoàn trưởng nói.
Hắn ta nhìn về phía đại sảnh.
ấ ễ
Chỉ thấy Liễu Bình đứng trong đại sảnh, bò trên một bộ máy thực nghiệm tinh
vi cỡ lớn, đang chỉ huy người máy lắp ráp.
Lạc Tinh Thần đứng bên cạnh Liễu Bình, nhìn hắn bận bận rộn rộn với vẻ mặt
đầy hứng thú.
"Thẻ bài thứ nguyên được tạo ra, văn minh nhân loại của toàn bộ thế giới chân
thật sẽ nghênh đón một bước nhảy vọt, Bạch Lang, người biết điều này có nghĩa
là gì không?"
Đoàn trưởng hỏi.
"Không biết, dù sao chúng ta sẽ lưu danh sử sách, đoàn trưởng người nói điều
này có nghĩa là gì?"
Bạch Lang nhún nhún vai.
Đoàn trưởng có chút hưng phấn, nói: “Có nghĩa là chúng ta đang cứu vớt toàn
bộ lịch sử nhân loại, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với tất cả
những thứ tồn tại trong tuyến thời gian chủ, thậm chí cả tương lai của chúng ta
cũng vì thế mà thay đổi theo."
Bạch Lang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Hình như có mấy chức nghiệp giả
mạnh nhất muốn gây sự, sau lưng bọn họ là ba thể lực ma quỷ, Tà Linh và tập
đoàn tài chính Địa Tinh."
Gã liếm liếm môi và nói: “Lần này có thể để ta đi chơi không?"
"Vậy ngươi đi đi, đừng giết người không liên quan."
Đoàn trưởng nói.
"Được."
Trên mặt Bạch Lang hiện ra nụ cười khủng bố, gã bước nhanh vài bước hướng
về phía trước rồi hóa thành một con sói, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của đoàn
trưởng.
Đoàn trưởng đứng tại chỗ một lát, bỗng lẩm bẩm: “Bạch Lang thích chơi ám
sát... Vậy không đủ sức ảnh hưởng..."
Hắn ta duỗi tay rút ra một thẻ bài từ hư không, tung ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Đi,
nằm bò tầng cao nhất của cao ốc."
Thẻ bài bay bổng lơ lửng, phất phới trong làn gió, sau đó đột nhiên phát ra một
tiếng vang nhỏ.
Phanh! Thẻ bài biến mất.
Một con Cốt Long khổng lồ bay lên trời, lượn vòng một lát như muốn che trời,
sau đó dừng lại ở tầng cao nhất cao ốc thế giới.
Nó lạnh lùng quan sát thế giới, bỗng phát ra một tiếng rống giận chấn động tứ
phương.
Trong đại sảnh.
Liễu Bình nghe thấy tiếng gầm đó, sau đó lại chuyển sự chú ý đi, tiếp tục chỉ
huy nhóm người máy trang bị thiết bị.
ầ ố ế
Lạc Tinh Thần nhảy xuống từ cái máy, đi đến bên cạnh đoàn trưởng và nói:
“Thế giới chân thật có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều thứ bị che giấu, chúng
ta phô trương như thể có quá mức quá hay không?"
Đoàn trưởng nói: “Chúng ta cần phô trương một chút, như vậy mới có thể giành
được lòng người từ trong tay các tộc, dù sao thì..."
"Thời khắc lịch sử khi Thần Trụ Hư Không sụp đổ cũng không còn xa."
Bạch Lang máu me đầy người đi vào trong đại sảnh.
"Thỏ Tử, trị liệu giúp ta."
Gã nói với một máy móc lớn.
"Được."
Từ trong cỗ máy truyền ra giọng nói của Liễu Bình.
Bạch Lang đứng im bất động, trên thân lại hiện lên một luồng ánh sáng thần
thánh ấm áp, chữa lành toàn bộ vết thương trên người gã.
Vết thương đã lành rồi sao? Bạch Lang giơ tay, nhấc chân, phát hiện mình đã
không còn bất cứ vết thương nào nữa.
Xem ra vết thương đã lành lặn rồi!
"Ha, có một đồng đội phụ trách trị liệu thật sự là thoải mái!"
Bạch Lang nhếch miệng cười, đang định bước đi, lại cảm thấy đầu choáng mắt
hoa.
Cỗ máy kia lại xuất hiện một cánh cửa.
Liễu Bình nhảy ra ngoài, nói với giọng áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bận váng đầu,
dùng nhầm Trị liệu thuật."
Hắn lại vung ra một luồng sáng thần thánh, bắn lên người Bạch Lang.
Ánh sáng thần thánh dần dần nhập vào trong cơ thể của Bạch Lang, chữa trị
toàn bộ tổn thương của gã.
Bạch Lang mừng rỡ, nói: "Lần này tốt rồi."
Liễu Bình gật đầu với gã, lại trở về trong máy móc kia làm việc.
Bạch Lang đi xuyên qua đại sảnh, đi tới gần cửa phòng họp, đẩy cửa ra đi vào.
Lại thấy được Lạc Tinh Thần đang đọc một quyển sách.
Đoàn trưởng tựa lưng vào một cái ghế bành, hai tay ôm kiếm, hai mắt khép hờ,
cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Có nhiều kẻ địch lắm sao?"
Lạc Tinh Thần hỏi.
"Càng giết lại càng nhiều, bọn chúng đều là giáo hội cỡ lớn, có quá nhiều giáo
đồ."
Bạch Lang nói với vẻ khó chịu.

"Cần ta ra tay không?"
Lạc Tinh Thần hỏi.
"Không, ta lại cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu thu nạp giáo đồ, làm vậy thì rất
nhiều chuyện cũng không cần chính chúng ta ra tay."
Bạch Lang nói.
"Tuyển nhận giáo đồ sao..."
Lạc Tinh Thần lộ vẻ suy tư.
"Đúng vậy, hay là chúng ta thành lập một học viện đi."
Bạch Lang càng nói càng hưng phấn, nói tiếp: "Vừa lúc chúng ta có bốn người,
ngươi, ta, Đoàn trưởng, Thỏ Tử, mỗi người phụ trách một học viện, đó chính là
bốn học viện, chúng ta kết hợp tạo thành một trường học liên hiệp, trong trường
học truyền dạy lực lượng hệ thần bí, ngay cả tên của trường học là gì ta cũng đã
nghĩ tới, cứ gọi là..."
Đoàn trưởng từ từ nhắm hai mắt, xen lời: "Bạch Lang, chúng ta chỉ có một
năm."
Bạch Lang cụt hứng, nói: "Cũng vậy, thời gian quá ngắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK