Ầm ầm ầm ầm -- Mặt đất ở giữa quảng trường vỡ ra, một cái đầu khổng lồ cao
bảy tám mét chui ra từ lòng đất, đang quan sát mọi người.
"Hoan nghênh các ngươi, các phàm nhân."
Cái đầu thật lớn kia hé miệng, lộ ra một cánh cửa nạm đầy đá quý.
"Đi vào cánh cửa trong miệng ta thì có thể tiến vào bảo khố Long tộc, nhưng
trong các ngươi, chỉ có người xuất sắc cuối cùng mới có vinh dự này."
Sáu người trên quảng trường quay mặt nhìn nhau.
"Chúng ta nhất định phải chết hết, chỉ để lại người cuối cùng là như thế à?"
Delia cười lạnh và nói.
Những người khác cũng cảnh giác.
Dù Aland đã đạt được một mũ giáp Long tộc, nhưng lúc này cũng đột nhiên tỉnh
ngộ.
Đúng vậy.
Tất cả mọi chuyện ở nơi này cứ như được dàn dựng sẵn.
Trong cuộc chém giết hung hãn, nếu chỉ còn lại một người cuối cùng, vậy người
này nhất định cũng dùng hết sức lực.
Đến lúc đó, nếu Long tộc không có ý tốt -- Chẳng phải là người chiến thắng
cuối cùng kia cũng sẽ chết trong tay chúng hay sao? Mọi người giết hại lẫn
nhau, người cuối cùng cũng bị giết chết, không ai có thể tiến vào bảo khố Long
tộc.
Đây mới là kế sách tuyệt diệu!
"Không sai, Tráng hán đầu trọc tiếp lời: “Từ lúc bắt đầu ta đã nhận ra, các ngươi
luôn bắt chúng ta chém giết, điều này không bình thường."
Cái đầu thật lớn kia quan sát mọi người, nói với giọng điệu tràn đầy trào phúng:
“Các phàm nhân, đừng lấy tư duy bị dục vọng che phủ của các ngươi phỏng
đoán Long tộc, cho dù nơi này phát sinh chuyện gì thì cuối cùng chỉ vì trợ giúp
Long tộc chọn ra một người chiến hữu đáng tin cậy chân chính."
Chiến hữu -- “Các ngươi đang đối kháng cái gì?"
Liễu Bình lập tức hỏi.
"Chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới biết được tất cả."
Cái đầu thật lớn nói.
"Nhưng chúng ta sẽ không chém giết lẫn nhau -- Ít nhất ta sẽ không."
Liễu Bình kiến quyết mà nói.
ắ ề ể ắ
Hắn không ngừng lui về phía sau, rời xa năm người còn lại, thể hiện hắn tuyệt
đối không tham dự trận chém giết kế tiếp.
Delia cười cười, cũng lui về phía sau vài bước.
Cái đầu thật lớn nói: “Đừng lo lắng, cuộc sàng chọn lần này không phải là muốn
các ngươi giết hại lẫn nhau, mà muốn khảo nghiệm tài năng của các ngươi."
Một tia sáng hiện lên.
Trong sáu người, tên tráng hán đầu trọc kia biến mất.
"Người kia đâu? Các ngươi làm gì hắn?"
Aland cảnh giác hỏi.
"Đừng lo lắng, đặc điểm của mỗi người các ngươi đều không giống nhau, cho
nên khảo nghiệm cũng phải khác biệt."
Cái đầu thật lớn nói.
Khi nói chuyện, lại có một người biến mất khỏi quảng trường.
Những người còn lại dần dần hiểu ra.- - Đây là Thế Giới chi Thuật, phải có
Linh mới có thể phát động, cũng coi như sức mạnh cực kỳ hiếm thấy.
Con thỏ lặng lẽ xuất hiện, ghé vào bên tai Liễu Bình và nói: “Mỗi con rồng phụ
trách phát động một Thế Giới chi Thuật, mang đi một người."
"Bỏ vốn lớn như vậy à, thật tò mò rốt cục chúng muốn làm gì."
Liễu Bình nói.
Trên thực tế, hắn đã nhận ra một ít manh mối.
Hắn từng gặp qua cái đầu thật lớn này.
Là vào rất sớm trước kia, khi hắn vừa quen biết Andrea.
Lúc ấy Andrea cáo biệt với một vài người đeo mặt nạ, những người đó đều phải
đi vào sâu trong Vĩnh Dạ trước nhằm tránh né chiến tranh giữa các thần linh.
Bọn họ xuất hiện từ cánh cửa của cái đầu thật lớn này rồi lại rời đi.
Nói như vậy -- Andrea ở bên cạnh chúng sao? Không, không có khả năng.
Nếu Andrea ở chỗ này thì cô bé nhất định sẽ đến gặp ta.
Nhưng nơi này đã là phần đáy thấp nhất của toàn bộ Vĩnh Dạ Thần Trụ, vậy mà
hắn vẫn chưa tìm được cô bé! Rốt cục cô bé đang ở nơi nào? Lúc này người trên
quảng trường đã biến mất hết, chỉ còn lại một mình hắn.
Liễu Bình không khỏi thở dài và nói: “Nếu ta là Tinh Hà Thánh Nhân thì tốt
rồi..."
Tinh Hà Thánh Nhân chính là cảnh giới cực cao của Tu Hành Trắc, thực lực có
một không hai trên thiên hạ, cho dù là ở đâu cũng có thể được gọi bằng một
tiếng đại lão.
Nếu là Tinh Hà Thánh Nhân, phỏng chừng chỉ cần mấy hơi thở là có thể tìm
một lượt khắp toàn bộ thế giới.
Cho dù Andrea ở nơi nào thì cũng tìm ra được.
Đáng tiếc thực lực của Liễu Bình còn chênh lệch với Tinh Hà Thánh Nhân
chừng mười cảnh giới.
Hiện giờ lại không dám tùy tiện dùng chiêu thức trong tập hợp thiết lập.- - Chỉ
có thể miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân.
Bỗng nhiên, một thế giới đánh úp lại từ phương xa, trực tiếp cuốn Liễu Bình
vào trong đó.
Thế giới như hóa thành một mảnh hắc ám.
Thủy triều vô biên vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Vô số những tiếng rồng ngâm vang lên hoặc gần hoặc xa, cứ như đang thúc giục
người ta đi vào giấc mộng.
Cuối cùng -- Thủy triều thối lui.
Liễu Bình mở mắt ra, chỉ thấy hắn đang ngồi trên một con thuyền lá, cầm cần
câu trong tay, độc câu hàn giang (1).
(1) Độc câu hàn giang: Một mình thả câu trên con sông lạnh giá.
Trên một chiếc thuyền khác cách đó không xa, có người ôm quyền và nói:
“Nghe nói các hạ đã tu đến cảnh giới võ phá hư không, chúng ta đặc biệt đến từ
thương giới, tiếp dẫn các hạ đi đến thế giới chân thật."
"Thế giới chân thật?"
Liễu Bình lặp lại một câu.
Giờ khắc này, trong đầu hắn trở nên trống rỗng, cứ như không nghĩ ra được điều
gì.
Một đoạn ký ức xa lạ thoáng hiện trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa.
Hắn từ nhỏ tập võ, khi thiếu thời đã danh chân tứ phương, đợi hơn ba mươi tuổi
đã vô địch thiên hạ.
Hôm nay vừa vặn tu đến đẳng cấp xé rách hư không, bầu trời đã sai người đến
đón hắn phi thăng.
Ý nghĩa cả cuộc đời không ngoài như vậy.
Liễu Bình hỏi: “Thế giới chân thật? Thượng giới là thế giới chân thật sao?"
"Đúng là như thế, chúng ta chiến đấu vì vô số Nhân tộc và thương sinh trong
chư giới, chinh phục vô số thế giới, cũng gặp được kẻ địch với số lượng không
thể đếm hết, thực lực hiện giờ của các hạ cũng đủ gia nhập chúng ta."
Người nọ cười chắp tay và nói.
Trên bầu trời, một cánh cửa tràn ngập quang huy ầm ầm mở ra, để lộ cảnh
tượng một thế giới khác.
Liễu Bình ngừng thở, lẳng lặng ngắm nhìn.
ấ ề ấ ắ ắ
Tất cả đều rất hoàn mỹ -- Thời khắc này là lúc hắn bước lên thượng giới, truy
tìm võ đạo càng mạnh hơn, bắt đầu không ngừng chiến đấu vì thương sinh thiên
hạ.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Rốt cục là chỗ nào không thích hợp?
"Đúng rồi...”.
Trong đôi mắt hắn bỗng hiện lên một tia cảm ngộ.
Mười vạn vạn giới, tất cả chúng sinh và phi chúng sinh, không ai có thể gạt
được hắn.
Đây là một âm mưu.- - Nhân loại ở rất nhiều thế giới cũng chỉ đang nỗ lực biến
thành thứ trái cây càng thêm ngon lành.
Ác Mộng khống chế tất cả!
Danh Sách Chương: