Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn chăm chú vào ba người, chỉ thấy bọn họ còn có chút khẩn
trương.
Đoàn trưởng nhìn lên không trung, hình như cảm nhận được dư chấn chiến đấu
trước đó.
Bạch Lang nhìn ngựa xe như nước chung quanh cùng với những phi toa hình
giọt nước bay vút qua.
Tinh Thần thì lấy ra một thẻ bài, vội vàng tẩy bài.
"Không cần lo lắng, nơi này còn chưa ra đời sức mạnh Thần Bí Trắc, là thế giới
mang sức mạnh đa trắc cực kỳ nguyên thủy."
Liễu Bình nói.
Ba người dời ánh mắt đi.
Lời nói của Liễu Bình gần như nhất trí với phán đoán của bọn họ.
Vẻ mặt của bọn họ dần dần dịu lại.
"Đi thôi, ta đã ngửi thấy mùi BBQnướng."
Cái mũi Bạch Lang giật giật, nói.
"Có thể uống một chút rượu."
Đoàn trưởng tuyên bố, nhưng nhìn hắn ta càng giống như đang thuyết phục
chính mình.
Hình như Lạc Tinh Thần cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cẩn thận nói:
“Không cần ký tên cho người ta nữa, thật tốt quá Liễu Bình, lần này người nhớ
đừng gia nhập giới giải trí nữa."
“Cái gì! Thì ra chúng ta đã về tới lịch sử chân thật sao!"
Lạc Tinh Thần che miệng lại, giật mình thốt ra.
Liễu Bình nhún vai.
Ở bên cạnh hắn, Bạch Lang đang vùi đầu đối phó một miếng sườn dê nướng.
Đoàn trưởng nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm với đầy vẻ thích thú, gật đầu nói:
“Rượu của nơi này không tồi."
Lạc Tinh Thần nhịn không được mà nói: “Đoàn trưởng, chúng ta đang ở thế
giới chân thật đấy! Là thời đại quá khứ trong lịch sử! Tại sao người và Bạch
Lang không có chút phản ứng nào cả vậy?"
"Nói có lý."
Đoàn trưởng cười tủm tỉm nói.
"Cái gì mà có lý, căn bản không trả lời câu hỏi của ta."
Lạc Tinh Thần nhụt chí nói.
ổ ề
"Tuổi của người và Thỏ Tử đều còn nhỏ, gặp phải chuyện như vậy thật sự đáng
để kinh ngạc một chút."
Đoàn trưởng vừa rót rượu cho mình vừa nói.
Bạch Lang ngồi bên cạnh đã ăn xong miếng sườn dê trước mặt, gã xoa miệng
nói: “Như vậy thì Thỏ Tử gặp phải một vài vấn đề chủ yếu hiện giờ, thứ nhất là
giáo hội liên hợp kia sẽ tìm đến gây chuyện với Thỏ Tử."
"Đúng vậy, chuyện này còn tương đối gấp, vậy giao cho người đi xử lý, tiện thể
nhìn xem giáo hội kia có bí mật gì."
Đoàn trưởng nói.
"Là một thiếu niên tên là Mã Cường, mười sáu tuổi, vóc dáng cao tương tự như
ngươi, là quyền thủ võ đạo phải không?"
Bạch Lang hỏi Liễu Bình.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Rất tốt, để ta giải quyết chuyện này."
Bạch Lang đứng lên, thuận tay xé một cái chân dê nướng từ trên bàn xuống, vừa
ăn vừa đi vào đám người.
Gã lập tức biến mất.
"Thật sự có thể làm ra thẻ bài thứ nguyên sao?"
Đoàn trưởng hỏi Liễu Bình.
"Hẳn không thành vấn đề, chẳng qua còn cần một chút chuẩn bị."
Liễu Bình nói.
"Ngươi mất đi sách thẻ và tất cả thẻ bài tùy tùng, Lạc Tinh Thần, người phụ
trách bảo hộ Thỏ Tử, thế nào?"
Đoàn trưởng hỏi.
"Được."
Lạc Tinh Thần đang hút một ly đồ uống, nàng thoải mái đáp.
Bỗng nhiên, trong lòng ba người cùng cảm nhận được điều gì đó, họ ngẩng đầu
nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một tòa lâu đài nguy nga hùng tráng.
Lâu đài này hết sức to lớn, gần như chiếm cứ toàn bộ không trung, nếu chỉ liếc
mắt một cái thì không nhìn thấy điểm cuối.
Liễu Bình nhìn lại hư không, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức xuất
hiện: “Bị dao động thời không của chủ thế giới làm ảnh hưởng, một á không
gian đang trùng khớp với chủ thế giới."
Các yêu tinh đang khống chế vật thể không rõ kia.
Ả ế
Ảnh hưởng mà chuyện này mang đến chính là sẽ có đủ loại chuyện buông
xuống chủ thế giới.
Càng ngày càng nhiều người chung quanh ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Đám người bắt đầu xôn xao.
"Không phải là ảo ảnh đó chứ, cũng chỉ có có thể giải thích được bằng ảo ảnh."
Có người nhỏ giọng nói thầm.
Một bầu không khí khẩn trương đột nhiên sinh ra.
Lạc Tinh Thần nhìn lâu đài trên bầu trời, cảm thấy hứng thú mà nói: “Là á
không gian có thể trùng khớp với chủ thế giới, thật là cơ hội ngàn năm một thuở
của nó."
"Đúng vậy."
Đoàn trưởng lên tiếng, híp mắt nhìn về phía lâu đài kia.
Lạc Tinh Thần phát hiện Liễu Bình đang nhìn mình, cho rằng hắn không rõ nên
lập tức giải thích: “Á không gian là một loại thế giới thuộc về thần linh, mỗi
một á không gian đều có ý nghĩa tồn tại rõ ràng."
Đoàn trưởng nói chen vào: “Á không gian này thuộc về thế giới tinh thần tà
linh, niêm phong nó lại."
Lạc Tinh Thần đẩy một đống vỏ đậu phộng trên bàn ra, đặt một thẻ bài lên bàn
rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Cửu tinh liên hoàn, kết giới!"
Nàng mở thẻ bài ra.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ biển rộng vô biên, trên biển hiện ra quang ảnh mông
lung.
Phanh... Thẻ bài biến mất khỏi mặt bàn.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng mãnh liệt, bọc lấy dãy lâu đài
nguy nga liên miên kia rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Tất cả mọi người trên cả thế giới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên bầu trời xa xăm, những vị chức nghiệp giả đang bay tới chợt giảm tốc độ
lại.
Bọn họ xoay quanh qua lại trên không trung, lại căn bản không tìm thấy tung
tích của lâu đài kia.
Trên mặt đất.
Có người bỗng cười nói: “Ha ha ha, có phải bọn người kia chưa từng đọc sách
hay không, cả ảo ảnh mà cũng không biết nữa, còn tưởng là tận thế hoặc quái
vật xâm lấn!"
Càng nhiều người thả lỏng đi, cũng bật cười theo.
Những chức nghiệp giả đó lại tìm tòi một lát, sau đó hậm hực rời đi.
ầ ế
Lạc Tinh Thần lột một hột đậu phộng, nói: “Thế giới tà linh kia rộng hai mươi
vạn km vuông, ta chỉ có thể đóng nó lại một ngày."
"Một ngày à? Đủ rồi."
Đoàn trưởng nói.
Hắn ta nốc sạch ngụm rượu cuối cùng, đứng lên nói: “Như vậy, Thỏ Tử cố lên
đi, chuyện trên bầu trời thì giao cho ta xử lý."
"Đa tạ đoàn trưởng ra tay."
Liễu Bình nói.
"Không có việc gì, ban đầu chúng ta tới là vì tìm kiếm lịch sử, không ngờ còn
có thể tự mình tham dự, điều này đã xứng đáng cho tấm vé quay về."
Đoàn trưởng nói.
Hắn ta hơi mỉm cười với họ rồi ôm kiếm vào ngực, xoay người đi vào đám
người.
Hắc quang chợt lóe.
Đoàn trưởng cũng biến mất.
"Bọn họ đều đi rồi."
Lạc Tinh Thần nói.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Ngươi có tiền không?"
Lạc Tinh Thần hỏi.
"Có, yên tâm đi, còn muốn ăn chút gì à?"
Liễu Bình hỏi.
"Lại mua một chậu tôm và cua đi, vị cay."
Lạc Tinh Thần liếm môi và nói.
"Ông chủ, thêm cho chúng ta một chậu tôm cua cay!"
Liễu Bình hô lớn với ông chủ đang bận rộn.
"Được thôi! Lập tức tới ngay!"
Ông chủ lên tiếng từ đằng xa.
Liễu Bình đùa nghịch máy truyền tin, đặt nó lên trên bàn, đôi tay vội vàng thao
tác.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Lạc Tinh Thần hiếu kỳ hỏi.
"Có một ít bài thi liên quan đến tri thức nghiên cứu khoa học, còn có một vài
bài thu thập tri thức và ý kiến của công chúng xã hội, trùng hợp là ta có thể trả
lời được một chút."
Liễu Bình nói.
"Hữu dụng sao?"
Lạc Tinh Thần hỏi.
"Tri thức vượt qua thời đại sẽ khiến người ta rất chú ý, ta cảm thấy sẽ lập tức
khiến cơ quan tổng xử lý trung ương chú ý, không biết nó sẽ làm cái gì."
Liễu Bình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK