Thì ra là Mộng Cảnh.
Mộng Cảnh không có thời gian, chỉ có những đoạn ngắn của những sự kiện.
Khó trách hắn có thể tùy tiện xuyên qua quá khứ và tương lai -- Chúng đều là
một giấc mộng mà thôi! Trong lòng Liễu Bình sáng tỏ thông suốt.
"Ngài không cho ta lập tức cứu vớt thời gian, là vì nơi này là Mộng Cảnh sao?"
Hắn hỏi.
"Đúng vậy, người có chuyện càng quan trọng cần phải làm -- có liên quan đến
thần trụ."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Liễu Bình nhắm mắt lại suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục
và Vĩnh Dạ thần trụ... Là vật chân thật duy nhất tồn tại trong Mộng Cảnh?"
"Nó là thần trụ duy nhất chưa bị phá hủy, trừ nó ra thì tất cả đã bị tà ma chung
kết."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Nàng vung tay lên, trong hư không lập tức hiện ra từng thẻ bài màu xám.
Một loạt tên nhảy ra từ thẻ bài, đưa ra đánh dấu tương ứng trước mắt Liễu Bình:
“Pháp tắc: Sinh mệnh dụng dục."
"Pháp tắc: Nhân quả."
"Pháp tắc: Không gian."
"Pháp tắc: Điều tàn."
Những thẻ bài đó không có bất cứ dao động sức mạnh gì, rõ ràng -- Chúng đều
đã bị hủy diệt.
Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe qua, bỗng nhớ tới vĩ đại tồn tại hoàn toàn hiện
hóa từ sao trời kia.
Lúc ấy nó từng nói –– “Yên tâm, nơi này không bị thời gian và không gian ảnh
hưởng, thậm chí cả vận mệnh và nhân quả cũng khó đến được nơi này..."
Thì ra là thế! Tất cả pháp tắc đều đã chết, mà nơi này là Mộng Cảnh.
Từ từ –– “Như vậy, tình cảnh mà ta tương lai phong ấn tà ma kia, rốt cuộc là
thật hay giả?"
Liễu Bình hỏi.
Tất cả thẻ bài màu xám lẳng lặng lơ lửng chung quanh nữ sĩ Huyền Bí.
Nàng nói: “Tất cả đều do ta dùng chư pháp bắt chước ra, ở Mộng Cảnh, thật ra
chúng là những đoạn ngắn tương lai, không phải chân thật."
Liễu Bình hỏi: “Mục đích nghi làm như vậy là ––”.
ể ấ
"Khảo nghiệm ngươi, xem ngươi có thể làm tất cả có được lời giải thích hoàn
mỹ hay không, người đã làm rất tốt."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Nàng tiến lên một bước, quanh thân hiện ra một cái khung hư ảo, cả người dần
dần hóa thành một thẻ bài, dùng ở trước mặt Liễu Bình.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên thẻ bài: “Huyền bí."
"Một trong những bộ bài pháp tắc."
"Không cần nhiều lời, nàng là vạn pháp chi mẫu, thông hiểu tất cả huyền bí và
tri thức, nàng sóng vai chiến đấu với người vào giờ phút này."
Lilith nhảy xuống từ trên đầu Liễu Bình, hành lễ với nữ sĩ Huyền Bí trên thẻ
bài, trịnh trọng mà nói: “Nữ sĩ vô cùng tôn quý, có thể cung cấp nơi nghỉ ngơi
cho ngài là vinh hạnh cả đời của ta."
Nữ sĩ Huyền Bí nhìn nàng, mỉm cười và nói: “Làm phiền ngươi."
Thân thể Lilith xoay chuyển hóa thành sách thẻ rồi tự động mở ra một tờ trống,
hiện ra trước mặt nữ sĩ Huyền Bí.
Nữ sĩ Huyền Bí bay vào sách thẻ, nhìn về phía Liễu Bình và nói: “Ta là thẻ bài
chân thật cuối cùng mà người có khả năng tiếp xúc được, khi người cần thi triển
mạnh khoé bịp người hoàn toàn mới kia thì cứ rút sức mạnh ra từ trên người ta--
Đây là cơ hội cuối cùng của người và ta."
Nữ sĩ nói.
"Ta còn không biết cơ hội ngài nói là cái gì."
Liễu Bình nhún vai và nói.
"Nó tới."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Sách thẻ khép lại, bay lên rồi dùng trong tay Liễu Bình.
Trong hư không hắc ám dần dần có biển cả sao trời phức tạp long trọng hiện
lên.
Tất cả tụ tập lại, hóa thành cái đầu thật lớn kia.
"Làm không tồi, chẳng những người khống chế được ma tính trên người mình,
còn tạm thời bảo vệ nơi khởi nguyên của linh hồn."
"Ta thừa nhận ngươi, Liễu Bình."
"Bắt đầu từ hiện tại, ngươi có thể biết được thân phận thật sự của ta."
Cái đầu sao trời khổng lồ nói với âm lượng thật lớn.
Liễu Bình ngóng nhìn nó, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên
trước mắt mình: “Chú ý."
"Ngươi gặp được Mộng Cảnh chi Linh do tất cả linh hồn tử vong xây dựng
nên."
ố ấ ắ
"Nó là chủ nhân của Mộng Cảnh, chi phối tất cả những đoạn ngắn hư ảo trong
Mộng Cảnh."
"Ngươi có thể gọi nó là ——"
"Người thủ hộ Mộng Cảnh."
Liễu Bình đang nhìn, chỉ thấy cái đầu sao trời khổng lồ kia mở miệng ra, phun
ra một khối ngọc phiến lóng lánh, nhẹ nhàng dùng trước mặt hắn.
"Cầm nó đi."
Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: “Nó là Hồn Nguyệt Bí Ngọc chân chính, là chìa
khóa của toàn bộ Mộng Cảnh, bởi vậy mang theo sức mạnh độc đáo."
Liễu Bình nhận lấy khối ngọc phiến kia.
Người thủ hộ Mộng Cảnh nói: “Mảnh ngọc này có một loại sức mạnh, đó là hủy
diệt tất cả vật phỏng chế và tạo vật do vật phỏng chế cấu thành."
Liễu Bình ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Chẳng lẽ -- Hắn bỗng xoay người, thả ra cảm ứng lần theo hướng mình tới.
Một mảnh tinh quang sớm đã hội tụ thành hình, hiện ra cảnh tượng xảy ra ở
khoảng cách xa xôi ngoài kia.
Huyết Vũ giơ đại kỳ máu đen lên cao, đứng trong hư không đối diện chiến giáp
khổng lồ kia.
Ả lạnh lùng nói: “Ta là kẻ cầm cờ thay đổi kỷ nguyên, tất cả sức mạnh ma tính
đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta!"
Cả người chiến giáp khổng lồ tỏa ra từng đợt hào quang nhè nhẹ, dừng lại trên
người Huyết Vũ.
Giây lát sau.
Chiến giáp khổng lồ chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống đất và nói: “... Kẻ
cầm cờ tôn kính, tất nhiên ta sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngài, hủy diệt tất cả
chúng sinh và vạn vật, khiến tất cả tồn tại đi đến chung kết."
Huyết Vũ vừa lòng gật gật đầu, thân thể bật lên cao rồi dừng lại trên chiến giáp.
Ả đi vào mũ giáp hắc ám kia giống như Liễu Bình.
Mũ giáp khép lại, hai mắt chiến giáp lập tức hiện ra từng ánh hào quang màu đỏ
tươi.
"A... cảm giác đã lâu không gặp...”.
Giọng nói của Huyết Vũ vang lên từ mũ giáp, mang theo một luồng sát khí nói
không nên lời.
Chiến giáp khổng lồ vảy đen bắt đầu hoạt động thân thể, nhìn như một người
đang thích ứng thân thể của mình.
Đột nhiên.
ế ổ ồ ế ố ế ễ
Trong chiến giáp khổng lồ phát ra tiếng rống giận của Huyết Vũ -- “Liễu Bình!
Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Giọng nói đó hóa thành sóng xung kích vô hình, lan tỏa ra bốn phương tám
hướng.
Liễu Bình nhìn tình cảnh này, lại nhìn ngọc phiến trong tay, trong lòng bỗng
hiểu ra.
Chẳng lẽ....
Hắn quay đầu lại nhìn về phía người thủ hộ Mộng Cảnh.
Mấy vạn sao trời trên mặt người thủ hộ Mộng Cảnh cấu thành hai hình cung,
hiện ra một chút ý cười, nó nói: “Nếu người bị tà ma chi giáp khống chế, ta sẽ
sử dụng khối Hồn Nguyệt Bí Ngọc này, nhưng người thành công thông qua
khảo nghiệm, cho nên hiện tại ta để người sử dụng nó."
Danh Sách Chương: