Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn những chữ nhỏ thiêu đốt chi chít kia, nhất thời không phục hồi
tinh thần được.
—— Cần phải có vỏ đao?
Lần đầu nhìn thấy thanh đao không có vỏ đao còn sẽ cắn ngược lại chủ.
Hơn nữa nó có ba loại uy năng nếu không có vỏ đao thì không thể thi triển ra!
Hiện giờ hắn chỉ có thể sử dụng ba loại uy năng bên dưới:
Trấn Mệnh, Kiến Diệt, Dạ Ẩn.
Còn có một câu: “Kẻ cầm đao này có thể hướng tới thế giới chân thật.”
Hoàn toàn không thể lý giải câu này.
Nhưng ——
Hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Liễu Bình nắm lấy trường đao đồng thau, lại lấy ra chuôi trường đao U Ảnh
này, thử đặt hai thanh trường đao ở bên nhau.
Chỉ thấy trường đao đồng thau hóa thành hắc ám thâm trầm, im hơi lặng tiếng
bám vào U Ảnh Đao, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Ngươi phát động ‘Dạ Ẩn’.”
“Trấn Ngục biến mất trong U Ảnh, nhưng có thể phát huy uy lực U Ảnh vào bất
cứ lúc nào, cũng có thể phát động uy năng của bản thân Trấn Ngục vào mọi
lúc.”
Liễu Bình gật gật đầu, cất trường đao đi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phương
xa lần nữa.
—— Người khổng lồ vẫn đang đi lòng vòng quanh ngọn núi.
Nếu hắn lại đi hỏi đường, vậy chẳng phải mọi chuyện đều tái diễn hay sao?
Sau khi có được con gấu trúc, vốn tưởng rằng chết thì đi trở về thôi.
Hiện tại xem ra gấu trúc cũng không được việc!
Thứ được việc thật sự chính là Trấn Ngục Đao.
—— Nhưng nó ăn thẻ bài mới có thể phát động “Trấn Mệnh” và “Kiến Diệt”.
Thẻ bài trên tay mình đều là các bạn nhỏ.
Vô Tồn Chi Nham lại là thẻ bài kỳ quỷ dùng rất tốt.
Sao có thể cho nó ăn?
Liễu Bình đau khổ suy tư mấy phút, sau đó bỗng vỗ vỗ cái trán.

Đúng rồi!
Nơi này vốn có một con ma quỷ đang âm thầm ẩn nấp!
Hắn quay đầu nhìn vào một tảng đá ở nơi xa, chỉ thấy phía sau tảng đá hiện ra
một hàng chữ nhỏ: “Ma quỷ cấp 50, đang ẩn nấp.”
Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp vẫy vẫy tay nhắm vào tảng đá kia, lớn
tiếng nói: “Này, đại ca ma quỷ bên kia, ta đã nhìn thấy ngươi.”
Đợi mấy phút.
Một ma quỷ toàn thân đen nhánh, trên trán có sừng đứng lên từ phía sau tảng
đá.
“Ngươi là ai? Tại sao lại phát hiện ta?” Ma quỷ cảnh giác hỏi.
Thân thể nó hơi nghiêng đi, cứ như sẵn sàng chạy như điên về nơi xa bất cứ lúc
nào có thể.
Liễu Bình thấy vậy thì xúc động trong lòng.
Đúng vậy.
Ở nơi như vậy, tìm một người có thể giao tiếp thật sự không dễ dàng.
“Ta thuộc về danh sách thế giới Nhân tộc, không cẩn thận bị truyền tống tới nơi
này.” Liễu Bình cười nói.
“Vậy ngươi thật sự có vài phần thực lực, tới bây giờ còn chưa chết.” Ma quỷ
nói.
“Ta thương lượng với ngươi chuyện này.” Liễu Bình nói.
“Cái gì?” Ma quỷ hỏi.
“Ta cần một vài thứ để giữ mạng, mà ngươi có thể cung cấp mấy thứ này.” Liễu
Bình nói.
“Vì sao ta phải cho ngươi?” Ma quỷ cười lạnh nói.
“Bởi vì ta có thể tìm được con đường rời khỏi nơi này, đến được địa vực an
toàn.” Liễu Bình nói.
“Ngươi có thể chứng minh không?”
“Đương nhiên có thể.”
Liễu Bình lập tức hành động, hắn bay tới hướng người khổng lồ đang đi lòng
vòng ngọn núi kia.
Khi hắn tới gần người khổng lồ, người khổng lồ lập tức quay đầu, nhắm ngay
đôi hốc mắt sâu hoắm không có tròng mắt kia vào hắn.
“Mạo muội quấy rầy, ta biết ngươi là diễn viên chính, nhưng thật sự có một việc
muốn thỉnh giáo.” Liễu Bình lớn tiếng nói.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi phát động ‘Long Sáo Giáp’.”
ế ổ ồ ầ ầ ổ ễ
Khí thế trên người người khổng lồ dần dần bình ổn, yên lặng nhìn Liễu Bình,
chờ câu nói kế tiếp của hắn.
“Đi hướng nào có thể tránh khỏi vực sâu nhìn không tới đáy kia, đến được phía
bên kia?” Liễu Bình hỏi.
Người khổng lồ vươn tay, chỉ về một hướng.
Vẫn là hướng trước đó.
“Không, ta không muốn đi con đường này, còn có đường khác hay không?
Tương đối an toàn một chút?” Liễu Bình tiếp tục hỏi.
Người khổng lồ tự hỏi mấy phút, sau đó duỗi tay chỉ vào một hướng khác.
“... Xa hơn.” Người khổng lồ phát ra âm thanh chấn động hư không.
Liễu Bình gật đầu nói: “Ta đã biết, như vậy, đa tạ ý tốt của ngài, diễn xuất của
ngài nhất định sẽ cực kỳ thành công.”
Hắn nhìn lướt qua ma quỷ đang trợn mắt há hốc mồm trên mặt đất kia, ý bảo nó
đi mau.
Ma quỷ bàng hoàng một chút, sau đó cắn răng nhanh chóng lao theo hướng thứ
hai mà người khổng lồ chỉ dẫn.
Liễu Bình muốn kéo dài thời gian, lại hỏi: “Ngài không ngừng đi quanh núi ở
chỗ này, chẳng lẽ không mệt sao?”
Người khổng lồ: “... Mệt.”
“Ta không muốn biết bất cứ bí mật nào của ngài, bí mật thật sự làm người ta
quá mỏi mệt, ta chỉ muốn biết ngài cứ đi mãi như vậy, có thời khắc nào muốn
dừng lại hay không?” Liễu Bình nói.
“Không có.” Người khổng lồ nói.
Liễu Bình nhìn thoáng qua phương xa, ma quỷ đã chạy trốn không thấy đâu
nữa.
Hiện tại… Đã đến phiên hắn.
“Được, ta sắp tạm biệt ngài, hy vọng ngày nào ngài cũng vui vẻ.”
Liễu Bình nói xong thì sau lưng bỗng hiện ra một ánh kim mang.
Yana!
Oanh ——
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên.
Nàng ôm Liễu Bình bay ba giây, sau đó bỗng biến mất rồi lại xuất hiện lần nữa,
lại bay ba giây.
Bay tổng cộng chín giây như thế.
Lúc này nàng mới hóa thành thẻ bài bay trở về sách thẻ một lần nữa.
Liễu Bình nương dư thế mà hóa thành một hòn đá nhỏ bị quăng ở mặt cỏ rối
loạn đằng xa.
ổ ồ ố
Nơi này cách người khổng lồ kia đã tương đối xa.
Người khổng lồ đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó bắt đầu đi vòng quanh ngọn
núi một lần nữa, không để ý tới bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Liễu Bình đợi trong chốc lát, sau đó lặng lẽ biến trở về hình người, đi theo
hướng rời xa ngọn núi.
Dần dần.
Người khổng lồ trở nên càng ngày càng xa, gần như biến mất trong sương mù
hắc ám nặng nề.
—— An toàn!
Liễu Bình dừng bước, nói vào mảnh hư không phía trước: “Thế nào? Liên thủ
với ta rời khỏi nơi này không?”
Hư không khẽ động.
Ma quỷ kia hiện ra, mở miệng nói: “Ngươi đã chứng minh năng lực của ngươi
rồi, nói đi, ngươi muốn có được cái gì từ chỗ của ta?”
“Thẻ bài.” Liễu Bình cười nói.

“Ngươi muốn thẻ bài?” Ma quỷ nói.
“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.
“... Nếu ta không nhìn lầm, cấp bậc của ngươi còn chưa đến 20.”
“Không sai.”
“Mà ngươi có năng lực tránh đi chỗ nguy hiểm, tìm kiếm những nơi an toàn, là
như thế đúng không?”
“Hoàn toàn chính xác.” Liễu Bình cười nói.
Trên người ma quỷ dần dần bùng lên một luồng sát ý, nó cười dữ tợn và nói:
“Như vậy, dẫn đường cho ta đi, nếu không ta giết ngươi, không, ta sẽ hung hăng
tra tấn linh hồn ngươi, mãi đến khi ngươi không dám cãi lại ý chí của ta.”
Nụ cười trên mặt Liễu Bình dần dần lụi tàn.
Chỉ thấy một thiếu nữ hiện ra từ hư không, vung những sợi tơ hư vô từ năm
ngón tay lên, nhẹ nhàng nói: “Trói buộc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK