Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tình huống thế nào? Rõ ràng người đã thua cả ba ván!"
Yêu tinh giật mình, giận dữ nói.
Niệm quỷ chậm rãi mà nói: “Không -- Ta cảm thấy chúng ta còn có thể đánh
thêm ván thứ tư, dùng vật phẩm chủ nhân để lại này--”.
Nó phun ra một mảnh lân giáp vỡ vụn từ trong miệng, quát: “Lấy chân giáp này,
lệnh cho chiến trận so đấu kéo dài tiếp, mãi đến khi có một bên thắng được bốn
lần!"
Lại là thứ này! Đồng tử của Liễu Bình co rụt lại, đầu óc nhanh chóng hiện lên
vô số suy nghĩ.
Nữ tử tóc đen lướt đến bên cạnh hắn, nói nhỏ một tiếng: “Hình như tình hình có
gì không thích hợp, chẳng lẽ nó có thể làm lơ quy tắc, yêu cầu chúng ta luôn
đánh tiếp với nó sao?"
"Không rõ lắm, trước mắt hẳn là như vậy."
Liễu Bình nói nhỏ.
"Vậy quá vô lại!"
Yêu tinh phẫn nộ hô một tiếng, trong mắt bắt đầy xoay loạn.
Chỉ thấy giữa không trung, mảnh lân giáp kia tan thành những mảnh vụn màu
đen, chìm vào phù văn chủ trì chiến trận kia.
Chỉ một thoáng.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Khế ước chiến trận Kỳ
Quỷ lại bị quy tắc sửa đổi lần nữa."
"Quy tắc hiện giờ là:"
"Thắng lợi bốn lần mới có thể lấy được tất cả của đối phương."
"Đặc biệt nhắc nhở:"
"Hình như kẻ địch có thể vô hạn sửa đổi quy tắc chiến đấu!"
Liễu Bình liếc một cái đã quét xong, lại nhìn về phía niệm quỷ lần nữa.
Lớp da người hơi mỏng trên mặt niệm quý bắt đầu vặn vẹo, để lộ ra chút cảm
giác điển cuồng.
Chỉ nghe nó nói: “Vừa rồi là một cái vảy tương đối mạnh, vất vả lắm ta mới có
được nó, mượn sức mạnh của nó, ta quy định quy tắc của trận thứ tư:"
"Do ta tự mình đánh trận này, đấu với thằng tí hon chơi trốn tìm vừa rồi."
Liễu Bình ngẩn ra, bật cười và nói: “Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy sao?
Không bằng hai ta đánh một trận, dựa vào sinh tử để tính kết quả."
"Không,"
ầ ề ẫ ế ế
Niệm quỷ nói, “Thực lực của người và ta gần kề, đánh một trận chỉ dẫn đến kết
cục lưỡng bại câu thương."
"Không sao, năm phần thắng đã rất cao, ta muốn tự tay giết chết ngươi."
Liễu Bình lạnh nhạt nói.
Niệm quý lắc đầu nói: “Ta sẽ thắng được tất cả của ngươi, bắt đầu từ tên tí hon
vừa rồi kia - _"
Nó duỗi tay chỉ vào bả vai của Liễu Bình.
Nhưng sớm đã không thấy yêu tinh đâu nữa rồi.
Trên vai Liễu Bình có dựng một thẻ bài nho nhỏ, trên đó viết một hàng chữ nhỏ
xiêu xiêu vẹo vẹo: “Không tìm được người này."
Bầu không khí im ắng đi.
Liễu Bình cảm thấy thật thú vị, hắn giơ thẻ bài lên, cười nói: “Xem ra nó càng
hiểu đối phó với đối thủ chơi xấu như thế nào hơn ta."
Nữ tử tóc đen cao gầy bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, mở miệng nói:
“Không được, không ai thể làm lơ khế ước Kỳ Quỷ."
Liễu Bình đang muốn nói tiếp thì chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện
lên trước mặt hắn: “Chủng tộc Hóa cổ xưa đã thức tỉnh."
"Sỉ nhục trong chiến đấu làm chúng nổi trận lôi đình.
"“Chúng sắp tiến đến nghênh chiến!"
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước, nhịn không được thở dài, nói nhỏ
một câu: “Có trò hay để xem rồi."
"Ngươi nói cái gì? Trò hay?"
Tóc đen mỹ nữ hỏi.
"Đúng vậy, hãy chờ xem."
Liễu Bình nói.
Ở đối diện, niệm quỷ vươn tay điểm một cái lên phù văn màu đen kia.
Phù văn lập tức chấn động, tỏa ra sức mạnh mãnh liệt.
Niệm quỷ quát: “Ngươi không chạy thoát được đâu, quy tắc đã có hiệu lực, cho
dù ngươi là ai cũng phải tới tham dự trận quyết đấu chiến trận này!"
Câu nói vừa dứt.
Bỗng nhiên.
Trong hư không lại vang lên tiếng kèn thê lương lần nữa.
Hư không bên cạnh Liễu Bình mở ra hai bên, chỉ thấy những người tí hon có
kích thước ngón cái đứng đầy bên trong.
Tất cả chúng đều đeo mặt nạ ác quỷ dữ tợn, đưa mắt nhắm thẳng vào niệm quỷ.
ế ế
Một người tí hon tiến lên trước một bước, lớn tiếng mà quát: “Có người dám
chơi xấu trước mặt chúng ta!”.
"Đúng vậy!"
Tất cả người tí hon rống lên.
"Có phải chúng ta phải ngăn chặn hành vi như vậy hay không? Có phải chúng ta
phải làm hắn cảm thấy run rẩy? Có phải chúng ta phải bảo vệ địa vị vô thượng
trong giới chơi xấu của mình hay không?"
Người tí hon hỏi.
"Đúng vậy! !!"
Tất cả người tí hon rống lớn.
Người tí hon cầm đầu bỗng xoay người, nhìn về phía niệm quỷ và nói: “Chúng
ta nhận lấy chiến thư của ngươi."
Niệm quỷ vừa thấy tình hình này thì lập tức nói: “Không, quy tắc ta lập ra là --"
"Ta chiến đấu với người tí hon vừa rồi! Không phải chiến đấu với tất cả các
ngươi!"
Người tí hon cầm đầu nhẹ nhàng nhảy lên trên phù văn màu đen kia.
Chỉ thấy nó chậm rãi ngồi xổm xuống trên phù văn màu đen, dùng sức gõ đoản
côn trong tay vào phù văn, miệng lẩm bẩm nói: “Vì thúc đẩy trận thi đấu này,
chúng ta phải giúp người tìm ra hai bên dự thi, sau đó kiểm tra thân thể của
chúng, sau khi xác nhận thân phận rồi mới có thể tiến hành trận so đấu này,
đúng hay không?"
Phù văn màu đen chấn động.
"Nếu chúng phản đối không cho chúng ta kiểm tra thực hư thân phận, vậy tức là
thân phận có vấn đề, trong lòng có âm mưu, hơn nữa không coi người ra gì,
muốn trốn tránh trận so đấu này, đúng hay không?"
Yêu tinh tiếp tục nói.
Phù văn màu đen bất động.
Yêu tinh phun ra một ngụm nước bọt, nắm chặt đoản côn rồi đập mạnh vào phù
văn màu đen.
Phù văn màu đen bị đánh chịu không nổi, rốt cuộc cũng chịu chấn động.
Lúc này yêu tinh mới vừa lòng nói: “A ha, người đồng ý, không sai, không sai,
chuyện này cứ toàn quyền ủy thác cho chúng ta là được."
Nó nhảy xuống từ phù văn màu đen, đi trở về bên trong các yêu tinh, chỉ vào
một yêu tinh và nói: “Ngươi, đúng ra!"
Yêu tinh kia đứng ra.
–– Đó là yêu tinh trước đó trợ giúp Liễu Bình nghênh chiến.
Yêu tinh cầm đầu quát: “Hai người đi ra, một người kiểm tra số lượng lông tơ
trên người nó, một người khác kiểm tra số lượng tóc của nó, bắt đầu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK