Một thế giới hoàn toàn mới.
Yana đứng trên đỉnh thế giới, vừa lòng nhìn xuống mặt đất rộng lớn phía dưới.
"Phía Đông Nam có khí tức thánh khiết xuất hiện, xem ra giáo đường đã được
xây dựng xong, có tín đồ đang cầu nguyện."
"Tây Bắc... Nhân dân đang khai khẩn đất hoang."
"Vào mùa thu, sẽ có một đợt lương thực được mùa được chở đến đây, đến lúc
đó có thể làm một hội giảng đạo long trọng"
"Dân cư đã được gia tăng, ta cần đến thế giới một chuyến để tìm kiếm linh hồn
thuần khiết thích hợp rồi giao cho sức mạnh khư bệnh, sinh mệnh, dưỡng dục."
"Nếu bọn họ có thể qua được khảo nghiệm, tương lai có cơ hội thì ta sẽ nâng
bọn họ lên thần tọa, trở thành thần linh trên trời."
Trong lòng Yana không ngừng hiện lên một loạt ý niệm.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên: “Yana.”.
"Thượng đế,"
Yana hơi hành lễ và nói: “Ta đang toàn lực xây dựng thế giới này, cũng không
biết như vậy có thể giúp đỡ Liễu Bình không."
"Đừng nghi ngờ, thế giới của ngươi đã đi lên quỹ đạo, chính thức trở thành thế
giới thứ hai trong hệ thống thế giới của Liễu Bình-- Chỉ cần hắn tìm được người
chân chính ở thế giới thì sẽ lập tức đạt được gia trì sức mạnh."
Thượng để nói.
"Hy vọng hắn nhanh một chút."
Yana có chút chờ mong mà nói.
"Ừm, sẽ không lâu lắm, chỗ này của người thực không tồi, thôi ta không ở lại
lâu được."
Thượng để vội vàng nói.
"Ngài đang bận cái gì sao?"
Yana hiếu kỳ hỏi.
"Tứ thần trụ chúng ta có thể trợ giúp người bên cạnh hắn vượt qua giới hạn thần
linh, cho nên trước mắt phải lập tức đi đến chỗ Maria, hy vọng nàng cũng có thể
mau chóng trở thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể."
Thượng để nói.
"Vậy hắn sẽ càng mạnh sao?"
Yana hỏi.
ế ắ ố ế ề
"Đương nhiên, nếu có một ngày hắn xây dựng xong hệ thống thế giới thuộc về
mình thì mới là mạnh thật sự."
Thượng để nói.
Vĩnh Dạ.
Thế giới.
"Ta thực thất vọng."
Liễu Bình nói.
"Nếu ngươi không nói cho ta biết đáp án, ta sẽ càng thất vọng."
Á ta cười khẽ và nói.
"Không bằng chúng ta đều lui một bước, ta nói bí mật kia cho ngươi, ngươi cho
ta một cơ hội, để ta dẫn người rời đi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Cơ hội? Ngươi muốn cơ hội gì?"
Nữ tử hỏi.
"Công bằng đánh một trận, ta thắng, người thuộc về ta, cùng ta đi đến Luyện
Ngục."
Liễu Bình nói.
"Nếu người thua thì sao?"
"Nghe nói người thích ăn trái cây?"
"... Thành giao."
Nữ tử liếm liếm khóe miệng và nói.
Có thể biết được bí mật kia, còn có thể ăn luôn người trước mắt, thật là một
công đôi việc.
Còn về chiến đấu –– Cùng lắm thì ả trốn, tìm đúng cơ hội, ra tay khi hắn không
thể phóng thích thẻ bài kia.
Chỉ nghe Liễu Bình nói: “Nếu ngươi đã đồng ý, vậy ta nói thẳng."
"Nói đi."
Nữ tử nói.
"Sở dĩ thủ vệ không nguyện ý đánh với ta, là vì thân phận của nó."
Liễu Bình nói.
"Thân phận?"
Nữ tử nghi hoặc lặp lại.
"Không sai, khi nó xuất hiện từng nói một câu --"
"Ta là kẻ thống ngự tất cả pháp tắc, bảo hộ lồng giam tại đây, có thể chiến thắng
tất cả kẻ địch, không để tù nhân chí ác chạy thoát”.
ầ
Nữ tử gật đầu và nói: “Đây xác thật là thân phận của nó, cho nên trước mặt nó
thì tất cả thủ đoạn của các ngươi đều là trò xiếc buồn cười, bởi vì nó có thể
thống ngự tất cả pháp tắc, căn bản không thể chiến thắng."
Liễu Bình nói: “Ở thời đại của ta, tất cả pháp tắc đều đã chết."
Nữ tử ngẩn ngơ.
"Đây là thời đại tất cả đi đến chung kết, nó không có pháp tắc nào có thể lợi
dụng, pháp tắc còn sót lại duy nhất thuộc về ta, sóng vai chiến đấu với ta, cho
nên nó căn bản không thể đánh với ta."
Liễu Bình nói.
"Đây là nguyên nhân nó từ bỏ chiến đấu."
Nữ tử rơi vào trầm mặc, bỗng bật cười và nói: “Thì ra là thế... Đến cuối cùng,
tất cả pháp tắc đều bị hủy diệt sao..."
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Nữ tử nhìn chằm chằm hắn và nói: “Người thực thông minh, có thể phân biệt ra
thật giả của ngôn ngữ, lập tức có thể hiểu rõ chân tướng dưới biểu tượng, ta đã
thật lâu chưa gặp được người lợi hại như ngươi."
"Cùng ta đi đến Luyện Ngục."
Liễu Bình nói.
"Ai hủy diệt tất cả pháp tắc?"
Nữ tử hỏi.
"Đó là một bí mật khác, nếu người nguyện ý gia nhập đội ngũ của ta, sau này ta
sẽ nói cho ngươi."
Liễu Bình nói.
"Nhưng cả ta mà ngươi cũng đánh không lại."
Nữ tử nói.
"Đã từng có người nào khác tiến vào lồng giam, chiến thắng Hư Không Thứ
Mẫu, khiến pho tượng tránh lui, sau đó đứng trước mặt người muốn dẫn người
đi chưa?"
Liễu Bình hỏi.
Nữ tử rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy, không ai có thể làm được chuyện này.
Tiểu tử này nhìn không mạnh gì mấy, lại có một thẻ bài khủng bố như vậy.
Lợi hại hơn chính là, hắn căn bản không dùng thẻ bài kia mà đã làm được
những điều trên.
Nếu....
ế ể ấ
"Nếu ta ăn người thì có thể đạt được tất cả năng lực của ngươi."
Nữ tử thấp giọng lẩm bấm.
"Là muốn đánh sao? Ta bảo đảm ngươi sẽ chết, kết cục của người sẽ không
khác gì Hư Không Thứ Mẫu cả."
Liễu Bình nói.
Nữ tử cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, muốn bắt giữ một ít biểu tình nhỏ từ
trên mặt hắn để suy đoán suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng Liễu Bình chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, trên mặt cũng không có chút cảm xúc
dư thừa nào.
"Ta là thế giới chi chủ cường đại từng hoành hành rất nhiều kỷ nguyên."
Nữ tử nói.
"Nhưng lại bị cầm tù tại đây."
Liễu Bình nói.
"Tất cả tồn tại đi vào nơi này, không phải bị Hư Không Thứ Mẫu và pho tượng
thủ vệ giết thì là bị ta ăn."
Nữ tử nói.
"Không sai, nhưng người vẫn bị cầm tù tại đây."
Liễu Bình nói.
Nữ tử nói: “Ngươi cũng không trả giá cái gì --"
"Mỗi một câu ta nói đều là bí mật vô thượng, ta khuyên người nghĩ kỹ, đây là
cơ hội cuối cùng, nếu người không đáp ứng thì ta lập tức đi."
Liễu Bình bắt đầu không kiên nhẫn mà nói.
Nữ tử khựng lại.
"Muốn chạy? Ta sẽ ăn ngươi."
Lời còn chưa dứt, nàng lập tức cảm nhận được điều gì đó, bỗng lui về phía sau,
dừng lại cách đó vài trăm thước.
Một thiếu nữ xuất hiện bên cạnh Liễu Bình.
Là Andrea!
"Long tộc? Linh? Ngươi làm gì ta rồi?"
Nữ tử đánh giá năng và hỏi.
Andrea hừ một tiếng, căn bản không trả lời, chỉ vươn tay, muốn cởi bỏ thuật
pháp trên người Liễu Bình.
"Vô dụng, người tuyệt đối không giải được nó."
Nữ tử lạnh lùng nói.
Á ắ ấ
Á hoạt động ngón tay của mình, thử nắm lấy cái gì trong hư không, nhưng liên
tục vài lần cũng không thể bắt lấy thứ không rõ nào đó trong hư không.
-- Đó là long chú.
"Đáng chết, đây là loại long chú nào? Vì sao ta không nhìn thấy người ra tay?"
Nữ tử mắng.
Andrea không đáp, ánh mắt chuyển thành màu đỏ ửng, trên người cũng dâng
trào hào quang huyết sắc.
Nàng thấp giọng mà nói: “Ngươi muốn chết thì chết đi."
Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, lập tức quát: “Andrea, không được liều
mạng!"
Danh Sách Chương: