Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh –– Bên trái phía sau nàng, quái vật đột nhiên hiện thân.
Một vệt lôi quang trảm trúng nó, trực tiếp bổ nó bay ngược ra ngoài, đập vào
bức tường đại điện.
"Ha ha ha, Đa Trọng Lôi Ảnh Trảm! Chiều này có thể bộc phát ba trăm sáu
mươi lôi ảnh, đã là cảnh giới cao đến tột đỉnh, Delia, ngươi làm rất không tồi!
Quái vật cười điên cuồng và nói.
Delia –– hoặc có thể nói là Liễu Bình –– Dù sao hiện tại hắn đang bày ra một
tầng đặc hiệu, có ngoại hình của Delia.
Hắn nhìn từng lôi quang tiêu tán khỏi thân thể quái vật, giật mình và nói:
“Chuyện này không có khả năng, rõ ràng ta đã đánh trúng người, vì sao ngươi
không bị thương gì cả?"
Quái vật bước từng bước một về phía nàng, nói: “Bởi vì chiều này là do ta thiết
lập, ta biết tất cả huyền bí của nó."
"Binh khí là do loài người tạo ra, nhưng loài người vẫn có thể bị binh khí gây
thương tích."
Liễu Bình nói.
"Ngươi nói không sai, nhưng tất cả pháp tắc trong chiêu thức Kỳ Quỷ này đều
đến từ ta, tất nhiên ta có phương thức hóa giải nó."
Quái vật nói.
Ánh mắt Liễu Bình dùng trên người quái vật, nhìn xác ngoài tràn đầy gai nhọn
màu xanh lục trên người nó, lắc đầu và nói: “Nhất định là trùng hợp."
"Một tên ngây thơ, có lẽ chờ chết rồi thì người mới biết cực hạn của mình ở
đâu."
Quái vật nói.
Liễu Bình không đợi nó ra tay, bỗng buông lỏng chiến phủ lôi đình ra, mặc cho
nó tan thành điện xà lôi quang bò đi rồi biến mất, ngược lại quát: “Khởi!"
Một thanh búa tạ lập loè ánh sáng kim sắc đột nhiên phá vỡ hư không, hung
hăng nện lên mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Dưới chân quái vật xuất hiện một vệt kim quang, lập tức bị đánh bay lên giữa
không trung.
Liễu Bình siết chặt nắm đấm, than nhẹ một tiếng: “Thuỷ Điểu Lưu, Thiên Nhị
Bách Quyền."
Hắn cách không đánh ra một quyền về hướng quái vật.
ề ề ố ấ
Quyền ảnh chi chít thoáng hiện từ hư không, mưa rền gió dữ như cuốn lấy quái
vật ở giữa không trung, liên tục đánh bảy tám hơi thở rồi mới dần dần ngừng.
Quái vật trở xuống mặt đất, phun ra một ngụm nước bọt rồi nói: “Đáng chết,
phù không kỹ cộng thêm cổ võ quyền linh, lúc trước thật sự thiết kế chức
nghiệp này quá cường hãn."
Liễu Bình thất thanh la lên: “Đây là tình huống thế nào, người trúng quyền
mạnh nhất của ta, vì sao không bị gì cả?"
Trong quái vật có chút ảo não, lại có chút đắc ý.
"Delia à Delia, ta không nghĩ tới, khả năng vận dụng kỹ xảo của ngươi đã đạt
tới trình độ này, ta dám nói người hoàn toàn xứng đáng là pháp sư cận chiến
mạnh nhất."
Nó cảm thán.
"Cho nên kết cục của ta vẫn là tử vong?"
Liễu Bình hỏi.
Quái vật trầm mặc một giây, sau đó thở dài: “Trước khi người tử vong, người
thiết kế chủ yếu là ta đã đặc biệt tới gặp người một lần, đây đã là vinh dự tối
cao."
"Giọng điệu người nói chuyện giống như tất cả mọi thứ của ta đều được thiết kế
ra vậy."
Liễu Bình nói.
"Sự thật là thế, nhưng người cực kỳ ưu tú trong kịch bản gốc đã được thiết kế
sẵn, có thể coi như trái cây cực kỳ ưu tú."
Quái vật nói.
"Trái cây? Ngươi muốn ăn ta?"
"Không phải ta ăn –– là những đại nhân vật chân chính đó, ngươi có tư cách
này."
"Làm sao người ngăn cản được tất cả công kích của ta... Chẳng lẽ người biết
được tất cả chiều số của ta?"
"Dùng nói nhảm ở đây, ngày chết của ngươi tới rồi."
Quái vật nâng tay lên.
Trên tay nó có một cây súng.
Liễu Bình không chút do dự lui về phía sau một bước, cả người lập tức hóa
thành ánh lửa, tản ra như kinh hồng, chiếu sáng toàn bộ đại điện hắc ám.
"Phân quang độn ảnh, chậc, kỹ năng chúng ta giao cho pháp sư cận chiến quả
nhiên quá nhiều, ta đoán chiếu tiếp theo của ngươi chính là bạo súng, dù sao nó
cũng là tối ưu -- ngươi ở chỗ này!"
Quái vật nói, bỗng chỉ thương về một vị trí.
Liễu Bình xuất hiện từ vị trí đó, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc.
ắ ề
Hắn vừa chém ra một quyền.
Trong hư không theo đó mà vươn ra trăm ngàn quyền ảnh, hạt mưa đánh vào
người quái vật.
Quái vật thờ ơ, cười nói: “Đây là chiêu cuối cùng của ngươi, vĩnh biệt, pháp sư
cận chiến."
Phanh! Tiếng súng vang lên.
Liễu Bình ngã xuống đất theo tiếng súng, trên người trào ra từng luồng máu
loãng.
Quái vật cất súng, huýt sáo một tiếng rồi nói: “Cô bé đáng yêu cỡ nào, đáng
tiếc."
Đột nhiên, trong hư không vang lên một tiếng reo lớn.
Âm thanh này dài như tiếng ca, như là diệu âm buông xuống từ sâu trong vòm
trời, vang vọng thập phương thế giới, tất cả tồn tại đều nghe thấy nó.
Dần dần không thể nghe rõ được tiếng mưa đêm tí tách.
Tiếng reo kia như chiếm cứ tất cả mọi nơi, mang đến cho người ta ảo giác mãnh
liệt, cứ như nó vẫn luôn tồn tại trong lòng.
Cả người quái vật run lên, cứng lại tại chỗ.
Nó chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một thanh trường đao đâm xuyên qua ngực nó, trên lưỡi đao dính đầy
máu đỏ, nhỏ giọt liên tục xuống thành chuỗi.
Tiếng reo vang dừng lại.
Một giọng nữ lại vang lên từ sau lưng: “Chúng ta sống cả đời, phấn đấu đến
cuối cùng, cũng không phải cho đại nhân vật gì đó ăn luôn."
Cái xác nữ nằm trên mặt đất đã không thấy đâu nữa.- - Nó bị lừa? Nó –– Bị một
pháp sư cận chiến đánh trúng! Sắc mặt quái vật điên cuồng thay đổi, thê lương
kêu to nói: “Một kẻ đối đáp! Không, chủ trang viên, mau tới cứu ta!"
Trường đao ra sức trảm một cái.
Quái vật lập tức bị trảm thành hai đoạn, máu loãng phất phới đầy trời.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt ầm ầm dần hiện ra tới: “Ngươi phóng thích chiêu
thức đao pháp sáng tác mới (Chưa được đặt tên);"
"Ngươi chiến thắng một quái vật Ác Mộng thể đầy đủ!"
"Quái vật này là quái vật Ác Mộng thiên về dạng tri thức và kỹ thuật, rất ít khi
xuất hiện trong thế giới nhân loại."
"Cho dù giá trị vũ lực của nó cực kỳ thấp, nhưng nhân loại được gieo trồng
chưa bao giờ chiến thắng được nó."
"Ngươi khai sáng cho lịch sử của hàng tỉ thế giới!"
"Ngươi khai sáng lịch sử của Nhân tộc!"
ấ ế ắ ầ ồ
"Tất cả tuyến vận mệnh chưa có định của nhân loại bắt đầu trở nên mơ hồ!"
"Đặc biệt cảnh cáo:"
"Vào thời khắc tử vong cuối cùng, đối phương đã kêu gọi chủ trang viên Ác
Mộng."
"Ngươi cần lập tức nghĩ cách che lấp chuyện giết chết nó!"
"Một khi bại lộ, tất cả nỗ lực sẽ như kiếm củi ba năm thiếu một giờ!"
Chữ nhỏ thiêu đốt chợt lóe rồi biến mất.
Liễu Bình chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức bị một thứ khác hấp dẫn.
Là thi thể quái vật.
Chỉ thấy giáp xác của nó mọc đầy gai nhọn, nhưng đó là áo ngoài của nó, giống
như Ác Mộng chi Ủng của hắn vậy.
Mà trong giáp xác là một người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK