Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba phút.
Chỉ còn ba phút cuối cùng! Cuộc chiến trên bầu trời càng ngày càng kịch liệt.
"Ngừng! Ngu xuẩn, chúng ta tiếp tục đánh như vậy thì chẳng phải là để tiểu tử
kia ngư ông đắc lợi?"
Mộng Yểm La Vương quát.
"Sống sót trước lại nghĩ cách đối phó hắn đi –– Mà nói ra thì hắn cũng chỉ là
một Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể vừa ra đời, căn bản không phải đối thủ của
chúng ta."
Một Mộng Yểm La Vương khác đáp lại.
Thời gian lại trôi qua một chút.- - Còn lại hai phút cuối cùng! Hai người cùng
nhằm về phía đối phương.
Trên bầu trời bộc phát từng loạt tiếng vù vù.
Cùng thời khắc đó.
Liễu Bình kết thúc nhận định, đúng cách đó mấy trăm dặm, nghiêm túc nhìn
Mộng Yểm La Vương chiến đấu.
"Còn một phút."
Thượng để nhắc nhở.
"Ừ, vừa lúc nhân cơ hội này xem nó chiến đấu cho kỹ."
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, ở chủ tuyến thời không, Mộng Yểm La Vương chân chính kia còn
chờ ăn ngươi đấy."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Các ngươi là trốn vào từ thời không song song à?"
Pháo gia hỏi.
"Không sai."
Thượng đế, Đại Địa chi Mẫu và Liễu Bình trăm miệng một lời mà đáp.
"... Các ngươi ghê gớm."
Pháo gia nói.
"Chư vị, ta cảm nhận được tử vong."
Nữ Tử Thần đột nhiên nói.
Các vị thần lập tức an tĩnh lại.
Liễu Bình nhìn lên bầu trời, chỉ thấy hai Mộng Yểm La Vương vẫn chưa phân
ra thắng bại.
ầ ầ
Chúng nó người đầy thương tích, máu tươi chảy ròng, gần như chỉ còn lại một
hơi cuối cùng “Thôi, ta không còn sức ra tay nữa rồi -- không đánh, xem ai có
thể sống sót đi."
Mộng Yểm La Vương hậm hực nói.
Một nó khác theo đó mà dùng tay.
Đợi một hơi thở sau.
Một Mộng Yểm La Vương trong đó đột nhiên phát ra tiếng tru lên thống khổ.
Cả thân thể nó nhanh chóng bành trướng, nổ tung ngay giữa không trung, hóa
thành từng cụm sương máu.
Liễu Bình ấn tay lên chuôi đao bên hông, mở miệng nói: “Đến lúc rồi."
Câu nói vừa dứt, hắn biến mất khỏi nơi đó.
Trên bầu trời.
Mộng Yểm La Vương còn sót lại đang nghỉ ngơi.
"Tiểu tử, tới tiếp nhận quyết chiến đi ––"
Nó đang muốn phát động lời mời quyết chiến lần nữa thì lại thấy tất cả hư
không quay chung quanh nhanh chóng biến ảo, hóa thành một mảnh đại sa mạc
không có sinh cơ.
Đây là một thế giới!
"Đánh lén? Đáng chết... Thật biết chọn thời điểm..."
Mộng Yểm La Vương thở hổn hển mà nói.
Liễu Bình bỗng xuất hiện ở sau lưng nó, đôi tay nắm chặt lấy trường đao --
Trong chớp nhoáng.
Vẻ mỏi mệt trên mặt Mộng Yểm La Vương chợt biến mất.
Tinh khí thần cả người nó biến đổi, không còn chút suy sụp nào, trong mắt lộ ra
hận ý thấu xương, cắn răng mà nói: “Chờ ngươi đã lâu rồi, chết đi!"
Tứ Đại Pháp Tắc hiện ra vô số những phù văn chi chít trên hư không, khiến
cuộc chiến bị giới hạn giữa hai người, không đến mức tạo thành tổn thương quá
mức trầm trọng đối với thế giới.- - Thì ra nó còn sức để tiến hành một công kích
mang uy lực như thế! Vô số những cánh tay hắc ám ầm ầm trào dâng từ sau
lưng nó, trong nháy mắt đã bắt lấy Liễu Bình, nâng lên cao cao giữa không
trung.
"Ha ha ha, thật ra cuối cùng chúng ta chỉ giả bộ đánh, ngươi không nhìn ra đúng
không, bất kể là nó chết hay là ta chết, chúng ta đều để lại một ít sức lực."
Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng và nói.
Nó dùng sức xé một cái -- Thân thể Liễu Bình lập tức chia năm xẻ bảy.
Máu loãng bay lả tả.
Một con búp bê màu hồng phấn rơi xuống từ những mảnh thi thể đó.
ể ấ
Mộng Yểm La Vương thở phào một hơi, vươn một bàn tay ra đón lấy con búp
bê.
"Rốt cuộc cũng lấy về được."
Nó cảm thấy may mắn mà nói.
Tuy cuộc chiến này hung hiểm, nhưng cuối cùng tốt xấu gì cũng là nó kế cao
một bậc, cuối cùng đạt được thắng lợi.
Chung quanh sa mạc dần dần rút đi.
Tất cả trôi đi.
Mộng Yểm La Vương về tới bầu trời.
Ai ngờ vừa trở về thì tất cả cảnh tượng trên không trung và mặt đất dần dần bắt
đầu mơ hồ.
-- Là vận mệnh chẳng lành!
"Gặp quỷ, rốt cuộc khi nào tận thế đáng chết này mới kết thúc đây."
Mộng Yểm La Vương cẩn thận chuẩn bị.
Tất cả cảnh tượng biến mất.
Cảnh tượng mới theo đó mà xuất hiện.
Nó phát hiện mình đang đứng trong trang viên Ác Mộng, trên bầu trời đầy các
Long tộc không ngừng bay lượn.
"Đại nhân, cứu chúng ta với!"
Chủ trang viên hoang mang chạy tới, lớn tiếng cầu xin.
"Nói, tình huống hiện tại là thế nào?"
Mộng Yểm La Vương trầm giọng mà hỏi.
"Tất cả Long tộc đều tới, chúng muốn hủy diệt trang viên!"
Chủ trang viên nói.
"Có con rồng nào gọi là Hội Tẫn Chi Hình hay không?"
Mộng Yểm La Vương hỏi.
"Không có."
Chủ trang viên nói.
"Không có... Vậy còn may."
Mộng Yểm La Vương hơi nhẹ nhàng thở ra và nói.
Nó ngẩng đầu nhìn đám Long tộc bay múa đầy trời kia, trầm ngâm mà nói:
“Tuy tình trạng của ta không được tốt lắm, nhưng trận này cũng không có vấn
đề gì, người đi chuẩn bị đủ trái cây cho ta bổ sung trước ––"
Keng –– bá –– Đao quang sâm hàn chợt lóe qua, trảm ra một cái khe hư không
thật lâu không tiêu tan trên cổ Mộng Yểm La Vương.
ế ể ắ
Tiếng nói của Mộng Yểm La Vương đột nhiên đứt ngang trong một chớp mắt.
Nếu thả chậm thời gian trong giờ khắc này, sẽ có thể nhìn thấy đầu của nó bay
ra từ trên cổ, trôi nổi, quay cuồng, đi xa ở giữa không trung với tốc độ cực kỳ
thong thả -- Mà trong thân thể nó hiện ra vô số những cánh tay màu đen, một
phần nhanh chóng ẩn ra đủ loại thủ ấn thuật pháp.
"Ha ha ha ha, ta chưa bao giờ gặp qua người như người, nhưng đáng tiếc ta có
vô số thuật pháp có thể dùng."
Đầu Mộng Yểm La Vương cười điên cuồng ở giữa không, tiếp tục nói: “Xem
đi, loại tay mới như ngươi căn bản không biết ta ẩn giấu bao nhiều thủ đoạn
phòng ngự ––"
Trên người nó lại hiện ra một số lượng lớn cánh tay, tràn ra bảo vật chi chít lên
giữa không trung.
"Ngươi xong đời!"
Càng nhiều cánh tay màu đen xuất hiện, lập tức đánh lên người chủ trang viên.
Chủ trang viên cầm trường đao trong tay, không ngừng múa ra đao quang ngăn
cản những cánh tay màu đen đó, cùng lúc đó, diện mạo của hắn không ngừng
biến ảo, cuối cùng hóa thành một người khác.
Là Liễu Bình.
"Trảm!"
Hắn quát lên một tiếng lớn, đón đầu vô số những cánh tay màu đen kín không
kẽ hở, tung một đao ra --đao này hội tụ tất cả sức mạnh của hắn, cho nên cả
người hắn và trường đao kết hợp lại thành một, lập tức xuyên qua thân thể
Mộng Yểm La Vương.
Ánh đao lụi tàn.
Liễu Bình lại hiện thân lần nữa, chạy chậm vài bước hoãn lại thể xông lên.
Thi thể không đầu của Mộng Yểm La Vương cứng đờ bất động ở cách sau lưng
hắn không xa.
Liễu Bình quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy vô số những cánh tay phía sau Mộng Yểm La Vương tạo thành pháp
ấn, lại không có một thuật pháp nào có hiệu lực.
Những bảo vật tung bay đầy trời sớm đã rơi xuống mặt đất, phát ra một loạt
tiếng vang dễ nghe.- - Chúng cũng không kích phát ra bất cứ hiệu quả gì.
Một huyết tuyến lan tràn từ thi thể không đầu xuống bên dưới, xuyên qua ngực,
bụng nhỏ, trực tiếp tách toàn bộ thân thể từ giữa ra.
Xe kéo –– Thân thể nó hoàn toàn bị chia lìa, để lại một vệt máu tươi đầm đìa
thẳng tắp ngay tại chỗ.
Cuộc chiến kết thúc.
Liễu Bình cầm trường đao trong tay, đi đến chỗ đầu của Mộng Yểm La Vương,
lẳng lặng nhìn nó.
ầ ể ồ ề
Đầu của Mộng Yểm La Vương lộ ra vẻ mặt suy tư, nói: “Vừa rồi đều là giả?"
"Con búp bê kia là thật."
Liễu Bình nói.
"Chỉ có nó là thật?"
Mộng Yểm La Vương hỏi.
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK