Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nhìn về phía cái đầu lần nữa.
"Không, là vì sao!"
Đầu điên cuồng quát: “Nơi này rõ ràng là lồng giam của ta, rõ ràng ta có thể dẫn
động cầm chổ nơi này -- vì sao ta không phóng ra được cái gì cả!"
Chỉ thấy gương mặt nó gầy ốm xuống với tốc độ thị lực có thể thấy được, biến
thành da bọc xương, hai mắt cũng hõm sâu vào hốc mắt.
"Nhìn nó như liên tục thức trắng mấy chục đếm ấy."
Andrea nói nhỏ.
"Cảm giác nó sẽ chết vào bất cứ lúc nào."
Liễu Bình cũng bình luận.- - Khó trách cái đầu kia không phóng ra được gì.
Là bị hút khô rồi.
Liễu Bình phấn chấn trong lòng, nói: “Nữ sĩ Huyền Bí, ngài có thể gia nhập
chiến đấu không?"
"Không được, người sử dụng hai lần Hí Kịch Sư đã rút sạch sức mạnh của ta, ta
còn trông cậy vào người tiếp tục đạt được bộ phận của thân thể nó, từ đó đạt
được sức mạnh pháp tắc của thời đại quá khứ đây."
Nữ sĩ Huyền Bí cười nói.
"Được rồi, kế tiếp giao cho chúng ta."
Andrea nói.
Nàng tùy tiện tung ra một chiều.
Cái đầu quái vật kia lập tức bay trở về, lăn xuống mặt đất.
Andrea dẫm lên đầu, đôi mắt to tràn ngập chế nhạo: “Vừa rồi hình như có người
nói -- chúng ta bị lừa?"
Nàng nâng tay lên.
Hô! Trên tay toát ra long tức liệt diễm sôi trào.
Cái đầu kia ngẩn ra mấy phút, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười nịnh nọt.
"Không dám, không dám!”.
"Hai vị đại nhân, thì ra pháp tắc sức mạnh của ta đều bị các ngươi thu đi rồi...
Thật quá lợi hại, ta thật sự bội phục."
"Ta đầu hàng."
Liễu Bình nắm cự kiếm, nhẹ nhàng chụp lên mặt nó và nói: “Đừng nói những
lời vô nghĩa đó, nói cho chúng ta biết, những bộ phận khác của thân thể người

được giấu ở nơi nào?"
"Được, được, ta nói -- Chúng được giấu ở phía trước sàn nhà, vốn dĩ ta muốn
triệu hoán chúng ra, nhưng ta đã không còn sức mạnh."
Quái vật đầu nói.
Liễu Bình nghe vậy thì giơ cự kiếm lên, chém một kích vào sàn nhà kia.
Sàn nhà đại sảnh lập tức bị chém ra một cái động lớn.
Chỉ thấy trong cái động kia quả nhiên có cất giấu các loại bộ phận như thân thể,
nội tạng, tay chân và cái đuôi.
Trong nháy mắt cái động nổ tung.
Tất cả bộ phận thân thể như cảm ứng được cái đầu, sôi nổi thả ra từng lôi
quang, lấy thể sét đánh không kịp bung tai đánh vào đầu quái vật.
Đầu quái vật chấn động, lập tức biến mất khỏi nơi đó, bay vút vào những bộ
phận kia.
"Ha ha ha ha! Hai tên ngu xuẩn, thật là quá ngây thơ."
Đầu quái vật cười điên cuồng và nói.
Tất cả bộ phận thân thể của nó bắt đầu công minh.
Chỉ một thoáng.
Toàn bộ thế giới biến mất.
Một thế giới khác lao đến từ nơi cực xa, lập tức bao phủ Liễu Bình và Andrea
vào trong đó.
"Đây là..."
Liễu Bình che chắn Andrea ở phía sau, cầm cự kiếm mà quan sát chung quanh.
Chỉ thấy nơi này là một biển mây hoàn toàn cấu thành từ lôi quang.
Mấy hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Đối phương phát động Mộng
Cảnh chi thuật siêu mạnh."
"Các ngươi đã bị đối phương kéo vào thế giới mặt ngoài Luyện Ngục và Vĩnh
Dạ thần trụ -- Mộng Cảnh."
"Chú ý!"
"Thế giới trước mắt là thế giới chỉ thuật của đối phương, xin hãy thận trọng ứng
phó."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Thân thể quái vật dần dần hợp lại với nhau.
Nó phát ra tiếng rống giận rung trời động đất: “Lũ kiến bọ đáng thương mà ngu
muội, ta sẽ lật ngược trận chiến nhàm chán này."
"Dựa vào sức mạnh khủng bố vô thượng của ta, ta đã kéo các ngươi vào Mộng
Cảnh, nơi này là sân nhà của ta --"
"Cảm nhận tuyệt vọng đi!"
Câu nói vừa dứt, nó đầy mặt hưng phấn mà nhìn về hướng hai người đối diện.
Nhưng làm nó thất vọng chính là, hai người kia đều không chịu bất cứ kinh
hách gì, thậm chí vẻ mặt còn có chút kỳ quái.
Chỉ có con gấu trúc bên hông nam tử kia nhịn không được mà cất tiếng cười to.
"Ngươi cười cái gì?"
Quái vật hung tợn nói.
Gấu trúc cười lăn qua lộn lại, ôm bụng, cứ như dùng không được, căn bản
không có cơ hội trả lời nó.
"Thôi, làm tất cả hủy diệt trong lôi điện đi."
Quái vật vung mạnh ngón tay, vô số lôi mang chung quanh lập tức lượn lờ đến,
vô số lôi điện vây quanh, cứ như chuẩn bị nghe theo hiệu lệnh của nó vào bất cứ
lúc nào.
Lúc này.
Liễu Bình rốt cuộc cũng mở miệng nói: “A, cái kia -- ta có một chuyện muốn
nói với ngươi."
"Rốt cuộc cũng nhớ phải cầu xin ta?"
Quái vật cười lạnh và nói.
"Không phải,"
Liễu Bình xua tay và nói: “Thật ra chúng ta cũng đến từ Mộng Cảnh, ở Mộng
Cảnh, hình như ta có một đám bạn có thể ra tay vào bất cứ lúc nào."
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Toàn bộ thế giới biến mất.
Một thế giới khác chạy như bay tới từ nơi cực xa, lập tức bao phủ mọi người
vào trong đó.
Trời cao mà xa.
Liệt dương cao chiếu, vạn vật như thiêu đốt.
Đưa mắt liếc nhìn đã thấy được một đại sa mạc không thấy được điểm cuối.
Quái vật sửng sốt.
Nó chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngón tay mình.
Cũng không biết đã xảy ra cái gì, trên ngón tay không có một tia lôi mang nào
nữa.
Tất cả lôi mang đều biến mất hầu như không còn.
Không chỉ như thể -- Hình như nó đã không thể thi triển bất cứ sức mạnh nào
nữa Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy ra từ trên đầu quái vật, nó nhịn
không được chùi mồ hôi lạnh và nói: “Đây là thế giới gì."

Liễu Bình nhún nhún vai, không nói gì.
Gấu trúc bên hông hắn cong eo, một tay chỉ vào quái vật, tay còn lại ôm bụng,
vừa lắc đầu vừa cất tiếng cười to.
Tiếng cười này cảm nhiễm Andrea, cho nên nàng cũng che miệng, nhẹ nhàng
nở nụ cười.
Thẳng đến lúc này, Liễu Bình mới thở dài và nói: “Thiên đường có lối ngươi
không đi, địa ngục không của ngươi lại xông vào."
Trên bờ cát trước mặt hắn-- Cát sỏi chậm rãi trầm xuống, bày ra thành một hàng
chữ nhỏ xinh đẹp: “Hoan nghênh trở về."
"-- Thượng đế, Pháo gia, Gaia, Rita và Mộng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK