Đảo.
Một ngôi đảo độc lập.
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang ngồi xổm trên mặt đất, vừa hút
thuốc vừa hỏi: “Cho nên thế giới này là giả?"
"Hẳn là vậy."
Một người đàn ông thanh tú ngồi trên một cây đại thụ đã ngã, thuận miệng đáp.
"Vậy -- Chúng ta còn ở lại nơi này, có ý nghĩa sao?"
Người đàn ông quân trang hỏi.
"Đương nhiên, tuy thế giới này là giả, nhưng hình như nó có tác dụng đặc thù gì
đấy... Nhưng hiện giờ ta còn chưa lần mò ra được."
Người đàn ông thanh tú nói.
"Vậy ta đi liên lạc với Bạch Lang, Tinh Thần và Thỏ Tử trước, đoàn trưởng có
thể tới tìm chúng ta lúc nào cũng được.
Người đàn ông quân trang nói.
"Ngươi mang thẻ bài này qua, đưa cho Bạch Lang."
Người đàn ông thanh tú ném qua một thẻ bài.
"Được, đoàn trưởng."
Người đàn ông quân trang nhận lấy thẻ bài, chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một bộ
phù văn huyền ảo.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Người đàn ông thanh tú nhẹ nhàng nói: “Cấm Ma Hắc Ngục, mở."
Thẻ bài bỗng hóa thành một thanh hắc kiếm, cắt ra vô số lưu quang hắc ám, đột
nhiên tạo thành một nhà giam rồi cầm tù người đàn ông quân trang kia vào bên
trong.
Vẻ mặt người đàn ông quân trang khẽ biến, nhịn không được lên tiếng hỏi:
“Đoàn trưởng, người làm gì vậy?"
Người đàn ông thanh tú đón được hắc kiếm, nói: “Thực lực của ngươi rất mạnh,
mà ta lại không muốn thật sự đánh với người, cho nên không thể không dùng
phương thức như vậy cẩm tuyệt tất cả năng lực thuật pháp của ngươi, bởi vì ––
“Đây là phương pháp duy nhất để cứu ngươi."
Hắn ta tùy ý vung hắc kiếm, sau đó thong thả đâm nó vào lao tù hắc ám kia, tiếp
tục nói: “Hôi Cẩu, nếu người còn có một chút sức mạnh nào để thao túng thân
thể, vậy làm bản thân đừng cử động.”.
ắ ổ ấ ầ ấ ắ
Sắc mặt người đàn ông quân trang thay đổi mấy lần, chỉ mấy giây ngắn ngủn
mà đã chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.
Y cắn răng, kiên trì làm thân thể đang run rẩy không nhúc nhích nữa.
"Rất tốt."
Người đàn ông thanh tú nói.
Trường kiếm chợt lóe, sau đó đâm vào thân thể người đàn ông quân trang.
Máu tươi chảy ra tí tách.
Người đàn ông quân trang chậm rãi gục đầu xuống, bất động.
Chỉ thấy một hư ảnh bay ra từ trên người y, lơ lửng ở giữa không trung.
Hư ảnh kia cảm kích nhìn người đàn ông thanh tú một cái, dáng vẻ như muốn
nói cái gì đó.
"Mau trở về –– Trở về thời đại của chúng ta đi!"
Người đàn ông thanh tú quát khẽ.
Hư ảnh như nhận ra cái gì, sắc mặt cũng biến đổi, nhanh chóng chui vào hư
không rồi biến mất tăm hơi.
Hư ảnh đi rồi.
Người đàn ông thanh tú thu hắc kiếm về, lạnh nhạt nói: “Đừng giả vờ nữa,
ngươi bám vào thân thể hắn để đặc biệt tới tìm ta, hiện tại đã được như mong
muốn, còn không hiện ra?"
Người đàn ông quân trang chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm
vào người đàn ông thanh tú.
Mặt nó đã hoàn toàn vặn vẹo, dần dần hóa thành một gương mặt dữ tợn không
phải người, nó nhìn chòng chọc vào người đàn ông thanh tú và nói: “Các
ngươi... Đến từ tương lai?"
"Đúng vậy, không phải ngươi đã đọc ký ức của hắn sao?"
Người đàn ông thanh tú nói.
Gương mặt không phải người kia nói: “Mang ta đến tương lai."
"Khó mà làm được, mộ địa của các ngươi chỉ là thế giới giả dối này."
Người đàn ông thanh tú nói.
"Ta sẽ giết người, tra tấn linh hồn người, mãi đến khi người dẫn ta đi đến tương
lai."
Gương mặt không phải người nói.
Người đàn ông thanh tú giơ hắc kiếm lên.
Trường kiếm lập tức hiện ra từng đợt từng đợt sương mù hắc ám nhè nhẹ, đồng
thời truyền đến vô số những tiếng thì thầm như có như không.
"Ngươi có thể thử xem, nhưng ta cảm thấy -- bị tra tấn sẽ là ngươi."
Người đàn ông thanh tú bình tĩnh nói.
"Cuồng vọng."
Gương mặt không phải người nói một câu, sau đó giơ tay muốn xé nát toàn bộ
lao tù hắc ám.
Đột nhiên.
Một thiết bị thông tin loại nhỏ rớt ra từ trong túi quân trang của nó, rơi xuống
mặt đất.
Keng keng keng -- Thiết bị thông tin chấn động, hiện ra một hình ảnh thực tế
ảo.
Chỉ thấy trên hình ảnh thực tế ảo, một thiếu niên lộ ra nụ cười với màn ảnh, tự
giới thiệu: “Xin chào các vị khán giả."
"Ta là thành viên kiến tập của bộ sự vụ đặc thù thế giới - Liễu Bình."
"Hôm nay là lần đầu tiên đứng trước mặt mọi người, ta muốn cảm ơn..."
"Bạn học Lâm Nguyệt đang đứng ở bên cạnh."
“Chúng ta... Hiện giờ đang học ở đại học Thủ Đô."
"Sau đây ta xin đàn một đoạn nhạc tỳ bà cho mọi người nghe trước."
"A, đúng rồi, Lâm Nguyệt biết ca hát không?"
Người đàn ông thanh tú vốn muốn xuất kiếm, lúc này lại dừng lại, không động
đậy.
Bộ sự vụ đặc thù.
Đại học Thủ Đô.
Hắn ta yên lặng nhớ kỹ trong lòng.
Đột nhiên.
Tất cả hình ảnh biến mất, âm thanh cũng theo đó mà im bặt.
Quái vật bỗng giẫm nát cái máy truyền tin kia, hung hăng nên một quyền lên lao
tù hắc ám.
Rầm!
Cả hòn đảo lắc lư.
"Giết ngươi!"
Quái vật giận dữ hét.
"Quá ngạo mạn."
Người đàn ông thanh tú lạnh nhạt nói.
Hắn ta lại giơ kiếm lên lần nữa.
Trường kiếm hiện ra từng luồng hắc ảnh, ngưng tụ thành các loại hình thái.
Cuộc chiến bắt đầu!
Một ngày sau.
Đại học Thủ Đô.
Liễu Bình đứng trên lan can, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, vung mạnh trường
đao trong tay.
Số lượng đao quang không thể đếm hết trảm lên người con quái vật kia.
Quái vật bất động, chỉ lấy cái gai nhọn lôi điện trong tay ngăn cản đòn công
kích của Liễu Bình.
Tùng hàng chữ nhỏ chi chít nhanh chóng thoáng hiện: “Đang ghi chép phản ứng
chiến đấu của quái vật."
"Đang trong quá trình đo lường tính toán cường độ công kích và cường độ
phòng ngự."
"Đã xác nhận trạng thái lôi điện."
"Đang xác nhận hình thái quái vật."
"Đã xác nhận hệ thống pháp tắc."
"Đã hoàn thành đối lập so sánh cường độ công kích của hai bên."
"Chờ phản ứng tiếp theo của quái vật!"
Liễu Bình liếc mắt một cái, đang muốn tiếp tục phi thân tiến lên thì lại thấy quái
vật lui về phía sau một bước.
"Thứ rác rưởi cấp 42, ngươi căn bản không có tư cách giao thủ với ta."
Nó vứt cây gai nhọn lôi điện trong tay ra ngoài.
Cây gai lôi điện nhanh chóng lột xác thành hình, hóa thành hình dáng một nhân
loại, dần dần ngưng tụ thành thật thể.
–– Là một Liễu Bình khác!
Danh Sách Chương: