Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi nghĩ tới chùm sáng khi trước.
Đó là một tia sáng đen bị luồng sáng trắng giam giữ.
Ánh sáng đen giãy giụa, muốn thoát ra ngoài, thế nhưng vẫn luôn bị luồng sáng
trắng bao phủ, không thể rời đi.
"Ý nghĩ ngươi là đúng..."
Giọng người đàn ông trưởng thành vang lên: "Nó vốn định điều khiển người,
thế nhưng chúng ta bảo vệ ngươi, cho nên nó không thể cướp lấy cơ thể của
người được."
"Tiếp đó, nó và chúng ta đều không thể làm gì được người cả."
"Hai loại lực lượng thuần túy lưu lại trong cơ thể người, nói thực ra, chúng ta
cũng không biết sẽ phát sinh điều gì."
"Lời khuyên duy nhất chính là: "
"Không nên bị lực lượng tà tính kia khống chế, nếu không người sẽ mất đi bản
tâm, vậy chúng ta cũng không có cách nào."
"Hiện tại, chúng ta đều phải rời đi."
"Chúc người may mắn."
Vừa nói xong, ngay sau đó, tất cả sấm sét trên bầu trời đều biến mất.
Mặt đất khôi phục như lúc ban đầu.
Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, sóng năng lượng trên người đã đột
phá Trúc Cơ, lên tới cảnh giới Kim Đan.
Trong hư không, không có bất cứ dòng chữ nhắc nhở nào cả.
Thật giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Liễu Bình cẩn thận kiểm tra cơ thể cũng không phát hiện bất cứ khác thường
nào.
"Thật đúng là kỳ lạ, hai loại lực lượng tới cùng là gì..."
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, từ trời bay tới một luồng sáng, nhanh chóng hạ xuống một nơi cách
Liễu Bình không xa.
Ánh sáng tán đi, hiện ra một tu sĩ thanh niên.
"Tiểu hữu, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Tu sĩ trẻ thả thần niệm ra đảo qua mặt đất cùng rừng cây, tùy ý hỏi.
Liễu Bình ôm quyền nói: "À, thực sự thứ lỗi, vừa rồi động tĩnh độ kiếp của ta có
hơi lớn, đã quấy rầy các hạ, xin hãy thông cảm cho."
ầ ắ ầ
Thần niệm tu sĩ thanh niên đảo qua người hắn, gật đầu nói: "Kim Đan kỳ... năm
tuổi Kim Đan, thật sự là hiếm gặp mà.".
"Đạo hữu quá khen."
Liễu Bình nói.
"Thế nhưng nơi này ngoài việc đạo hữu lên cấp Kim Đan ra, thật sự không còn
chuyện nào phát sinh sao?"
Tu sĩ thanh niên hỏi.
"Thật không có."
Liễu Bình nói.
"Không đúng mà, sóng lực lượng vừa rồi vượt xa phạm trù của Kim Đan kỳ,
thậm chí tu hành giả Phong Thánh kỳ cũng không thể phóng ra sóng năng lượng
như vậy."
Tu sĩ thanh niên nhìn Liễu Bình chằm chằm.
Trên người hắn ta tản ra sóng năng lượng Hóa Thần kỳ.
Cảnh giới trong văn minh tu hành, từ thấp tới cao theo thứ tự là: Luyện Khí,
Trúc Cơ, Kim Đan Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu,... Hiện
tại Liễu Bình đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, thế nhưng đối mặt với tu sĩ thanh niên này,
vẫn còn kém xa lắm.
Thực lực song phương cách hai cảnh giới lớn.
Sóng linh lực trên cơ thể tu sĩ thanh niên kia càng ngày càng mạnh, dần dần như
sức nặng ngàn cân, đặt trên hai bờ vai Liễu Bình.
"Dị tượng lớn như vậy, chỉ khi có di tích xuất thể mới có thể sinh ra."
"Ta khuyên người vẫn nên nói thật đi..."
"Nếu không ta không thể đảm bảo người có giữ được tính mạng hay không."
Tu sĩ thanh niên tiện tay rút một chiếc pháp khí hình quạt ra, chậm rãi phe phẩy,
ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình.
Năm tuổi Kim Đan! Loại thiên tài này, dựa vào đâu để hắn trưởng thành chứ?
Hơn nữa dị tượng vừa rồi rất quỷ dị, đứa nhóc này chắc hẳn giấu diếm cái gì đó!
Liễu Bình cười khổ lắc đầu, ôm quyền nói: "Vị đạo hữu này, ta đã cảm nhận
được sự mạnh mẽ của ngươi, thế nhưng thật...".
Giọng nói của hắn dần dần nhỏ yếu, cuối cùng im bặt đi.
"Ù?"
Thanh niên đối diện trở nên chuyên chú.
Liễu Bình khom người lại, như gặp phải đòn nghiêm trọng vậy, té quy xuống
đất.
Thần niệm của thanh niên quét qua người hắn, lại không cảm thấy có gì dị dạng
cả.
"Giả vờ giả vịt!".
Thanh niên tùy ý phẩy cây quạt trên tay.
Một cơn gió lớn xuất hiện, ngưng tụ ra vô số nắm đấm băng, bắn trúng người
Liễu Bình.
Liễu Bình trúng rất nhiều đòn tấn công, bị đánh bay ra ngoài, va nát một khối
nham thạch bên bờ sông.
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như người vẫn không nói, đòn tiếp theo sẽ lấy
mạng của ngươi!"
Thanh niên phe phẩy cây quạt trên tay, nói.
Liễu Bình lại như chưa tỉnh.
Sự đau đớn khi bị pháp thuật đánh trúng thông qua cơ thể truyền tới đại não, thế
nhưng hắn lại càng để ý tới một chuyện khác hơn.
Thân thể.
Trong thân thể chất đầy tức giận.
Loại tức giận này đột nhiên sinh ra từ trong cơ thể, hóa thành lửa giận ngập trời,
càng ngày càng khổng lồ, như là thủy triều mãnh liệt, không thể ức chế, không
thể loại bỏ, không thể ngăn cản.
"Phù..."
Liễu Bình thở dài một hơi, luồng khí này lại như phun sương, bay ra ngoài mấy
chục mét.
"Xin lỗi, ta muốn hỏi ngươi."
Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn thẳng về phía thanh niên đối diện, dùng giọng điệu
đè nén nói: "Dùng tính mạng tới uy hiếp ta, ép ta nói một vài chuyện không liên
quan gì tới người cả..."
"Dựa vào cái gì mà người cho là mình có tư cách như vậy?"
Thanh niên đối diện ngẩn ra, bật cười nói: "Ta hỏi người đáp, đây là quy tắc,
nếu như ngươi muốn phá quy tắc này, ta sẽ giết người, bắt linh hồn người lại rồi
tiếp tục tra tấn, sớm muộn cũng sẽ nhận được đáp án mà ta muốn."
Ầm...
Toàn thân Liễu Bình chấn động, ngay cả mặt đất xung quanh hắn cũng chấn
động theo.
Tùng hàng chữ nhỏ theo đó hiện lên:
[Hai loại sức mạnh trong cơ thể người đã bị kích thích, bọn chúng bắt đầu chủ
đạo thân thể của ngươi, sinh ra lửa giận không gì sánh kịp.]
[Tâm trạng của ngươi sắp biến thành: Tức giận.]
Liễu Bình nhắm mắt lại, nói với giọng không kiềm chế được: "Ngươi... đừng
nói nữa, ta sắp không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân mình nữa rồi."

"Cảm xúc? Ngươi cho mình là ai, người nghe không hiểu lời ta nói đúng
không? Đi chết đi."
Nam tu sĩ phẩy nhẹ cây quạt trong tay.
Một lưỡi đao màu vàng kim ngưng kết lại, thuận theo cơn gió chém về phía
Liễu Bình.
Phut! Lưỡi đao chém trúng Liễu Bình, làm một luồng sương máu bay ra ngoài.
Nam tu gập quạt lại, nói với vẻ hào hứng: "Ha! Chết giống như một con chó
vậy... năm tuổi Kim Đan thì sao chứ? Cuối cùng ngươi cũng không thể tiếp tục
tu hành, ngay cả đầu thai cũng phải xem xem ta có vui vẻ hay không."
"Hiện tại, ta bắt linh hồn của ngươi tới xem xem đã xảy ra chuyện gì."
Hắn ta vừa nói xong, hai tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết.
Thế nhưng pháp quyết chỉ dùng tới một nửa, động tác trên tay của hắn ta lại
dừng lại.
Phía đối diện.
Đứa nhóc kia đứng im bất động.
Lưỡi đao vàng kim dần dần biến mất khỏi lồng ngực hắn, lưu lại một vết thương
nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng đứa bé kia vẫn chưa chết.
Hai mắt của nó biến thành màu đỏ rực, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếng
nói khàn khàn: "Xin lỗi, ta không thể khống chế cảm xúc bản thân."
Nam tu sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt.
Đứa bé biến mất không thấy gì nữa.
Không ổn! Báo động xuất hiện trong lòng hắn ta, hắn ta dự định dùng pháp
quyết để phòng ngự.
Thế nhưng một cảm giác đau đớn bỗng xuất hiện.
Hai tay của hắn ta bị đứa bé kia đập nát, ngực thì bị một lực cực lớn và trắng, cả
người lún xuống mặt đất.
Nam tu sĩ mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Thật nhanh! Thực sự quá nhanh! Rõ ràng chỉ là Kim Đan, tại sao ta lại không
thể thấy rõ động tác của nó chứ? Hắn ta nhìn thấy đứa bé kia đi tới trước mặt
mình, đồng thời nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không có cách nào khác cả, ta nghĩ đi
nghĩ lại, chỉ khi người chết đi thì mới có thể lắng lại lửa giận của ta, sau đó ta
mới có thể điều khiển lại chính mình."
"Ngươi."
Tiếng nói vừa vang lên, đứa bé kia đã giơ chân lên, dùng toàn lực đá vào đầu
hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK