Bỗng nhiên.
Một giọng nói truyền đến từ xa xa: “0880, ngươi chờ một lát, ta đang liên hệ với
trang viên."
Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một chức nghiệp giả của tiểu đội
khác, trên người bọn họ tản ra sức mạnh Dũng hiện nhàn nhạt, vừa thấy là biết
trái cây ưu tú được trang viên đào tạo.
"Sao lại thế này? Ta đã hoàn thành nhiệm vụ mê hoặc Cựu Thần, nhưng hình
như kết quả không kích phát cái gì, cũng không có khen thưởng, lại không có
người tiến đến, những chuyện này giải thích thế nào đây."
Liễu Bình chất vấn.
Người nói cũng không khỏi hơi xấu hổ, lặng lẽ truyền âm: “Ban đầu là muốn
bắt được nó, bất chấp sống chết thế nào cũng phải mang nó về –– ai biết nhiệm
vụ của ngươi chỉ là mê hoặc nó, xem ra là phân đoạn nào đó xảy ra vấn đề, ta
đang hội báo với quản gia trang viên, chờ một lát."
Liễu Bình bỗng chấn động trong lòng.
Giờ khắc này, hắn ý thức được một điều mà trước đây luôn bị xem nhẹ.
Có lẽ thể lực Ác Mộng rất mạnh, có lẽ chúng theo dõi được cả thời không, có lẽ
chúng thao túng được vô số linh hồn, là đối thủ không thể chống đỡ-- Nhưng
mà! Nhưng mà! Chúng căn bản không rõ chuyện xảy ra trên Luyện Ngục và
Vĩnh Dạ Thần Trụ! Cho nên chúng mới phạm phải sai lầm, tùy tiện để mấy tiểu
đội liên hợp ra tay, giết chết Luyện Ngục Cựu Thần -- Điều này khiến cho tuyến
thời gian hỏng mất, ngược lại lập tức diệt sát tất cả kẻ công kích.
Nói dễ hiểu hơn, chúng tác chiến trên sân khách, hoàn toàn không rõ lịch sử và
tương lai nơi này! Ở đây có quá nhiều thứ mà hắn có thể gian lận! Hắn và
“Luyện Ngục Cựu Thần"
nhìn nhau.
Hai Liễu Bình đều hiểu rõ trong lòng.- - Từ giờ trở đi, hắn có được chút quyền
chủ động trong tay.
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì trước mặt bỗng xuất hiện từng nhắc nhở phù:
“Tiểu đội chiến thuật của 0880 hoàn thành xong nhiệm vụ trước mặt."
"Nhân số tồn tại hiện giờ của tiểu đội: 1.”.
"Khen thưởng hoàn toàn thuộc về một mình 0880."
"Truyền tống sắp bắt đầu, ngươi có thể mời minh hữu của mình chuẩn bị sẵn
sàng, nó sẽ cùng người đi đến trang viên."
Ong -- Trong hư không xuất hiện từng dao động không gian, vờn quanh Liễu
Bình và “Luyện Ngục Cựu Thần”.
ế ắ ế ế
"Ai giết ta thì kẻ đó sẽ bị Tứ Đại pháp tắc giết chết, có đúng không?"
Vị kia “Luyện Ngục Cựu Thần"
truyền âm.
"Lý luận là như thế, bởi vì ngươi sắp thay thế Luyện Ngục Cựu Thần, đi hoàn
thành tất cả nhân quả trên tuyến thời gian sau đó, hiện tại ai giết người thì chính
là tiêu diệt toàn bộ tuyến thời gian, Tứ Đại pháp tắc chắc chắn sẽ phản phệ --
tựa như vừa rồi."
Liễu Bình cũng nói.
"Vậy --”.
"Đúng vậy, vậy ––"
Ánh mắt hai người nhìn vào nhau, cùng truyền âm: *- - Chơi một hồi?"
"-- Thử xem có thể đùa chết chúng hay không?"
Bọn họ tâm ý tưởng thông, mặt không đổi sắc trước mắt bao người, lại cùng
truyền âm: “Ý kiến hay, không hổ là ta."
"Không hổ là ta, ý kiến hay."
Giao lưu xong.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Ánh hào quang truyền tống chợt lóe qua.
Hai Liễu Bình biến mất khỏi nơi đó.
Khi Liễu Bình sắm vai Cựu Thần ở Vĩnh Dạ quá khứ.
Tương lai.
Trước khi triều Ác Mộng bùng nổ.
Thế giới sâu nhất dưới Vĩnh Dạ, Chí Ám chi Đế.
Trong doanh địa quân viễn chinh đang xảy ra một chuyện nói lớn không lớn,
nói nhỏ không nhỏ.
Liễu Bình –– Không phải nói là “Thiếu niên"
sắm vai Liễu Bình kia.
Hắn ta dẫn tiểu đội thăm dò tình hình của thế giới, thu thập tình báo chi tiết để
Ác Mộng xâm lấn.
"Lão đại, không tốt rồi."
Một đội viên bẩm báo.
"Chuyện gì, chỗ chúng ta đang đánh bài này."
Thiếu niên không kiên nhẫn mà nói.
"Lát nữa là đến 12 giờ, hôm nay chúng ta đánh bài cả ngày, không đi ra ngoài
thăm dò, cũng không chém giết quái vật, buổi tối tổng bộ vừa kết toán công
ấ ế
huân thì nhất định sẽ phát hiện chúng ta đang lười biếng."
Một đội viên khác nói.
"À, cái này đúng là chuyện quan trọng."
Thiếu niên thoáng nghiêm túc một chút.
Lúc Liễu Bình đi có bảo hắn ta quấy rối, đúng là có chuyện này thật.
Nhưng hắn không bảo mình phá nát.
Lỡ như bị phát hiện là giả mạo, sau đó đội ngũ này sẽ hoàn toàn bị hủy diệt...
Thiếu niên híp mắt nhìn nhìn những đội viên kia.
Chỉ thấy trên mông bọn họ đều có từng vết cháy đen.
Chậc, những người này ai cũng là nhân tài, nói chuyện siêu dễ nghe, đánh bài
còn không ăn gian -- Bạn đánh bài như vậy tìm đâu ra được.
Không được.
Phải chống đỡ cục diện! Thiếu niên suy nghĩ mấy phút, sau đó bỗng búng tay
một cái.
"Nghe nói thu thập tài bảo có giá trị cũng có thể đổi lấy công huân, là vậy đúng
không?"
Hắn ta hỏi.
Mấy người khác liên tục gật đầu..
"Tới, đều cầm lấy."
Thiếu niên lấy ra một nắm đá quý, nhét vài viên vào tay mỗi người.
Mọi người nín thở nhìn kỹ.
Chỉ thấy những đá quý đó có đủ mọi màu sắc, nhìn có vẻ trong suốt lấp lánh,
hình như bên trong có một bóng mờ nhàn nhạt to bằng ngón cái.
Loại tiêu chí mang tính đặc thù này chỉ có một loại đá quý cực kỳ khó được mới
có -- “Đá quý yêu tinh!"
Có người hét lên.
"Những thứ có liên hệ với yêu tinh là khó thu hoạch nhất."
Lại có một người lên tiếng.
"Đó là đương nhiên! Nếu yêu tinh không muốn các ngươi tìm được mình thì
không ai có thể tìm thấy! Bọn họ là chủng tộc được tất cả pháp tắc sủng ái!"
Người thứ ba thở hổn hẳn mà nói.
"Được rồi, được rồi, thu lại dáng vẻ chưa hiểu việc đời của các ngươi đi, đều
nộp đá quý lên trên để đổi lấy đủ công huân đi."
Thiếu niên không kiên nhẫn mà xua tay nói.
Mọi người nghe lời mà làm, đá quý trên tay lần lượt biến mất tăm hơi.
ấ ổ
Giá trị công huấn lập tức đổi tới.
Một lát sau.
Tin càng tốt lại truyền đến: Bởi vì lần này toàn thể thành viên đều đạt được đá
quý yêu tinh, là một lần phát hiện và đột phá trọng đại, tất cả thành viên không
cần tiến vào ao chuyển hóa.
Tổng bộ hy vọng mọi người tiếp tục nỗ lực, tranh thủ đạt được càng nhiều tài
bảo của yêu tinh! Các đội viên đều hoan hô lên.
"Vẫn là lão đại lợi hại, khó trách luôn dẫn chúng ta đánh bài, thì ra đã sớm dự
đoán trước!"
Một đội viên lên tiếng nịnh nọt.
"Cái đó là đương nhiên, không nhìn xem ta là ai, ta chính là -- Vua –"
Thiếu niên đắc ý nói.
Hắn ta đứng lên duỗi người rồi nói: “Cơm cũng ăn, bài cũng đánh, công huân
cũng đổi, sau đây chúng ta tới chơi chút kích thích đi."
"Cái gì?"
Một đội viên hỏi.
"Trốn tìm đó, các ngươi đều nấp đi, ta đi tìm các ngươi, nếu ta tìm được thì
——"
Thiếu niên rút ra một cây côn sắt từ lửa trại.
Chỉ thấy một mặt côn sắt là đầu nhọn, hơn nữa đã nóng đến đỏ lên!
"Các ngươi nhất định phải trốn thật cẩn thận, nếu không bị ta tìm được thì cũng
không vui vẻ gì đâu đấy, bắt đầu!"
Tiếng nói vừa dứt.
Tất cả đội viên lập tức biến mất trước lửa trại.
Bọn họ chạy vào bóng đêm hắc ám, trong nháy mắt đã đi xa.
Gần như chỉ cần một giây, trong doanh địa chỉ còn lại một mình thiếu niên.
Mãi đến lúc này, trên mặt hắn ta mới lộ ra nụ cười âm hiểm.
"Chỉ quấy rối trong đội tiền trạm loại này -- thật sự quá coi thường năng lực của
yêu tinh chúng ta, hắc hắc hắc."
Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Tổng bộ quân viễn chinh.
Những viên đá quý yêu tinh đó đã được giám định một hồi, sau đó cẩn thận cất
vào bảo khổ của quân viễn chinh.
Chúng lẳng lặng nằm trong một cái túi màu đen.
Danh Sách Chương: