Thân thể nó bật lên cao, bay lên vòm trời cực kỳ cao xa, nó hít sâu một hơi,
giọng nam và giọng nữ cùng phát ra điệu vinh than thật dài: “Chúng sinh, sự
bình phàm của các ngươi đã đến điểm cuối, hiện giờ là lúc phải lộ ra linh tính
chỉ có ở các ngươi, cung cấp đủ sức mạnh cho người đã gieo trồng các ngươi,
đây là ý nghĩa tồn tại chân chính của các ngươi, tới đây -- Khí thế ngập trời
bùng nổ từ trên người nó, ầm ầm truyền khắp toàn bộ thế giới.
"A ------"
Giọng nói nam nữ bắt đầu thét chói tai.
Bốn phương tám hướng, càng ngày càng nhiều linh hồn xông lên không trung,
chúng lũ lượt nối bước nhau đi vào thân thể nó.
Khí thế trên người quái vật càng ngày càng mạnh, dần dần trở nên khác biệt
hoàn toàn với khoảnh khắc nó vừa ra đời, thậm chí đi đến trình độ cách biệt một
trời.
Oanh! !! Sương mù lan tràn ra quanh thân nó, hóa thành tầng mây chiếm đầy
toàn bộ thế giới, bao phủ tất cả.
Chừng mười mấy hơi thở sau.
Quái vật nâng tay lên.
Một ít linh hồn không ngừng lượn lờ trên tay nó.
"Những thứ này đều là linh hồn đủ ưu tú, chúng không ngừng tiến bộ, cũng
không bị sinh hoạt bình thường bao phủ."
Giọng nam nói.
"Chúng đáng tiếp tục sống sót, mãi đến khi thật sự thành thục, sau đó cung cấp
sức mạnh cho chủ nhân."
Giọng nữ nói.
Quái vật vung tay lên, những linh hồn đó lập tức bay ra ngoài, lao về thân thể
ban đầu của mình.
"Đi, đi săn giết linh hồn đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ kia!"
"Đại nhân, không ăn thêm mấy thế giới sao?"
"Không còn kịp rồi, tên kia đã sắp chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của ta, đuổi
theo trước rồi lại nói!"
Nó nói với giọng điệu hưng phấn.
"Chủ nhân, ta có một nghi vấn."
Giọng nữ cung kính nói.
"Nói đi."
ồ ể ẳ
"Vì sao có một vài linh hồn có thể đạt được sức mạnh Kỳ Quỷ? Chẳng lẽ là
chúng ta cho phép sao? Hay đây là một loại mất khống chế?"
"Là cho phép –– Có Ác Mộng chuyên phụ trách trông giữ những linh hồn đó,
bởi vì bọn chúng là trái cây cường đại nhất, sẽ bổ sung sức mạnh cho tồn tại tôn
quý nhất trong Ác Mộng."
Hư không lại mở ra một cánh cửa, quái vật đi vào rồi biến mất tăm hơi.
Đây là một thông đạo dưới lòng đất.
Bậc thang dài đăng đăng kéo dài trong thông đạo, từng hàng chức nghiệp giả
đứng trang nghiệm hai bên, cầm vũ khí trong tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Bình bước nhanh dọc theo thông đạo hướng về phía trước, rất nhanh đã đi
đến cuối.
"Đại nhân, chính là nơi này, đây là cánh cửa nối thẳng từ Luyện Ngục đến Vĩnh
Dạ."
thủ lĩnh quân đội Vạn tộc cung kính nói.
Liễu Bình đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy tất cả bậc thang tới nơi này thì đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một
cái hố sâu vuông góc đi thẳng xuống phía dưới.
"Sinh mệnh còn sống muốn đi xuống thì chỉ có thể thông qua cái hố sâu này?"
Liễu Bình nói.
“Cần phải có thuật pháp thích hợp, để duy trì trạng thái tử vong khi thông qua
cái hố, như vậy mới có thể được pháp tắc Luyện Ngục cho phép."
Quân đội thủ lĩnh nói.
Thân thể Liễu Bình mơ hồ một chút.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hắn mở miệng nói: “Được, ta đã biết, các ngươi nhanh chóng chạy nạn đi."
"Chạy nạn?"
Thủ lĩnh quân đội không rõ nguyên do.
"Không sai, ba phút trước, ta lấy thân phận người sở hữu ngân hàng Diễm
Ngục, phát ra nhắc nhở khẩn cấp cho Giám Sát Hội vạn tộc, có một quái vật
không thể chiến thắng xuất hiện, các ngươi không cần trấn thủ nơi này, nghe
theo mệnh lệnh của ta, lập tức đi chạy nạn."
Liễu Bình nói.
Trên tay hắn có thêm một phần văn kiện.
Tên thủ lĩnh kia nghiêm túc nhìn thoáng qua, lập tức phất tay hô lớn: “Mọi
người, rút lui từ đường hầm tị nạn khẩn cấp!"
Một mặt tường thông đạo mở ra, để lộ một đường hầm thật hẹp.
ổ ầ ế
Các chức nghiệp giả của vạn tộc sôi nổi tràn vào đường hầm, tiến vào trong đó
thật trật tự, sau đó biến mất ở cuối con đường.
"Thông đạo truyền tống đa trọng-- có thể truyền tống qua khoảng mấy trăm thế
giới, cho nên dù gặp phải kẻ địch, kẻ địch cũng không biết nên tiến vào thế giới
nào, càng giết không được tất cả chúng ta."
Thủ lĩnh giải thích.
"Mau đi."
Liễu Bình nói.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong hư không: “Không còn kịp rồi, những
linh hồn đáng buồn kia."
Hư không mở ra.
Một con quái vật cao lớn đi ra từ trong đó, để lộ ra gương mặt bán nam bán nữ
quỷ dị.
Đầu của nó chậm rãi chuyển động, đầu quay lại đối mặt với Liễu Bình.
Tất cả tóc bị đẩy ra, bên trong là một gương mặt càng thêm rợn người --- Trên
nét mặt tràn đầy thương xót, hai mắt nhắm, miệng lại không ngừng kéo dài qua
hai bên, cứ như đang cười.
Liễu Bình đẩy tên thủ lĩnh chức nghiệp giả kia một cái.
Thủ lĩnh lập tức hiểu ý, vội vàng phóng về phía đường hầm kia.
Quái vật cũng không ra tay ngăn cãn, chỉ chậm rãi đi đến đường hầm, miệng thì
nói: “Sinh mệnh luôn cho rằng mình có thể thoát khỏi hiểm cảnh, không nghĩ
tất cả những điều chúng làm, thật ra là vở kịch do chúng ta sớm đã viết nên sẵn
cho chúng mà thôi “Vì càng tiện hơn lúc ăn cơm."
Từng đường cong ánh sáng thật dài tản ra từ trên người nó, tự do qua lại ở giữa
không trung.
Liễu Bình nhìn cảnh tượng này, trên người bỗng tản ra dao động vô hình nào
đó.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi phát động
một lần “Thượng Khuy Thiên Đạo”.”.
"Ngươi sẽ nhìn thấy chuyện sắp xảy ra trên người đối phương."
Tất cả cảnh tượng chung quanh chợt lóe qua.
Liễu Bình thấy quái vật kia đi đến lối vào đường hầm, từng đường cong ánh
sáng sau lưng đâm vào sâu trong đường hầm.
Một rồi lại một thông đạo truyền tống thế giới bị mở ra, những đường cong ánh
sáng kia lập tức đi vào trong đó, bắt đầu hấp thu linh hồn từ vô số những thế
giới.
Nó chỉ cần một lần đã hấp thu linh hồn trong mấy trăm thế giới! Khí thế ngập
trời phát ra từ trên người nó, cho nên toàn bộ thông đạo dưới lòng đất cũng tràn
ngập cuồng phong đủ để hủy diệt tất cả.
Quang ảnh chợt lóe.
Chỉ thấy tất cả cảnh tượng biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, mà quái vật kia đã đứng ở lối vào đường
hầm, tất cả đường cong ánh sáng sau lưng đều đã nâng lên -- Không được!
Không thể để nó trở nên càng mạnh! Sau lưng Liễu Bình bỗng hiện ra một đồng
tử dựng thẳng thật lớn.- - Ma Diện Niệm Đao! Tất cả đường cong ánh sáng sau
lưng quái vật đang muốn bay ra thì đột nhiên cả người chấn động.
Nó không khỏi lui về phía sau hai bước, quay đầu khẽ cười và nói với Liễu
Bình: “Ngươi không cần gấp, đã có cơ hội tốt như vậy, chờ ta ăn cơm xong lại
đến giết ngươi."
Lời còn chưa dứt, một đạo quang lộng lẫy đã bay ra, lập tức trảm lên người quái
vật, đánh bay nó ra ngoài.
Liễu Bình cầm đao mà đứng, chặn ngay lối vào đường hầm, quát khẽ lên:
“Trường Tuyết!"
"Ta tới!"
Giọng nói của Lý Trường Tuyết vang lên.
Chỉ thấy một kiếm quang to lớn xuyên qua hư không, trảm vào chỗ sâu đường
hầm.
Toàn bộ thế giới dưới lòng đất bắt đầu chấn động, lay lắc.- - Đường hầm bị một
kiếm trảm sụp! Những thông đạo truyền tống thế giới dày đặc trong đó tự nhiên
cũng bị hủy diệt không còn.
Lúc này, quái vật vừa đảo lộn một vòng ở giữa không trung, đáp xuống mặt đất
rồi liên tục lui lại vài bước, sau đó đứng vững.
Nó nhìn thoáng qua thông đạo hủy diệt kia.
"Một tên kỳ quái, ngươi muốn chết như vậy sao?"
Quái vật mặt âm trầm nói.
Liễu Bình nắm lấy Bách Nạp Đao, nói khẽ một câu: “Có một vài món ăn không
dễ đưa vào mồm như vậy, có lẽ sẽ lấy mạng của ngươi đấy."
Danh Sách Chương: