Bóng tối.
Bóng tối tràn ngập mỗi một góc, tựa như biển cả vô biên, lại như hư không vô
tận.
Chỉ có một điểm sáng sắc lạnh lờ mờ lấp lóe, bồng bềnh trong bóng tối.- - Đó là
một nam nhân cầm dù đen trong tay.
Gã để trần nửa người trên, lộ ra phù văn màu đen đầy người, mà cây dù đen
trong tay múa may theo gió, mang theo gã chậm rãi lướt tới mảnh đất chưa rõ.
Một lúc sau.
Kẻ cầm dù nhẹ nhàng dừng lại, quay đầu nhìn về con đường lúc tới.
"A --"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Gã đột nhiên cười như điên, nói với giọng điệu mừng rỡ tột cùng: “Cuối cùng
cũng thoát khỏi nơi đó! Trang Viên kia -- Mặc kệ chủ nhân của nó là ai, cuối
cùng đã không còn thứ gì có thể giam cầm linh hồn của ta."
Kẻ cầm dù cười một hồi thì bỗng im bặt, nét vui sướng trên mặt biến mất không
còn một mảnh.
“Đáng chết... Rõ ràng là một hồi thoát thân hoàn mỹ, kết quả lại gặp thứ kia, chỉ
hi vọng nó bị thuật chết giả của ta lừa gạt."
Kẻ cầm dù lấy lại bình tĩnh, một tay bóp ấn, khẽ quát lên: “Tìm!"
Một rồi lại một phù văn màu đen lan tỏa ra từ trên người gã, nhao nhao chui vào
hư không hắc ám chung quanh.
Chúng mấy chục giây trôi qua.
Tất cả phù văn màu đen bay trở về, chui vào trên người gã một lần nữa.
Khóe miệng Kẻ cầm dù nhẹ nhàng nhếch lên.
Không có theo dõi, không có giám thị, không có theo đuổi.
Xem ra gã đã thành công thoát thân khỏi cục diện kia.
"Hô –– Đáng tiếc cho thân thể và sức mạnh của ta, nhưng người sống trên đời
này, nào có chuyện không trả giá đắt mà có thể được như nguyện chứ?"
Kẻ cầm dù nói một câu như tự an ủi mình.
Lúc này, phía trước xuất hiện từng luồng sương mù, nhiều phiếu đãng đãng bay
tới trong gió.
Kẻ cầm dù đưa tay lấy ra một thẻ bài rồi nhìn một hồi.
"Đúng vậy, chính là chỗ này."
Gã bay vào trong sương mù, không ngừng gia tốc bay về một hướng.
ố
Cuối cùng.
Gã đã đi tới nơi đó.
–– Đó là một cây trụ lớn vô cùng hùng vĩ, nhìn qua đã triệt để tổn hại, vết máu
màu đen thấm ướt tại chỗ đứt gãy.
Những thứ máu đen này cứ chảy dài xuống từ trụ lớn, lan sâu vào bên trong
sương mù.
Cũng không biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Kẻ cầm dù bay qua, dừng lại trên cự trụ đứt gãy, ngồi xổm xuống sờ sờ vết máu
màu đen trên mặt đất.
"Một thần trụ bị triệt để hủy diệt, không có bất kỳ giá trị nào, cũng sẽ không có
nhân vật nào cảm thấy hứng thú với nó."
Kẻ cầm dù vui vẻ mà ngồi dưới đất, nhếch miệng cười nói: “Rất tốt, nơi này trở
thành điểm dừng chân mới của ta."
Gã nhẹ nhàng khẽ hát, nhẹ nhàng điểm một cái vào trong hư không, lập tức lấy
ra đủ loại vật tư rồi để xuống đất.
Bỗng nhiên.
Gã như nghe thấy động tĩnh gì đó.
"Kẻ nào!"
Gã quát to một tiếng, bay lên khỏi trụ lớn, sau đó nhìn ra chung quanh.
Trong hư không, sương mù cực kỳ an tĩnh.
Không có bất cứ tiếng động nào.
Kẻ cầm dù cau mày, mở miệng nói: “Là vị Kỳ Quỷ Giả nào nán lại nơi đây?
Không bằng đi ra gặp mặt."
Tĩnh mịch câm lặng.
Kẻ cầm dù lại đợi mấy giây, sau đó mới chậm rãi hạ xuống.
"Kỳ quái... Chẳng lẽ nơi này còn dao động sức mạnh của linh tinh bị hủy diệt
trước kia sao?"
Gã lắc đầu, đang muốn tiếp tục tháo dỡ vật tư thì thân thể bỗng cứng đờ.
Toàn bộ vật tư vừa được tháo dỡ xuống mặt đất đã không thấy đâu nữa.
"Đáng chết! Rốt cục là kẻ nào!"
Kẻ cầm dù nổi giận gầm lên một tiếng, giơ dù đen trong tay lên cao cao.
Dù đen lập tức tỏa ra một tia sáng ngất trời, xua tan tất cả sương mù chung
quanh, chiếu sáng bóng tối vô biên.
Cuối cùng tồn tại nấp phía sau sương mù kia cũng xuất hiện.
So với cự trụ đứt gãy, thân thể của nó càng thêm khổng lồ -- Ánh sáng mà Kẻ
cầm dù phát ra trên cự trụ làm cả trụ giống như một que diêm khi đứng trước
ầ
mặt nó, mà nó chính là nhân loại cầm que diêm kia.
Trông nó như một nhân loại, nhưng trên đầu không có ngũ quan, chỉ có một cái
lỗ thật sâu, bên trong tỏa ra ánh sáng phân tán.
Trên thân thể nó xuất hiện những mầm thịt chằng chịt, chúng dựng đứng lên,
mỗi phần đầu mở ra một con mắt.
Trong bóng tối vô biên, trông nó có vẻ khổng lồ, quỷ dị, kinh khủng như vậy.
Kẻ cầm dù cứng lại tại chỗ, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng.
"Ác Mộng..."
Gã nói với giọng khàn khàn.
Tất cả con mắt thò ra bên ngoài tồn tại kia đang theo dõi hắn, đồng loạt lộ ra vẻ
trêu tức.
"Ta nói rồi, ăn chúng sinh cũng không ngon."
Nó phát ra tiếng vang ồm ồm, truyền ra bốn phương tám hướng đen tối xa xa.
Tĩnh mịch bao phủ vùng hư không này.
Kẻ cầm dù chùi chùi mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi trên mặt, cổ nở nụ
cười và nói: “Xin lỗi –– Là ta nghĩ sai rồi, ta không nên mang tâm lý ăn may,
muốn lợi dụng người đi mê hoặc kẻ địch của ta."
Ở sau lưng gã, bên trên cự trụ đứt gãy kia bỗng hiện đầy mầm thịt.
Những mầm thịt này không ngừng ngọ nguậy, cấp tốc lan tràn, rất nhanh đã
chiếm cứ một vùng rộng lớn, bắt đầu lan tràn hướng về phía Kẻ cầm dù.
Kẻ cầm dù không hề có cảm giác.
Thân thể gã không ngừng run rẩy, cứ như đã dùng hết toàn lực mới có thể nắm
chặt cây dù đen trong tay.
"Buông tha cho ta, cầu xin ngài! Ta có thể làm rất nhiều chuyện cho ngài, ta có
thể dẫn ngài đến thần trụ phồn vinh kia, trên đó có số lượng chúng sinh đếm
không hết."
Kẻ cầm dù vội vàng nói.
Tồn tại kinh khủng to lớn kia cúi đầu nhìn từ trên xuống quan sát cự trụ và
người tí hon trên đó -- Tựa như một người dùng tay cầm lấy que diêm rồi ngắm
nghía một hạt bụi trên đó.
Kẻ cầm dù cuống quít quỳ xuống mặt đất, lớn tiếng nói: “Ta biết rất nhiều bí
mật Kỳ Quỷ, cũng biết rất nhiều thế giới phân bố trên thân trụ hoàn chỉnh kia,
chỉ cần ngài tha cho ta!"
Những mầm thịt ngọa nguậy kia cuốn tới, trải rộng mỗi một chỗ trên cây trụ đã
gãy, bắt đầu bò lên người gã.
Gã như chưa tỉnh, chỉ tràn ngập khát vọng mà nhìn chằm chằm vào tồn tại to
lớn trong hư không kia.
ấ
"Tuy sức mạnh Kỳ Quỷ của ta đã bị mất không ít, nhưng ta còn có bản lĩnh áp
đáy hòm, nhất định ngài dùng được đến ta."
Gã nói liên tục, không hề hay biết những mầm thịt ngọ nguậy kia dần dần bao
trùm toàn thân, tiếp đó chui vào miệng, lỗ mũi, lỗ tai, mắt gã.
Gã biến thành một quái vật hình người.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Tất cả mầm thịt biến mất không thấy đâu nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiện
qua.
Kẻ cầm dù khôi phục bình thường lần nữa.
Gã thả dù đen xuống, nâng hai tay lên nắm chặt lại, lại không cẩn thận dùng sức
quá mức, khiến hai tay triệt để tan thành vô số mầm thịt.
"Ta... Cần... Thời gian... Thích ứng."
Gã cúi đầu nhìn hai tay, lấy ngữ điệu không lưu loát mà nói.
Tồn tại to lớn lơ lửng trong hư không chậm rãi lui về phía sau.
Danh Sách Chương: