Thế giới tràn đầy bạch cốt chợt biến mất.
Liễu Bình và Delia lại về tới hang động.
Những quỷ ảnh đó bay múa chung quanh hai người một hồi, dần dần hoàn toàn
đi vào hư không, chẳng biết đi đâu.
"Hả? Sao chúng nó lại đi mất?"
Delia khó hiểu mà nói.
"Ngươi là tiền bối, ngươi không biết thì người mới như ta làm sao biết được?"
Liễu Bình nói.
"Kỳ quái... Hiện tại chúng ta nên trở về doanh địa hay tiếp tục thăm dò?"
Delia lẩm bẩm.
Một giọng nói bỗng vang lên từ trong bóng đêm: “Tiếp tục thăm dò! Tuyệt đối
không thể từ bỏ như vậy."
Aland đi ra từ hư không, khuôn mặt anh tuấn có vẻ dữ tợn mà vặn vẹo.
"Ta đã tiêu hao tất cả công huân, không còn bất cứ đường lui nào nữa."
Hắn ta nói với giọng điệu như muốn đập nồi dìm thuyền.
Delia và Liễu Bình đều rơi vào trầm mặc.
Đúng như lời Aland đã nói, lãng phí thời gian ban ngày, nhưng kết quả công
huân của hắn ta lại bị tiêu hao sạch sẽ.
Lúc này trở về doanh địa, bắt đầu tích góp công huân lần nữa thì nhất định
không đuổi kịp bốn tên trấn thủ doanh kia.
Bản thân bọn họ đã có không ít công huân, công huân hiện giờ sẽ càng nhiều
hơn nữa.
Aland chỉ còn lại thời gian nửa ngày.
Như vậy -- Đêm nay, người bị đẩy vào ao chuyển hóa nhất định sẽ là Aland.
"Delia, giúp ta một lần, ta là Kiếm Thánh, phối hợp chiến đấu với người thì sẽ
thiên hạ vô địch –– Cầu xin ngươi!"
Aland nhìn chằm chằm vào Delia, nói với giọng điệu cầu khẩn.
Sát khí trên người hắn ta gọn sóng.
"Bỏ đi, vậy tiếp tục thăm dò đi."
Delia làm ra vẻ không biết, nói kiểu sao cũng được.
Tên giao diện quân viễn chinh lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Aland, công
huân: 0; xin gia nhập nhiệm vụ trước mặt lần nữa."
ể ế ế ắ
"Đội trưởng tiểu đội tạm thời là: Delia, xin hãy quyết định có tiếp nhận hắn gia
nhập đội ngũ hay không."
Đợi một giây sau.
Lại một hàng chữ nhỏ hiện lên: “Delia đã cho phép Aland gia nhập tiểu đội."
Aland xem xong tin tức này thì gật đầu cảm ơn Delia: “Cảm tạ, ta thiếu ân tình
của ngươi."
"Ân tình? Dẹp cái điệu bộ đó của ngươi đi, trở về nỗ lực kiếm công huân, nhớ
cho ta năm trăm điểm công huân, được chứ?"
Delia hỏi.
"Được."
Aland cười và nói.
"Tốt, vậy chúng ta tiếp tục đi tới, nhìn xem phía trước rốt cục có cái gì."
Delia nói.
Liễu Bình nhìn nhìn trường kiếm bên hông Aland.
Kiếm Thánh? Nhìn qua như Kiếm Thánh của ma pháp trắc, lại hơi giống Kiếm
Thánh cổ tộc man hoang trắc.
Hẳn tiêu chuẩn cận chiến của hắn ta rất cao.
Phải cẩn thận ứng phó... Lúc này Aland thoáng yên ổn lại, nghi ngờ mà hỏi:
“Làm sao các ngươi có thể tránh đi tình huống vừa rồi?"
"Vừa rồi? Ta suy đoán vừa rồi tiểu đội kích phát một thẻ bài bẫy rập, thẻ bài kia
giết chết vài người xong thì đã kiệt lực, không thể tiếp tục duy trì thuật pháp."
Delia không để lại dấu vết mà liếc nhìn Liễu Bình một cái, nghiêm túc nói.
"Thì ra là thế, có vẻ đây cũng là lý do duy nhất giải thích rõ được... Các ngươi
thật là may mắn."
Aland nói.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên bên tai Liễu Bình: “Giúp chúng ta."
Liễu Bình nhìn ra chung quanh, chỉ nhìn thấy hàng chữ nhỏ viết “Phá Tà Long
Linh"
kia dừng lại ở cách hắn không xa.
"Giúp các ngươi? Các ngươi là ai?"
Hắn hỏi.
"Ngươi tới tìm kiếm cái gì, chúng ta chính là cái đó."
Giọng nói kia đáp.
"Buồn cười, ta chỉ nửa đường gia nhập quân viễn chinh, một lòng muốn trở nên
càng mạnh."
ễ
Liễu Bình nói.
Hắn nhìn thoáng qua hư không.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động ở nơi đó: “Ngươi thu hồi tất cả
năng lực, hơn nữa không sử dụng năng lực Kỳ Quỷ: Lừa gạt."
Đúng vậy.
Đây chỉ là một câu thử, nếu đối phương tin thật, vậy coi như chấm hết.
Quả nhiên giọng nói kia nói: “Tuyệt đối không phải như vậy... Người có danh
hiệu thánh cấp, nhất định không phải người thường, xin giúp chúng ta cứu vớt
Lục Long, chúng ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nói đến đây, giọng nói kia lập tức biến mất.
Liễu Bình làm bộ không thèm để ý mà liếc nhìn ra ngoài vách núi một cái.
Chỉ thấy Long Linh kia đã rời xa hai người, bay vào vực sâu hắc ám, nhanh
chóng đi vào sâu trong vực sâu, không thấy đâu nữa.
Nó đi mất rồi sao? Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì bỗng cảm thấy dưới chân có
thêm một thứ hơi nhô lên.
Hắn dời chân đi, cúi đầu quan sát.
Chỉ thấy trên mặt đất có một tạo vật đồng thau, cũng không biết là cái gì, khi
Liễu Bình nhìn vào thì nó lập tức lóe lóe ánh sáng.
Thú vị.
Liễu Bình duỗi tay vẫy một cái, thứ đó lập tức bay vào tay hắn.
Aland và Delia lập tức có phát hiện, cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
"Làm sao vậy?"
Delia hỏi.
"Nhặt được một thứ..."
Liễu Bình thưởng thức tạo vật đồng thau kia.
Chỉ thấy đây là một cái chìa khóa đồng thau nhỏ nhắn mà tinh xảo, ở vị trí phần
đầu có điêu khắc hình rồng, trông có vẻ sinh động như thật, ngẫu nhiên còn phát
ra dao động sức mạnh rất nhỏ.
Aland và Delia cùng lấy ra một mảnh kính mắt, đặt lên mắt trái.
"Là chìa khóa bảo tàng Long tộc chính tông, cái chắn ma pháp trên đó được duy
trì hoàn hảo, đã mấy ngàn năm chưa được sử dụng qua."
Delia nhìn từng hàng số liệu trên thấu kính rồi mở miệng nói.
"Không sai, chìa khóa bảo tàng Long tộc phẩm chất lành lặn như thế đã khó có
thể đánh giá giá trị, nếu thật sự có thể mở ra bảo khố tương ứng thì càng khủng
khiếp rồi."
Aland nói.
ấ ố ề ễ
Hai người gỡ thấu kính xuống, cùng nhìn về phía Liễu Bình.
Ánh mắt Aland sáng quắc, hắn ta nói: “Delia, ta cảm thấy chúng ta có thể liên
––”.
Hắn ta còn chưa nói xong thì Delia đã cắt ngang giữa chừng, lập tức nói: “Căn
cứ vào quân quy thứ mười hai của quân viễn chinh, cho dù là thành viên kiến
tập cũng có quyền lợi thăm dò và đạt được bảo vật, chúc mừng ngươi, Liễu
Bình, chìa khóa này là do người tìm được."
Tên giao diện danh sách quân viễn chinh nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ
nhỏ; “Đội trưởng tạm thời Delia báo cáo thu hoạch lần này."
"Vật phẩm: Chìa khóa bảo tàng Long tộc."
"Người phát hiện: Liễu Bình."
Trên mặt Aland lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Hắn ta đã không còn là đội trưởng, không có tư cách tiếp tục gán ghép tội danh
cho đội viên rồi giết chết.
Càng quan trọng là, Delia đã báo phát hiện lần này cho tổng bộ.
Như vậy, muốn lén đạt được chìa khóa này đã là điều gần như không có khả
năng thực hiện.
"Liễu Bình, thu hoạch của ngươi cũng nên thuộc về đồng bọn cùng thăm dò và
hành động, người nên chia cho chúng ta một ít công huân."
Aland bổ sung.
Liễu Bình nhìn hai người, bật cười và nói: “Đương nhiên."
Hắn ước lượng chìa khóa trong tay, tiếp tục nói: “Ta chỉ là thành viên kiến tập,
buổi tối không cần tham dự khảo hạch công huân, còn không bằng lấy nó ra cho
các người dùng."
Mắt Aland sáng rực lên, dùng ngón cái lên và nói: “Làm tốt lắm, Liễu Bình, ta
không nhìn lầm ngươi."
Danh Sách Chương: