Cánh cửa thần miếu mở ra.
Một thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy lặng lẽ ló đầu ra, nhìn quanh trái phải, lập
tức nhìn thấy Liễu Bình.
"Johan, mau tới đây!"
Thiếu nữ liên tục vẫy tay với hắn và nói.
Liễu Bình chần chờ.
Thiếu nữ dậm chân một cái, vọt vào thần miếu, chạy một mạch đến trước mặt
hắn.
"Đây là tình huống gì thế?"
Liễu Bình nhịn không được mà thầm hỏi.
"Nàng là một trong song tử, mà hiện tại ngươi sắm vai người còn lại - Người đó
có nguyện vọng là cứu vớt nàng."
Giọng nói của Nữ Tử Thần vang lên.
"Cho nên ta cứu vớt nàng là được?"
Liễu Bình hỏi.
"Nguyện vọng của song tử là cứu vớt nhau ––"
"Ngươi phải sắm vai một người trong đó để cứu vớt người còn lại, sau đó lập
tức sắm vai người thứ hai, lại đi cứu vớt người đầu tiên, cứu cả hai người ra."
Nữ Tử Thần nói.
"Nhưng ta chẳng quen biết bọn họ."
Liễu Bình nói.
"Cố lên, sự tồn vong của ta nằm trong tay ngươi."
Nữ Tử Thần mơ hồ nói.
Thượng đế lặng lẽ nói chen vào: “Thật ra Nữ Tử Thần này cũng không hiểu bọn
họ, sức mạnh của họ chỉ thức tỉnh vào thời khắc thế giới kia hủy diệt, mà lúc ấy
chư thần chết cả rồi, Tử Thần cũng mất đi tất cả sức mạnh -- Liễu Bình, chúng
ta phải tự nghĩ cách."
"Vậy loại sức mạnh xỏ xuyên qua thời không này từ đâu mà đến?"
Đại Địa chi Mẫu không hiểu mà hỏi.
"Chúng thần tự biết không thể may mắn thoát khỏi, cho nên để lại toàn bộ sức
mạnh cuối cùng cho Tử Thần, do đó sáng tạo một thuật che giấu như vậy ––
hiện tại chúng ta đã bước vào ván cờ, rốt cuộc ta có thể nói ra -- thật là nghẹn
chết ta."
Thượng đế nói.
ấ
"Vất vả quá, lão nhân đáng khinh."
Đại Địa chi Mẫu lên tiếng chế nhạo.
"Nghiêm túc chút đi, Đại Địa chi Mẫu, cục diện này cũng không phải dạng hung
hiểm bình thường.
Thượng đế ngưng trọng mà nói.
"Lúc Ác Mộng buông xuống phải đi cứu hai người –– nói thật bản thân chúng ta
cũng chưa chắc có thể sống sót."
Đại Địa chi Mẫu thở dài.
Liễu Bình yên lặng lắng nghe, nhất thời không nói gì.
Thiếu nữ chạy tới trước mặt hắn.
"Hôm nay Mộng Di không có mặt -- hình như các thần linh đều biến mất rồi, ta
đang nghĩ cách, người muốn đi cùng không?"
Thiếu nữ hỏi.
Liễu Bình dùng một chút, lúc này mới phản ứng lại, người được gọi là “Mộng
Di"
chính là Tử Thần.
Hắn thả thần niệm ra quan sát bản thân một chút.
Hắn vẫn mang dáng vẻ ban đầu.
Nhưng cũng có lẽ sức mạnh cuối cùng của chúng thần đã có tác dụng, thiếu nữ
này xem hắn thành người còn lại trong song tử.
"Kế hoạch của ngươi là gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên là đi lên đỉnh núi xem tinh đài, nhìn hướng đi của sao trời một
chút."
Thiếu nữ nói.
Khi nói chuyện, trên đỉnh đầu cô bé hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Trầm Miên chi
Tử."
"Một trong Song Tử Tử Vong."
"Chuyển thể giả thức tỉnh sức mạnh “Trầm miên, nếu cho nàng cơ hội trưởng
thành, có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Tử Thần."
"Cứu nàng, ngươi sẽ đạt được công đức khổng lồ."
"Cứu vớt song tử là cơ hội duy nhất để thay đổi thế giới song song trước mặt,
nếu ngươi có thể bắt lấy nó --"
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất, cũng không nói hết câu kế tiếp.
Liễu Bình lại nở nụ cười.
Bắt lấy cơ hội này? Chuyện này là nhất định.
ế ế ầ ế
Nếu trước khi chết chúng thần phóng thích sức mạnh như vậy, khiến quá khứ và
tương lai có thể thay đổi với nhau, vậy -- Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt,
vui vẻ nói: “Xem tinh đài? Được, chúng ta cùng đi."
Thiếu nữ lập tức vui vẻ ra mặt, lớn tiếng nói: “Vậy mới đúng chứ, ta biết người
sẽ đi với ta!"
“Đương nhiên, chúng ta sẽ làm một vụ lớn."
Liễu Bình nói.
"Không sai!"
Thiếu nữ càng vui vẻ.
Nàng nắm tay Liễu Bình, chạy ra bên ngoài thần miếu.
“Johan."
"Cái gì?"
"Ta cảm thấy... Hôm nay người có gì đó không thích hợp."
"Ta cũng cảm thấy hôm nay người có gì đó không thích hợp, tới đây, để ta sờ sờ
trán xem nào."
Liễu Bình vươn tay, đặt lên cái trán bóng loáng của thiếu nữ.
Vô số hình ảnh quá khứ lập tức hiện lên, như hình ảnh lao nhanh tới, chóp qua
trong đầu Liễu Bình.
Những hình ảnh đó đều là ký ức của thiếu nữ.
Trong nháy mắt, trong hư không cũng có chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện
lên: “Ngươi phóng thích thuật sưu hồn tinh diệu, không tạo thành chút ảnh
hưởng nào đối với thần hồn của nàng."
"Ngươi phóng thích sức mạnh “Lừa gạt, làm cảm quan của nàng không phát
hiện chuyện này, chỉ cảm nhận được độ ẩm trên tay ngươi."
Liễu Bình thu tay lại, nhìn thẳng vào thiếu nữ.
Thiếu nữ đỏ mặt.
“Ta không có bệnh, Johan người làm gì?"
Nàng oán trách.
"Hôm qua lúc cùng đi ra vùng ngoại thành leo núi, ngươi té ngã một cái, vừa rồi
ta luôn đang nhìn người -- cũng may không có vấn đề gì."
Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra, vô cùng tự nhiên mà nói.
Thiếu nữ bừng tỉnh, đánh hắn một cái rồi nói: “Ta còn nói hôm nay cảm thấy
người không bình thường, thì ra là đang lo lắng cho ta, hì hì."
"Ai quan tâm ngươi."
Liễu Bình học giọng điệu vốn có của thiếu niên, quay đầu đi, đi một mình về
phía trước.
ế ắ
Thiếu nữ lộ ra nụ cười, nhảy nhót đi theo phía sau hắn.
Hai người nhanh chóng đến một nhà ga.
Phương tiện giao thông công cộng ở nơi này là một loại xe buýt sắt thép cỡ lớn
có thể trượt dựa theo quỹ đạo đã định sẵn.
Liễu Bình nhìn một chiếc xe buýt phi hành chậm rãi rời khỏi nhà ga, chậm rì rì
mà chuyển động về phía trước từ bốn quỹ đạo sắt thép kéo dài.
"Tốc độ quá chậm."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Giọng nói của Nữ Tử Thần theo đó mà vang lên: “Đúng vậy, trước kia nàng
ngồi xe buýt bay d9c nửa đường thì thế giới đã tiến vào hủy diệt, nàng chết trên
chiếc xe buýt rơi tan."
Liễu Bình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn khắp chung quanh.
Chỉ thấy ở cổng một thương trường bên góc đường có rất nhiều người đang xếp
hàng rút thăm trúng thưởng, bên kia đặt đủ loại quà tặng, trong đó có một loại
công cụ phi hành cỡ nhỏ, nhìn qua như thiết bị bay cá nhân-- Hắn lại ngẩng đầu
liếc nhìn bầu trời một cái.
Loại thiết bị bay cá nhân này tựa như chiến giáp cơ động mini, có thể mặc vào,
cũng có thể biến hình thành máy xe, phi hành trên bầu trời với tốc độ tương đối
nhanh.
"Jenny --"
Đây là tên của thiếu nữ kia.
"Cái gì?"
"Hôm qua ta mơ thấy một giấc mộng, thần linh nói với ta, hôm nay nếu rút
thăm trúng thưởng thì vận may nhất định sẽ rất cao."
"Mộng Di nói với ngươi à?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta đi lên đỉnh núi cần tốn rất nhiều thời gian ——"
"Chỉ rút một lần."
"Được thôi."
Hai người đi vào đám người.
Liễu Bình nắm tay nàng, cũng không biết làm cách nào mà đã xuyên qua đám
người, đến đằng trước đội ngũ.
Người trong đó như không nhìn thấy Liễu Bình, cũng không có dị nghị gì.
"Cần bằng chứng mua sắm."
Một người phục vụ mỉm cười và nói.
Liễu Bình nhìn thoáng qua bằng chứng mua sắm trong tay những người khác,
lập tức xòe tay ra trước mặt đối phương.
ố ề ố ố ể ầ
"A, số tiền tiêu tốn tương đối cao, ngài có thể rút ba lần."
Người phục vụ nói.
"Tốt, cảm ơn."
Liễu Bình đi đến trước rương rút thăm trúng thưởng bên cạnh-- Trên cái rương
này có vài loại thuật pháp che chắn, làm người ta không thể nhìn thấy thứ bên
trong.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua giới thiệu rút thăm trúng thưởng, sau đó
tiện tay kéo một cái.
Hắn giơ tay lên cao cao -- Trong tay hắn không có thứ gì.
Nhưng đám người lại phát ra một tiếng hoan hô ồn ào.
"Oa! Giải nhì!"
"Là motor phi hành dạng phun khí!"
"Cậu bé may mắn!”.
"Nhất định thần linh đang phù hộ hắn."
"Ta cũng muốn trúng."
Danh Sách Chương: