Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mê huyễn chi cảnh.
Liễu Bình cột đoản đao ở bên hông, một bàn tay nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
Hiện tại hắn có chút khó chịu.
Lòng người khó dò.
Mặc kệ là người tu hành hay là người thường, họ đều là sinh mệnh có dục vọng
hàng hực, rất dễ vì ý niệm và dục vọng đan chéo nào đó mà làm ra chuyện
thường thiên hại lí.
Rốt cuộc phải làm sao mới tích góp công đức được từ thế giới như vậy? Bỗng
nhiên.
Tay hắn dùng một chút.- - Tính ra được rồi, tu sĩ Nguyên Anh kia đang ở phía
trước bên trái cách hắn mười lăm bước.
Pháp trận này là pháp trận ảo cảnh mạnh nhất dưới Hóa Thần, đối phương căn
bản không rõ bản thân rốt cục đang ở đâu.
Liễu Bình thoáng cảm ứng, sau đó một tay nhanh chóng ấn quyết.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Ngươi do thám được thuật phòng
ngự trên người đối phương: Ngũ Hành Chi Hóa • Thái Thượng Hàng Ma
Thuẫn."
"Ngươi bắt đầu phá giải thuẫn này."
"Căn cứ vào tri thức dự trữ trước kia, ngươi có ba mươi mốt cách để phá giải
thuẫn này."
"Bởi vì người mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ nên chỉ có ba loại thích hợp
để phá giải bí pháp thuẫn này."
"Ngươi lựa chọn một loại trong đó."
"Ngươi ––"
Chữ nhỏ chưa biểu hiện xong thì Liễu Bình bỗng rút đoản đao bên hông ra đâm
về phía trước một cái.
Lưỡi đao đụng vào hư không, chém ra từng luồn nước gọn, cứ như vẽ ra một
gợn sóng dài trong dòng nước chảy.
Phác! Một tiếng trầm đục vang lên.
Đoản đao xẹt nghiêng qua tên nam tử kia, tước mất phần đầu và một nửa bả vai
của hắn ta đi, lồng ngực hắn ta phun ra một chùm sương máu.
Vậy cũng chưa tính xong --- Liễu Bình ném đao đi, một tay tiếp tục bấm tay
thần chú, nhanh chóng quát khẽ: “Đăng khởi!"
Trên người nam tu hiện ra một tầng hư ảnh, phiêu phiêu đãng đãng dùng trên
thủ ấn của hắn, dần dần hóa thành một ngọn lửa linh quang lập loè.
ẫ ễ
Bí Pháp Dẫn Đăng Thuật! Đây là pháp môn độc đáo do Liễu Bình sáng tạo, có
thể khiến những kẻ bị giết chết đó không phát ra bất cứ cảnh báo nào, ngay cả
Hồn Đăng chi thuật trên người cũng sẽ bị che giấu.
Cái gọi là Hồn Đăng chi thuật, thường là thủ đoạn mà các đại môn phái đặt lên
đệ tử nhà mình, một khi đệ tử thân tử đạo vong, hồn đăng của tông môn lập tức
tắt, vì thế tông môn sẽ phải cao thủ tiến đến xem xét tình huống ngay.
Dẫn Đăng thuật lại có thể câu lấy hồn phách.
Thuật này sẽ khiến tu sĩ lộ ra biểu hiện giả là vẫn đang tồn tại, do đó lừa gạt hồn
đăng trên người tu sĩ.
Nói đến cùng, đây là một loại thuật lừa gạt.
Bình thường Liễu Bình sẽ sử dụng kết hợp nó và một thuật khác, đó là -- Hắn
nhẹ nhàng ném hồn hỏa đi, quát: “Hồn phiền, khởi!"
Một tia hồn hóa phiêu phiêu đãng đãng bay ra, dừng lại trên đầu nam tu sĩ.
Cái đầu mở to đôi mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Ta đã chết?"
Hắn ta hỏi.
"Đúng vậy, người bỏ mặc dương quan đại đạo không chịu đi, nhất quyết phải tới
uy hiếp chúng ta, thật ra ta cũng cực kỳ ghét giết người, lần này là do bất đắc dĩ,
xin thông cảm nhiều cho."
Liễu Bình nói.
So với những võ sư của Vạn Giới chi Giới thì hồn phách của người tu hành
càng mạnh hơn, có thể miễn cưỡng duy trì linh trí ở thuật hồn nhiên, cho nên
Liễu Bình cũng nói nhiều vài câu.
Vẻ mặt nam tu sĩ không ngừng thay đổi, sau đó bỗng nói: “Là tại hạ không
đúng, xin ngài đại nhân đại lượng, thả ta đi đầu thai."
"Đầu thai? Không, hồn phách của người vừa đi thì hồn đăng sẽ tắt –– vẫn ở
thêm một thời gian đi."
Liễu Bình lắc đầu và nói.
"Chừng nào người mới chịu thả ta đi?"
Đầu người hỏi.
"Chờ ta trở thành thiên hạ đệ nhất."
Liễu Bình nói.
Hắn thay đổi thủ quyết, lại thúc giục linh lực lần nữa.
Thuật thành! Từ giờ trở đi, hồn phách sống nhờ trên đầu người tu sĩ sẽ hoàn
toàn trở thành tôi tớ và không thể kháng cự mệnh lệnh của hắn, hơn nữa không
thể giấu giếm mảy may chuyện Liễu Bình lấy trận bán ra tùy ý khảy một phen.
Chỉ một thoáng, tất cả ảo cảnh lập tức tan thành mây khói, hóa thành hư ảo.
Lão đạo chậm rãi đi tới, tiện tay ném ra một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia trực tiếp bắn trúng thi thể không đầu của nam tu sĩ, lập tức đốt nó
thành tro bụi, chỉ còn lại một túi trữ vật nhìn có vẻ nặng trĩu.
"Ai, khó! Khó! Khó!"
Lão đạo ôm đồm túi trữ vật vào trong tay, há mồm thở dài và nói.
"Sư phụ nói cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Không nói đến phàm nhân, ngay cả người tu hành cũng là một đám người dục
vọng hừng hực, ngày thường không có việc gì cũng muốn đấu pháp đánh nhau,
muốn nổi danh; nếu phát hiện cơ duyên và di tích gì thì sẽ chém giết đến thây
son huyết hải, đầu người cuồn cuộn --”.
Lão đạo lắc đầu nói: “Con muốn cứu vớt thế giới như vậy để đổi lấy đại công
đức, thật sự là khó như lên trời!"
Liễu Bình nói: “Đây là biện pháp duy nhất, con vẫn muốn thử xem."
"Tiểu quỷ ngươi đấy, có từng thử khuyên người hướng thiện? Chỉ có khuyên
người hướng thiện mới có công đức thôi!"
Lão đạo tận tình khuyên bảo.
Liễu Bình nói: “Vậy con thử xem."
"Con làm ra cả hồn nhiên rồi mà hiện tại còn có thể khuyên người ta hướng
thiện?"
Lão đạo trừng mắt mà nói..
"Lão nhân, không phải người nói nếu muốn vào giới Tu Hành, đầu tiên phải học
được chế tạo hồn nhiên hay sao?"
Liễu Bình nói.
"Ta chỉ hù dọa con thôi, ai biết con thật sự học được nó!"
"Đừng có đổ thừa ở đây -- Túi trữ vật vừa rồi bị người giấu đâu rồi hả? Lấy linh
thạch trong đó ra chia cho con một nửa."
"... Tiểu tử thúi, con mới năm tuổi, muốn linh thạch để làm gì chứ."
"Người là do ta giết, sư phụ tự động lấy tiền mà không biết xấu hổ à?"
Hai sư đồ đang cãi vả thì cái đầu người kia bỗng nhảy đến trước mặt Liễu Bình,
mở miệng nói: “Bẩm báo chủ nhân, ta có một sư đệ phụ trách tiếp úng ta."
Hai sư đồ cùng dừng lại.
"Người ở đâu?"
Liễu Bình hỏi.
"Ở trong thôn phía tây, nói là đã đói bụng, đi ăn một chút gì đó, chờ bên ta kết
thúc thì sẽ cùng ta trở về."

Đầu người nói.
"Ăn cái gì?"
Lão đạo cười lạnh mà nói.
"Thật ra trong thôn có mấy cô nương xinh đẹp."
Đầu người không có cảm xúc mà nói.
"Ta đi xem."
Liễu Bình nói.
Hắn cột đoản đao lên bên hông, lại cột trận bàn vào phía sau, nhấc chân chạy về
sơn đạo phía tây.
"Nhớ kỹ, con muốn kiếm công đức thì phải khuyên người ta hướng thiện, đừng
hở một tí là băm đầu người xuống làm hồn nhiên, hiểu chưa?"
Lão đạo gân cổ lên hô ở phía sau.
"Biết rồi mà."
Liễu Bình không kiên nhẫn mà nói.
Thân thể hắn hơi bật xuống, sau đó lao nhanh vào núi rừng, lên xuống mấy cái
đã không nhìn thấy bóng người.
Ở chỗ này chỉ còn lại lão đạo và cái đầu người kia.
Lão đạo lẩm bẩm nói: “Tu vi của sư đệ người thế nào?"
"Trúc Cơ."
Đầu người không có cảm xúc mà nói.
"À -- tu vi thấp như vậy, xem ra không có gì để lo, chỉ hy vọng nó thật sự có thể
khuyên người ta hướng thiện."
Lão đạo thở dài và nói.
"Chủ nhân làm gì cũng đúng."
Đầu người vẫn không có cảm xúc mà nói.
"..."
Lão đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK