Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình không nói gì.
—— Thật ra cũng không đến mức chết.
Hắn có để lại át chủ bài, một khi tù nhân kia lại xuất hiện thì ít nhất cũng không
phải hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.
Triệu Thiền Y không phục mà nói: “Ta hành tẩu giang hồ mấy trăm năm, chẳng
lẽ không biết cả chuyện này hay sao? Nhưng tính ra thì con quái vật kia muốn
phát hiện chúng ta cũng rất đơn giản.”
“Tại sao lại nói vậy?” Yana hỏi.
“Ngươi là Thánh kỵ sĩ, ta là Yêu tộc, còn có một con ma quỷ, lại thêm một thiếu
niên —— Đi ra ngoài nhìn thế nào cũng thấy quá lộ liễu.” Triệu Thiền Y nói.
“Ngươi nói có lý, không bằng chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ lúc Liễu
Bình cần đến thì lại ra hỗ trợ.” Yana biết nghe lời phải mà đáp.
Phanh!
Nàng hóa thành một thẻ bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một cung điện xa hoa lộng lẫy, Yana đang ở trong đó,
nàng ngồi xuống trước một tòa suối phun, trong tay cầm thức ăn cho cá, bắt đầu
chăm sóc cho lũ cá được nuôi trong hồ suối phun.
“Có gì thì gọi ta.” Yana ngồi trong thẻ bài, mỉm cười nói với Liễu Bình.
“Biết rồi, thân thể của ngươi cần được sức mạnh hệ Thần Thánh tẩm bổ, nghỉ
ngơi trong chốc lát trước, chờ lúc ăn cơm ta sẽ kêu ngươi đi ra.” Liễu Bình nói.
“Ừm.” Yana lên tiếng.
—— Thẻ bài rơi vào bên trong sách thẻ, biến mất không thấy đâu nữa.
Triệu Thiền Y ghé vào bên tai Liễu Bình, không cam lòng nói: “Tốt nhất ta
cũng trốn đi —— Đáng tiếc còn chưa kịp thăm dò thế giới này nha, Liễu Bình.”
“Đúng vậy, chúng ta còn chưa kịp thăm dò thế giới này, nhưng nếu có cá nào ăn
ngon thì ta lập tức kêu ngươi ra.” Liễu Bình đờ đẫn nói.
“Tri kỷ.” Triệu Thiền Y vừa lòng vỗ vỗ bả vai hắn, “Phanh” một tiếng hóa
thành thẻ bài rồi bay trở về sách thẻ.
Liễu Bình nhìn về phía Lãnh chủ Ma Qủy.
Lãnh chủ Ma Qủy cười làm lành nói: “Chủ nhân, nếu có chiến đấu, xin cứ triệu
hoán ta vào bất cứ lúc nào.”
Phanh!
Nó cũng hóa thành một thẻ bài, bay trở về sách thẻ.
Chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
—— Đương nhiên còn có Thư Linh Lilith.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Liễu Bình bắt đầu bước đi, chậm rãi đi về phía trước trong mảnh đất hoang
hoang vu này.
Đi được vài bước, hắn bỗng phun ra một hơi thật dài.
“Lilith.”
“Hả?”
“Ngươi có phát hiện không, tạm thời chúng ta đã thoát khỏi cảm giác khủng bố
của Vĩnh Dạ .”
“Nghe ngươi nói thế... Hình như đúng vậy rồi, dù sao thì nơi này là một danh
sách thế giới, lại là thời gian quá khứ nằm trong phong ấn.”
“Không sai, rốt cuộc chúng ta cũng có thể thở phào.” Liễu Bình vui vẻ nói.
“... Nhưng Liễu Bình, ngươi phải chú ý, phía trước cách chúng ta không xa có
một cái chết vừa xảy ra.” Lilith nói.
Phía trước.
Phía trước là hướng Tây Bắc.
“Đã xảy ra rồi, hay là đang xảy ra?” Liễu Bình hỏi.
“Không có dự triệu về cái chết mới, hẳn là đã xảy ra rồi.” Lilith nghiêm túc đáp
lại.
Vậy đi qua đó làm gì?
Liễu Bình hơi xoay người, đi về hướng Đông Bắc.
—— Mặc kệ như thế nào, mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì thì mình cũng
không cần nhúng tay, phải lặng lẽ dung nhập vào thế giới này.
“Lilith, ngươi thích ăn cái gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi có ý tưởng gì?” Lilith nói.
“Chúng ta tìm thành thị nhân loại trước, ta mang ngươi đi dạo chợ, mua chút
trái cây và quần áo mới cho ngươi.” Liễu Bình nói.
“A! Liễu Bình là tốt nhất... Nhưng mà, phía trước cách chúng ta không xa vừa
mới xảy ra mấy sự kiện tử vong.” Lilith nói.
Bước chân Liễu Bình dừng lại, quay người đi về phía Tây Nam.
Lần này, hắn thả ra một con vật cưỡi, tăng nhanh tốc độ rời khỏi mảnh đất thị
phi này.
Mười lăm phút sau.
Phía trước xuất hiện một con đường lớn.
Chỉ thấy một cổ xe ngựa ngã xuống ven đường, mấy thi thể ngã trái ngã phải
đầy mặt đất.
ầ ắ
Có một vài người vẻ mặt hung hãn cầm vũ khí sắc bén trong tay, đang đứng ở
ven đường để kiểm kê vật tư trên xe ngựa.
Liễu Bình thở dài nói: “Lilith.”
“Hả?”
“Lần này sao ngươi không cảm ứng được?”
“Bọn họ chết lâu quá rồi, mùi vị tử vong đều đã tan.” Lilith nhún vai nói.
Lúc này, mấy tên người canh chừng trên đường nhìn về hướng Liễu Bình.
Liễu Bình kéo kéo dây cương, quay đầu đi ngay.
“Từ từ đã! Tiểu tử kia!”
“Ngăn hắn lại!”
Những người đó hô lớn ở phía sau hắn.
Liễu Bình vừa chạy được vài bước thì lại nghe phía sau truyền đến từng tiếng rít
gào.
Hắn bất đắc dĩ thu vật cưỡi lại, lật tay lấy ra một thanh trường đao, hất bay
những mũi tên bay vụt đến kia.
“Này —— Ta chỉ đi ngang qua thôi, có thể buông tha ta hay không!” Liễu Bình
lớn tiếng nói.
Những người đó xếp thành một hàng trên đường, kéo trường cung, đồng thời
chỉ về hướng Liễu Bình.
Tên cầm đầu nói: “Tiểu tử, có trách thì trách ngươi xui xẻo đi, nhìn thấy chuyện
của chúng ta thì chỉ có đường chết mà thôi!”
Bá bá bá lả tả ——
Từng mũi tên bay vụt đến.
Liễu Bình tùy ý vung vẩy trường đao, ngăn cản toàn bộ mũi tên, bàn tay còn lại
đang ấn trên sách thẻ.
“Thôi bỏ đi, nếu đã đi không được, vậy giết sạch đi.”
—— Con Rối Tử Vong, phát động!
Bên cạnh chiếc xe ngựa, mấy thi thể chậm rãi mở mắt ra.
Bọn họ lặng lẽ đứng dậy từ mặt đất, đi đến phía sau những người đó.

Tay nâng lên.
Đao hạ xuống.
Trong một loạt cung tiễn thủ đã lập tức chết ba người.
Những người khác phản ứng kịp nên muốn xoay người, lại bị thọc rồi chém,
tiếp tục chết hai người.
ố ề ế ề
Bốn người còn lại kích phát hung tính, toàn lực liều chết đánh về phía tam Con
Rối Tử Vong ——
Đáng tiếc.
Con Rối Tử Vong đều là thi thể, căn bản không có cảm giác đau đớn và sợ hãi,
chúng đứng tại chỗ lấy thương đổi thương với bốn người này, lại giết được ba
người.
Còn lại một người cuối cùng.
Hắn ta nhìn thi thể đầy đất, rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì, vội quỳ xuống đất
giơ đôi tay lên cao, nói: “Tha mạng!”
Ba thanh đao đâm vào thân thể hắn ta.
Hắn ta run rẩy một lúc lâu, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc... Chỉ còn thiếu một chút
thì ta có thể lên làm Nam Tước...”
Lời còn chưa dứt.
Hắn ta ngã xuống mặt đất, chết mất.
Lúc này, Liễu Bình vừa đi được một nửa, còn chưa đến đường lớn.
“Cho nên ta có thể tùy ý khống chế những Con Rối Tử Vong đó, phải không?”
Liễu Bình hỏi.
“Đúng vậy, ngươi có thể dùng thân thể chúng để chiến đấu —— Đáng tiếc ta đã
lưu lạc lâu quá, hiện tại thật sự quá suy yếu, bằng không còn có thể kích phát ra
càng nhiều năng lực con rối nữa.” Lilith tiếc nuối nói.
“Từ từ sẽ tới, ta cũng mới cấp 10 mà thôi.” Liễu Bình cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK