Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình uống một ngụm trà, sau đó rơi vào suy tư.
Bạch Lang là người thứ năm đến phòng trà trong sáu người.
Gã tiến hành tổng kết lại lời nhắn của những người trước đó -- “Chúng ta đang
thay đổi quá khứ của thế giới này."
Đây cũng là điều Liễu Bình mún nói.
Nhưng mà -- Cũng không chỉ dừng lại ở đó! Liễu Bình cầm lấy bút, viết lên tờ
giấy rằng: “Ta cảm thấy, không chỉ là chúng ta thay đổi thời đại kia, thật ra thời
đại kia cũng đang thay đổi chúng ta –– Ta cứu một thôn xóm, hơn nữa đạt được
một kỹ năng mới dùng cực kỳ tốt giống như Tinh Thần."
Hắn suy nghĩ, lại viết một câu: “Hiện tại thay đổi quá khứ, quá khứ cũng đang
thay đổi hiện tại."
Liễu Bình buông bút rồi đứng lên.
Thật ra trong lòng hắn còn có một câu chưa nói.- - Nếu quá khứ và hiện tại đều
đang không ngừng sinh ra biến hóa, vậy tương lai thì sao? Tương lai sẽ xảy ra
cái gì? Manh mối và tình báo quá ít.
Nhưng có thể khẳng định một chuyện.
Thần Trụ Hư Không đã bị hủy diệt, nhân loại cũng sôi nổi rơi vào Luyện Ngục
và Vĩnh Dạ, đây là sự kiện lịch sử nhất định và tuyệt đối sẽ xảy ra.
Còn về phần tương lai -- Liễu Bình lắc đầu, quyết định tạm thời không suy nghĩ
sâu thêm trước khi đạt được đầu mối mới.
Hắn đứng lên, nhìn quanh chung quanh.
Phòng trà có đủ loại vật tư, bao gồm binh khí, giáp cụ, đồng vàng, đá quý, tài
liệu, đồ ăn, Liễu Bình còn thấy được một chồng thẻ bài, trên đó đều là các loại
dụng cụ chở người phi hành và lặn xuống nước.
Hắn vừa lật tay thì đã nắm lấy một thanh trường đao.- - Sau khi U Ảnh Đao vỡ
vụn, Andrea lập tức lại cho hắn thêm một thanh đao.
Trong hư không, tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Hư Vô Chi Nhận."
"Bán thần khí."
"Đao này có những uy năng sau đây:"
"Hư Tàng: Đao này có thể biến mất trong hư không, không bị phát giác"
"Vô Tế: Lưỡi đao có thể dài có thể ngắn, biến hóa tùy tâm ý;"
"Thực Không: Cực kỳ sắc bén, có thể cắt ra hư không, chỉ có phòng cụ cấp
Thần Khí mới ngăn cản được một phần.”.
Có chuôi trường đao này, thậm chí còn có các loại Long Thuẫn, hắn không cần
lấy binh khí và phòng cụ của nơi này nữa.
ề Á ắ ễ
Còn về những thứ khác -- Ánh mắt Liễu Bình đảo qua toàn bộ phòng trà.
Tạm thời còn không biết có thể dùng cái gì, nhiều lắm là mang một vài đồng
vàng, lỡ như cần dùng đến tiền thì có thể lấy ra đổi.
Hắn gom lấy đồng vàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đi ra ngoài."
Quang ảnh chung quanh nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng phát ra một
tiếng “Phanh"
nhỏ.
Liễu Bình phát hiện mình về tới chỗ cũ.
Thẻ bài “Di Ngữ Trà Thất"
bay trở về và dừng lại trong tay hắn.
Liễu Bình cất thẻ bài đi, lại nhìn về phía công sự che chắn ngầm đã bị hắc ám
bao phủ lần nữa.
Mọi người vẫn duy trì tư thế ban đầu, trốn trong công sự che chắn này, thấp
thỏm chờ đợi tai họa ngập đầu trôi qua.
Không biết tại sao, Liễu Bình bỗng hơi mong muốn trở lại đoạn thời gian quá
khứ này.
Song song với tâm ý của hắn, hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi muốn tiến vào thời đại quá khứ của quốc gia nhân loại lần nữa?"
Liễu Bình nói: “Đúng vậy."
Hư không chợt lóe.
Yên lặng và hắc ám của chung quanh rút đi, thế giới bắt đầu trở nên có sắc thái.
Tiếng mọi người nói chuyện vang lên bên tai.
Tro bụi trên người bọn họ đã biến mất, họ bắt đầu động đậy.
Liễu Bình nhìn mấy phút, bỗng bước một bước về phía trước.
Hắn bước vào thời đại kia.
“Dựa theo chính sách thống nhất, nếu hắn không phản đối thì có thể đi theo
chúng ta vào bất cứ lúc nào."
Một giọng nói vang lên trong phòng khách.
Người nói là một người đàn ông trung niên có đeo mắt kính màu trà, hơi béo,
cười rộ lên hoà hợp nhã nhặn, lúc không cười nhìn có vẻ khôn khéo có khả
năng, cả người ông ta tỏa ra một luồng khí tức cường đại như có như không.
Ở đối diện ông ta, Liễu Bình im lặng ngồi bên cạnh cha mẹ.
Đứa em mới đi ra từ công sự che chắn không bao lâu, đang dùng vẻ mặt bất an
liếc nhìn Liễu Bình một cái.
Liễu Bình sờ sờ đầu thằng bé, ý bảo không có việc gì.
ố ằ ế ẳ
Người cha thở dài, nói: “Tôi vốn cho rằng, thân chúng ta hẻo lánh như thế, hẳn
sẽ an toàn, ai biết --”.
Ông ta không nói tiếp.
Người đàn ông trung niên uống một ngụm trà, có chút cảm khái mà nói: “Từ khi
văn minh của chúng ta bước vào lĩnh vực không biết trước, không còn từ An
toàn này tồn tại nữa rồi."
"Cho nên thật ra là do chúng ta phát triển quá nhanh? Chẳng lẽ là chúng ta sai?"
Người mẹ hoang mang hỏi.
Người đàn ông trung niên buông ly trà xuống, nghiêm nghị nói: “Không, là
nhân loại chúng ta sắp nắm giữ vận mệnh của bản thân, cho nên mới có nhiều
kiếp nạn như vậy."
Người cha liếc nhìn Liễu Bình một cái rồi nói: “Vốn tưởng để con kế thừa gia
nghiệp là lựa chọn tốt nhất, nhưng hiện tại xem ra ông nông dân làm ruộng cả
đời như cha vẫn quá ngu muội."
Liễu Bình lắc đầu nói: “Không phải cha sai, cha chỉ muốn tốt cho con."
"Đứa nhỏ này hiểu chuyện, về sau sẽ hiểu kính cha mẹ!"
Người đàn ông trung niên cười ha hả.
Cha và mẹ lộ ra nụ cười.
Người đàn ông trung niên liếc Liễu Bình một cái.
Liễu Bình thở dài, nghiêm túc nói: “Để con đi học đi."
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Ngươi đã chiến đấu với vật thể không rõ,
thực lực chắc khoảng cấp 41 -- Chậc, đã là cấp 42, thật ra có thể gia nhập công
tác của chúng ta."
Người cha đột nhiên khẩn trương, hỏi: “Vậy rốt cuộc nó đi học hay là làm gì?"
Người đàn ông trung niên nói: “Vừa học vừa làm công tác ghi chép văn hiến và
quản lý hồ sơ, chờ đến mười tám tuổi mới có thể gia nhập quân đội."
Người mẹ hỏi: “Là chức vụ quân đội chính thức à?"
"Đúng vậy, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm về chuyện này, cho dù mười
tám tuổi tiến vào quân đội, nhưng vì tuổi tác hắn còn nhỏ, cũng sẽ không để hắn
làm chuyện quá nguy hiểm."
Người đàn ông trung niên nói.
Có thể thấy rõ được, cha và mẹ nhẹ nhàng thở ra.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, hình như trong lòng có thêm cái gì đó... Là cảm
giác an ổn.
Chương 521: Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ Đô
Người mẹ nhìn thoáng qua người cha, sau đó nói: “Đãi ngộ quân đội rất tốt --
Quân nhân là chức nghiệp đãi ngộ tốt nhất của hiện giờ, tương lai không lo
không tìm được vợ."
Người cha chần chờ nói: “Nó mới tốt nghiệp cấp hai, sau khi ra ngoài sẽ học
trường nào?”.
“Trực tiếp học lớp dự bị đại học –– Đại học Thủ Đô."
Người đàn ông trung niên đáp.
Đại học Thủ Đô là đại học tốt nhất.
Trên mặt người cha bỗng phủ đầy một tầng sáng rọi, ông thở dài rồi cười nói:
“Chuyện này có lợi cho sự trưởng thành của nó, chúng tôi làm cha làm mẹ cũng
không thể ngăn cản."
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Liễu Bình.
"Ta không có vấn đề, ta chấp nhận."
Liễu Bình nói.
Người đàn ông trung niên nụ cười nói: “Rất tốt."
Mấy giờ sau.
Phi Toa dần dần lên cao rồi bay khỏi quảng trường phía trước thôn xóm.
Nhìn xuống bên dưới từ khoang cửa sổ, có thể nhìn thấy biểu ngữ được dựng
thẳng trên quảng trường: “Nhiệt liệt vui mừng đưa tiễn sinh viên thủ đô đầu tiên
của thôn: Liễu Bình!"
"Kim bảng đề danh, tiền đồ vô lượng!"
Liễu Bình không biết nói gì mà dời ánh mắt đi.
Người trong thôn thật thuần phác, nhất quyết phải làm một buổi tiệc lớn, hơn
nữa trước đó hắn đã cứu mọi người, chỉ sợ đêm nay cha sẽ uống say như chết.
Hắn vừa quay đầu thì phát hiện người đàn ông trung niên kia đang nhìn mình.
Trên đầu ông ta có một nhắc nhở phù “Thẻ Bài Sư cấp 60”, là người phụ trách
cơ cấu quân đội nào đó, tên là Triệu Hồng Tài, còn được gọi là “Điểm Kim
Triệu”, thực lực không thể khinh thường.
"Thầy Triệu, hình như ngài có chuyện muốn nói với ta?"
Liễu Bình hỏi.
"Những lời vừa rồi đó, ví dụ như chức văn phòng, sau mười tám tuổi mới nhập
chức, đều là lừa cha mẹ ngươi, thật ra lên đó thì phải gia nhập chiến đấu."
Triệu Hồng Tài nhìn hắn, nghiêm mặt nói.
"Ta biết."
ễ ế
Liễu Bình lạnh nhạt lên tiếng.
"Ngươi biết?"
Triệu Hồng Tài giật mình lặp lại.
"Cảm ơn ngài làm bọn họ yên tâm."
Liễu Bình cười nói.
Triệu Hồng Tài nhẹ nhàng thở ra, ấn tượng đối với thiếu niên này bỗng trở nên
càng tốt.
Ông ta chỉ vào hộp trữ vật lớn lớn bé bé trên mặt đất, cười nói: “Cha mẹ ngươi
quá khách sáo, những món đặc sản này..."
Liễu Bình cũng câm nín không biết nói gì.
Năm đó –– Hắn được ông lão vớt lên từ dưới sông, cả đời chưa trải qua chuyện
người thân tặng quà cáp cho giáo viên.
Còn có biểu ngữ kia.
Cả buổi tiệc nhanh và những giáo viên và bạn học không hiểu sao lại vui mừng
vì hắn, cùng với các hương thân thuần phác nọ.
Còn có cả người làm mai.
Hắn cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp, như không có chỗ nào còn sức lực,
làm lòng người lơ lửng bay bổng.
"Đều là những món quà nông thôn không đáng tiền, chỉ là tấm lòng của bọn họ
thôi, ngài nhận lấy đi, nếu không họ sẽ bất an."
Liễu Bình đành nói.
"Cũng được, tới đây nào, ngươi cất cái này đi."
Triệu Hồng Tài nói.
Một thẻ bài được ông ta đưa qua.
Liễu Bình nhận lấy rồi nhìn, chỉ thấy trên thẻ bài có viết từng hàng chữ nhỏ:
“Tên họ: Liễu Bình."
"Tuổi: Mười lăm."
"Tân sinh viên lớp dự bị đại học Thủ Đô."
"Lệ thuộc tổ thứ bảy bộ xử lý sự vụ đặc thù của thế giới, thành viên kiến tập."
-- Đây là một tấm thẻ thân phận.
Nhưng hắn đã mười lăm tuổi rồi sao? Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó cất
thẻ bài đi.
"Thầy Triệu, ta có một câu hỏi."
Hắn mở miệng nói.
"Ta cũng có một câu hỏi, người hỏi trước đi, chúng ta giải đáp cho đối phương,
được chứ?"

Triệu Hồng Tài hỏi.
"Được, ta muốn biết là, chúng ta thật sự có thể chống lại những quái vật đó sao?
Cuối cùng chúng ta sẽ thắng sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đoán chúng ta đang đứng ở giai đoạn sắp khiêu chiến địa vị của chúng nó,
cho nên chúng mới sôi nổi buông xuống thế giới này, muốn hoàn toàn hủy diệt
nhân loại chúng ta."
Triệu Hồng Tài nói.
"Ngươi luôn sống trong thôn, không hiểu về tình hình hiện giờ, cũng được, ta
nói nhiều hai câu."
Ông ta suy nghĩ, sau đó giải thích thêm một bước: “Khoa học kỹ thuật đột phá
hạn chế thứ nguyên, có thể phát hiện các loại văn minh trắc khác, đây là sự bắt
đầu của tất cả mọi chuyện."
"Đưa ra một ví dụ:"
"Trong văn minh Ma Pháp Trắc, có một vài chức nghiệp tiện tay là có thể lấy
pháp thuật chế tạo đồ ăn, điều này mang đến dẫn dắt rất lớn cho văn minh Khoa
Kỹ Trắc, mà nghiên cứu, phân tích số liệu và hệ thống phụ trợ của Khoa Kỹ
Trắc đối với thân thể nhân loại lại trợ giúp văn minh Tu Hành Trắc gia tăng thực
lực với hiệu suất càng cao...”.
"Nhân loại chuyên tâm cố gắng theo hướng phát triển của văn minh từng bên,
sau khi có được thành quả của phương hướng khác thì thường như hổ thêm
cánh, tiến vào giai đoạn phát triển nhanh chóng."
"Sau đó ––"
"Thẻ thứ nguyên ra đời, đây là sự bắt đầu của mọi chuyện, nó có thể chế tạo
không gian thứ nguyên độc lập, bên trong có hệ thống thời gian, không gian, thế
giới và sinh vật hoàn chỉnh, giống như một sự sáng thế, là sự bắt đầu vượt trội
tất cả."
"Ngày mà thẻ thứ nguyên ra đời, quái vật tới."
"Chúng ta có thể ngẫu nhiên đánh đuổi quái vật, nhưng phần lớn chỉ có thể
miễn cưỡng chống lại chúng nó, vẫn bị chúng nó hủy diệt một thành phố...
Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng không ngồi chờ chết, không phải sao?"
Liễu Bình gật gật đầu.
"Được rồi, hiện tại đến lượt ta hỏi ngươi."
Triệu Hồng Tài nói.
"Được."
Liễu Bình nói.
Triệu Hồng Tài bắt đầu lải nhải: “Thân phận của người hoàn toàn không có vấn
đề, từ sinh ra cho đến khi tốt nghiệp trung học, thậm chí thầy của người còn
ấ ắ ấ ề ấ ố
khen ngươi cực kỳ xuất sắc, vấn đề duy nhất là cha mẹ ngươi không muốn
người đi xa -- Cũng may lần tập kích này thay đổi cái nhìn của bọn họ."
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, đúng lúc gật gật đầu.
Triệu Hồng Tài tiếp tục nói: “Ta tin tưởng người là một thiếu niên rất ưu tú,
bằng không sẽ không có năng lực một mình níu giữ tiến công của con quái vật
kia, nhưng ta có một nghi vấn."
"Xin ngài cứ nói."
Liễu Bình nói.
"Làm sao người biết quái vật sẽ trốn qua bên phải vào một khắc cuối cùng?"
Triệu Hồng Tài hỏi.
"Thật ra nó đã sớm có thể giết ta, nhưng có vẻ nó có hứng thú muốn trêu chọc
con mồi, ta cũng có thể hiểu nó thêm một chút -- Sau đó sinh ra trực giác chiến
đấu."
Liễu Bình nói.
Ai có thể nói rõ được vấn đề trực giác chứ? Hơn nữa cuộc chiến trước đó đúng
như lời Liễu Bình đã nói, ban đầu con quái vật cấp 125 kia chỉ dùng một phần
sức mạnh để công kích, sau đó lại tăng lên ba phần, cuối cùng mới sử dụng
mười phần sức mạnh.
Triệu Hồng Tài gật đầu và nói: “Rất nhiều người đều bộc phát ra sức mạnh khó
tin trong lúc nguy cấp, có lẽ ngươi có thiên phú biết trước hay bói toán gì đấy,
chuyện này phải đợi về sau lại xem xét, nhưng mà --”.
Ông ta nhấn mạnh: “Cho dù quái vật kia trêu đùa, cho dù nó chỉ dùng một chút
thực lực chơi đùa ngươi, nhưng người lại có thể ngăn cản đòn công kích của nó
đúng không?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình tự nhiên mà nói.
Từ giờ trở đi, hắn phải biểu hiện giống một thiếu niên mười lăm tuổi ở nông
thôn - Chính là loại thiếu niên thuần phác từ dưới quê lên, còn chưa gặp qua
việc đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK