-- Tỉnh lại từ trầm miên có nghĩa là Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể đình chỉ
trưởng thành.
Vào thời khắc này, không ai muốn tỉnh lại.
"Được rồi, xem ra chúng ta phải nắm tay cùng tiến lên, xây dựng một cái thôn
trên nền tuyết hoang vu này."
Liễu Bình nói.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy những người khác sớm đã nhanh chóng ra tay, tung
ra từng thẻ bài lên mặt tuyết.
Phanh phanh phanh phanh phanh -- Trong tiếng vang liên hồi, trên nền tuyết
xuất hiện bốn loại hình dáng quang ảnh sinh mệnh.
"Ha ha ha, nhân loại là sinh linh do ta cung cấp!"
Một nam tử cười điên cuồng và nói.
"Ta đoán được các ngươi muốn cướp nhân loại, cho nên ta cung cấp loài chó
tuyết địa."
Một nam tử khác nói.
"Ta là người lùn, chúng cũng rất thích hợp sinh hoạt trên nền tuyết."
Bạch Nham hưng phấn nói.
Sắc mặt Băng Dạ thật không tốt, nói nhỏ một câu: “Ta là tuyết ma –– các ngươi
đều ra tay chậm?"
Chỉ thấy hai thẻ bài bay trở về tay Mân và Đại, trên đó hiện ra nhân loại và
tuyết tinh linh.
"Bị bọn họ giành trước."
Đại cắn răng mà nói.
Lúc này Liễu Bình mới chiêm nghiệm ra.
Mỗi Thế Giới chi Chủ đều phải cung cấp một loại sinh linh.
Vậy người khác đã cung cấp sinh linh này rồi thì tự nhiên ngươi không thể cung
cấp tiếp.
Cho nên giành trước tung ra thẻ bài sinh linh sẽ có ưu thế thật lớn.
Dù sao chủng tộc có thể sống sót trong băng thiên tuyết địa cũng không phải
quá nhiều-- Đặc biệt là những người trước mắt đều là Thế Giới Loại Sinh Mệnh
Thể vừa ra đời không lâu, trong thế giới của bọn họ, chủng tộc sinh linh đều
hữu hạn.
Huống chi nhiệm vụ đã nói rõ ràng, sẽ có các loại “Khảo nghiệm."
Mân rút một thẻ bài ra, thở dài và nói: “Thật ra ta còn một loại sinh linh, chúng
thích hợp sinh hoạt ở trong nước, cũng không biết có thể sống sót ở băng thiên
tuyệt địa hay không."
"Không quan trọng, chúng ta hỗ trợ nhau."
Băng Dạ lên tiếng cổ vũ.
Mân duỗi tay tung ra thẻ bài kia.
Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Chỉ thấy trên tuyết địa xuất hiện quang ảnh mới, cấu thành hình dáng người cá.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Cá người phát ra một tiếng gào trầm thấp không cam lòng, sau đó biến mất khỏi
trước mắt mọi người.
Mân chua xót lắc đầu và nói: “Trong thế giới của ta không có băng tuyết, cho
nên xem như xong rồi."
Cả người nàng hóa thành một quang ảnh, biến mất khỏi trước mắt mọi người.- -
Nàng rời khỏi Mộng Cảnh.
Yên tĩnh một hồi.
"Hình như vừa rồi có người nói muốn chiếu cố nữ sĩ?"
Băng Dạ lạnh lùng liếc nhìn các nam nhân đối diện một cái.
Các nam nhân đều không nói lời nào.- - Nói thế nào thì làm sao có thể nhường
cơ hội cho người khác vào thời khắc mấu chốt như vậy?
"Hai người thì sao?"
Băng Dạ lo lắng nhìn về phía Đại và Liễu Bình.
Đại liếc nhìn những nam tử đó một cái, hừ lạnh và nói: “May mắn, ở Cực Bắc
thế giới của ta có một mảnh băng tuyết, có một loài người gấu sinh hoạt, chúng
vốn sắp diệt sạch, ta nhất thời mềm lòng trợ giúp chúng lấy lại sinh cơ, không
ngờ lại có tác dụng ở chỗ này."
Nàng phất tay tung ra một thẻ bài.
Phanh! Một tiếng động nhỏ vang lên.
Quang ảnh hóa thành dáng vẻ người gấu.
Hiện tại chỉ còn lại Liễu Bình.
Mọi người nhìn về phía hắn.
Liễu Bình hơi thở dài.
Thế giới của hắn chỉ có một mảnh đại sa mạc.
Nhưng hắn có một thần linh đặc thù mà người khác không có.
Là thượng đế.- - Có phải thường để cái gì cũng biết hay không, phải xem giờ
khắc này.
ắ ỗ
Hắn nhún nhún vai, duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ hư không.
Một thẻ bài bị hắn rút ra.
Chỉ thấy trên thẻ bài này có vẽ một nữ tính thân thể tuyệt đẹp, khuôn mặt tuyệt
trần, nàng có đôi tai thật dài, cầm cung tiễn trong tay, đang nhìn lại Liễu Bình.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: “Thẻ bài: Tinh linh Băng
Sương."
"Chủng tộc hi hữu, sinh mệnh thể cao đẳng."
"Đây là một loại sinh mệnh tinh linh cực kỳ thân thiện với nguyên tố băng
tuyết, văn minh băng tuyết mà các nàng kiến tạo cũng có thể đứng ở ba vị trí
đầu trong rất nhiều thế giới."
"-- Đến từ tử vong giả trầm miên trong Vĩnh Dạ."
"Tiện thể nói một tiếng, Đại Địa chi Mẫu nhờ bổn danh sách nhắn cho ngươi
một câu:"
"Vĩnh Dạ thật là một nơi thật tốt, ta đào ra thi thể tinh linh Băng Sương từ sâu
dưới nền đất, Tử Thần xua tan tử vong trên người nàng -- hiện tại nàng là của
ngươi."
"Tiện thể lại nói một tiếng, thượng đế cũng nhờ bổn danh sách nhắn cho ngươi
một câu:"
"Yên tâm đi, tất nhiên chúa tể toàn trí toàn năng biết người cần cái gì, ngươi cầu
nguyện thì ta sẽ hiển linh."
Bảy vị Thế Giới chi Chủ.
Đã bị đào thải một vị.
Sáu Thế Giới chi Chủ còn lại lần lượt cống hiến sáu chủng loại sinh mệnh:
Nhân loại, chó Tuyết Địa, người lùn, tuyết ma, người gấu, tinh linh Băng
Suong.
Nhìn kỹ thì nhân loại, chó Tuyết Địa, người lùn và người gấu đều có thể sinh
tồn ở băng thiên tuyệt địa.- - Cho dù có hơi vất vả.
Nhưng tuyết ma và tinh linh Băng Sương thì không giống vậy.
Tuyết ma là một loại sinh mệnh nguyên tố hoang cổ cả người cấu thành từ băng
sương, tinh linh Băng Sương lại còn là người thống ngự trong hệ thống băng
tuyết.
Nếu có hai tồn tại này gia nhập thôn, cái gọi là khảo nghiệm sẽ đơn giản rất
nhiều.
Bạch Nham cười nói: “Rất tốt, kế tiếp chúng ta phối hợp cho tốt, tranh thủ vượt
qua khảo nghiệm lần này."
Hai nam tử cùng gật đầu.
Liễu Bình cười lạnh một tiếng và nói: “Xem bộ dạng sợ bị rớt lại sau vừa rồi
của các ngươi, ta lại cảm thấy không cần hợp tác nữa rồi."
ầ ấ ắ ồ
Bạch Nham nói: “Ngay từ đầu ta đã thấy người không vừa mắt, ngươi có tồn tại
như tinh linh Băng Sương thì nhất định cũng có chủng tộc sinh mệnh loại băng
sương khác, vì sao không sớm lấy ra?"
"Không sai, nhìn tên này là biết muốn tìm cái chết... Không bằng ba chúng ta
đồng loạt ra tay đưa hắn rời khỏi Mộng Cảnh!"
Một nam nhân tên là Tổ Tiêu Thổ nói.
Mộng Cảnh chỉ bố trí nhiệm vụ, nhưng trước nay không nói không thể công
kích lẫn nhau.
"Ta cảm thấy đây là ý kiến hay."
Nam nhân cuối cùng nói.
Tên người bọn họ bỗng dâng trào sát khí nhàn nhạt.
Liễu Bình cười, đang muốn nói gì đó, lại thấy Băng Dạ và Đại cùng tiến lên một
bước, một trái một phải chắn ở phía trước hắn.
"Muốn đánh nhau? Tới đi, ba chúng ta đối đầu với ba người, nhìn xem rốt cục
ai có thể ở lại Mộng Cảnh.
Trên người Băng Dạ bùng lên hư ảnh một thế giới mơ hồ.- - Đây là chủ thuộc
tính thế giới! Nàng vừa xông lên đã chuẩn bị phóng thích toàn bộ thế giới! Đại
không nói một lời, chỉ rút ra một nhánh cây màu lục đậm, trên đó lượn lờ năm
sáu loại quang đoàn màu sắc không đồng nhất.- - Là Thế giới chi Thuật.
Hai nàng che chắn Liễu Bình ở phía sau, vừa ra tay đã chuẩn bị liều mạng! Ba
gã nam tử đối diện nhìn nhau.
"Không phải đâu, hai vị nữ sĩ, chúng ta chỉ muốn dạy dỗ tiểu tử này, các ngươi
cần gì che chở cho hắn?"
Bạch Nham nhún vai và nói.
Trên mặt Đại tràn đầy sương lạnh, quát khẽ lên: “Rõ ràng có thể thương lượng
với nhau, các ngươi lại một hai phải chiếm trước địa vị có lợi, làm một tỷ muội
của chúng ta không thể không rời khỏi."
"Liễu Bình nhỏ tuổi nhất, non nớt nhất, hiện tại các ngươi còn muốn ức hiếp,
chúng ta tuyệt đối không cho phép."
Băng Dạ nói.
Ba nam nhân đều có chút hoang mang, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.
Vì nam nhân này... Các nàng thật sự muốn liều mạng! Nam nhân này có mị lực
lớn như vậy sao?
Danh Sách Chương: