Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình chạy tới nửa đường bỗng tốc độ lại nhanh hơn vài phần, lại hạ tấm
khiên xuống, dùng toàn lực ném mạnh trường mâu vẫn giấu phía sau ra bên
ngoài.
"Trúng..."
Hắn gầm lên giận dữ, trường mâu phát ra tiếng xé gió, xuyên qua từng tầng
bóng xanh, chuẩn bị đâm trúng vào người quái vật.
Quái vật lại không hoang mang chút nào, duỗi một chiếc chân ra, trong nháy
mắt biến nó trở thành đao xương, vung mạnh về phía trường mâu đang bay tới.
Keng!
Một tiếng kim loại va đập lẫn nhau vang lên.
Quái vật hừ lạnh một tiếng, đang định nói cái gì lại có dị biến xuất hiện...
Trên trường mâu bùng lên một luồng sương mù lạnh lẽo, bao phủ quái vật vào
bên trong.
Trong khoảnh khắc này.
Liễu Bình đã lách qua đao xương màu xanh lục đã dừng giữa không trung, xông
tới trước mặt quái vật.
"Ngay tại lúc này!"
Hắn hô lớn, dùng tấm khiên đập mạnh lên trên!
Ngay lập tức, Quái vật bị đập bay lên trời.
Tiêu Mộng La đã chờ từ lâu, nghe thấy Liễu Bình hô như vậy lập tức buông
lỏng mũi tên trong tay ra.
Vù...
Mũi tên bay qua, bắn trúng đầu của quái vật.
Cùng lúc đó, Liễu Bình cũng tóm lại trường mâu, đâm mạnh vào cơ thể quái vật
từ phía dưới lên trên.
Quái vật gào lên thảm thiết.
Từng giọt chất lỏng màu xanh lục từ trên người nó vẩy ra, rơi vào trên tấm
khiên.
Ngay lập tức, tấm khiên phát ra những tiếng "xì xì", bị ăn mòn thành từng lỗ
thủng.
Độc tính quá mạnh!
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, ném tấm khiên xuống đất.
Thân hình quái vật hóa thành từng luồng tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, hoàn
toàn tan biến vào trong hư không.
ế ế ấ
Nói thì chậm, thế nhưng quá trình chiến đấu lại không vượt qua mười giây.
Thắng bại đã phân.
Tiêu Mộng La nhìn về phía Liễu Bình, trên mặt lộ vẻ suy tư.
"Làm sao vậy?" Liễu Bình quay đầu lại hỏi cô ấy.
"Không có gì, việc nắm bắt thời cơ của ngươi quá chuẩn xác, không xuất hiện
bất cứ sai lầm nào cả." Tiêu Mộng La nói với vẻ thán phục.
Phía sau hai người, hư không lại tách ra.
Ống kim loại lao ra.
Nó phát ra giọng nói lạnh lẽo:
"Các ngươi đã đạt được thắng lợi trong trận chiến."
"Lần thắng lợi này đã kéo dài thêm được chút thời gian cho cả trận chiến dịch
này."
"Bắt đầu cung cấp tiếp tế cho các ngươi."
"Xin hãy sử dụng tiếp tế ngay lập tức, dùng để tăng tiến trạng thái thân thể."
"Hai phút sau, các ngươi sẽ bị phân phối tới một nơi chiến trường khác."
Ống kim loại dần dần biến lớn, đưa ra hai vật phẩm đặt ở trước mặt Liễu Bình
và Tiêu Mộng La.
Trước mặt Tiêu Mộng La, là một bình thuốc nước màu ngà sữa.
Cô cầm bình thuốc nước lên, thấy được trên đó một dòng chữ:
"Thuốc nước trị liệu vết thương cùng phục hồi thể lực."
Tiêu Mộng La vặn nắp ra, thử nhấm một hớp nhỏ, đợi vài giây sau mới tu sạch
chai thuốc nước này.
Sắc mặt cô có thêm tia hồng nhuận.
"Như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
"Cảm giác tốt hơn nhiều rồi, ta có thể tiếp tục chiến đấu." Tiêu Mộng La nói.
Còn trước mặt Liễu Bình là một tấm khiên hoàn toàn mới.
Hắn cầm tấm khiên lên, chỉ cảm thấy tấm khiên này còn nặng nề hơn tấm khiên
của binh lính đế quốc khi trước không nhỏ.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên hư không:
[Ngươi thu hoạch được vật phẩm: Kỵ sĩ bảo hộ giả.]
[Đồ phòng ngự, vật phẩm ma pháp cao cấp.]
[Tấm chắn này có hai loại đặc tính phòng ngự là 'Kiên cố' và 'đề kháng nguyên
tố', còn bao gồm cả ma pháp công kích đặc biệt: Lôi bạo sơ cấp.]
[Lôi bạo sơ cấp: Mỗi khi cái khiên của ngươi đón đỡ mười lần công kích từ lực
lượng tà ác, thuộc tính thần thánh của nó sẽ được kích hoạt, bùng nổ ra một

vùng sấm sét, bao phủ phạm vi xung quanh người ngươi trong vòng ba giây.]
Liễu Bình nhẹ nhàng quơ quơ tấm khiên, cảm thấy trong lòng nhiều hơn một tia
an tâm.
Tấm khiên cũ của mình bị nọc độc ăn mòn, hệ thống phòng ngự thành thị lại
đưa cho mình một cái khiên chất lượng cao ngay lập tức.
Chiếc khiên này, thực sự là khác nhau một trời một vực với chiếc khiên khi
trước.
Chắc hẳn, nó cũng được tính là một loại bảo vật nào đó chứ.
Tiêu Mộng La cũng vậy.
Vết thương trên người cô còn chưa lành, thể lực cũng sắp cạn kiệt, lại được một
lọ thuốc nước chuyên môn trị liệu vết thương cùng bổ sung thể lực, mà sau khi
uống nó, cô đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất ngay lập tức.
Chắc hẳn loại thuốc nước này cũng có giá trị không nhỏ.
Hệ thống phòng ngự của thành thị này, đã điều động toàn bộ tài nguyên, muốn
hỗ trợ mình, để mình đi chiến đấu, cứu vớt thành phố này.
Hắn còn đang suy nghĩ, một giọng điện tử lạnh lẽo từ hư không truyền tới:
"Hai phút nghỉ ngơi đã kết thúc."
"Kỵ sĩ thực tập Liễu Bình, cung tiễn thủ thực tập Tiêu Mộng La."
"Các ngươi sẽ được dịch chuyển tới cửa hàng bách hóa."
"Nơi đó có năm con Phi Thứ Dực Ma."
"Chú ý!"
"Dựa theo chiến lực mà xét, các ngươi không phải là đối thủ của năm con quái
vật này."
"Thế nhưng những chiến trường khác còn chưa phân rõ thắng bại, hệ thống
phòng ngự đã không còn người nào có thể sử dụng."
"Các ngươi là lá bài duy nhất còn có thể sử dụng."
"Xin hãy dùng toàn lực chiến đấu, nếu như chiến thắng, hệ thống sẽ hội tụ toàn
bộ lực lượng của thành phố, chữa trị vết thương và bổ sung thực lực giúp các
ngươi."
"Mười giây sau bắt đầu dịch chuyển."
Hai người đều giật mình.
Tiêu Mộng La: "Chúng ta sẽ chết sao? Ý của ta là, linh hồn sẽ biến mất."
"Toàn lực chiến đấu đi, ngươi cần phải chú ý, hãy trốn sau tấm khiên của ta."
Liễu Bình nói xong, không nhịn được mà thở dài một hơi, nói: "Thầy giáo Ted
đã từng nói, trong chiến tranh tại đế quốc, đều do máy móc thống nhất điều
động toàn bộ nhân viên, hiện tại ta mới hiểu được chuyện này là như nào."
Ố ế ố
Ống kim loại từ trong hư không chui ra, nhẹ nhàng kết nối phía sau lưng hai
người, phát ra hai "xoạt xoạt".
Ngay sau đó.
Hai người biến mất tại chỗ.
Bọn họ xuất hiện trước một khu nhà lớn đang bùng cháy.
Trong khói đen cuồn cuộn, từng cái bóng với tốc độ cực nhanh từ phía trên bay
thấp xuống dưới.
Đây là năm con quái vật có hình thể giống dơi vậy.
"Là rồng sao?"
"Không."
"Nhìn qua khá giống với cái tên trong hình ảnh, thế nhưng khí tức trên người
hắn ta thuộc về loài người."
"Vậy thì giết đi."
"Lên!"
Bọn quái vật mở rộng hai cánh, bay về phía Liễu Bình và Tiêu Mộng La.
"Chúng ta nên đánh như thế nào?" Tiêu Mộng La vội vàng hỏi.
"Tốc độ bọn chúng quá nhanh, ngươi né tránh trước, chờ tín hiệu của ta." Liễu
Bình nói, giơ tấm khiên lên xông tới.
Bốn con Phi Thứ Dực Ma vây quanh hắn, con thứ năm bay về phía Tiêu Mộng
La.
Liễu Bình quay đầu, phun một ngụm nước bọt về phía con Phi Thứ Dực Ma kia,
khinh bỉ: "Đúng là tên ẻo lả chỉ dám đánh nhau với phụ nữ mà thôi, ta đoán
ngươi còn không dám nhìn ta cái nào, bởi vì làm vậy thì ngươi sẽ bị sợ hãi tới
mất khống chế mất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK