Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

cộng thêm “Lừa gạt"
“0880 nhà chúng ta lợi hại nhất."
"Người cha"
cười nói.
"Đúng vậy, con trai thân yêu, buổi tối muốn ăn cái gì nào?"
"Người mẹ"
cũng hỏi.
"Tùy ý mẹ, cái gì cũng được."
Liễu Bình nói.
"Khó mà được, hôm nay con thi được hạng nhất, chúng ta phải chúc mừng một
chút chứ."
"Người mẹ"
nói.
"Chúc mừng như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Dẫn con đi ăn một bữa ngon."
"Người mẹ"
mỉm cười và nói.
"Đúng vậy, hôm nay đáng ăn một bữa ngon -- đi, chúng ta đến tiệm ăn đi."
"Người cha"
cũng nói.
Bọn họ xuyên qua đường cái, đi dọc theo từng sợi cơ bắp đỏ thẫm và khí quan
mấp máy để hướng về phía trước, cuối cùng dừng bước trước một giáo đường.
Thần phụ đứng ở cửa thăm hỏi: “Ba người sao?"
"Đúng vậy, ba người."
"Người cha"
mở miệng nói.
"Mời vào bên trong."
Thần phụ duỗi tay chỉ vào.
Cánh cửa giáo đường mở ra.
ấ ồ
Chỉ thấy bên trong ngồi đây khách khứa, đại đường cực kỳ náo nhiệt, mọi người
cười đùa, thậm chí người có uống say bắt đầu ca hát.
Tâm niệm của Liễu Bình khẽ động, tất cả ảo giác hoàn toàn biến mất.
Cả đại sảnh không có một bóng người, không có bất cứ âm thanh nào, chỉ có
một bộ xương khô không có đầu bị cột trên giá chữ thập.
"Phu nhân, đúng lúc có một chỗ ngồi thích hợp."
Thần phụ nói nhỏ một câu.
"Ha, nghe nói đồ ăn ở nơi này rất không tồi, cho nên ngày nào cũng phải xếp
hàng, hôm nay thật may mắn."
"Người mẹ"
vui mừng nói.
Bình thường đi theo thần phụ bước vào bên trong, thỉnh thoảng quay đầu lại vẫy
tay với Liễu Bình: “Tới đây, bảo bối của mẹ, hôm nay cho con ăn mấy món
ngon.”.
Liễu Bình đầy ngạc nhiên mà hỏi: “Đồ ăn ở nơi này thật sự không tồi sao?"
"Không sai, con ăn rồi tuyệt đối sẽ không hối hận."
"Người cha"
bên cạnh nói với giọng điều hết sức chắc chắn.
Liễu Bình lập tức đi theo nó cùng bước vào đại đường trống rãi, đi sâu mãi vào
giáo đường rồi ngồi xuống một cái bàn bên dưới giá chữ thập.
Chung quanh không có một bóng người.
Nhưng bốn phía lại cực kỳ náo nhiệt, thậm chí có người đi tới chào hỏi với thần
phụ.
"Người mẹ"
rất có hứng thú mà nhìn một quyển thực đơn, tuy trên đó rỗng tuếch, nhưng bà
ta lại không ngừng di chuyển ánh mắt, sau đó lật trang, giống như trên đó tràn
đầy món ăn trân quý đẹp đẽ.
"Cho tiểu 0880 của chúng ta một phần này."
"Người mẹ"
hứng thú bừng bừng chỉ vào chỗ trống trên thực đơn và nói.
Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn vào thực đơn, chỉ thấy nơi đó là hình
vẽ của một phần bít tết.
"Cái này ăn ngon sao?"
Hắn hỏi.
"Người mẹ"
ầ ắ ồ ố
yêu thương sờ sờ đầu hắn, dịu dàng nói: “Đồ ăn mà mẹ chọn cho con tuyệt đối
ngon."
"Con đã cảm thấy chờ không nổi nữa rồi."
Liễu Bình nói.
"Người mẹ"
nhanh chóng chọn món cho mình và “Người cha"
rồi đưa thực đơn cho thần phụ.
Thần phụ liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười nói: “Thì ra là quán quân năm nay,
quả nhiên đáng để đến chúc mừng khi hiện hóa."
Hắn ta đầy thiện ý mà gật gật đầu với Liễu Bình, sau đó xoay người rời đi.
Qua không bao lâu.
Thần phụ đẩy toa ăn đi đến trước bàn.
Hắn ta đặt hai cái mâm rỗng trước mặt “Người cha"
và “Người mẹ”, cực kỳ chuyên nghiệp mà giới thiệu chi tiết một phần mì hấp
bơ phong cách hải dương và một phần salad có tám loại đồ chay.
"Người mẹ"
lẳng lặng lắng nghe.
"Người cha"
đã cầm lấy bộ đồ ăn, gấp không chờ nổi mà hưởng thụ phần mì hấp bơ không
tồn tại kia.
Liễu Bình cắt sức mạnh Kỳ Quỷ, nhìn mì sợi bỗng nhiên xuất hiện trên cái mâm
trống rỗng kia, nhịn không được mà nói: “Cha, chắc cha ăn không hết đâu đúng
không, chia cho con một chút đi."
"Đừng -- Con ăn của con đi –– Đây là một bữa tiệc lớn."
"Người cha"
che cái mâm của mình và nói.
Chậc, thật là diễn viên đầy thực lực mà! Liễu Bình cảm thán một tiếng, ánh mắt
lại nhắm vào thần phụ lần nữa.
Chỉ thấy thần phụ bưng mâm đồ ăn cuối cùng được cái nắp sắt che lại lên, thật
cẩn thận đặt ở trước mặt Liễu Bình.
"Bít tết ngon nhất tiệm chúng ta-- Làm quán quân năm nay của trường, cậu bé,
đây là thứ ngươi đáng có được."
Thần phụ mang đầy thâm ý mà nói, sau đó xốc cái nắp sắt lên.
Chỉ thấy một khối thịt có vết máu kim sắc lẳng lặng lơ lửng trên mâm đồ ăn, tỏa
ra ánh hào quang thánh khiết không gì sánh kịp.
ố ễ
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trước mặt Liễu Bình:
“Ngươi phát hiện kỳ vật không rõ:"
"Huyết nhục thượng đế”.
Liễu Bình thu lại sức mạnh Kỳ Quỷ trên người, lập tức nhìn thấy trên mâm đồ
ăn là một khối bít tết thơm ngào ngạt.
Hắn lại phóng thích sức mạnh Kỳ Quỷ lần nữa.
Không thấy bít tết đâu, khối thịt đầy vết máu kim sắc vẫn trôi nổi bất động ở đó.
"Ăn lúc nóng đi con."
"Người mẹ"
cười nói.
"Đúng rồi, phần này không rẻ đâu, cha của con bỏ vốn gốc rồi đấy, mau ăn đi."
"Người cha"
cũng thúc giục.
Thần phụ đứng một bên, lẳng lặng nhìn tình cảnh này.
Cả giáo đường dần dần dâng lên từng làn sương mù hắc ám, hóa thành vô số
những gương mặt dữ tợn, chúng cùng nhìn chăm chú vào Liễu Bình.
Liễu Bình bông lộ ra nụ cười, mở miệng nói: “Được, vậy con ăn, không để lại
cho cha mẹ chút nào luôn."
Hắn cầm lấy dao nĩa, ánh mắt dùng trên khối huyết nhục thuộc về thượng đế kia
lần nữa.
Liễu Bình gio dao nĩa lên, trong lòng im lặng một giây.
Đầu tiên.
Hiện giờ hắn được bảo vệ, sẽ không bị tổn thương, sẽ không bị giết chết, sẽ
không bị ăn luôn.- - Bởi vì ngày mai hắn phải tiến hành “Hiện hóa”.
Hình như đó là một điều rất quan trọng, cho dù là đối với bọn quái vật thì cũng
rất quan trọng.
Tiếp theo.
Khối thịt này là của thượng đế.
Nó tỏa ra sức mạnh thánh khiết không gì sánh kịp, không thể nói rõ, không thể
tưởng tượng-- hắn không cảm nhận được bất cứ điềm xấu, tai nạn và tai họa độc
hại nào từ trong đó.
Cuối cùng.
Nếu dùng sức mạnh “Đặc hiệu sư"
cộng thêm “Lừa gạt"
thì hắn có thể lừa gạt quái vật chung quanh.
ế ấ ắ ố
Cho nên –– Quyết định duy nhất hắn phải đưa ra là có nên thật sự ăn luôn khối
huyết nhục thượng để này hay không.
Ăn huyết nhục thượng đế sẽ xảy ra chuyện gì? Kỳ quái.
Liễu Bình bỗng dùng dao ăn, nhìn lại đôi cha mẹ kia, hỏi với một ngữ điệu khác
thường: “Mọi người có cảm thấy tình cảnh này như từng xảy ra ở nơi nào
không?"
Người cha và người mẹ đều sửng sốt.
"Đứa nhỏ này, là do ngày thường chúng ta không dẫn con tới nhà ăn như vậy, có
lẽ con đã sớm muốn ăn bữa tiệc lớn như vậy -- Mau ăn đi."
Người mẹ có chút cảm khái mà nói.
"Đúng vậy, lần này không phải nằm mơ, đây là bít tết thật sự, mau ăn đi."
Người cha cũng ôn hòa nói.
Liễu Bình gật gật đầu.
Thật kỳ quái, hình như hắn đã gặp qua cảnh tượng này vào lúc nào đó rồi.
Rốt cục là lúc nào chứ? Hắn đặt dao ăn xuống, nhẹ nhàng cắt khối huyết nhục
kim sắc kia.
Chỉ một thoáng.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra, hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Thời khắc
hiện giờ đã được chúa tể toàn trí toàn năng đoán trước, cũng dựa theo ước định
với người, ký ức thời đại quá khứ sẽ được trả về cho người lần nữa."
Một ý niệm nảy ra từ sâu trong đầu Liễu Bình, dần dần lấy tốc độ vượt qua cả
thời gian mà nhanh chóng triển khai, hóa thành cảnh tượng nào đó trong thời
đại quá khứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK