Lượng lớn gạch ngói liên tục rơi xuống dưới.
Thông đạo kết nối giữa Vĩnh Dạ và Luyện Ngục liên tục chấn động, có vẻ như
có thể sụp đổ bất cứ khi nào.
Chiến giáp khổng lồ như núi lơ lửng trong hư không.
"Ngươi đang nhìn trộm thứ gì?"
Nó đưa tay tóm lấy con quái vật kia, hỏi như vậy.
Quái vật hoàn toàn ngẩn người.
Phía sau đầu nó, giọng nam vang lên: "Chủ nhân, không nghĩ tới hắn còn có át
chủ bài dạng này."
Giọng nữ nói: "Lần này chúng ta có thể ăn hắn rồi chứ? Dù sao cái tên trước
mắt có vẻ như có được lực lượng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ."
Quái vật cúi đầu quan sát bàn tay khổng lồ đang tóm chặt mình, lại ngẩng đầu
nhìn về phía chiến giáp khổng lồ trước mắt.
Chiến giáp đeo một chiếc mặt nạ màu đen, bao phủ cực kỳ chặt chẽ, thực sự
không thể thấy được khuôn mặt phía sau nó là như thế nào.
Thời gian dần dần trôi qua, vô số bóng đen xuất hiện trong hư không.
Quan sát tỉ mỉ, những bóng đen kia đều là khô lâu lơ lửng giữa không trung,
bọn chúng cúi thấp đầu, vây quanh bốn phía quanh người chiến giáp khổng lồ,
không nhúc nhích, như đang thực hiện một loại nghi thức nào đó vậy.
"Không... không phải là thằng nhãi kia... loại cảm giác này, tại sao ta lại cảm
thấy quen thuộc chứ?"
Quái vật lẩm bẩm hai câu, chợt nhớ tới điều gì đó, toàn thân bỗng run rẩy.
Gương mặt quỷ dị mọc ở phía sau đầu của nó dần dần biến mất.
"Chạy!"
Trong hư không truyền ra tiếng hét ngắn ngủi mà sợ hãi.
Ngay sau đó, cái đầu này chỉ còn lại hai gương mặt nam nữ mà thôi.
Gương mặt kỳ dị kia đã biến mất.
Gương mặt nam nữ lại quay về chính diện, đều cảm thấy khó hiểu.
"Vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nam hỏi.
"Hình như chủ nhân hủy bỏ giáng lâm, nó rời đi."
Giọng nữ nói.
ẩ ầ ề ế ổ ồ ắ
Bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn về phía chiến giáp khổng lồ, trong thời gian ngắn
cũng không biết nên làm thế nào.
Chiến giáp khổng lồ chỉ trầm mặc, cũng không nói bất cứ thứ gì.
Một bộ xương màu đen bay tới vai nó, phát ra giọng nói khàn khàn: "Sinh vật
mới sinh nhỏ bé, nơi này không phải là nơi người nên ở lại, đi đi, dù đi bất cứ
nơi nào cũng được, ngươi không nên ở lại nơi này, càng không nên biết nhiều bí
mật hơn nữa..."
Trong hư không trước mặt nó, bỗng tách ra tạo thành một lỗ đen sâu không thấy
đáy.
Nếu như nhìn vào trong lỗ đen, có thể trông thấy vô số sự vật lênh đênh hỗn
loạn, thậm chí rất nhiều vật phẩm vô cùng cổ xưa đã tàn phá từ lâu.
Trong lỗ đen, hết thảy đều là hỗn độn và không thể phán đoán.
"Ngươi định làm gì?"
Giọng nam cảnh giác hỏi.
"Đừng nói nữa, công kích hắn trước!"
Giọng nữ nói.
Hai giọng nói phát ra tiếng hét sắc nhọn: "Trước mặt chúng ta, không ai có
thể..."
Giọng nói của bọn nó bỗng im bặt đi.
Miệng của bọn nó vẫn đang khép mở, vẫn đang nói cái gì đó, thế nhưng không
có bất cứ thanh âm nào được phát ra.
Ngay cả toàn bộ hang động sụp đổ cũng biến thành im lặng.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Chỉ có chiến giáp khổng lồ kia đang quan sát nó, như là thần linh quan sát một
con sâu cái kiến vậy.
Gương mặt nam nữ dần dần im lặng, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Chiến giáp khổng lồ không nói lời nào.
Bộ xương khô lơ lửng trên vai nó thì phát ra những tiếng ồm ồm: "Nể tình
ngươi không hiểu một cái gì cả..."
Chiến giáp khổng lồ giơ tay lên, bỏ quái vật vào trong lỗ đen kia.
"Không!"
Giọng nam nữ phát ra tiếng gầm rú sợ hãi.
Lỗ đen biến mất.
Tiếng hét của bọn họ cũng biến mất theo.
Sau khi chiến giáp khổng lồ làm xong những chuyện này, bỗng duỗi một cái tay
khác ra, tóm về phía hư không! Một con quái vật khác bị nó nắm trong tay.
Nhìn tới khuôn mặt nó, chính là con quái vật vừa mới hủy bỏ giáng lâm kia!
"Tha mạng! Tha mạng! Ta không cố ý muốn biết bí mật của ngài!"
Quái vật nơm nớp lo sợ, nói.
Nó bị chiến giáp khổng lồ nắm trong tay, thậm chí còn không làm ra bất cứ
phản kháng nào như quái vật có gương mặt cả nam lẫn nữ kia vừa làm, mà nó
chỉ liên tục cầu xin tha thứ.
Chiến giáp khổng lồ quan sát nó, vẫn không nói lời nào.
Một bộ xương màu đen nhỏ giọng hỏi: "Thủy triều Ác Mộng còn chưa xuấ
thiện, tại sao ngươi lại đi tới thế giới chúng sinh?"
"Ta sai rồi! Ta sẽ không bao giờ vượt qua quy củ nữa!"
Quái vật lớn tiếng nói.
"Nói bí mật của ngươi ra, người chỉ có một cơ hội duy nhất."
Bộ xương màu đen nói.
"Ta phụng mệnh tìm tới vị tồn tại kia! Nó đột ngột biến mất! Đáng lẽ nó nên
giáng lâm tại dưới đáy của Vĩnh Dạ từ rất lâu, chờ đợi thủy triều vọt lên Vĩnh
Dạ!"
Quái vật nói.
"Kẻ mà người nói tới là ai?"
Bộ xương màu đen hỏi.
"Là nó!"
Ý nghĩ quái vật xuất hiện, một cảnh tượng xuất hiện trong hư không.
Trong cảnh tượng này, có một tồn tại vô cùng khổng lồ, giữa đầu nó còn có một
cái động sâu, từng đợt ánh sáng lấp lóe tỏa ra từ trong động, chỉ liếc nhìn tới
cũng đủ để lòng người sinh ra sự tuyệt vọng.
Mà trên thân nó có rất nhiều mầm thịt, mỗi một mầm thịt đều xuất hiện một con
mắt có con người dùng thắng.
Quái vật nói với giọng kính cẩn: "Nó chính là tiên phong cho lần thủy triều Ác
Mộng này, là tồn tại vĩ đại có được danh hiệu 'Chúa tể Ác Mộng."
"Ngay cả một đòn của ta cũng không đỡ nổi... loại yếu đuối như thế này cũng có
thể xưng là Chúa tể Ác Mộng nữa à? Các ngươi làm ta vô cùng thất vọng."
Giọng nói của bộ xương đen trở nên lạnh lùng.
Quái vật nghe ra ý nghĩ nào đó, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Đại nhân, ta chỉ
nghe lệnh làm việc mà thôi, xin hãy tha cho ta một mạng!"
"Ngươi không nên tùy ý nhìn trộm bí mật, đó là đường tới chỗ chết của ngươi."
Bộ xương màu đen nói.
Lời nói vừa dứt.
ế ổ ồ ầ ầ ắ
Tay của chiến giáp khổng lồ dần dần nắm chặt.
Từng đợt tiếng xương vỡ từ trong tay nó truyền ra.
Một lát sau.
Một bóng mờ trôi nổi lên, vừa lên tới không trung đã bị vô số bộ xương màu
đen há miệng hút vào, lập tức bị chia thành vô số dây dài, bị nuốt vào trong
bụng, biến mất không thấy gì nữa.
Mọi thứ, kết thúc.
Không.
Vẫn còn một chuyện nữa.
Khô lâu đầy trời liên tục bay múa quanh người Chiến giáp khổng lồ.
Chiến giáp khổng lồ nổ tung, thân thể hóa thành từng miếng vảy giáp, chui vào
trong hư không.
Tựa như một trận bão, tất cả vảy giáp của chiến giáp đều rời đi.
Liễu Bình lại xuất hiện trong hư không một lần nữa.
Hai mắt hắn nhắm chặt, đã hôn mê, không ngừng rơi xuống hang động phía
dưới.
Vô số bộ xương đen bay múa tại không trung, vây quanh người hắn, không cho
bất cứ gạch đá nào tới gần hắn.
Một thời gian sau..
Tốc độ rơi của Liễu Bình dần dần chậm lại, rồi lơ lửng giữa không trung, bất
động.
Tựa như phía dưới có một lớp lá chắn vô hình vậy.
Những bộ xương màu đen thấy vậy, lập tức bay tới, cùng bao vây hắn, hóa
thành một bộ xương khổng lồ màu đen.
Một khô lâu tiến tới ôm chặt Liễu Bình, nhỏ giọng nói: "Tử vong, trước mắt ta
thì người chỉ là một vở kịch."
Ầm... Một tiếng nổ vang xuất hiện.
Tầng lá chắn vô hình kia biến mất.
Cùng lúc đó, bộ xương khổng lồ kia cũng biến mất không thấy gì nữa.
Liễu Bình tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Danh Sách Chương: