Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên chiếc nhẫn đỏ thẫm, Đại Địa chi Mẫu Gaia đầy hứng thú mà hỏi: “Không
chiến đấu gì mà đã tránh được thứ kia, nhìn có vẻ dễ dàng, thật ra cũng không
phải chuyện đơn giản -- rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta cũng không biết, dù sao ta cứu người ra trước rồi chúng ta lại nói những
chuyện khác."
Liễu Bình nói.
Hắn tiện tay lấy ra một túi lương khô từ không gian trữ vật, ném ra bóng đêm
bên ngoài bậc thang.
Trong chớp nhoáng.
Con quái vật kia đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, lại nhanh chóng thối lui, đuổi
theo lương khô không ngừng rơi xuống kia.
"Tốc độ thật nhanh."
Liễu Bình thở dài, vung tay lên.
Phát động “Đặc hiệu sư"
! Phát động “Lừa gạt"
! Chỉ thấy trong hư không chung quanh xuất hiện vô số binh khí.
Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, nắm một thanh trường đao tạo hình cổ xưa
trong tay.
Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến giọng nói của Đại Địa chi Mẫu: “Hình
như ta đã nói với người, nó là một loại Ác Mộng hình người, thực lực cao hơn
chúng ta."
Liễu Bình nói: “Có lẽ thực lực của nó cao hơn người và thượng đế ––"
Quái vật đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
Gần như trong nháy mắt, cả người Liễu Bình run rẩy rồi xoay người, trường đao
trong tay đâm vào miệng quái vật.
Tiếng sấm đánh ầm ầm nổ vang từ thân đao.
Một điện quang lao thẳng đến, trong nháy mắt đã xuyên thấu đêm tối và trời
cao, oanh kích lên toà nhà hình tháp cách đó hơn vài trăm thước.
Một đao! Đầu quái vật nổ tung, thân thể bị mổ ra từ chính giữa, màu đen bay lả
tả bị gió thổi bay ra.
Cứ như có ma lực nào đó, chỉ thấy máu trong thi thể tự động bay ra tới, toàn bộ
xông lên giữa không trung, văng lên bức tường đối diện rồi vẽ ra chữ “Nhất"
mạnh mẽ hữu lực.
ấ ể ế
"Đao tên là Lấy máu, một đao đánh trúng mục tiêu có thể bỏ hết máu trên người
kẻ địch đi."
Andrea thản nhiên nói.
"Binh khí không tồi."
Liễu Bình tán thưởng một tiếng, sau đó thả trường đao lại vào hư không.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lặng lẽ hiện lên: “Ngươi thi triển đao pháp mà Ác
Mộng không biết: Chiến Trảm"
"Lần công kích này đã kích hoạt 'Giết chóc làm vui, giúp người đạt được một
lượng hồn lực lớn."
“Xin hãy tiếp tục nỗ lực, giết thêm một tên như vậy thì ngươi có thể chuẩn bị độ
kiếp."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.
Thân thể quái vật cũng bị mổ thành hai mảnh, nhưng vẫn dùng cái đuôi cột hai
mảnh thân thể vào nhau, kiên cường đứng ở nơi đó.
Cho dù đầu đã nổ, nó vẫn lên tiếng hỏi: “Đạo pháp này của ngươi gì? Vì sao tập
hợp thiết lập của ta hoàn toàn không có tác dụng?"
"Đây là đao pháp không có trên thế giới."
Liễu Bình nói.
"Khó trách... Nếu ta có thêm được một mạng... Có lẽ sẽ ăn được ngươi."
Quái vật thở dài và nói.
Cuối cùng nó không kết nối thân thể được nửa, hai mảnh thân thể rơi xuống bậc
thang, cứ lăn mãi xuống phía dưới.
Trong chiếc nhẫn đỏ thẫm truyền đến giọng nói hoang mang của Đại Địa chi
Mẫu Gaia: “Vì sao người mạnh như vậy? Chẳng lẽ người đang trong trạng thái
mạnh nhất? Không đúng, ta cảm giác được nguyên khí của ngươi tổn hao rất
nhiều..."
"Là như vầy -- tuy chúng ta đều bị thời đại vứt bỏ, ví dụ như các ngươi, một
người giả chết trốn đi, một người bị nhốt, nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội quật
khởi."
Liễu Bình nói.
"Ngươi đã vượt qua khoảng thời gian ban đầu kia?"
Đại Địa chi Mẫu Gaia hỏi.
"Đó là khoảng thời gian rất khó khăn–– nhưng ta đã bước đầu quật khởi, tranh
đoạt thực lực lần nữa –– Dù sao chúng ta cũng muốn báo thù, đúng không?"
Liễu Bình nói.
Trầm mặc một hồi.
ỗ ẫ ể ế
Bỗng nhiên, Đại Địa chi Mẫu Gaia và chúa tể toàn trí toàn năng cùng lên tiếng:
“Chúng ta nhất định sẽ báo thù."
Liễu Bình vừa lòng gật gật đầu, nói: “Có lẽ chúng từng đánh bại chúng ta,
nhưng chúng ta không bị đả đảo, cho nên chúng ta nhất định có thể cứu vớt
chúng sinh và thế giới."
Hắn xoay người, tiếp tục đi nhanh lên trên dọc theo bậc thang.
Trang viên Ác Mộng.
Tất cả người hầu tập trung trước lâu đài, đúng thành hai hàng chỉnh chỉnh tề tề,
lặng ngắt như tờ.
Chủ trang viên đứng trên bậc thang, chấp đôi tay lại, cất tiếng nói: “Trấn định
một chút, đừng làm ra bất cứ hành động không lễ phép nào, phải duy trì cử chỉ
và thần thái giống với đồng bạn chung quanh ngươi, nếu không ta cũng không
thể bảo đảm kết cục của ngươi."
"Tuân lệnh, đại nhân."
Đám người hầu cùng đáp lại.
Chủ trang viên lấy ra một đồng hồ quả quýt để xem thời gian, sau đó gật đầu và
nói: “Còn năm giây."
Mọi người nín thở đứng hầu.
Sâu trong không trung bỗng vang lên một tiếng gầm rú nặng nề.
Một sương mù màu xám đậm rơi xuống từ tầng mây, giáng xuống như sao băng,
đâm ra một hố thiên thạch thật lớn ở bãi cỏ trước trang viên.
Chủ trang viên phong độ nhẹ nhàng mà hành lễ, mở miệng nói: “Trang viên
hoan nghênh ngài, chúa tể Ác Mộng, Mộng Yểm La Vương của linh hồn chúng
sinh."
Một bóng dáng màu đen trôi nổi lên từ hố thiên thạch.
Chỉ thấy nó cao chừng sáu mét, toàn thân tản ra hắc quang thâm thúy, có hình
người, trên lưng mọc ra bảy tám cánh tay dài màu đen, nhẹ nhàng rung động
theo gió.
Nó có một gương mặt tương tự như nam tính nhân loại thành niên, trên mặt đầy
vẻ bình thản và thương xót.
"Trái cây ta muốn đã chuẩn bị sẵn hết chưa?"
Nó hỏi.
"Thưa rồi, chủ nhân của ta, đã chuẩn bị xong cả rồi."
Chủ trang viên nói.
Gã rút ra cả bộ thẻ bài, cung kính đưa lên hư không.
Thẻ bài bay qua, dùng trước mặt Mộng Yểm La Vương kia.
"Không tồi, những linh hồn đó đều được đào tạo tới trình độ tương đối cao..."

Mộng Yểm La Vương xem xét các thẻ bài, trong những cái tay dài màu đen trên
lưng kia, bỗng có một bàn tay vươn đi rất xa, bắt đi một tên trong đông đảo
người hầu.
Hư không hiện ra một cái mồm to tràn đầy răng nanh sắc nhọn.
Người hầu kia còn không kịp kêu thảm thiết thì đã bị kéo vào cái mồm đó, biến
mất tăm hoi.
"Ồ? Người hầu gần đây người thu không tồi đấy."
Mộng Yểm La Vương cúi đầu xem kỹ thẻ bài, những cánh tay trên người “Bá
bá bá"
bay ra, bắt lấy đám người hầu kia rồi ném hết lên giữa không trung.
Một rồi lại một cái mồm to đầy răng nanh xuất hiện.
Chúng cắn những người hầu đó, sau đó nhẹ nhàng khép lại, nuốt người hầu vào
trong miệng, không ngừng nhầm nuốt.
Trong lúc nhất thời, khắp chốn hư không đều là tiếng nhấm nuốt và tiếng kêu
rên thảm thiết.
Chủ trang viên khiêm tốn cúi đầu, nói: “Được đại nhân khích lệ là vinh hạnh
của ta."
"Nhưng ta nghe nói cái tên đầy người xúc tua kia gần đây có tới, nó tới làm gì?"
Mộng Yểm La Vương hỏi.
"Sóng công kích đầu tiên của triều Ác Mộng do ngài ấy chủ trì, cho nên ngài ấy
thuận đường đến xem."
Chủ trang viên nói.
"Rõ ràng là thứ rác rưởi, lại muốn cướp đợt thu hoạch linh hồn đầu tiên của thế
giới Vĩnh Dạ, chẳng lẽ nó cho rằng Vĩnh Dạ đơn giản như vậy?"
Mộng Yểm La Vương nói.
Chủ trang viên cúi đầu, vẫn duy trì nụ cười, không nói một lời.
Mộng Yểm La Vương đợi một giây, thấy gã không nói lời nào thì mới nói:
“Đúng rồi, chuyện của những chúa tể Ác Mộng chúng ta thật sự không tiện nói
trước mặt những kẻ phụng dưỡng các ngươi, vậy ta đi đây.”.
"Đại nhân, còn có một chuyện."
Chủ trang viên nói.
"Chuyện gì?”.
"Thí nghiệm tử hồn trong địa ngục gặp phải chút phiền phức."
"Thí nghiệm về linh hồn? –– Những kẻ phụng dưỡng các ngươi tìm mọi cách
khiến cho linh hồn trở nên càng mỹ vị, điểm này đáng khen ngợi."
Mộng Yểm La Vương suy tư một giây, vỗ tay và nói: “Được rồi, ta đích thân đi
một chuyến."
"Đa tạ đại nhân bài ưu giải nạn cho chúng ta."
Chủ trang viên cúi đầu thật thấp và nói.
"Cũng không có gì, chỉ là một vài linh hồn mùi vị không quá bình thường...
Nhìn chúng tuyệt vọng giãy giụa trong miệng ta, thật ra cũng là một chuyện vô
cùng mỹ diệu... Cho dù là những linh hồn đã điên rồi."
Tiếng nói vừa dứt.
Mộng Yểm La Vương dần biến mất trong hư không.
Chờ đến mấy chục hơi thở sau, chủ trang viên mới chậm rãi ngẩng đầu, thở
phào một hơi.
Gã nhìn quanh trang viên không một bóng người, lẩm bẩm nói: “Cho dù là vị
chủ nhân nào tới, ta cũng phải tuyển chọn một đám thủ hạ mới... Chậc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK