Hư không khẽ động, một thanh đại chuỳ hiện ra, lẳng lặng lơ lửng trước mặt
Liễu Bình.
Liễu Bình hít sâu một ngụm, vung búa tạ lên hung hăng đập vào vách tường.
Rầm –– Vách tường lập tức bị dập nát.
Một thông đạo sâu thẳm xuất hiện trước mắt hắn.
"Được rồi, chúng ta đi rồi."
Liễu Bình vui mừng nói.
Hắn vừa nhấc chân muốn đi, lại thấy trong thông đạo dần hiện ra từng ánh kim
quang.
Một biểu ngữ kim quang lấp lánh xuất hiện phía trên cửa thông đạo: “Nhiệt liệt
chúc mừng người phát hiện thông đạo VIP tuyệt thế hiếm thấy!"
"Không cần tám ngàn tấn, cũng không cần sáu ngàn tấn, ngươi chỉ cần trả ba
ngàn tấn hoàng kim là có thể lập tức sử dụng thông đạo này rời khỏi địa ngục,
đi đến thánh quốc của thượng đế."
"Hoan hô đi! Nhảy nhót đi!"
Liễu Bình: “..."
Đại Địa chi Mẫu Gaia: “..."
Liễu Bình vỗ tay một cái và nói: “Nếu ta đã cứu Đại Địa chi Mẫu, cũng cứu
được tất cả linh hồn chịu khổ trong địa ngục, vậy còn đi thánh quốc làm gì, dù
sao cũng không có lấy một đồng phí dịch vụ nào, cuối cùng còn phải cho không
tiền."
"Không sai!"
Đại Địa chi Mẫu Gaia phụ họa.
Tiếng nói uy nghiêm của thượng đế bỗng vang lên: “Chờ một chút –– đây là
thông đạo đi thẳng mà xa xưa do trước kia ta thiết lập, hiện tại đã qua vô số năm
tháng, tính ra thì nơi này cũng nên bắt kịp thời đại."
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy văn tự trên biểu ngữ kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đoạn
văn khác: “Chỉ cần cứu vớt thánh quốc, thượng đế sẽ cùng tồn tại với ngươi!"
Liễu Bình nhìn vài lần, ôm hai tay và nói: “Hình như... Không có sức hấp dẫn gì
lắm."
"Chúng ta liên thủ hủy diệt Mật Lương Trấn, còn nhớ không?"
Thượng để hỏi.
"Các ngươi nắm chặt thời gian đi, thời điểm ở đây của ta sắp tới."
ẫ
Đại Địa chi Mẫu Gaia nói.
"Thời điểm -- có ý gì?"
Liễu Bình vừa hỏi ra miệng thì lập tức hiểu ra.- Thời điểm Đại Địa chi Mẫu thu
lấy toàn bộ địa ngục đã đến rồi! Hiện tại không phải lúc đắn đo, phải mau chóng
thu lấy thánh quốc.
Liễu Bình thở dài, bước vào trong thông đạo, miệng lẩm bẩm nói: “Bỏ đi, chúng
ta đi thôi, thêm một thượng đế thì thêm một con đường."
Phía bên kia.
Vẫn là đại diện kia.
"Làm sao chúng đào tạo ra loại trái cây như người được vậy?"
Mộng Yểm La Vương lơ lủng ở giữa không trung, hưng phấn nói.
Ở đối diện nó -- Bên kia đại điện, Liễu Bình đứng chống ngược trên trần nhà,
quanh người lượn lờ vô số kiếp lôi bất tận.
Sức mạnh như vậy tuy không tính là gì, nhưng trừ khí tức thiên kiếp ra thì trên
người hắn còn không ngừng biến ảo ra đủ loại khí tức.
Thần Thánh Trắc, Tu Hành Trắc, Ma Pháp Trắc, thậm chí còn có khí tức của
một vài kẻ phụng dưỡng Ác Mộng, ví dụ như những tồn tại gieo trồng, thu thập,
bồi dưỡng linh hồn.
Khí tức của tất cả tồn tại đó không ngừng biến ảo, ngưng tụ, phát tán trên người
Liễu Bình.
Đây thật là một chuyện điên cuồng! Mộng Yểm La Vương cũng vì thế mà cảm
nhận được sự mới lạ đã lâu không xuất hiện, thậm chí còn có một chút chờ
mong-- Cuối cùng món ăn này còn sẽ biến ra trò xiếc gì đây? Quanh người nó
mọc ra vô số cánh tay dài màu đen, nhưng chúng đang đè nhau lại.
"Ngươi biết đấy, đã thật lâu rồi ta không khắc chế cảm giác thèm ăn của mình
như hôm nay, nếu người còn có gì có thể biểu diễn, xin hãy nhanh một chút."
Mộng Yểm La Vương nói với giọng điệu thành khẩn.
"Nội dung biểu diễn thì rất nhiều, nếu ngươi sốt ruột thì chúng ta trực tiếp tới
xem cảnh tượng xuất sắc cuối cùng đi."
Liễu Bình nói.
"Tốt, tốt!"
Mộng Yểm La Vương vui vẻ nói.
Nó dùng sức đè lại tất cả cánh tay của mình, toàn lực ngăn chặn dục vọng muốn
ăn.
Liễu Bình thấy thế thì không khỏi cười rộ lên, hỏi: “Ngươi biết kế tiếp sẽ xảy ra
cái gì không?"
"Không biết, hoàn toàn không biết!"
Mộng Yểm La Vương tràn đầy chờ mong mà lắc đầu, lớn tiếng nói.
ễ ỗ ắ ồ
Liễu Bình duỗi tay nắm ra một con gà mái rồi ôm vào trong ngực, hỏi: “Ngươi
xem đây là cái gì?"
"Oa, gà mái!"
Mộng Yểm La Vương phối hợp mà kêu lên một tiếng.
"Đúng vậy, là gà mái!"
Liễu Bình nói.
"Ta là gà mái đây."
Gà mái cũng đồng ý.
"Xem cho kỹ ––”.
Liễu Bình nắm lấy gà mái, giơ nó lên cao cao -- Gà mái lập tức đẻ ra một quả
trúng!
"Oa, thật là ngoài dự đoán,"
Mộng Yểm La Vương vỗ tay và nói, “Ta còn tưởng sẽ có thứ gì hiếm lạ cổ quái,
không ngờ giá trị của ngươi trở về ý nghĩa của đồ ăn."
Nó bỗng biến mất khỏi nơi đó.
Chung quanh Liễu Bình hiện ra vô số những cánh tay màu đen, giống như tấm
lưới, hoàn toàn bao vây hắn bên trong.
"Ta muốn bắt đầu ăn!"
Mộng Yểm La Vương quát lên với giọng điệu không kìm nén được.
Những cánh tay đó sôi nổi ấn lên người Liễu Bình, bên ngoài mở ra những cái
miệng chi chít, toàn lực táp về phía hắn -- Chính là thời khắc này! Liễu Bình
mỉm cười và nói: “Hôm nay chơi thật vui vẻ, hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi có
thể càng kiên nhẫn hơn."
Hắn đột nhiên biến mất tăm hơi.
Ngay sau đó, sàn nhà, vách tường, trần nhà, tất cả mọi thứ trong đại sảnh, thậm
chí là toàn bộ kiến trúc liên kết với đại sảnh đều biến mất sạch sẽ.
Mộng Yểm La Vương hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nó chậm rãi quay đầu nhìn lại chung quanh, chỉ thấy trong hư không chỉ để lại
một vài quái vật kỳ kỳ quái quái, làm người ta ghê tởm.
-- Những thứ này mới là thực nghiệm thể chân chính.
Trừ chúng ra thì không còn bất cứ thứ gì tồn tại.
Toàn bộ địa ngục đều biến mất! Mộng Yểm La Vương đứng bất động giữa
không trung.
"Ta... Bị chơi?"
Nó thấp giọng lẩm bẩm, cả người vỡ ra từng khe hở nhỏ vụn.
ố ắ
Oanh -- Vô số sương mù hắc ám phun ra từ quanh thân nó, tản ra trong hư
không.
Những thực nghiệm thể đó bị sương mù dính vào thì lập tức phát lên tiếng quỷ
khóc sói gào, quay đầu muốn chạy trốn.
Nhưng không còn kịp rồi.
Sương mù hắc ám hoàn toàn ăn mòn thân thể bọn chúng, đồng hóa thành sương
mù mê mang.
Những sương mù đó lúc đầu còn có thể hiện ra hình dáng vốn có của lũ quái
vật, nhưng sau đó lại nhanh chóng lẫn vào tất cả sương mù, cuối cùng không
nhìn ra khác biệt nữa.
"Không đúng..."
"Rõ ràng là kẻ phụng dưỡng kia mời ta đến địa ngục ăn cơm..."
Mộng Yểm La Vương nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bỗng lấy ra một cái lục lạc
rồi lắc lắc.
Hư không mở ra.
Chủ trang viên đi ra, khom người và nói: “Chủ nhân, có gì sai bảo?"
Sương đen tràn lan.
Một luồng sát ý cực kỳ khủng bố tràn ngập toàn bộ hư không.
Chủ trang viên cảm thấy mình sắp đúng không được, sẽ bị sát ý này tiêu diệt
thần trí vào bất cứ lúc nào.
Nhưng mỗi khi gã sắp rơi vào hôn mê, luồng sát ý kia sẽ hơi thu lại một chút, để
nó đạt được chút cơ hội thở dốc.
Trong lòng chủ trang viên sinh ra một chút cảm ngộ.
Chủ nhân -- Chủ nhân đang trong trạng thái bạo nộ, sát ý này là trừng phạt gã.
Chủ trang viên không quan tâm đi chùi mồ hôi lạnh trên trán, vẫn duy trì tư thế
cung kính, mở miệng nói: “Chủ nhân, ngài có sai bảo gì?"
Sau lưng Mộng Yểm La Vương vươn một con cánh tay thật dài, chỉ thẳng vào
hư không.
Hư ảnh của Liễu Bình lập tức hiện ra.
"Các trái cây khác đều bình thường, nhưng trái cây này... Hắn tên là gì?"
Mộng Yểm La Vương hỏi.
Danh Sách Chương: