Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bên kia.
Liễu Bình dán thông báo đóng cửa quán kia lên cửa lớn võ quán.
Gần như trong nháy mắt, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Ngươi dán
thông báo đóng cửa quán.”.
"Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái sẽ không tiếp thu bất cứ khiêu chiến nào trong
một khoảng thời gian ngắn trong tương lai."
"Võ quán Huyết Tâm Lưu Phái sẽ không mất đi bảng hiệu."
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ."
"Tuy ngươi không có bất cứ sức mạnh nào ở phương diện Linh, nhưng người đã
lấy được sự tán thành của thời đại hiện tại."
"Ngươi có tư cách tham dự mọi chuyện của thế giới trước mắt thêm một bước."
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi có thể nhận nhiệm vụ có liên quan đến “Linh."
"Tuyên bố nhiệm vụ:"
"Thánh Linh trở về!"
"Thuyết minh."
"Vào thời điểm thích hợp, Andrea sẽ ẩn nấp thành một Thế Giới chi Linh bình
thường, xuất hiện ở thời đại trước mặt."
"Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đó xuất hiện."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe qua.
Phía sau truyền đến giọng nói tràn đầy cảm khái của Sơ Vân Thường: “Không
ngờ ngươi có thể ra tiền giúp ta, thậm chí giúp ta thông qua kiểm tra, còn tranh
thủ được thời gian đóng cửa quán -- Ta nên nói cái gì đây, dùng lời cảm ơn thôi
thì cứ thấy quá bình thường."
"Không cần khách sáo, võ giả chúng ta không cần để ý lễ tiết thế tục, tán thành
nhau là được rồi."
Liễu Bình mỉm cười nói.
Sơ Vân Thường suy tư một lát, sau đó nói: “Võ quán đã đóng cửa, hiện tại
chúng ta đi con đường nào?"
"Võ quán đóng cửa là vì bằng hữu người qua đời, chúng ta phải đi bái tế, còn
phải làm chút chuyện cho những bình dân mẹ góa con côi già yếu đó –– chúng
ta nhất định phải thật sự đi làm những việc này, vậy mới không để người ta moi
ra điểm yếu."
Liễu Bình nói.
ề ố ế
"Được, trong quá trình này, ta sẽ truyền thụ phương pháp khống Linh của Huyết
Tâm Lưu cho ngươi."
Sơ Vân Thường nói.
Liễu Bình gật gật đầu.
Hai người khóa cánh cổng võ quán lại, xoay người muốn rời đi.
Những họ lại nhìn thấy hai bên đường phố dần có rất nhiều người đi tới.
Những người này mặc đủ loại quần áo võ đạo, đen nghìn nghịt một mảnh, đã
lấp kín con đường đi ra bên ngoài.
Bọn họ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Sơ Vân Thường.
"Báo cảnh sát đi."
Liễu Bình nhỏ giọng mà nói.
"Được."
Sơ Vân Thường ngẩn ra một chút, sau đó lập tức lấy máy truyền tin ra, bắt đầu
gọi điện thoại.
Nhân cơ hội này, Liễu Bình đứng ra, chắn ở phía trước Sơ Vân Thường và nói:
“Ngại quá, chúng ta đã đóng cửa quán, không tiếp nhận bất cứ khiêu chiến gì ––
Đây là chuyện Võ Minh đã tán thành."
Một người trung niên thân thể cường tráng đi ra từ đám người, trầm giọng nói:
“Đóng cửa quán? Ta thấy là các ngươi sợ tiếp thu khiêu chiến mà thôi."
Ánh mắt gã lướt qua Liễu Bình, nhìn chằm chằm vào Sơ Vân Thường và nói:
“Thân là võ sư, lại tìm đủ loại lý do tránh né chiến đấu, Sơ Vân Thường, người
còn tư cách gì làm võ sư?"
Hai mắt Sơ Vân Thường đanh lại, đi ra từ sau lưng Liễu Bình và nói: “Triệu Tử
Tiêu, có giỏi thì ký giấy sinh tử! Ta đánh một trận thỏa thích với người, không
chết không ngừng!"
Nam nhân được gọi là Triệu Tử Tiêu hừ nhẹ và nói: “Chúng ta cũng không có
thù oán gì, chỉ muốn luận bàn với võ quán các ngươi, kết quả mới vậy mà các
ngươi đã muốn chạy trốn?"
"Đúng vậy, cả võ quán cũng đóng cửa kìa."
"Thật là nhát như chuột."
"Còn làm võ giả cái gì, trở về lấy chồng đi."
Mọi người mồm năm miệng mười mà nói.
Sơ Vân Thường cắn răng một cái, siết nắm tay muốn hành động, lại bị một bàn
tay đè lại.
Là Liễu Bình.
Sơ Vân Thường giận dữ nói: “Buông ta ra, đây là tôn nghiêm võ giả, ta không
cho phép bọn họ --”.
ễ ỗ ỗ
Liễu Bình vỗ vỗ bả vai nàng và nói: “Ngươi tin tưởng ta không?"
"Tin tưởng, nhưng mà --”.
"Ngươi chỉ thích hợp tập võ, việc này giao cho ta."
"Nhưng mà ——"
"Yên tâm, trước nay chúng ta đều là võ giả, ta bảo đảm đợi chút nữa không ai
dám nói ngươi cái gì."
Liễu Bình trấn an Sơ Vân Thường, lại kéo nàng về phía sau lần nữa.
Hắn ôm quyền nói với chung quanh: “Các vị."
"Quyền sư nhà ta vì bằng hữu qua đời, phải đi bái tế, hơn nữa muốn đi làm từ
thiện một thời gian."
"Nhân lúc này đến gây chuyện, thật ra trên giang hồ không có đạo lý như vậy."
"Nếu thật sự có thể làm như vậy, lần sau cho các ngươi sinh bệnh hoặc người
trong nhà mất, lúc đóng cửa quán, chúng ta cũng đi khiêu chiến thì các ngươi
thấy thế nào?"
Nam tử trung niên kia trầm giọng mà nói: “Tiểu tử, ngươi là ai? Không phải
người của Huyết Tâm Lưu Phái thì không có tư cách nói chuyện."
Liễu Bình cười, mở miệng nói: “Vân Thường."
"Hắn là đệ tử của lưu phái ta --”.
Sơ Vân Thường liếc nhìn Liễu Bình một cái, chỉ cảm thấy nhìn từ những
chuyện hắn đã làm gần đây, nàng cũng không có cách nào an tâm làm sư phụ
hắn, thoáng do dự một chút rồi nói: “Ta đã thay mặt sư phụ nhận đồ đệ, thu hắn
vào môn tường Huyết Tâm Lưu Phái ta làm đại đệ tử, xếp hạng thứ hai."
Nam tử trung niên cười dữ tợn và nói: “Rất tốt, không ngờ lưu phái các ngươi
đã có thêm một người, chỉ sợ cũng là giống như ngươi, chỉ biết giở uy phong
ngoài miệng, cả đánh nhau cũng không biết."
Liễu Bình cười nói: “Ta thật sự chưa nắm giữ sức mạnh Linh, nhưng chờ nhà
người có người chết, ngươi cũng đóng cửa quán từ chối tiếp khách, đến lúc đó
ta nhất định đánh chết người trước mộ phụ thân ngươi."
"Thằng ranh con muốn chết!"
Nam tử trung niên giận dữ, trong nháy mắt đã xông thắng qua trời cao, đánh
một quyền về hướng Liễu Bình.
Trên đường phố bên ngoài bỗng truyền đến một giọng nói: “Dùng tay! Người
nào ẩu đả gây chuyện ở đây!"
Một luồng kinh phong đánh úp lại.
Liễu Bình đứng bất động, tay đã ấn lên vỏ Trấn Ngục Đạo.
Nhưng nắm đấm kia trực tiếp ngừng ở trước mặt hắn, không đi tới mảy may nào
nữa.

Khóe mắt nam tử trung niên hơi giật giật, quát khẽ lên: “Vì sao ngươi không
né?"
"Né? Ta nó không thoát."
Liễu Bình nói rất đương nhiên.
Nam tử trung niên lấy lại bình tĩnh, nhìn ra đám người bên ngoài, chỉ thấy vài
tên cảnh sát đang đi tới nơi này.
Chỉ nghe Liễu Bình chậm rãi nói: “Ta mới mười lăm tuổi, không có Linh, chỉ là
người thường, còn không có ký giấy sinh tử với người, nếu bị võ sư có được
Thế Giới chi Linh như người đánh một quyền, có lẽ sẽ lập tức chết."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Nam tử trung niên hỏi.
"Võ quán Huyết Tâm Lưu đã đóng cửa, quyền sử duy nhất phải mang theo đệ tử
vừa thu nhận đi xa, kết quả bị nhóm người các ngươi ngăn lại, ỷ lớn hiếp nhỏ,
lấy nhiều khi ít, muốn đánh chết một đệ tử mười lăm tuổi ngay trên đường --"
Liễu Bình vừa nói, vừa nhìn ra chung quanh, thở dài nói: “Giỏi cho một đám
súc sinh tập võ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK