Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Vật Thôn Hành Giả, chủ nhân luyện hóa chúng sinh, một trong bảy thần
linh của Luyện Ngục, thần bảo hộ Thần Trụ Luyện Ngục bỗng dừng lại.
Ở phía trước nó, hư không đã được mở ra, thế giới lửa và ngục đã hiện lên trước
mắt.
"Ngươi –– vừa nói cái gì?"
Nó không quay đầu lại mà hỏi.
Liễu Bình nói: “Sở dĩ ta trở lại thời đại này, là muốn thay đổi những chuyện còn
có thể thay đổi trong kết quả đã được định trước, khiến cho mọi chuyện vẫn có
một tia hy vọng sau khi kết quả đã được phơi bày."
Cựu Thần đột nhiên xoay người, mở hai mắt phủ kín dung nham ra mà nhìn
thẳng vào Liễu Bình.
Liễu Bình lấy ánh mắt bình tĩnh đối diện với nó.
Chung quanh không một tiếng động.
Vua Yêu Tinh ấn tay lên Phong chi Thần Trụ, lát thì nhìn Liễu Bình, lát sau lại
quay qua nhìn thần linh kia, khẩn trương đến mức đầu chảy đầy mồ hôi.
Giây lát sau.
"A... Ngươi thật sự không phải người của thời đại này.
Nếu như vậy, Nhân tộc cũng không bị diệt vong."
Cựu Nhật Thần Linh nhẹ nhàng nói.
"Đúng vậy, thật ra Nhân tộc còn hy vọng, dù sao các tộc trên Thần Trụ Hư
Không đều đã tiến đến hỗ trợ."
Liễu Bình nói.
Vua Yêu Tinh tùy tiện vung vẩy đoản côn.
Cảnh tượng trên thế giới chân thật hiện lên trong hư không hắc ám.
Chỉ thấy số lượng cường giả không đếm được đang giao chiến với một vật thể
không rõ, hơn nữa đã chiếm thế thượng phong rõ ràng.
Cựu Nhật Thần Linh hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Nhiều người như vậy
vây công một kẻ địch, vậy mà còn không thể đánh chết."
Liễu Bình nói: “Thứ cho ta mạo muội, nếu tên kia hủy diệt nơi khởi nguyên của
linh hồn, lại từ Thần Trụ Hư Không bò mãi xuống bên dưới, như vậy các ngươi
đúng trong Luyện Ngục sẽ đối mặt với cục diện phải chiến đấu một mình."
"Ngươi muốn nói gì?"
Thần hỏi.
ố ỗ ể
"Ta muốn nói –– Sao các ngươi không tới hỗ trợ? Chúng ta liên hợp với nhau để
vượt qua nguy cơ lần này."
Liễu Bình nói.
Cựu Thần khinh miệt nói: “Một đám kẻ yếu.”.
"Luyện Ngục chúng ta không cần các ngươi! Cho dù là hư không hay là nơi
khởi nguyên của linh hồn, sức mạnh của các tất cả chủng tộc các ngươi đều
không thắng nổi bất cứ người nào trong chúng ta cả!"
Trên người nó hiện ra ánh lửa mãnh liệt, nó lớn tiếng rít: “Chúng ta trấn thủ
Vĩnh Dạ, phòng bị tất cả bất trắc, chúng ta là mạnh nhất! !!"
Liễu Bình lạnh lùng nói: “Vậy à? Đáng tiếc trong thời đại kia của ta, thần linh
Luyện Ngục nhiều như sao trời, đã không còn vị trí của các ngươi nữa rồi."
Vị Cựu Nhật Thần Linh này như bị giáng trúng một đòn nghiêm trọng, nó lùi lại
phía sau vài bước, ngọn lửa trên người dần dần lụi tàn.
Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Đối phương sử dụng Chân
Ngôn Chi Thuật."
"Đối phương đã biết lời người nói chính là sự thật, là kết quả đã định trước
trong tương lai."
Liễu Bình nâng tay lên, dựng trường đao đồng thau ở trước người.
"Rõ ràng là vì an toàn chung của các ngươi và chúng ta, các ngươi lại không
muốn đổi phó với con quái vật kia, ta đoán trong đó nhất định có nguyên nhân
gì đó, có lẽ các người biết được thực lực của nó?"
"Ngươi muốn nói cái gì? Nhìn xem, Thủy chi Thánh Trụ của các ngươi đã lung
lay sắp đổ rồi."
Cựu Nhật Thần Linh nói.
Liễu Bình nhìn lại Thủy chi Thánh Trụ, chỉ thấy vết rạn trên trụ đồng thau càng
ngày càng nhiều, cả cây trụ đã lung lay muốn tan nát.
"Nếu chúng ta tiến đến hỗ trợ, vậy tương lai của chúng ta làm sao bây giờ? Có
lẽ là vì chúng ta làm vậy nên mới bị thời đại tương lai vứt bỏ."
Cựu Nhật Thần Linh nhìn chằm chằm vào hắn và nói.
"Có lẽ các ngươi không làm vậy nên mới bị tương lai vứt bỏ thì sao?"
Liễu Bình nói xong rồi rút trường đao ra khỏi vỏ, nói: “Đây là lưỡi đao bảo vệ
chủ thế giới, ngươi có biết uy lực của nó không?"
"Đương nhiên! Ta biết nó!"
Cựu Nhật Thần Linh nói.
Trong mắt nó bỗng hiện ra một loại cảm xúc khác, mà sự khinh miệt trước đó
cũng dần dần biến mất.
Liễu Bình mở miệng nói: “Kết minh với ta đi."
ấ ố ấ ế ế ầ
"Ta lấy chuối Trấn Ngục chi Nhận này thế, nếu bảy vị thần linh của Luyện
Ngục tiến đến trợ giúp chúng ta một tay, vậy thì trong tương lai, ta cũng sẽ trợ
giúp các ngươi khôi phục vinh quang ngày xưa lần nữa."
Cựu Nhật Thần Linh nhìn chuối trường đao đồng thau này, lại nhìn về phía Liễu
Bình.
Liễu Bình cắm đao vào vỏ lần nữa, cột lại vào hông, lạnh nhạt nói: “Các ngươi
chỉ có cơ hội lần này thôi, để đảm bảo an toàn, một khi thời đại này bị diệt vong
thì ta sẽ lập tức phát động sức mạnh Trấn Ngục Đạo để trở lại tương lai."
Sau một lúc lâu.
Cựu Nhật Thần Linh phun ra hai chữ: “Thành giao!"
Phù văn kim sắc chi chít lơ lửng ở giữa không trung.
Liễu Bình và Vạn Vật Thôn Hành Giả, chủ nhân luyện hóa chúng sinh, một
trong bảy thần linh của Luyện Ngục, thần bảo hộ Thần Trụ Luyện Ngục đứng
bên trong tất cả phù văn, mặc cho chúng không ngừng biến hóa, ngưng tụ trên
không trung, sau đó thực thể hóa thành vô số những khế ước tràn ngập uy lực.
"Năm phút sau, ba ngàn khế ước Thần Trụ sẽ đồng thời có hiệu lực, nó đủ khiến
cho minh ước của chúng ta không gì phá nổi."
Cựu Nhật Thần Linh nói với giọng ồm ồm.
Liễu Bình nói: “Ta không có ý kiến, nhưng Thủy chi Thánh Trụ của chúng ta đã
sắp chịu không nổi, hy vọng các ngươi lập tức ra tay, đi đối phó những vật thể
không rõ chưa tiến vào thế giới chân thật này."
Bọn họ cùng nhìn lại hư không, chỉ thấy Thủy chi Thánh Trụ đã sắp tan nát.
Cựu Nhật Thần Linh nói: “Không thành vấn đề, hiện tại chúng ta là đồng minh,
khẳng định phải ra tay giúp các ngươi."
Nó nhỏ giọng niệm một chú ngữ.
Vua Yêu Tinh hoài nghi liếc nhìn nó một cái, nhịn không được mua may đoàn
trường rồi chỉ thẳng vào hư không.
Trong phút chốc.
Tầng tầng lớp lớp quang ảnh hiện ra một hình ảnh.
Chỉ thấy trong hư không hắc ám vô biên, ngục hỏa vô tận phóng lên cao.
Cánh cửa truyền tống được sắt và lửa đúc thành ầm ầm mở ra.
Một vị rồi lại một vị thần linh vĩ đại với thân thể nguy nga, to lớn như dãy núi
hiện ra từ cánh cửa truyền tống.
Thân thể chúng trông thật khác nhau, nhưng đều được ngục hỏa mãnh liệt vô
tận quay chung quanh, chúng tung ra công kích nhắm vào những vật thể không
rõ đang leo lên trụ đồng thau kia.
Hầu hết vật thể không rõ lập tức đại loạn, không khỏi quay đầu lại đánh giết với
các thần linh Luyện Ngục.
ễ ấ
Liễu Bình quan sát mấy phút, nhịn không được thở dài.
Thật ra cũng khó trách vừa rồi thái độ của đối phương kiêu căng như thế.
Các thần linh Luyện Ngục có thể đánh nhau khó phân thắng bại, cân sức ngang
tài với lũ vật thể không rõ, có vẻ không thua kém chút nào cả.
Thủy chi Thánh Trụ lung lay sắp đổ lại khôi phục ổn định lần nữa.
Vua Yêu Tinh bỗng nói: “Tại sao chỉ có năm vị thần linh?"
Cựu Thần nói: “Ta đang kết minh với các ngươi ở chỗ này."
"Vậy còn một vị thần đâu."
Vua Yêu Tinh nói.
"Người mạnh nhất trong chúng ta phải trấn thủ Luyện Ngục, quan sát động tĩnh
sâu trong Vĩnh Dạ vào mọi lúc, đây là chức trách của chúng ta."
Cựu Thần đáp.
"Được rồi, đúng là không thể lơ là Vĩnh Dạ."
Vua Yêu Tinh không gặn hỏi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK