Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư không chợt lóe.
Vô số những sợi tơ như hoa tươi nở rộ, hoàn toàn trói buộc hai tay hai chân ma
quỷ lại.
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó.
Một nữ tử mỹ lệ tay cầm sách thẻ thò ra từ sau lưng Liễu Bình, cười nhẹ nói:
“Thánh kỵ sĩ chúng ta không thể giết sinh, cho nên đành tốn chút công sức
trong việc tra tấn linh hồn.”
Một thẻ bài bị nàng tung ra.
Nữ tử quay lại bên cạnh Liễu Bình, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Thẻ bài kia “Phanh” một tiếng hóa thành thánh hỏa hừng hực, không ngừng
thiêu đốt trên người ma quỷ.
Mỗi khi thân thể nó bị ngọn lửa đốt thành than cốc, thánh hỏa sẽ hóa thành
quang huy, chữa khỏi những vết thương đó.
Khi vết thương hoàn toàn được chữa khỏi, quang huy lại hóa thành thánh hỏa
lần nữa, không ngừng làm bỏng cháy ma quỷ.
Ánh sáng và lửa đỏ không ngừng luân phiên thay đổi.
Ma quỷ vừa định gào ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng làm cách nào cũng không
thể phát ra âm thanh.
“Nơi này có quá nhiều nguy hiểm, ồn ào sẽ không tốt.”
Một nam tử xuất hiện từ sau lưng Liễu Bình, duỗi tay quẹt qua hư không một
cái.
—— Không gian giam cầm!
Ma quỷ không ngừng kêu to, lại không có bất cứ âm thanh nào truyền ra được.
Liễu Bình thở dài, nhìn ma quỷ mà nói: “Ngươi tội tình gì phải làm vậy hả?”
Hai mươi phút sau.
Thánh hỏa trên người ma quỷ dần dần tắt.
Những sợi tơ cố định nó cũng bị một bàn tay vươn ra từ hư không rút về.
Bùm!
Nó thoi thóp ngã xuống đất, thở hổn hển nói: “Ta sai rồi! Ta không nên sinh ra
ác niệm, xin các hạ tha thứ.”
Liễu Bình ngồi xổm xuống bên cạnh nó, vỗ bả vai nó rồi chân thành nói:
“Đương nhiên ta sẽ tha thứ cho ngươi, bởi vì chúng ta phải chân thành đoàn kết
mới có thể hoàn thành một số chuyện.”

Một ánh sáng nhu hòa bay ra từ trên tay hắn, dừng lại trên người ma quỷ.
Vết thương của ma quỷ dần dần được chữa khỏi.
—— Ít nhất mặt ngoài nhìn như không còn vết thương, cũng không ngửi thấy
mùi khét nữa.
“Đa tạ.”
Nó cố hết sức bò dậy từ mặt đất, thở hổn hển rồi lấy ra một quyển sách thẻ.
“Các hạ, ngươi muốn thẻ bài gì thì xin cứ tự chọn đi, chỉ cần để ta sống sót...”
“Tốt.” Liễu Bình nhận lấy sách thẻ rồi nghiêm túc quan sát.
—— Làm một con ma quỷ cấp 50, phần lớn thẻ bài của nó đều cao hơn cấp 40,
có một ít đạt tới cấp 50.
Liễu Bình cầm lên và quan sát một thẻ bài cấp 40.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Chú ý.”
“Thi triển một lần ‘Trấn Mệnh’, ít nhất cần thẻ bài cấp 50.”
“Thi triển một lần ‘Kiến Diệt’, ít nhất cần thẻ bài cấp 40.”
Liễu Bình trực tiếp lắc lắc sách thẻ lên.
Từng thẻ bài rơi xuống, bị hắn đặt chỉnh chỉnh tề tề trên mặt đất.
“Các hạ, ý của ngài là?” Ma quỷ hỏi thật cẩn thận.
Liễu Bình nói: “Ta không xác định phải dùng thẻ bài nào... Ngươi chờ ta một
chút.”
Hắn vung mạnh U Ảnh Đao, nhẹ nhàng nhấc lên một thẻ bài cấp 50, sau đó
dùng sức trảm một cái hướng về phía trước ——
Chỉ trong phút chốc.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi tiêu hao một thẻ bài cấp 50.”
“Ngươi kích hoạt sức mạnh của Trấn Ngục Đao: Kiến Diệt.”
“Thế giới song song bị tróc ra đã xuất hiện, ngươi có thể tiến vào trong đó,
chứng kiến thế giới kia bị hủy diệt khi ngươi muốn.”
Hư không thối lui qua hai bên.
Liễu Bình bước một bước hướng về phía trước.
Cảnh tượng chung quanh hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn nhìn thấy thân thể mình hóa thành linh hồn thể thuần túy, cho dù là sách
thẻ, quần áo, hộ cụ hay là con gấu trúc bên hông, đều bị giữ lại ở vị trí cũ.
Hắn như một sợi tàn hồn, không ngừng phiêu đãng trong bóng đêm.
ắ ẩ ầ ấ ầ
Cứ như cảm ứng được gì, hắn ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trên đầu mình hiện
ra hai hàng chữ nhỏ:
“Người đứng xem thế giới song song.”
“Coi nhẹ tất cả trói buộc, có thể đi đến bất cứ địa điểm nào để quan sát tất cả,
nhưng không thể nhúng tay vào.”
Bỗng nhiên ——
Toàn bộ thế giới cứ như được thiết lập lại, sau đó xuất hiện trước mặt linh hồn
của hắn.
Bốn phía đều là băng tuyết.
Gió tuyết không ngừng càn quét.
—— Đó là danh sách thế giới Mộng Cảnh.
Băng Phong Cốc.
Trước khối băng phong ấn Ác Mộng kia.
Liễu Bình cảm nhận mình trong trạng thái linh hồn thể, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng
linh động ngoài dự đoán.
Hắn bay xuống dưới, nhìn một hắn khác và bóng đen kia cùng bị quái vật trong
khối băng hoàn toàn hấp thu, chỉ còn lại xương trắng rơi xuống đất.
Băng sương dần dần vỡ ra.
Ác Mộng động đậy.
Nó kéo lê bước chân nặng nề, từ đi ra băng sương, ánh hào quang không ngừng
lập loè trên đầu kia bắt đầu trở nên cấp bách.
Một giọng nói vang lên từ quanh người nó: “Ngươi —— là cái gì?”
Liễu Bình giật mình, mới ý thức được thế giới song song này đã tách rời ra khỏi
chủ thế giới, đối tượng mà đối phương hỏi đến cũng không phải mình.
Hắn cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy một con rối gấu trúc bay lên từ trên mặt đất, lơ lửng trước mặt quái
vật.
Trong con gấu trúc vang lên một giọng nói ——
Giọng nói này thiếu đi sự ầm ĩ lúc trước khi thay Liễu Bình tử vong, ngược lại
lộ ra cảm giác quỷ dị nói không nên lời: “Ta đã chết, hắn cũng đã chết —— Thì
ra đây là phương pháp cởi bỏ ‘Chí Ám Tử Ngẫu’.”
Trong hư không bỗng thò ra một cái ống dẫn màu đen.
Gấu trúc đột nhiên nhảy dựng lên, chui vào ống dẫn màu đen rồi lập tức biến
mất không thấy đâu nữa.
“Muốn chạy?” Ánh hào quang trên đầu Ác Mộng bỗng bừng cháy dữ dội, toàn
bộ thân thể nó hóa thành một ánh sáng rồi nhảy vào ống dẫn màu đen kia.
Liễu Bình cảm thấy bất ngờ, vội đuổi theo vào ống dẫn màu đen nọ.
ế ố ẫ ố ế ố
Vừa tiến vào ống dẫn, lập tức có vô số sức mạnh bài xích đánh úp đến từ bốn
phương tám hướng, sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong đó như có thể xé rách bất
cứ thứ gì.
Liễu Bình thấy Ác Mộng ở phía trước kia hóa thành hình người lần nữa, phát ra
một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, nhưng vẫn bị sức mạnh vô hình kia dần
dần bức lui.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đột nhiên hiện ra:
“Nó không thể đi đến thế giới chân thật!”
“Ngươi là người đứng xem của thế giới song song này, là người nắm giữ Trấn
Ngục Đao.”
“Ngươi có thể tiến vào thế giới chân thật!!!”
Ong ——
Trường đao bỗng chấn động kịch liệt.
Trong chớp nhoáng, tất cả sức mạnh bài xích đã biến mất, lại hóa thành lực kéo
cực kỳ cường đại, lôi mạnh linh hồn của Liễu Bình bay vào sâu bên trong ống
dẫn.
Hắn quay đầu liếc nhìn lần cuối cùng.
Chỉ thấy Ác Mộng kia phát ra một tiếng rít gào sắc nhọn không cam lòng, cuối
cùng trượt xuống khỏi ống dẫn.
Liễu Bình quay đầu lại nhìn về phía trước.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, cho nên tất cả mọi thứ đều biến thành đường cong
mơ hồ.
Loại tốc độ này vượt xa tốc độ Yana phi hành, thậm chí làm trong lòng Liễu
Bình hiện lên một cảm giác không thể hiểu được——
Dựa vào tốc độ này, hắn sẽ đến được vĩnh hằng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK