Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Hủy hôn

Gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ.

“Ta nhất quyết không đồng ý!”

Trong đại điện gia tộc họ Diệp, gia chủ gia tộc họ Diệp là Diệp Tiêu tức giận nhìn thanh niên trước mặt: “Ngươi muốn từ bỏ vị trí thế tử sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nên từ bỏ ý định này đi!”

Người thanh niên nói với vẻ mặt chua xót, bất lực: “Tộc trưởng, bây giờ ta không có tu vi, thật sự không thích hợp làm người thừa kế gia tộc họ Diệp!”

Diệp Tiêu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, từ năm mười hai tuổi ngươi đã bắt đầu giúp gia tộc tranh giành mỏ linh thạch, đến nay đã giúp gia tộc giành được ba mươi sáu mỏ linh thạch! Lúc gia tộc họ Diệp ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có chín mỏ, ngươi đã giúp gia tộc họ Diệp lấy thêm hai mươi bảy mỏ! Có thể nói gia tộc họ Diệp có được ngày hôm nay đều là dựa vào ngươi! Mặc dù bây giờ ngươi đã mất đi tu vi, nhưng ngươi vẫn là công thần số một của gia tộc họ Diệp! Lúc này, nếu ta bãi bỏ vị trí thế tử của ngươi, sẽ làm mất lòng đệ tử gia tộc họ Diệp! Sẽ bị những thế gia khác coi thường, người ngoài sẽ nói gia tộc họ Diệp qua cầu rút ván, nói Diệp Tiêu ta lòng lang dạ sói!”

Người thanh niên nghiêm túc đáp: “Gia chủ, bây giờ ta không còn tu vi, thật sự rất khó đảm nhiệm trọng trách lớn! Ngài hãy cho ta được toại nguyện, để ta rút lui đi!”

Diệp Tiêu cười đáp: “Ngươi không cần lo về chuyện tu vi, cứ từ từ khôi phục, gia tộc họ Diệp sẽ đợi ngươi, mất bao nhiêu thời gian cũng đợi!”

Người thanh niên bất lực không nói nên lời.

Sau khi người thanh niên rời đi, Diệp Tiêu nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Người thanh niên mất đi tu vi, chắc hẳn là áp lực rất lớn.

...

Sau khi rời khỏi đại diện, người thanh niên còn chưa đi được bao xa thì phía xa đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông.

Lúc người mặc áo trắng đi đầu nhìn thấy người thanh niên, vội vàng tiến lên cúi đầu chào: “Diệp Quân ca!”

Người thanh niên tên Diệp Quân gác lại suy nghĩ, cười nói: “Diệp Khải đệ, đệ… đã đạt tới cửu cảnh đỉnh cao rồi sao?”

Diệp Khải cười nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân nói tiếp: “Hay là đệ làm thế tử đi!”

Nghe vậy, Diệp Khải giật nảy mình, vội vàng nói: “Không không! Diệp Quân ca, huynh đừng đùa!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đệ và Diệp Mãn đệ đều đã đạt cửu cảnh đỉnh cao, muốn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên cũng không khó, đệ và đệ ấy hoàn toàn có thể trở thành thế tử!”

Diệp Khải lại lắc đầu, xua tay nói: “Diệp Quân ca, ta biết huynh suy sụp về chuyện tu vi đột nhiên biến mất, ta chỉ muốn nói đời người có lúc cao lúc thấp, lúc thuận lợi không nên kiêu ngạo, lúc gặp khó khăn phải suy nghĩ kỹ càng, ta tin rằng một ngày nào đó huynh sẽ thành công! Huynh đừng nhắc đến chuyện ta làm thế tử nữa! Lời này mà truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nghĩ rằng huynh đệ gia tộc họ Diệp chúng ta bất hòa đấy!”

Diệp Quân lại thở dài.

Sau khi Diệp Quân rời đi, chàng trai bên cạnh Diệp Khải nghiêm nghị nói: “Diệp Khải ca, huynh có thể làm thế tử mà!”

Diệp Khải lắc đầu: “Diệp Quân ca vừa gặp khó khăn, ta mà đạp lên thì huynh đệ trong gia tộc sẽ nghĩ ta thế nào? Gia chủ và các trưởng lão sẽ nghĩ ta ra sao?”

Vừa nói y vừa nhìn theo bóng lưng của Diệp Quân, khẽ nói: “Hơn nữa, ngươi cho rằng người ta không thể đứng lên lần nữa sao?”

Chàng trai do dự rồi nói: “Nhưng ta nghe nói Diệp Mãn và ông của hắn sắp hành động rồi!”

Diệp Khải bình tĩnh nói: “Có dũng khí đấy! Nếu hắn thành công thì sau này sẽ phải gọi hắn là Diệp Mãn ca!”

Chàng trai hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”

Diệp Khải nói tiếp: “Giết cả nhà!”

Chàng trai: “…”

Diệp Khải nhìn chàng trai: “Lần sau gặp Diệp Quân ca phải tôn trọng hơn, lúc người ta ở đỉnh cao, chúng ta không nịnh bợ, lúc người ta khó khăn, chúng ta cũng không thể dẫm đạp!”

Chàng trai khẽ gật đầu: “Biết rồi ạ!”



Sau khi rời khỏi gia tộc họ Diệp, Diệp Quân đến thẳng gia tộc họ Nạp Lan.

Hủy hôn!

Hắn và tiểu thư gia tộc họ Nạp Lan là Nạp Lan Ca có hôn ước, đây vốn là giao ước của hai bên gia tộc.

Nhưng bây giờ hắn đã mất hết tu vi, trở thành một người bình thường, vì vậy không muốn người ta lỡ dở tuổi xuân.

Một lát sau, Diệp Quân đã đến gia tộc họ Nạp Lan.

Trong đại điện, Diệp Quân ngồi yên lặng.

Lúc này, một cô gái chậm rãi bước vào.

Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là dáng người quyến rũ đủ để khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải đắm chìm.

Trên tay cô là một cuốn sách cổ.

Nạp Lan Ca.

Phía Bắc Nam Châu, Nạp Lan là đẹp nhất.

Một trong hai đại mỹ nữ ở Nam Châu.

Bên cạnh Nạp Lan Ca còn có một ông lão mặc đồ đen.

Nạp Lan Ca ngồi xuống trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhanh chóng lấy ra văn thư định hôn đặt trước mặt Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, ta đến để từ hôn! Muội yên tâm, ta là người biết rõ mình là ai, ta tuyệt đối sẽ không bám lấy muội, ta giao văn thư này cho muội, từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì nữa!”

Nói xong, hắn đặt văn thư định hôn xuống, quay người bỏ chạy.

Nạp Lan Ca đột nhiên nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn Nạp Lan Ca với vẻ khó hiểu.

Nạp Lan Ca lấy ra một chiếc hộp và đưa cho hắn.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Nạp Lan Ca nói: “Trong hộp là một viên Hỗn Nguyên Đan, ta không biết cơ thể huynh có vấn đề gì, nhưng ta hy vọng có thể giúp được huynh!”

“Tiểu thư!”

Sắc mặt ông lão bên cạnh thay đổi: “Viên đan dược linh phẩm này là Phí đạo sư cho cô để tu luyện, vô cùng quý hiếm trong thư viện Quan Huyên, cô…”

Nạp Lan Ca quay đầu liếc nhìn ông lão áo đen, sắc mặt ông lão áo đen trở nên khó coi, không dám nói thêm nữa.

Diệp Quân sững sờ nhìn chiếc hộp trước mắt một lúc.

Linh phẩm?

Đan dược được chia thành từ hạng một đến hạng chín, trên hạng chín là nhân phẩm, mà trên nhân phẩm là linh phẩm, một viên đan dược linh phẩm có giá ít nhất là hai mươi nghìn linh tinh.

Hắn là thế tử, tiền tiêu hàng tháng ở Diệp phủ cũng chỉ có một trăm linh tinh.

Đan dược linh phẩm có giá hai mươi nghìn linh tinh thực sự quá quý giá.

Diệp Quân nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ kinh ngạc.
Chương 2: Hy vọng cuối cùng

Nạp Lan Ca đặt văn thư định hôn vào tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Nếu viên đan dược này không có tác dụng thì ta sẽ dẫn huynh đến thư viện Quan Huyên nhờ đạo sư của ta kiểm tra sức khỏe cho huynh!”

Diệp Quân do dự hồi lâu mới nói: “Nạp Lan cô nương, cái này…”

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cố lên!”

Dứt lời, cô quay người rời đi.

Diệp Quân nhìn văn thư định hôn trước mặt, hồi lâu không nói gì.

Trong nội điện.

Ông lão áo đen bên cạnh Nạp Lan Ca nói với vẻ mặt u ám: “Tiểu thư, tại sao cô không đồng ý với cậu ta? Bây giờ cậu ta đã mất đi tu vi, đồng nghĩa với việc chỉ là một người bình thường, hơn nữa, theo tôi được biết, cậu ta sắp bị thư viện Quan Huyên đuổi học, một khi cậu ta bị đuổi học thì sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Đến lúc đó, gia tộc họ Diệp cũng sẽ vứt bỏ cậu ta. Nhưng cô thì khác, cô không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của Phí đạo sư, mà còn đánh thức thể chất Thánh Linh trong truyền thuyết, sau này chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong thư viện Quan Huyên. Có thể nói, cô và cậu ta không cùng một thế giới, cô…”

Nạp Lan Ca quay người tát mạnh một bạt tai.

Bộp!

Tiếng tát chói tai vang lên, mặt phải của ông lão áo đen đỏ bừng và sưng tấy.

Ông lão áo đen kinh ngạc nói: “Tiểu thư…”

Nạp Lan Ca liếc nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt kiên định: “Đừng nói huynh ấy chỉ mất đi tu vi, cho dù huynh ấy mất đi tính mạng thì cả đời này ta vẫn sẽ gả cho huynh ấy, huynh ấy là đàn ông, ta sẽ ở dưới, huynh ấy là phụ nữ, ta sẽ ở trên, chẳng có gì to tát cả, ta ở trên hay dưới đều được!”

Ông lão áo đen bối rối nói: “Tiểu thư, cô thích gì ở cậu ta chứ?”

Nạp Lan Ca nhìn ông lão áo đen nói: “Đẹp trai, sống tốt!”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Ông lão áo đen sững sờ.



Sau khi trở về biệt viện của mình, Diệp Quân bước vào phòng, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy ra một tòa tháp màu đen.

Hắn chắp tay trước ngực, linh khí xung quanh lập tức tập trung về phía hắn, nhưng sau khi những huyền khí này tiến vào cơ thể hắn, không hề bị hắn hấp thụ mà biến mất sạch sẽ.

Một lúc sau, Diệp Quân mới mở mắt, bồn chồn nói: “Tháp gia, đủ chưa?”

Một lát sau, Tiểu Tháp lên tiếng: “Đủ rồi!”

Diệp Quân hưng phấn nói: “Tháp gia, vậy tôi có thể khôi phục tu vi rồi phải không?”

Một tháng trước, tu vi của hắn đột nhiên biến mất, sau đó mới biết nguyên nhân do Tiểu Tháp này, nó nói với hắn rằng mỗi ngày hắn phải tu luyện cung cấp huyền khí cho nó, khi nó tỉnh lại thì sẽ có lợi ích rất lớn.

Nhưng hắn không hề quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào cả, hắn chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không thì áp lực sẽ rất lớn.

Hắn từ bỏ ngôi vị thế tử và hủy bỏ hôn ước vì muốn được thoải mái một chút. Trong gia tộc họ Diệp cũng có người thèm khát ngôi vị thế tử, mà người theo đuổi Nạp Lan Ca có thể xếp hàng từ phía Nam của Nam Châu đến phía Bắc Nam Châu.

Hắn đã có thể hình dung ra những khó khăn trong cuộc sống mà hắn sắp phải đối mặt.

Nhưng điều quan trọng nhất là hắn không biết Tiểu Tháp này muốn hút huyền khí của hắn bao lâu, nếu nó hút một hai năm thì…

Vì vậy hắn muốn sống buông thả chút.

Nhưng bây giờ ngôi vị thế tử vẫn chưa bị thu hồi, hôn ước vẫn chưa hủy bỏ.

Áp lực vô cùng lớn.

Lúc này, Tiểu Tháp màu đen đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh lớn hút Diệp Quân vào trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân chỉ thấy bầu trời quay cuồng, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong một bầu trời đầy sao rộng lớn vô biên.

Diệp Quân hơi bối rối.

Lúc này, phần cuối của tinh hà đột nhiên mở ra, sau đó một thanh kiếm từ nơi sâu nhất của bầu trời bay tới, mỗi nơi thanh kiếm đi qua, tinh hà cuộn trào, sau đó hủy diệt từng chút một.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.

Mẹ kiếp!

Ông đây muốn nghỉ ngơi chứ không muốn chết!

Hắn đang định chạy trốn thì thanh kiếm đã phóng đến giữa lông mày hắn.

Rầm!

Cả người Diệp Quân run rẩy, cứng đờ tại chỗ.

Hắn nhìn thấy một cô gái ở tận cùng tinh hà.

Cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc váy suông, ánh mắt thờ ơ như tất cả chúng sinh chỉ như lũ kiến.

Cô gái mặc váy suông nhìn Diệp Quân: “Từ nay về sau, ta sẽ là người bảo vệ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”

Vừa dứt lời, thanh kiếm đã chạm vào lông mày của Diệp Quân.

Diệp Quân sững sờ: “Không…”

Cô gái mặc váy suông quay đầu nhìn về phía tận cùng vũ trụ, sau đó, ở tận cùng vũ trụ, vô số lá bùa màu đỏ như máu rơi xuống, toàn bộ vũ trụ đều bốc cháy.

Mỗi một lá bùa máu đại diện cho một loại đại đạo tối cao.

Hàng trăm triệu đại đạo đều đang rơi xuống.

Cô gái mặc váy suông bước từng bước về phía vô số đại đạo rơi xuống, chiếc váy suông kia cũng dần biến thành màu đỏ như máu.

Ở cuối hàng trăm triệu đại đạo, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông đang nằm yên, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, không còn hơi thở.



Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra.

Lúc này, hắn đang ở bên một bờ biển, bên cạnh hắn đặt một thanh kiếm, trên chuôi kiếm khắc hai chữ: Hành Đạo!

Một giọng nói vang lên: “Tỉnh rồi à?”

Diệp Quân vội vàng nói: “Tháp gia!”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi ở trong thế giới của ta! Ở đây mười năm bằng bên ngoài một ngày”.

Diệp Quân bất ngờ: “Đó là thế giới trong tháp?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp đã lên tiếng: “Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta!”

Hy vọng cuối cùng?

Diệp Quân nhíu mày, vừa định nói thì cảm nhận được cái gì đó, trong lòng sững sờ.

Tu vi được khôi phục rồi!

Diệp Quân vô cùng vui mừng.

Tiểu Tháp nói: “Có hứng thú với kiếm tu không?”

Kiếm tu!

Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Có, rất có hứng thú!”

Kiếm tu đấy! Bây giờ ở Nam Châu vô cùng hiếm.

Bởi vì hơn hai mươi triệu năm trước, không biết vì lý do gì, kiếm đạo và võ đạo đã xuất hiện khoảng cách, từ đó về sau rất ít kiếm tu, đến bây giờ lại càng hiếm hơn.

Trăm năm qua ở thành Hoang Cổ, ngay cả một kiếm tu cũng chẳng có.

Tiểu Tháp nói: “Truyền thừa kiếm đạo đã được dung hợp vào trong thanh kiếm, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, vì vậy chỉ có thể mở khóa từng cấp bậc một thôi!”

Kiếm!

Diệp Quân vội vàng cầm thanh kiếm bên cạnh lên, phấn khởi nói: “Tháp gia, thanh kiếm này lợi hại không?”

Tiểu Tháp nói: “Hành Đạo Hành Đạo, thay trời hành đạo! Ngươi cầm thanh kiếm này, cả đời sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân quả, không rơi vào luân hồi, mọi định luật đều có thể phá vỡ, mọi đạo đều có thể hủy diệt!”

Diệp Quân chớp mắt: “Có phải nghịch thiên quá rồi không?”

Tiểu Tháp nói: “Tầm nhìn của ngươi thật hạn hẹp!”

Diệp Quân sững sờ.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Cái gọi là thiên đạo, thật ra có thể phá hủy chỉ bằng một cái búng tay!”

Diệp Quân: “…”
Chương 3: Bãi bỏ vị trí thế tử

Diệp Quân cực kỳ phấn khích nhìn thanh kiếm trong tay.

Thật ra hắn không hiểu những gì Tiểu Tháp nói cho lắm, hắn chỉ biết hắn có thể trở thành kiếm tu.

Kiếm tu đấy!

Bây giờ Nam Châu thật sự có quá ít kiếm tu.

Vì truyền thừa về kiếm đạo gần như đã biến mất, cũng chỉ có thư viện Quan Huyên và vài thế gia siêu cấp ở Nam Châu có khả năng có truyền thừa về kiếm đạo.

Nếu hắn có thể trở thành kiếm tu thì quả thật quá đỉnh!

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Tu luyện thuật ngự kiếm đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, được!”

Lúc này một thông tin bỗng đi vào trong đầu hắn: “Bản thân kiếm là sắt, bởi vì nắm giữ mà có linh tính, vì tim mà động, vì máu mà sống, mà nó chết vì không có ý niệm. Thuật ngự kiếm là điều chỉnh hơi thở, ôm trọn làm một, khiến người ta hợp nhất với kiếm, lặp đi lặp lại, sinh mệnh vô tận...”

Một lúc sau, Diệp Quân ngồi khoanh chân lại bắt đầu tu luyện.

Được Tiểu Tháp hướng dẫn, tốc độ tu luyện của hắn vô cùng đáng sợ.

...

Một tháng sau.

Diệp Quân đứng lên hòn đá bên bờ biển, gió biển thổi vào làm áo hắn phồng lên.

Lúc này Diệp Quân chỉ vào một điểm: “Lên”.

Vèo!

Thanh kiếm Hành Đạo đó bỗng bay lên trời đi vào trong từng đám mây.

Diệp Quân híp mắt làm động tác cắt ngang.

Vụt!

Kiếm Hành Đạo mang theo kiếm quang xé toạc tầng mây.

Diệp Quân nhếch môi, liên tục vạch từng đường trong không trung, kiếm Hành Đạo liên tục mang theo kiếm quang xẹt qua bầu trời.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân cảm nhận được huyền khí bị hao tổn, lập tức dừng lại, hắn phấn khích nói: “Tháp gia, ta thành công rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ ngươi có thể rời đi được rồi, ta phải tu dưỡng một thời gian”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, ngươi bị thương sao?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ, nếu không cũng sẽ không hút huyền khí của ngươi. Ngươi phải nghĩ cách giúp ta lấy được nhiều linh tinh một chút, loại cực phẩm nhất đó”.

Diệp Quân còn muốn hỏi gì đó, hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó hắn đã xuất hiện trong biệt viện.

Diệp Quân nhìn trong tay, kiếm Hành Đạo vẫn còn.

Thấy thế Diệp Quân lại nhìn xem tu vi của mình, lúc nhận ra tu vi vẫn còn, hắn thở phào.

Không phải nằm mơ.

Quả thật không phải mơ.

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này trời tờ mờ sáng, nói cách khác Tháp gia không nói dối, mười năm trong tháp bằng một ngày ở thế giới bên ngoài.

Đúng là chấn động thật!

Mọi chuyện cứ như là mơ.

Nhìn kiếm trong tay, Diệp Quân bật cười, tu vi không chỉ khôi phục mà còn trở thành kiếm tu, đúng là niềm vui bất ngờ cực lớn.

Đúng lúc này, một ông lão bỗng từ đằng xa đi đến.

Diệp Quân vội cất kiếm Hành Đạo vào.

Vẫn không thể nói cho người khác biết chuyện trở thành kiếm tu này.

Trước kia Nam Châu từng xuất hiện một thanh kiếm linh, sau đó dẫn đến một trận chiến thảm, rất nhiều đại tộc điên cuồng tranh giành, cuối cùng thư viện Quan Huyên cũng gia nhập vào.

Nếu chuyện mình trở thành kiếm tu bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra tai họa lớn cho hắn và gia tộc họ Diệp.

Ông lão nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Quân: “Thế tử, Tống Từ đạo sư của thư viện Quan Huyên đến rồi”.

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân sửng sốt, hơi bất ngờ, hắn không nghĩ nhiều bèn gật đầu: “Ừ”.

Nói xong, hắn và ông lão rời khỏi đó.



“Diệp Quân công tử, thật xin lỗi, sau khi thư viện Quan Huyên bọn ta bàn bạc, cuối cùng bọn ta quyết định hủy tư cách tuyển thẳng của ngươi”.

Trước phủ đệ gia tộc họ Diệp, một ông lão mặc đồ xám nhìn thanh niên trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Thanh niên trước mặt tên là Diệp Quân, thiên tài giỏi nhất từ xưa đến nay ở thành Hoang Cổ, năm đó chưa đến sáu tuổi đã đột phá khỏi những ràng buộc xác thịt cửu cảnh, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, mười tuổi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Thần Anh, tu luyện Thần Anh, mười sáu tuổi đột phá ràng buộc bản ngã đạt đến cảnh giới Chân Pháp, tu luyện thuật Thần Pháp.

Dù ở cả Nam Châu thì tài năng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy chứ đừng nói là thành Hoang Cổ.

Thế nên thư viện Quan Huyên đưa ra đãi ngộ cao nhất, không cần khảo sát, không cần kiểm tra, gia nhập thẳng vào thư viện Quan Huyên, hơn nữa một khi vào thư viện thì được một đạo sư cao cấp chỉ đứng sau viện trưởng chỉ dạy.

Tiếc là một tháng trước, có lẽ là ông trời cũng đố kỵ anh tài, tu vi của thanh niên này bỗng biến mất, trở thành người bình thường.

Đã là người bình thường thì tất nhiên không thể nhận được đãi ngộ đặc biệt của thư viện Quan Huyên nữa.

Thư viện không thu nhận người bình thường.

Diệp Quân sửng sốt khi nghe Tống Từ nói thế, sau đó nói: “Tống Từ đạo sư, có phải còn một tháng nữa mới khai giảng không?”

Tống Từ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Thật ra, tu vi của ta…”

Tống Từ bỗng ngắt lời: “Không giấu gì ngươi, bọn ta đã đưa vị trí này cho Lý Xuyên công tử của nhà họ Lý rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Lý Xuyên.

Thiên tài siêu cấp của nhà họ Lý, dĩ nhiên một tháng trước vị thiên tài siêu cấp này mới chỉ có thể nói rất bình thường khi ở trước mặt Diệp Quân.

Tống Từ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cuộc thi võ mười năm một lần sắp đến, thư viện bọn ta cần một thiên tài đến tranh vị trí tốt cho bọn ta, từ đó giành lấy tài nguyên giáo dục tốt hơn cho tổng viện. Tất nhiên trước kia ngươi là người thích hợp nhất, nhưng bây giờ… thứ lỗi cho ta nói thẳng, bây giờ ngươi đến thư viện không có lợi ích gì, mặc dù nói hơi khó nghe nhưng đây là sự thật”.

Nói rồi ông ta giơ tay phải ra: “Diệp công tử, mong ngươi trả thẻ bài gỗ của thư viện Quan Huyên cho ta”.

Diệp Quân khẽ cười: “Được”.

Hắn vừa nói vừa lấy thẻ Quan Huyên biểu thị thân phận học viên của thư viện Quan Huyên đưa cho Tống Từ.

Đối phương đã nói như thế, tất nhiên hắn không thể mặt dày van xin được.

Tống Từ nhận lấy thẻ bài gỗ, không nói nhiều thêm một lời, xoay người rời đi.

Tống Từ vừa đi, một đệ tử gia tộc họ Diệp lưng hơi gù bỗng phấn khích chạy vào trong tộc, vừa chạy vừa hét: “Đại trưởng lão, thế tử Diệp Quân bị hủy tư cách nhập học rồi, hắn bị hủy tư cách nhập học rồi! Ha ha ha…”

Diệp Quân: “…”

Không lâu sau, một ông lão bỗng chạy ra từ đại điện, ông ta chạy đến trước mặt Diệp Quân: “Thế… Diệp Quân, Đại trưởng lão dùng đặc quyền của trưởng lão mở cuộc họp gia tộc ở nhà thờ tổ, bảo ngươi đến đó ngay”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Muốn tước vị trí thế tử của ta sao?”

Ông lão do dự rồi nói: “Ta không biết”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về phía nhà thờ tổ.

Nhà thờ tổ của Diệp phủ.

Diệp Quân vừa bước vào đã thấy tộc trưởng gia tộc họ Diệp – Diệp Tiêu đập bàn: “Bãi bỏ vị trí thế tử của Diệp Quân ư? Ta không đồng ý”.

Diệp Quân sửng sốt.

Hắn nhìn vào trong nhà thờ tổ, lúc này các trưởng lão Diệp phủ đã đến đông đủ.

Người ngồi vị trí đầu là Diệp Tiêu – tộc trưởng gia tộc họ Diệp, bên dưới phía bên trái là Đại trưởng lão.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân vừa bước vào, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Một thiên tài đang bình thường tại sao lại trở thành một người vô dụng?
Chương 4: Con nuôi

Diệp Quân nhìn Diệp Tiêu rồi chào nói: “Bái kiến tộc trưởng”.

Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Tiêu gật đầu, vẻ mặt hòa dịu hơn nhiều: “Ngồi đi”.

Một thị vệ lập tức đem một cái ghế đến.

Diệp Quân vừa ngồi xuống, Đại trưởng lão bên cạnh bỗng nói: “Tộc trưởng, bây giờ Diệp Quân có tài có đức gì mà có thể trở thành thế tử gia tộc họ Diệp?”

Mọi người nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đứng lên nhìn Diệp Quân ngồi bên dưới: “Ta công nhận mấy năm nay Diệp Quân từng liều mạng, đổ máu vì gia tộc, bây giờ gia tộc có ba mươi sáu mỏ linh thạch, Diệp Quân cũng có công rất nhiều. Nhưng hiện giờ hắn không còn tu vi, chỉ là một người bình thường chẳng có gì hơn. Nếu tiếp tục để hắn làm thế tử của gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Diệp sẽ trở thành trò cười cho cả thành Hoang Cổ. Hơn nữa thế tử gia tộc họ Diệp không phải là vật cầu may mắn, đó là người có thể lập công dựng nghiệp cho gia tộc họ Diệp, thử hỏi xem bây giờ Diệp Quân còn có khả năng này không?”

Nói năng có khí phách!

Trong nhà thờ tổ, các trưởng lão đều im lặng không nói.

Diệp Quân nhìn mọi người không lên tiếng.

Hắn muốn xem thử sau khi mình mất đi thực lực, có bao nhiêu người thật lòng với mình, có bao nhiêu người sẽ giậu đổ bìm leo.

Chỉ có lúc con người sa sút mới có thể nhìn rõ người bên cạnh mình.

Khi một người đánh mất vinh quang và quyền lực, những người bên cạnh đều sẽ lộ nguyên hình.

Sắc mặt Diệp Tiêu tái mét: “Đại trưởng lão, ông cũng nói Diệp Quân có công với gia tộc họ Diệp, vậy tôi hỏi ông, bây giờ nó vừa bị thư viện Quan Huyên cho thôi học, gia tộc họ Diệp đã ruồng bỏ nó ngay, hành vi này có khác nào súc sinh không?”

Ông vừa nói vừa nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân, cởi áo ra”.

Diệp Quân nhìn Diệp Tiêu, sau đó cởi áo ra, cả người chằng chịt vết sẹo.

Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn mọi người: “Trên người nó có tất cả chín mươi sáu vết sẹo, những vết sẹo này từ đâu mà có? Là vì gia tộc họ Diệp”.

Các trưởng lão ngồi hai bên nhìn vết thương trên người Diệp Quân, im lặng không nói gì.

Đại trưởng lão bỗng đứng bật dậy: “Ta chưa từng phủ nhận công lao của Diệp Quân với gia tộc họ Diệp, nhưng gia tộc họ Diệp không phải là gia tộc từ thiện, chúng ta muốn tranh giành quyền lợi với các gia tộc khác mà thế tử lại là người chủ chốt trong thế hệ trẻ của gia tộc họ Diệp, đó là người sẽ dẫn dắt con cháu gia tộc họ Diệp xông pha ra ngoài, ông nghĩ bây giờ Diệp Quân có thích hợp với vị trí này không?”

Lúc này một ông lão ở một bên bỗng bước ra, ông ta thấp giọng nói: “Tộc trưởng, ta nghĩ Đại trưởng lão nói đúng, Diệp Quân đúng là có công nhưng gia tộc không phải là cơ quan từ thiện, người có công thì đã sao? Các vị ngồi đây ai mà không có công? Điều chúng ta cần là lợi ích, là một thế tử có thể tranh giành lợi ích cho gia tộc. Bây giờ hắn không được thì nên để người khác, nhường vị trí này cho Diệp Mãn. Còn hắn, thứ lỗi cho ta, gia tộc không hủy bỏ tất cả đãi ngộ của hắn sau khi mất tu vi, điều này đã rất nhân từ rồi”.

Diệp Quân nhìn ông lão, đây là Tam trưởng lão, trước kia có quan hệ cực kỳ thân với hắn.

Nghe Tam trưởng lão nói thế, các trưởng lão đều nhìn Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhìn Đại trưởng lão: “Ông muốn để cháu của ông - Diệp Mãn lên vị trí đó ư?”

Đại trưởng lão không cảm xúc nói: “Diệp Mãn có thực lực này”.

Sau khi nhận được tin Diệp Quân bị thôi học, ông ta biết cơ hội của ông ta đã đến. Nếu Diệp Mãn trở thành thế tử thì địa vị của ông ta cũng sẽ được nâng cao.

Diệp Quân bỗng nói: “Các vị trưởng lão”.

Mọi người nhìn Diệp Quân, hắn bình tĩnh nói: “Có thể cho ta một tháng không? Một tháng sau nếu ta vẫn chưa hồi phục, ta sẵn sàng chủ động nhường lại vị trí thế tử”.

“Không được”.

Đại trưởng lão còn chưa nói gì, Tam trưởng lão đã lên tiếng, ông ta trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Vị trí thế tử quan trọng như vậy, sao có thể cứ để thế được?”

Lúc này Lục trưởng lão ở một bên bước ra gật đầu: “Tam trưởng lão nói rất đúng, vị trí thế tử liên quan đến lợi ích của gia tộc họ Diệp, không thể cứ kéo dài thế được”.

Ông ta nhìn Đại trưởng lão ở một bên cười nói: “Diệp Mãn tuổi trẻ tài cao, ta nghĩ ổn đấy”.

Rõ ràng đây là đang thể hiện mình ủng hộ bên nào.

Lúc này lại có hai trưởng lão bước ra nói hùa theo.

Đến lúc thể hiện rõ thái độ của họ rồi.

Bây giờ tình hình của Diệp Quân đã không ổn, nếu không mau chóng thể hiện thái độ thì một khi để Diệp Mãn trở thành thế tử sẽ cực kỳ bất lợi với họ.

Thấy có năm sáu trưởng lão đứng về phía mình, Đại trưởng lão cũng nở nụ cười, ông ta gật đầu xem như đáp lời. Sau đó ông ta nhìn Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão này là một người thực quyền, nắm giữ phần lớn sản nghiệp của gia tộc họ Diệp, có tiếng nói trong gia tộc.

Nhị trưởng lão nhìn Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh bên dưới, im lặng một chốc rồi nhắm mắt lại.

Không nói gì!

Ai làm thế tử đều không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, dù sao đứa cháu trai ngốc của ông ta cũng không làm thế tử được, nếu đã thế thì các ngươi cứ tranh giành với nhau đi. Cuối cùng ai thắng thì ta đi theo người đó.

Thấy Nhị trưởng lão không có ý kiến, Đại trưởng lão cũng không để tâm, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, đang định nói gì đó thì Diệp Tiêu bỗng đứng lên tức giận nhìn Đại trưởng lão: “Diệp Côn, ông thật sự muốn làm mọi chuyện đến mức này sao?”

Diệp Côn không cảm xúc nói: “Mãn Nhi”.

Ông ta vừa dứt lời, một thanh niên bỗng bước vào nhà thờ tổ.

Người đến chính là Diệp Mãn.

Diệp Mãn cúi chào mọi người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Theo quy tắc của gia tộc, ta có thể khiêu chiến với thế tử, Diệp Quân, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến sinh tử”.

Khiêu chiến sinh tử!

Mọi người đều sửng sốt.

Khiêu chiến ở gia tộc họ Diệp có hai kiểu, một là khiêu chiến công bằng, chỉ phân thắng thua, không phân sinh tử, còn khiêu chiến sinh tử vừa phân thắng thua cũng quyết định sống chết.

Đây là muốn tuyệt tình.

Diệp Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Côn, Diệp Côn bình tĩnh nói: “Nếu tộc trưởng có bản lĩnh thì thay đổi quy tắc đi”.

Diệp Tiêu tức giận mặt mày tái mét.

Lúc này Diệp Quân đứng lên cười nói: “Ta đồng ý”.

Đồng ý!

Các trưởng lão trong điện nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Diệp Côn: “Mười ngày sau, ta sẽ đánh với Diệp Mãn”.

“Không được”.

Diệp Côn nhìn Diệp Quân: “Năm ngày… không, ngày mai, ngày mai quyết đấu đi”.

Diệp Quân nhìn Diệp Côn: “Được”.

Dứt lời, hắn cúi chào Diệp Tiêu rồi xoay người đi ra ngoài.

Diệp Côn bỗng tức giận nói: “Không! Bây giờ, bây giờ luôn”.

Diệp Quân bình tĩnh như thế khiến ông ta cảm thấy bất an.

Mẹ kiếp!

Không thể cho tên này bất kỳ cơ hội nào được.

Diệp Côn đi đến trước mặt Diệp Mãn: “Giết hắn! Cháu sẽ là thế tử, từ nay cuộc đời sẽ thay đổi”.

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Đại trưởng lão, đều là người một nhà không cần phải làm đến mức này! Mọi người mài giũa…”

“Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi là con nuôi của gia tộc họ Diệp! Con nuôi!”

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Mãn: “Nhớ đấy, đừng mềm lòng nương tay, tuyệt đối không được mềm lòng nương tay! Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, hiểu không?”
Chương 5: Giậu đổ bìm leo

Nghe thấy lời Diệp Côn nói, Diệp Tiêu lập tức nổi điên: “Diệp Côn, ông thật sự muốn xử lý sự việc tuyệt tình như vậy, không để lại chút cơ hội xoay chuyển nào sao?”

Diệp Côn nói với vẻ mặt vô tình: “Con đường võ đạo chính là tranh với người, tranh với trời, cháu trai ta tại sao không thể tranh? Tranh, hôm nay phải tranh!”

Sắc mặt Diệp Tiêu vô cùng khó coi.

Lúc này, Diệp Côn lại nhìn về phía Diệp Mãn, nói: “Giết hắn!”

Nghe Diệp Côn nói như vậy, Diệp Mãn lao thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ của gã rất nhanh, nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó vung tay đấm thẳng vào yết hầu của Diệp Quân!

Chiêu hiểm!

Cú đấm vừa mới được tung ra, trên nắm đấm của gã đột nhiên phát ra một luồng khí!

Khí tức Tiên Thiên!

Vậy mà đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!

Những trưởng lão đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc!

Giây tiếp theo, trong ánh mắt của mọi người, cánh tay phải của Diệp Quân bắt lấy cú đấm chí mạng của Diệp Mãn, ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng trở lại thì hắn đã vặn mạnh một phát!

Rắc!

Âm thanh xương gãy giòn tan đột nhiên vang vọng khắp không gian!

Lúc này, Diệp Quân thuận thế lao lên trước, tung ra một cú đấm thẳng vào bụng của Diệp Mãn.

Bốp!

Cả người Diệp Mãn bay ra xa, vừa mới đáp đất, một bàn chân Diệp Quân đã đặt ngay lên trên bụng của Diệp Mãn.

Mọi người có mặt đều ngơ ngác!

Không hề mất đi tu vi!

Vậy mà Diệp Quân lại chẳng hề mất đi tu vi!

Người hoàn hồn đầu tiên là Đại trưởng lão Diệp Côn, ông ta vội vàng nói: “Diệp Quân...”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói: “Làm gì cơ?”

Diệp Côn run giọng nói: “Đều là người nhà, vẫn mong ngươi nương tay...”

Diệp Quân chớp mắt: “Ai là người nhà với ông? Ta là con nuôi! Con nuôi!”

Hắn vừa nói vừa đạp mạnh chân lên trên yết hầu của Diệp Mãn.

Rắc!

Diệp Mãn trợn tròn hai mắt, máu tươi không ngừng phun ra từ trong miệng.

“A!”

Đại trưởng lão đột nhiên lao về phía Diệp Quân giống như kẻ điên, nhưng ngay giây sau, Diệp Tiêu đã xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó tung ra một cú đấm.

Bốp!

Cùng với âm thanh của cú đấm vang lên, Diệp Côn liên tiếp lùi ra sau mấy mét!

Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão đang giống như kẻ điên: “Bọn họ đang quyết đấu công bằng!”

Sắc mặt Diệp Côn cực kỳ khó coi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt mang theo vẻ tàn độc, không có bất cứ lời thừa thãi nào, ông ta quay người rời đi!

Đúng vào lúc này, một tàn ảnh đột nhiên lóe qua khoảng không.

Sắc mặt Diệp Côn lập tức biến đổi mạnh mẽ, quay phắt người lại, ngay giây sau, một cú đấm đã lao thẳng lên trên yết hầu của ông ta!

Rắc!

Diệp Côn trợn tròn hai mắt, sau đó cứ thế ngã xuống!

Những trưởng lão đang có mặt đều sững sờ, sau đó nhìn Diệp Quân ra tay với vẻ kinh hãi!

Diệp Quân liếc nhìn Diệp Côn lúc này đã ngã xuống, bình tĩnh nói: “Không giết ông ta, ông ta sẽ báo thù ta, ảnh hưởng tới sự đoàn kết gia tộc!”

Mọi người trở nên trầm mặc.

Mặc dù hơi thái quá, nhưng lúc này đương nhiên không có ai đứng ra phản đối Diệp Quân!

Cục diện đã định!

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Khiêng xác của Diệp Côn và Diệp Mãn ra bên ngoài!”

Nghe vậy, hai người vội vàng bước tới, sau đó khiêng xác của hai người kia đi ra bên ngoài.

Diệp Tiêu nhìn về phía Diệp Quân, biểu cảm phức tạp: “Tiểu Quân, tu vi của ngươi...”

Diệp Quân khẽ cười: “Tộc trưởng, ta không hề cố ý giả bộ, khi trước cơ thể quả thực có xảy ra vấn đề, chỉ là bây giờ vấn đề này đã được giải quyết!”

Diệp Tiêu cười nói: “Giải quyết rồi thì tốt!”

Nghe vậy, các trưởng lão đang có mặt cũng nở một nụ cười!

Sắc mặt của Tam trưởng lão và Lục trưởng lão lại trắng bệch!

Hỏng hết cả kế hoạch rồi!

Đúng vào lúc này, một thị vệ đột nhiên tiến vào trong, hắn hành lễ với Diệp Tiêu rồi nói: “Tộc trưởng, tộc trưởng gia tộc họ Nạp Lan mời thế tử tới gia tộc họ Nạp Lan!”

Gia tộc họ Nạp Lan!

Diệp Tiêu cau mày: “Có nói là vì chuyện gì không?”

Thị vệ lắc đầu: “Không nói!”

Diệp Tiêu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta đi vậy!”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ta đi cùng với ngươi!”

Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng, không sao đâu!”

Diệp Tiêu nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Cẩn thận một chút!”

Diệp Quân gật đầu, hắn liếc nhìn Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, sau đó đi ra bên ngoài.

Thấy Diệp Quân rời đi, trong điện, Nhị trưởng lão đứng một bên đột nhiên nhỏ tiếng thở dài: “May là tộc trưởng có tầm nhìn xa trông rộng, nếu như không phải ông tận lực ngăn cản thì hôm nay e rằng Tiểu Quân đã muốn ra khỏi gia tộc họ Diệp luôn rồi, lúc đó, gia tộc họ Diệp không chỉ mất đi một thiên tài đỉnh cao mà còn có thêm một kẻ địch lớn! Tộc trưởng thật là anh minh!”

Những trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu hùa theo.

Diệp Tiêu liếc nhìn đám người, lắc đầu: “Chàng trai này là một người trọng tình nghĩa, gia tộc họ Diệp chúng ta đối đãi tốt với nó thì nó nhất định cũng sẽ đối đãi tốt với gia tộc họ Diệp chúng ta!”

Vừa nói ông vừa thấp giọng thở dài: “Nếu như tu vi của nó hoàn toàn mất đi, Đại trưởng lão cũng không nên giải quyết sự việc tuyệt tình như vậy, dẫu sao thì chàng trai này cũng đã liều mạng vì gia tộc họ Diệp chúng ta nhiều lần, từng đổ nhiều máu như vậy, dù thế nào thì cũng không nên đi tới kết cục thê thảm!”

Nhị trưởng lão gật đầu: “Lần này là Đại trưởng lão quá đáng rồi! Ông ta...bị trừng phạt là đáng tội!”

Những trưởng lão còn lại cũng liên tiếp gật đầu, lại cùng hùa theo.

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, năm nay mấy người cũng đã bảy mươi lăm rồi nhỉ?”

Nghe vậy, cả Tam trưởng lão và Lục trưởng lão đều sững sờ, chẳng mấy chốc, sắc mặt của hai người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Bảy mươi lăm!

Ở gia tộc họ Diệp, đây là độ tuổi về hưu, mà bọn họ chỉ mới có sáu mươi tuổi!

Khoảnh khắc này, Tam trưởng lão và Lục trưởng lão như thể già đi rất nhiều!

Diệp Tiêu liếc nhìn hai người, sau đó lại nói: “An táng Đại trưởng lão và Diệp Mãn cho tốt, dù gì thì ông ta cũng từng lập công cho gia tộc, ôi...”

Nói xong, ông quay người rời đi.

Trong điện, các trưởng lão đều thở phào một hơi!

Ban nãy may là không giúp Đại trưởng lão giậu đổ bìm leo, nếu không...

...

Sau khi rời khỏi nhà thờ tổ, Diệp Quân quay đầu trông ra, ở nơi không xa có một người đàn ông đang đứng, lưng người đàn ông hơi gù.

Đó là người đàn ông lưng gù vội vàng báo tin với Đại trưởng lão khi trước!

Lúc đó, tên này vẫn còn vui mừng không thôi.

Thấy Diệp Quân nhìn qua thì sắc mặt của người đàn ông lưng gù lập tức trắng bệch, ông ta vội vàng quỳ xuống: “Thế tử...”

Lúc nhìn thấy xác của ông cháu Diệp Côn bị khiêng ra ngoài, ông ta biết kế hoạch của ông ta tiêu tan cả rồi!

Diệp Quân khẽ cười, không bận tâm tới đối phương mà đi về phía xa.

Diệp Quân đi được chưa bao lâu, một ông lão mặc đồ đen lập tức xuất hiện trước mặt người đàn ông lưng gù, ông ta lạnh lùng nhìn người đàn ông lưng gù, không nói gì cả.

Người đàn ông lưng gù mặt như tro tàn, xụi lơ dưới đất.

Lúc Diệp Quân vừa mới bước qua cửa lớn thì gặp Diệp Khải!

Diệp Khải khẽ cười: “Diệp Quân ca, chúc mừng!”

Diệp Quân cười nói: “Diệp Khải đệ, chắc là đệ cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên rồi nhỉ?”

Diệp Khải gật đầu: “Đúng vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang