Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1956: Đề phòng

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Cực kỳ khó, đó quả thực không phải là thứ mà nền văn minh Thiên Hành lúc này nên có, nhưng cũng không phải là không có đầu mối nào, giờ ta cần phải có thời gian”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nền văn minh cấp sáu... có nền văn minh cấp sáu thật sao?”

Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Chắc chắn có, thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành bọn ta rất chắc chắn về việc đó, nếu không ban đầu ông ấy đã không đưa nền văn minh Thiên Hành khám phá vũ trụ”.

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân: “Nền văn minh Thiên Hành không sợ bị hủy diệt khi gặp phải nền văn minh cấp sáu sao?”

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Ban đầu thủy tổ cũng đã nghĩ về vấn đề này, nhưng họ lại cảm thấy rằng nền văn minh Thiên Hành của bọn ta không nên co cụm lại một chỗ, bọn ta cần phải đi ra ngoài, để nhận biết những nền văn minh mạnh mẽ hơn, chủ động thay đổi thay vì tự giới hạn bản thân mình”.

Diệp Quân gật đầu: “Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành các người rất quyết đoán”.

Thượng Thần Thiên Vân nhỏ giọng thở dài: “Nhưng những năm gần đây, bọn ta chưa gặp vũ trụ nền văn minh cấp sáu, chính vì điều này, trong những năm nay, nền văn minh Thiên Hành của ta đã trở nên vô cùng tự phụ, tự cho mình vô địch vũ trụ”.

Nói đến đây, đôi mắt của bà ta lóe lên vẻ phức tạp, nếu không có Nhất Niệm và Tịnh An thì chắc chắn lần này nền văn minh Thiên Hành sẽ không còn nữa.

Bà ta biết, thực ra ngày hôm đó người thanh niên này dẫn cô cô của mình đến nền văn minh Thiên Hành là vì muốn tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành, cuối cùng hắn cũng không chọn làm điều đó vì hắn thật sự không muốn khiến Nhất Niệm đau lòng mà thôi, còn nếu không, nền văn minh Thiên Hành này đã không còn tồn tại rồi.

Nghe thấy Thượng Thần Thiên Vân nói vậy, thực ra Diệp Quân cũng hơi lo lắng, hắn lo cho vũ trụ Quan Huyên.

Một ngày nào đó trong tương lai, vũ trụ Quan Huyên sẽ càng mạnh hơn, liệu nó có thể trở nên cực kỳ bành trường như nền văn minh Thiên Hành ngày hôm nay hay không?

Nhất định là có!

Diệp Quân thầm thở dài, giờ hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi sau này tìm cách giải quyết.

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Chúng ta đi tới chỗ thí luyện thôi”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, gật nhẹ đầu: “Được”.

Quả thật bây giờ hắn cần tìm một nơi để nâng cao thực lực của mình.

Một lúc sau, Thượng Thần Thiên Vân dẫn Diệp Quân, Nhất Niệm và Tịnh An đi đến một nơi trong tinh không.

Ở chính giữa, cách xa mấy ngàn trượng có một cánh cổng, một người đàn ông mặc thần giáp đang đứng ở trước cổng.

Thượng Thần Thiên Vân dẫn theo ba người Diệp Quân đi đến trước cánh cổng, người đàn ông mặc thần giáp đó nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Thượng Thần Thiên Vân, nếu không có mệnh lệnh của Thiên Hành Chủ thì không có bất kỳ ai được tự tiện đi vào nơi này”.

Thượng Thần Thiên Vân không nói gì mà nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm xòe lòng bàn tay ra, một quả thiên Hành bay đến trước mặt của người đàn ông mặc thần giáp.

Thượng Thần Thiên Vân khẽ cười nói: “Thần tướng Bộc Nhạn, mong ông châm chước một chút”.

Thần tướng Bộc Nhạn nhìn quả Thiên Hành đang ở trước mặt, lập tức im lặng.

Nhìn thấy Thượng Thần Thiên Vân dẫn loài người đến nơi này, thực ra ông ta đã đoán được đại khái ý đồ của Thượng Thần Thiên Vân, vì vậy, ông ta định chuẩn bị chiến đấu đến chết.

Vì trách nhiệm!

Thà chết chứ không tuân theo!

Nhưng ông ta không ngờ đối phương lại lấy một quả Thiên Hành ra!

Quả Thiên Hành đó!

Công việc của ông ta cả đời cũng không thể nhận được một thần vật siêu cấp như thế!

Chuyện này...

Thần tướng Bộc Nhạn cũng không từ chối, ông ta cất quả Thiên Hành, sau đó nhìn Thượng Thần Thiên Vân khẽ hành lễ, rồi bước qua một bên.

Lúc nên thức thời, nhất định phải thức thời, nếu không, thứ người ta sẽ cho không phải là quả Thiên Hành mà là một nhát đao.

Trong giới quan lại của nền văn minh Thiên Hành cần phải biết cách sống.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Cảm ơn”.

Vừa nói bà ta vừa nhìn Diệp Quân đang ở bên cạnh: “Đi vào thôi”.

Diệp Quân nói: “Có thể sử dụng thần vật ở bên trong đó không?”

Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Dùng cách nào cũng được, tùy ngươi”.

Diệp Quân gật đầu sau đó nhìn về phía Nhất Niệm, cười nói: “Chờ ta đi ra ngoài”.

Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân xoay người đi về phía cửa, nhưng ngay lúc này, Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nói: “Đợi một chút”.

Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người nhìn Thượng Thần Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Vân hơi do dự, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ta lấy ra một lệnh bài màu xanh đưa cho hắn: “Nếu ngươi có cơ hội gặp quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, hãy giao vật này cho bà ta”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ?

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ta cũng không biết rõ lắm, đây là vật năm xưa sư phụ của ta đã để lại, nhưng ta vẫn không có cơ hội... Nếu ngươi có cơ hội hãy giúp ta việc này, nếu ngươi không có cơ hội gặp được bà ấy thì thôi”.

Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân, gât đầu: “Được!”

Vừa nói hắn vừa cất lệnh bài, xoay người đi vào bên trong cánh cổng.

Sau khi Diệp Quân đi vào đó, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở trong sân, người vừa đến là Thượng Thần Thiên Huyên.

Thượng Thần Thiên Huyên đi đến chỗ Thượng Thần Thiên Vân, bà ta nhìn về phía cánh cổng: “Liệu hắn có thành công không?”

Có thể nói cuộc thí luyện này là thí luyện khó nhất của nền văn minh Thiên Hành, còn sống để bước ra khỏi đó đã đồng nghĩa với việc có thể trở thành quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành, từ trước đến nay, số người chết ở trong đó cũng không hề ít.

Thượng Thần Thiên Vân nhẹ giọng nói: “Ta càng tò mò không biết bao lâu nữa hắn mới có thể đi ra”.

Thượng Thần Thiên Huyên im lặng.

Người bước ra sớm nhất là quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành đời này, người đó chỉ mất chưa tới chín ngày để bước ra ngoài, đây là tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, mà quan chấp hành đứng đầu đời này cũng là người mạnh nhất trong số các đời quan chấp hành đứng đầu.

Thượng Thần Thiên Vân bỗng hỏi: “Gần đây có tin tức gì của Ác Đạo Minh không?”

Thượng Thần Thiên Huyên lắc đầu: “Không có”.

Ánh mắt của Thượng Thần Thiên Vân dần dần trở nên u ám: “Bảo người của chúng ta theo sát họ, nói với quan chấp hành đứng đầu để bà ta đề phòng Ác Đạo Minh”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn về phía Thượng Thần Thiên Vân: “Bà cho rằng họ sẽ tấn công chúng ta sao?”

Thượng Thần Thiên Vân nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút không sai đâu”.

...
Chương 1957: Thiên Hành Chủ

Ác Đạo Minh!

Ánh mắt Thượng Thần Thiên Huyền lạnh đi. Văn minh Thiên Hành bị Ác Đạo Minh hãm hại đến nỗi suýt bị hủy diệt, đương nhiên không thể để món nợ này trôi qua dễ dàng như vậy được.

Nếu không phải còn nhớ Ác Đạo Pháp Thần hỗ trợ phả giải vũ trụ Vô Gian thì bà ta đã lao đến đánh sập Ác Đạo Điện rồi.

Tức quá mà, không nhịn được.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Thượng Thần Thiên Huyền, nói: “Khoan hãy manh động, Thiên Hành Chủ vẫn đang ở vũ trụ Vô Gian”.

Thượng Thần Thiên Huyền im lặng một hồi, đáp: “Nhưng thanh kiếm trong tay hắn có thể làm cho thời không...”

Đương nhiên là đang nhắc đến kiếm Thanh Huyền của Diệp Quân.

Thượng Thần Thiên Vân không nói gì. Bà ta dĩ nhiên đã nhìn ra điểm đặc thù của nó, nhưng thật sự không dám mở miệng.

Nhờ Diệp Quân giúp phá giải vũ trụ Vô Gian ư?

Lấy lập trường gì để nhờ?

Thượng Thần Thiên Vân âm thầm thở dài.

Thật ra bà có thể đi nhờ Nhất Niệm. Nếu bà mở miệng, con bé chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng làm vậy thì lại thất đức quá.

Thượng Thần Thiên Huyền thấy Thượng Thần Thiên Vân thì không khỏi cảm thấy phức tạp. Bà biết đối phương không dám nhờ vả, đổi lại là bà thì cũng không làm được.

Bỗng Nhất Niệm kéo Tịnh An sang một bên, đưa một que kẹo hồ lô ra: “Ngươi muốn làm Thiên Hành Chủ đúng không?"

Tịnh An nhận lấy kẹo, gật đầu.

Cô ta không có gì phải giấu Nhất Niệm cả.

Nhất Niệm nói: “Ta sẽ giúp ngươi”.

Tịnh An lập tức nhào tới ôm hôn bạn.

Nhất Niệm lau vết nước bọt đi: “Để trở thành Thiên Hành Chủ thì phải có sức mạnh vô cùng cao cường”.

Tịnh An gật gật: “Ta biết chứ”.

Nhất Niệm vươn tay gọi Tiểu Tháp xuất hiện. Ban nãy Diệp Quân không mang nó lẫn kiếm Thanh Huyên đi.

Tịnh An tròn mắt: “Cho ta hả?"

Tiểu Tháp: “...”

Nhất Niệm liếc xéo: “Nghĩ hay quá ha, ta sẽ dẫn ngươi vào đây tu luyện”.

Tịnh An cười hì hì: “Được thôi!"

Trở thành Thiên Hành Chủ không phải chuyện đơn giản. Thế là sau đó cô ta đi theo Nhất Niệm tu luyện trong Tiểu Tháp, vì biết rằng đây là cơ hội quý giá nên cực kỳ trân trọng nó.

Nhất Niệm biết đến nước này rồi thì cô không thể trở thành Thiên Hành Chủ được nữa, mà bản thân cô cũng không muốn, nhưng vì sâu trong nội tâm, cô vẫn không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt cùng văn minh Thiên Hành, vì vậy quyết định giúp Tịnh An trở thành Thiên Hành Chủ.

Mấu chốt là một khi chuyện này thành công, quan hệ giữa Diệp Quân và văn minh Thiên Hành sẽ dịu lại.

Bởi vì Tịnh An là một cô gái cực kì giỏi giang!

Nhất Niệm đưa Tịnh An vào Tiểu Tháp rồi hướng dẫn tu luyện, sức mạnh của Tịnh An cũng tăng lên nhanh chóng.

Bởi vì luôn có nguồn cung cấp tinh thể Vĩnh Hằng và quả Thiên Hành dồi dào!

Thượng Thần Thiên Vân thấy cảnh này thì hỏi: “Bà thấy Tịnh An thế nào?"

Thượng Thần Thiên Huyền: “Bà muốn nghe lời thật hay nói dối?"

Thượng Thần Thiên Vân: “Đương nhiên là nghe sự thật”.

Thượng Thần Thiên Huyền: “Làm màu”.

Thượng Thần Thiên Vân cười rộ lên: “Quả vậy”.

Thượng Thần Thiên Huyền: “Nhưng sẽ thành đại sự”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu. Bà ta nhìn ra Diệp Quân chỉ thân thiết với mỗi Nhất Niệm và Tịnh An trong khắp văn minh Thiên Hành. Bây giờ Nhất Niệm không thể làm Thiên Hành Chủ nữa, mà bà cũng biết người như đồ đệ mình sẽ không muốn làm.

Để hóa giải hận thù của Diệp Quân với văn minh Thiên Hành, cách duy nhất là đưa Tịnh An lên vị trí ấy.

Nhưng hiện nay Tịnh An vẫn còn quá yếu, không thể tiếp nhận vị trí.

Nhưng cũng không sao, cứ rèn luyện từ từ, cuối cùng ra sao thì phải xem Tịnh An.

Thượng Thần Thiên Huyền ở miệng: “Nghiên cứu bức vẽ kia tới đâu rồi?"

Thượng Thần Thiên Vân thu hồi dòng suy nghĩ: “Ta đang định tìm bà đến nghiên cứu cùng đây”.

Thượng Thần Thiên Huyền quay sang: “Đó là quà tặng cho bà”.

Thượng Thần Thiên Vân cười: “Ta nghiên cứu không ra thì cũng chỉ là giấy lộn mà thôi”.

Rồi bà lấy bức vẽ ra: “Chúng ta vào Tiểu Tháp đi, ở trong đó tiết kiệm thời gian hơn”.

Trong khi Thượng Thần Thiên Huyền còn chìm trong nghi vấn, Thượng Thần Thiên Vân đã đưa cả hai vào Tiểu Tháp.

Vừa vào trong, Thượng Thần Thiên Huyền đã đanh mặt lại rồi sa sầm, thật sự muốn dựng đầu cái đám Chấp Pháp Điện dậy rồi giết thêm một lần.

Xem bọn bây chọc phải hạng quái vậy nào này?!

...
Chương 1958: Cha, cô cô, ông nội.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân mở mắt. Hắn đang đứng ở một vùng thời không vắng vẻ, trước mặt là một con đường ánh sáng. Cuối con đường là một cô gái trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn đứng đó. Tóc cô trắng như tuyết, được ánh sáng rọi xuống lấp lánh vô cùng. Trên người cô là trường bào hai màu trắng đỏ. Đôi mắt sáng và hàng lông mày sắc sảo khiến cô càng thêm anh tuấn.

Tay phải cô đặt sau lưng, cầm một thanh trường kiếm.

Diệp Quân dè dặt hỏi: “Xin hỏi tiền bối là?"

Cô gái cong môi: “Ngươi không phải quả”.

Diệp Quân biết người của văn minh này cực kỳ bất thiện với người bên ngoài, thế là gật đầu, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Cô gái quan sát hắn: “Ba loại huyết mạch đặc biệt, có hai loại rất mạnh, ta không bằng được chủ nhân gốc của chúng”.

Diệp Quân tò mò: “Tiền bối là ai?"

Cô gái cười đáp: “Tuế Tuế, quan chấp hành đứng đầu đời thứ ba của văn minh Thiên Hành”.

Quan chấp hành đứng đầu!

Diệp Quân giật mình, bởi vì vị trí này không hề thua kém Thiên Hành Chủ chút nào.

Tuế Tuế hỏi: “Ngươi đến đây rèn luyện à?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tuế Tuế nhíu mày: “Nhưng ngươi không phải người nơi đây”.

Diệp Quân: “Không phải người nơi đây thì không được rèn luyện?"

Tuế Tuế nhíu mày suy tư: “Hình như cũng không có quy định này”.

Diệp Quân: “...”

Tuế Tuế mỉm cười: “Nếu người bên ngoài cho ngươi đi vào thì họ đã xem ngươi là người một nhà, vậy thì có là người ở đây hay không cũng không quan trọng”.

Diệp Quân đáp ngay: “Cảm ơn”.

Tuế Tuế nghiêm túc nói: “Ngươi muốn rèn luyện thì được thôi, nhưng ta nói trước, đây là một việc tương đối khó khăn. Ta sẽ không nương tay với ngươi, nên ngươi hãy chuẩn bị tâm lý. Vì lợi ích của ngươi, ngươi cũng sẽ không thể gọi ai khác đến. Nơi này là để rèn luyện công bằng, nếu không chịu nổi mà gọi chi viện thì sẽ làm hỏng đạo tâm”.

Diệp Quân: “Sẽ nguy hiểm lắm sao?"

Tuế Tuế gật đầu.

Diệp Quân cam đoan: “Ta sẽ không gọi ai tới”.

Tuế Tuế cười: “Vậy chuẩn bị xong chưa?"

Diệp Quân gọi một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay: “Xong rồi”.

Tuế Tuế lại không ra tay, chỉ hỏi: “Ngươi đã từng trải qua tuyệt vọng chưa?"

Diệp Quân ngạc nhiên.

Tuế Tuế bất thình lình xuất hiện trước mặt khiến hắn biến sắc. Kiếm ý xông ra từ trong cơ thể, biến thời không xung quanh thành những ô vuông.

Chồng thời không.

Nén thời không.

Hắn không dám xem thường quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, vừa ra tay đã dùng toàn bộ sức mạnh.

Tuế Tuế lại không có động tác gì, chỉ khi thời không nén bộc phát ra sức mạnh mới trở tay vung kiếm.

Xoẹt!

Một nhát kiếm đơn giản lại khiến sức mạnh kia vỡ nát. Mũi kiếm đâm vào thời không bị nén khiến nó chấn động rồi vỡ toang.

Diệp Quân hốt hoảng, đang muốn lùi lại nhưng không kịp, một thanh kiếm đã đâm vào ngực hắn.

Uỳnh!

Cả người hắn cứng đờ, kiếm ý tán loạn.

Tuế Tuế xoay nhẹ tay phải. Sự sống trong cơ thể Diệp Quân trôi đi cuồn cuộn, linh hồn cũng đang dần biến mất.

Đây là cảm giác khi cái chết ập đến

Đã rất lâu rồi hắn chưa có được.

Diệp Quân đương nhiên không cam lòng chịu chết, siết tay khởi động ba loại huyết mạch Phong Ma, Phàm Nhân và Viêm Hoàng. Nhưng khi chúng vừa tuôn trào, bàn tay cầm kiếm của Tuế Tuế ấn về trước.

Phập!

Thân kiếm ngập sâu thêm vài tấc.

Uỳnh!

Ba loại huyết mạch bị áp chế hoàn toàn.

Đồng tử Diệp Quân rụt lại.

Tuế Tuế buông kiếm. Diệp Quân ngã xuống bất động.

Huyết mạch bị áp chế.

Kiếm ý bị áp chế.

Mọi loại sức mạnh đều vô dụng.

Đây là tuyệt vọng.

Lần đầu tiên hắn được nếm trải.

Mọi con bài tẩy đều vô dụng.

Diệp Quân nằm rạp dưới đất, kiếm cắm vào ngực. Hắn thử sử dụng Kiếm Ý Vô Địch nhưng cả nó lẫn huyết mạch đều bị áp chế ngay khi vừa xuất hiện.

Giãy giụa chỉ là phí công.

Mình sẽ chết đi thế này ư?

Ánh mắt hắn dần tan ra.

Có cam tâm không?

Đương nhiên là không!

Nhưng rồi thì làm được gì?

Gọi cha?

Gọi cô cô?

Gọi ông nội?

Hắn hé miệng, biết rằng chỉ cần gọi một trong ba là có thể thoát khỏi khốn cảnh.

Tuế Tuế đứng cạnh đó, chắp tay sau lưng, tò mò nhìn xem thanh niên kiếm tu đang gồng mình giãy giụa.

Có gọi ai đến không?

Sao còn chưa gọi đi?

Giãy giụa thế này.

Đau đớn lắm mà.

Tuế Tuế cong môi: “Gọi đi chứ, thứ kiến cỏ sống tạm bợ”.

Vô số gương mặt hiện lên trước mắt Diệp Quân. Nạp Lan Ca, Chu Phạm, Nhất Niệm, Chân tỷ, Từ Thụ, Từ Nhu, Thiên Thiên...

Hắn muốn sống!

Rất muốn sống!

Muốn gặp đứa con chưa chào đời của mình...

Hắn có quá nhiều lý do để muốn sống.

Nhưng...

Diệp Quân thì thầm: “Cha, cô cô và ông ơi, con chết không liên quan gì đến văn minh Thiên Hành hay vị cô nương này. Đừng làm gì cô ấy. Là tại con không đủ mạnh...”

Hai tay hắn dần buông lỏng.

Không còn suy nghĩ gì nữa.

Bỗng nhiên hắn mở bừng mắt, như sực nhớ ra gì mà dồn hết khí lực kêu lên: “Kéo chủ nhân bút Đại Đạo theo cùng là được...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK