... Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Quân đi thẳng tới viện của Diệp Khải, vừa vào viện đã gặp Diệp Khải.
Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Khải hơi ngẩng ra, sau đó khẽ cúi đầu hành lễ: "Diệp Quân ca!"
Diệp Quân xoè bàn tay ra, quyển công pháp cấp Địa còn lại bay tới trước mặt Diệp Khải: "Cho đệ!"
Diệp Khải ngây người, y mở ra xem thử, thoáng chốc, sắc mặt y đã thay đổi: "Diệp Quân ca, đây là..."
Diệp Quân nói: "Chăm chỉ tu luyện, gia tộc họ Diệp cần ta, cũng cần đệ!"
Nói rồi hắn quay người đi!
Trong viện, Diệp Khải nhìn quyển công pháp cấp Địa trong tay, mãi sau mới lắc đầu cười: "Sư phụ..."
Lúc này, một giọng nói bỗng vọng từ trong cơ thể y ra: "Người này tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, tương lai chắc chắn sẽ tung hoành thiên địa!"
Diệp Khải cười khổ.
Giọng nói kia tiếp tục: "Ta biết con cũng muốn dẫn dắt gia tộc họ Diệp đi lên đỉnh cao, mà hắn cũng vậy, nếu đã thế thì sao con không bắt tay với hắn?"
Diệp Khải rơi vào im lặng.
Giọng nói đó tiếp tục thuyết phục: "Ta biết con không chịu thua kẻ khác, nhưng nếu đã không bằng người ta thì phải dứt khoát nhận thua, tuyệt đối không được nảy ý đố kỵ, tránh đi nhầm đường. Con hiểu chưa?"
Diệp Khải nghiêm mặt đáp: "Hiểu rồi ạ!"
...
Diệp Quân ra núi phía sau Diệp phủ, hắn ngồi xếp bằng rồi lấy Tiểu Tháp ra.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tháp: "Tháp gia, ngươi không có gì muốn nói với ta à?"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân hơi nhíu mày.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi sắp gặp nguy rồi!"
Diệp Quân ngẩn người ra.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Ngươi tưởng yêu thú cho ngươi lợi ích, đồng thời thể hiện thái độ hoà hảo với ngươi thì ngươi an toàn rồi sao?"
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Tiểu Tháp hạ giọng than: "Nhóc con, bây giờ ngươi đang ở trong tình thế cực kỳ nguy hiểm! Tuy yêu thú kia tỏ thái độ tốt với ngươi, nhưng cũng có nghĩa là hành tung của ngươi có khả năng sẽ bị bại lộ. Nếu hành tung bị bại lộ, ngươi biết hậu quả sẽ là gì không?"
Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Mẫu thân của ta đâu?"
Tiểu Tháp trầm mặc.
Diệp Quân híp đôi mắt: "Bị giết hại rồi à?"
Tiểu Tháp đáp: "Cũng không phải vậy, có lẽ mẫu thân của ngươi đang bị cầm tù!"
Bị cầm tù!
Diệp Quân nhíu chặt mày.
Tiểu Tháp tiếp tục lấp liếm: "Tóm lại, ngươi phải nỗ lực tu luyện, nếu không một khi để bọn họ phát hiện ra ngươi thì ngươi sẽ xong đời! Thế nên ngươi buộc phải trở nên cường mạnh trước khi bọn họ phát hiện ra ngươi, phải mạnh hơn cả con yêu thú kia, chỉ có như vậy thì tương lai ngươi mới có khả năng đối kháng với bọn họ!"
Diệp Quân hơi nhíu mày: "Cha ta thì sao? Lẽ nào ông ấy không lo?"
Tiểu Tháp đáp: "Cha ngươi là kẻ đến ở rể, ăn bám phụ nữ!"
Diệp Quân: "..."
Tiểu Tháp khẽ than: "Tình cảnh của ngươi bây giờ rất tệ, không chỉ mình ngươi, gia tộc họ Diệp cũng đang nguy cấp! Nếu bọn họ phát hiện ra thì cả ngươi và gia tộc họ Diệp đều sẽ xong đời, thực lực của bọn họ là thứ ngươi chẳng đời nào tưởng tượng ra được. Ngươi thấy con yêu thú kia rất mạnh rồi phải không? Nhưng ta nói cho ngươi biết, trước mặt bọn họ thì nó chỉ là con sâu cái kiến!"
Con sâu cái kiến!
Diệp Quân chậm rãi khép mắt lại, phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Yêu thú cấp Đế kia chỉ cần dùng một ánh mắt là đã suýt giết chết bọn họ, thế mà trong mắt đám người kia, nó chỉ yếu ớt như con sâu cái kiến!
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, rồi nói: "Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?"
Tiểu Tháp trả lời: "Ta vẫn chưa thể mở thế giới này cho ngươi được!"
Diệp Quân nói: "Ta có tử tinh với kim tinh!"
Tiểu Tháp: "Không được, dù là tử tinh với kim tinh thì cũng không có tác dụng trợ giúp gì quá lớn đối với ta, còn không bằng để lại cho ngươi dùng!"
Diệp Quân hơi ngây ra: "Tử tinh với kim tinh mà cũng không có tác dụng với ngươi sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy, thương thế của ta rất nghiêm trọng, hơn nữa còn mất đi một vài công năng".
Diệp Quân hỏi: "Bị bọn họ đánh ra nông nỗi này sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"
Diệp Quân trầm giọng: "Ngươi thảm thật!"
Tiểu Tháp: "..."
Một lát sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, tiến vào cảnh giới Vạn Pháp.
Lúc trước gặp Trịnh Lâm với Nam Thanh Việt kia khiến hắn hiểu được một đạo lý, chính là thế giới này vô cùng tuỳ hứng!
Thế lực càng lớn mạnh thì càng tuỳ hứng!
Trong mắt bọn họ, những kẻ yếu ớt hơn mình, họ đều có thể tuỳ ý chém giết!
Đạo lý?
Đứng trước thực lực tuyệt đối, hai chữ đạo lý sao mà mong manh đến vậy!
Còn gia tộc kia của mình thì càng thần bí.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa hiểu lắm về cha mình, một người đàn ông sao có thể ăn bám phụ nữ được chứ?
Người nào đó: "..."
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Ngươi chơi kiểu này không sợ xảy ra chuyện à?"
Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Không thì thế nào? Nói toàn bộ sự thật với hắn sao? Ngươi không sợ hắn trở thành kẻ như cha hắn sao? Đi đến đâu thì thế giới đó bị huỷ diệt, sau đó chuyển đến thế giới tiếp theo? Hầy, thời đại thay đổi rồi! Kiểu đó không hợp thời nữa rồi!"
Giọng nói bí ẩn kia trầm lặng.
Tiểu Tháp lại nói: "Nhóc con này thật sự rất khá, đừng để phí nhân tài!"
Giọng nói bí ẩn kia lại khẽ thở dài.
Lúc này, Diệp Quân đang tu luyện bỗng dưng ngẩng đầu. Tầng mây ở phía chân trời bị xé ra, sau đó một người phụ nữ đột nhiên bay tới, chớp mắt người đó đã xuất hiện trước mặt hắn.
Người phụ nữ trông có vẻ mới ngoài hai mươi, mặc một chiếc váy trắng như mây, tóc dài buông xoã, ngũ quan tinh tế đến mức hoàn hảo, tay phải cầm một chiếc quạt giấy, bên eo có đeo một chiếc hồ lô rượu, trông vừa tuyệt mỹ vừa có nét phóng khoáng.
Diệp Quân ngây cả người.
Đẹp quá!
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn!
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn thầm cảnh giác trong lòng!
Thực lực của người phụ nữ này sâu không lường được!
Là cường giả mạnh nhất hắn từng được gặp, trừ yêu thú cấp Đế kia ra!
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: "Ngươi là Diệp Quân?"
Diệp Quân gật đầu hỏi: "Tiền bối là?"
Người phụ nữ cười đáp: "Ta là Phí Bán Thanh, là đạo sư của Tiểu Ca!"
Diệp Quân chớp mắt hỏi: "Có chuyện gì không ạ?"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Ta không lãng phí thời gian nữa! Lần này ta đến tìm ngươi là vì một việc, đó là muốn ngươi huỷ bỏ hôn ước giữa ngươi với Tiểu Ca! Tiểu Ca sắp đạt tới cảnh giới Chân Pháp rồi, với thể chất đặc biệt của nó thì chẳng bao lâu nữa sẽ đạt đến cảnh giới Thần Anh thôi!"
Nói rồi, bà ấy lấy hô lô rượu ra uống một hơi, rượu từ từ tràn theo khoé miệng ra ngoài, cảnh tượng thật sự không dành cho trẻ em.
Diệp Quân không nói gì.
Sau khi uống rượu xong, Phí Bán Thanh tiếp tục nói: "Có thể nói, chỉ cần nó đạt đến cảnh giới Thần Anh, thế thì nó sẽ là chủ tịch học viên trong lứa này của bọn ta. Đồng thời sẽ đại diện cho chúng ta tới hệ ngân hà tham gia cuộc tỷ võ mười năm một lần! Mà ở đó, nó sẽ có cơ hội quen biết nhiều người ưu tú hơn, cũng sẽ có nhiều tài nguyên hơn. Chỉ một câu thôi, nó sẽ ngày càng ưu tú hơn!"
Diệp Quân chỉ nhìn Phí Bán Thanh, vẫn không nói gì.
Phí Bán Thanh lại hớp một ngụm rượu, sau đó nói: "Con người ta rất thực tế, người thực tế nói lời thật lòng! Nhóc con, ngươi và Tiểu Ca không phải là người cùng một thế giới, nếu ngươi vẫn cứng đầu cứng cổ muốn ở bên cạnh nó, ngươi sẽ phát hiện tương lai của hai ngươi sẽ cực kỳ đau khổ!"
Nói rồi, bà ấy nhìn Diệp Quân, lại nói: "Bây giờ nó còn trẻ, suy nghĩ non nớt, nhưng sau này, lúc cách biệt giữa ngươi và nó ngày càng xa, ngươi sẽ thấy hai người không cùng đẳng cấp mà ở bên nhau, sẽ là chuyện đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào! Hơn nữa, nếu hai ngươi đến với nhau, ngươi sẽ không có đường sống đâu! Vì nó không chỉ sở hữu tài năng xuất chúng mà lại còn xinh đẹp như thế, ngươi biết có bao nhiêu người ở thư viện Quan Huyên theo đuổi nó không? Bọn nó không chỉ có thực lực đáng nể mà còn có gia cảnh hùng mạnh..."
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xoè tay ra.
Vù!
Một thanh kiếm chợt bay từ cơ thể hắn ra, sau đó vững vàng rơi vào lòng bàn tay hắn, sau đó, một luồng kiếm thế mạnh mẽ bao trùm lấy Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Quân, tay phải bà ấy siết chặt hồ lô rượu, chút rượu còn chưa kịp nuốt chậm rãi chảy ra từ khoé miệng, cảnh tượng thật đẹp...
Hồi lâu sau, Phí Bán Thanh thả hồ lô rượu ra, cười nói: "Diệp công tử, xem như vừa nãy ta chưa nói gì, hãy để ta nói lại!"
Nói rồi, bà ấy đột nhiên bước tới gần Diệp Quân, tay phải nắm lấy tay hắn, ánh mắt nóng rực: "Làm đệ tử của ta, ta sẽ làm chủ hôn cho ngươi với Tiểu Ca, ai dám ngăn cản, chính tay ta sẽ bóp nát bi của kẻ đó!"
Diệp Quân: "..."
...
Chương 17: Tháp gia không đáng tin!
Lúc này Diệp Quân và Phí Bán Thanh đứng rất gần nhau, hắn đã có thể ngửi thấy rõ mùi thơm của đối phương!
Diệp Quân vội lùi ra sau hai bước!
Thấy vậy, trong mắt Phí Bán Thanh ánh lên tia kinh ngạc, sau đó thì kinh ngạc trở thành tán thưởng.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tiền bối, ta có thể trở thành đệ tử của người, nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ, được không ạ?"
Phí Bán Thanh lập tức cười nói: "Người mình cả, đừng khách sáo vậy, cứ nói đi!"
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, tốc độ trở mặt của người này nhanh đến khó tin!
Hắn để lộ mình là một kiếm tu vì hai mục đích, một là đến thư viện Quan Huyên!
Tu hành giống như leo thang vậy, càng leo lên cao càng khó, thế nên hắn cần một bệ phóng lớn hơn, cũng chính là thư viện Quan Huyên!
Đây là thế lực siêu cấp lớn nhất Nam Châu!
Ở đó, hắn có thể học được nhiều hơn, cũng có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn!
Dù sao thì bây giờ thế giới của Tháp gia vẫn chưa mở được, hắn không thể nào thường xuyên vào tu luyện. Hơn nữa, Tháp gia đã bị thương, cần linh tinh tốt hơn, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ thư viện Quan Huyên mới có!
Nói cho cùng, ngoài một thanh kiếm Hành Đạo thì bây giờ hắn chẳng có gì cả, quả thật rất nghèo!
Còn một nguyên nhân nữa là gia tộc họ Diệp!
Hắn biết chuyện ở dãy núi Nam Sơn là một tai hoạ ngầm!
Mấy người bọn họ cùng đi vào, cuối cùng chỉ có ba người sống ra ngoài, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chuyện này bất thường. Thế nên, hắn nghĩ nhà họ Nam và nhà họ Trịnh chắc sẽ không bỏ qua!
Tư Thanh có nhà họ Tư chống lưng, an toàn!
Nạp Lan Ca có Phí Bán Thanh làm chỗ dựa, an toàn!
Còn mình?
Tháp gia?
Tháp gia không đáng tin, không an toàn!
Tiểu Tháp: "..."
Thế nên hắn phải tìm một chỗ dựa mới, tránh liên luỵ gia tộc họ Diệp.
Phí Bán Thanh rất thích hợp!
Đương nhiên, bây giờ hắn không có lựa chọn nào tốt hơn nên chỉ có thể cược một ván!
Lúc này, Phí Bán Thanh chợt cười: "Nói đi chứ! Đừng khách sáo!"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Lúc trước ta từng tới dãy núi Nam Sơn, đã xảy ra tranh chấp với Nam Thanh Việt của nhà họ Nam và Trịnh Lâm của nhà họ Trịnh".
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm hắn: "Hai đứa nó chết rồi!"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: "Là ta giết!"
Thẳng thắn!
Người phụ nữ trước mặt chắc chắn là một người thông minh, đứng trước người thông minh thì không cần phải đấu trí, trừ phi ngươi là kẻ mạnh hơn!
Vì ngươi không nói thật thì người ta cũng sẽ đoán được!
Quả nhiên, nghe lời Diệp Quân nói xong, khoé miệng Phí Bán Thanh khẽ cong lên: "Ngươi cũng thành thật phết!"
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, không nói gì.
Phí Bán Thanh nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân đột nhiên xoè bàn tay, chỉ tay về một phía, kiếm bay vút lên trời, rạch nát tầng mây!
Kiếm thế!
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: "Tuy ta đang ở cảnh giới Chân Pháp nhưng muốn giết một vị cảnh giới Thần Anh cũng không khó khăn gì! Cho dù là cường giả cảnh giới Thông U - trên cảnh giới Thần Anh, cũng không phải là không có cơ hội giết!"
Nói rồi, hắn chần chừ một lúc, lại nói tiếp: "Giết Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm, ta chỉ dùng một kiếm!"
Hắn biết, muốn đối phương giúp hắn thì hắn phải thể hiện được giá trị của mình.
Nếu không, sao người ta phải giúp mình?
Thêm vào đó, người phụ nữ này lại còn là một người vô cùng thực tế!
Phí Bán Thanh khẽ nhếch môi: "Điều ngươi thật sự lo lắng là bọn họ sẽ đến gây rắc rối cho ngươi, liên luỵ đến gia tộc họ Diệp, đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.
Phí Bán Thanh bình tĩnh đảm bảo: "Ta sẽ bảo vệ gia tộc họ Diệp!"
Diệp Quân thầm thở phào: "Đa tạ!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn hỏi: "Ta không cần biết sao ngươi lại trở thành kiếm tu, nhưng nếu đã nhận ta làm sư phụ thì không được hai lòng, được không?"
Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên rồi!"
Nói rồi, hắn do dự một lát, mới nói tiếp: "Nhà họ Nam với nhà họ Trịnh..."
Phí Bán Thanh cười nói: "Trước đây ngươi không có chỗ dựa vững vàng, chắc chắn bọn chúng sẽ gây khó dễ cho ngươi, nhưng bây giờ thì ngươi có rồi!"
Nói rồi, bà ấy tự chỉ tay vào chính mình: "Đó chính là ta! Có ta che chở, nếu chúng dám ra tay với ngươi, ta sẽ đào mộ tổ tiên chúng nó!"
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phí Bán Thanh thản nhiên nói: "Ta đi dãy núi Nam Sơn xem xét thử, ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau ta sẽ đưa ngươi với Tiểu Ca đến thư viện Quan Huyên!"
Nói xong bà ấy quay người, biến mất nơi cuối chân trời!
Diệp Quân nhìn đường chân trời với vẻ mặt nặng nề.
Phí Bán Thanh này mạnh thật!
Sâu không lường được!
Một lát sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, sau đó lấy ra hai chiếc nhẫn không gian, nhìn chúng nó, khoé miệng hắn khẽ cong lên!
Từ sơn động kia, hắn không chỉ thu hoạch được một nhánh địa mạch mà còn thu được một vạn hai nghìn kim tinh, sau khi đưa cho tộc trưởng năm nghìn, hắn còn lại bảy nghìn. Ngoài ra, hắn còn có ba vạn hai nghìn tử tinh!
Đây thật sự là một khoản kếch xù!
Điều quan trọng nhất là hắn còn một viên nội đan của yêu thú cấp Đế và hai viên nội đan của yêu thú cấp Thiên!
Phải nói là phất sau một đêm!
Cảnh giới Vạn Pháp!
Diệp Quân ngồi xếp bằng sau đó bắt đầu đốt tử tinh trước mặt, tử tinh cháy khiến vô số linh khí tinh thuần bắt đầu chảy vào cơ thể hắn!
Tu luyện!
Vì Diệp phủ không có linh mạch nên hắn muốn tu luyện thì phải dựa vào linh tinh.
Có tử tinh, hắn muốn đạt được cảnh giới Vạn Pháp không hề khó.
Thời gian chậm rãi trôi đi, sau khi tiêu hao hết hơn hai nghìn tử tinh, khí tức của hắn bỗng có sự thay đổi về chất.
Ầm!
Trong cơ thể Diệp Quân chợt bộc phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ. Tiếp theo sau, hắn xoè bàn tay ra, một luồng kình khí bỗng phóng ra, sau đó hoá thành một thanh khí kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Cảnh giới Vạn Pháp!
Lấy khí hoá thành hình!
Thấy cảnh này, Diệp Quân mỉm cười.
Cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Vạn Pháp rồi!
Sau khi đột phá cảnh giới Vạn Pháp, thực lực của hắn sẽ có sự biến đổi về chất, vì có thể lấy khí hoá thành hình, chưa kể những thứ khác, bây giờ hắn đã có thể biến khí thành kiếm, giết kẻ địch khi đứng cách xa trăm trượng!
Đây là điều mà cường giả cảnh giới Chân Pháp không thể nào làm được!
Không những thế, sau khi đạt được cảnh giới Vạn Pháp, thuật ngự kiếm của hắn cũng sẽ tiến bộ rất nhiều.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là bây giờ hắn không có cách nào để tu luyện tầng thứ hai, vì tầng thứ hai vẫn chưa được phá giải phong ấn, theo lời của Tháp gia thì thời cơ vẫn chưa đến!
Bất lực!
Diệp Quân đang định rời đi thì ngay lúc này, tầng mây phía chân trời đột nhiên bị vạch ra, tiếp sau đó là một ông lão bay đến.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Diệp Quân thầm kinh hãi, vội vàng hoá tan thanh khí kiếm kia đi!
Chẳng mấy chốc sau, ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Ông lão mặc một bộ trường bào đen, tay cầm một cây quải trượng đen nhánh, trước ngực còn thêu một chữ nhỏ thiếp vàng: Nam!
Nhà họ Nam!
Mà khí tức từ người ông lão này vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng phải ở cảnh giới Thông U!
Đến rồi!
Sắc mặt Diệp Quân u ám, hắn không ngờ nhà họ Nam lại tìm tới cửa nhanh như thế!
Ông lão nhìn Diệp Quân chằm chằm: "Ngươi chính là Diệp Quân!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Tiền bối là?"
Ông lão mặt không chút biểu cảm nào đáp: "Nhà họ Nam!"
Nhà họ Nam!
Chương 18: Đóng cửa!
Diệp Quân nhìn ông lão rồi hỏi: "Tiền bối có gì chỉ dạy sao ạ?"
Ông lão nhìn Diệp Quân, ánh mắt sắc bén như đao: "Hôm đó năm người các ngươi xuống sơn động, vì sao Thanh Việt với Trịnh Lâm chết thảm, mà ba người các ngươi lại còn sống?"
Diệp Quân lập tức trả lời: "Hôm đó sau khi xuống sơn động, hai người họ kết bạn đồng hành, còn ta và Nạp Lan cô nương..."
"Láo xược!"
Ông lão đột nhiên tức giận quát: "Tư Thanh kia đã nói ra tất cả sự tình, ngươi vẫn còn định lừa dối lão phu!"
Diệp Quân nhìn ông lão một cái, ta tin ông mới lạ đấy!
Nếu Tư Thanh đã nói sự thật ra thì ông sẽ không tới hỏi ta với ý thù địch thế này rồi!
Rõ ràng lão già này muốn hỏi riêng mình, sau đó lừa mình để mình đứng ra làm chứng vạch tội Nạp Lan Ca và Tư Thanh.
Hắn đoán như vậy là vì nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như thế!
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Tiền bối, câu nào của vãn bối cũng là thật, không hề gian dối!"
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Lão phu biết ngươi sợ nhà họ Tư và nhà họ Nạp Lan, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, lão phu sẽ bảo vệ ngươi và gia tộc họ Diệp bình an vô sự".
Diệp Quân nói chắc như đinh đóng cột: "Vãn bối nói câu nào cũng là thật!"
Ông lão hơi nheo mắt, tay phải dần dần siết chặt, một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra khoá chặt người Diệp Quân.
Diệp Quân im lặng.
Phí Bán Thanh, người ở đâu rồi?
Tới giúp ta một tay đi chứ?
Ông lão đột nhiên quay người nhìn gia tộc họ Diệp bên dưới: "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu không cả gia tộc họ Diệp sẽ biến mất khỏi thế giới này".
Diệp Quân vẫn không lên tiếng.
Hắn biết chắc chắn ba người bọn họ sẽ bị nghi ngờ sau cái chết của Nam Thanh Việt và Trịnh Lâm.
Ông có thể nghi ngờ, nhưng ta không thể thừa nhận!
Thấy Diệp Quân không nói gì, ông lão híp đôi mắt lại: "Ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Nói rồi ông ta đột nhiên xông về phía trước, sau đó tung một đấm vào ngực Diệp Quân.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Nhưng Diệp Quân còn nhanh hơn ông ta!
Phụt!
Chỉ thấy kiếm quang loé sáng, sau đó một thanh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực ông ta!
Ông lão đứng sững tại chỗ, vẻ mặt ngập tràn khó tin nhìn Diệp Quân: "Ngươi... kiếm tu!"
Sắc mặt Diệp Quân bình thản.
Ông có thể nghi ngờ ta nhưng ông không được ra tay đánh ta!
Ông đánh ta thì ta sẽ chém chết ông!
Ông lão còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng quét một đường kiếm!
Vù!
Đường kiếm cắt ngang yết hầu của ông ta, sau đó đầu ông ta lập tức lăn xuống đất.
Máu tươi phun trào!
Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão, sau đó nhìn thấy trong tay phải của ông ta đang nắm một tấm truyền âm phù.
Diệp Quân thầm thở phào!
May mà không phí lời với lão này, nếu không truyền âm phù này mà được truyền đi thì phiền to!
Đây là tầm quan trọng của nhát kiếm bồi thứ hai!
Diệp Quân lấy luôn nhẫn không gian trên tay ông lão, trong đó chỉ có hơn hai trăm tử linh tinh.
Hắn lắc đầu!
Lão này nghèo thật!
Sau khi cất tử linh tinh đi, hắn huỷ luôn nhẫn không gian, sau đó tìm một chỗ khuất chôn thi thể của ông lão đi.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Quân quay người xuống núi.
...
Tại gia tộc họ Diệp.
Đột nhiên xung quanh gia tộc họ Diệp lại xuất hiện mấy chục luồng khí tức cường mạnh!
Cả gia tộc họ Diệp tràn ngập kinh hãi!
Lúc này, cửa Diệp phủ đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào!
Sau lưng ông ta còn có hơn hai mươi cường giả, yếu nhất cũng ở cảnh giới Chân Pháp!
Đám người Diệp Tiêu vội vã đi ra.
Lúc này, người đàn ông trung niên nhìn lướt bốn phía: "Diệp Quân ở đâu!”
Diệp Tiêu nghe hỏi thì cả kinh, vội hỏi: "Các hạ là..."
Người đàn ông trung niên không nói lời nào, bước tới trước một bước, sau đó tung một chưởng về phía Diệp Tiêu.
Sắc mặt Diệp Tiêu tái đi, vội giơ hai tay lên cản.
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, cả người Diệp Tiêu bay thẳng ra ngoài, sau đó đâm mạnh vào tường, vừa rơi xuống đất đã phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Tiêu nhìn người đàn ông trung niên, run run nói: "Thông U..."
Ánh mắt người đàn ông trung niên lạnh như băng, đang định nói gì thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, quay phắt người lại phía sau. Ông ta vừa quay lại, một thanh kiếm đã phi tới, nhanh như một tia chớp!
Đồng tử ông ta co lại, vội di chuyển sang bên, nhưng vẫn muộn.
Phựt!
Cánh tay phải của người đàn ông trung niên bị chặt phăng!
Sau đó, cả người ông ta lăn trên đất. Ông ta vừa định đứng lên thì Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, sau đó hai tay cầm kiếm mạnh mẽ đâm xuống yết hầu ông ta!
Phụt!
Hai mắt người đàn ông trung niên trợn tròn, máu tươi phun ra ào ạt từ miệng.
Diệp Quân đột nhiên gầm lên: "Đóng cửa!"
Đóng cửa!
Vừa dứt lời, cửa lớn Diệp phủ bỗng đóng chặt. Gần như là cùng lúc đó, Diệp Quân lao thẳng về đám cao thủ kia!
Cùng xông lên với Diệp Quân còn có một người nữa.
Diệp Khải!
Nhìn hai người xông lên, những cao thủ khác của gia tộc họ Diệp cũng vội vã lên theo!
Bây giờ bọn họ không cần biết đám người này là ai, giết rồi tính sau!
Nhìn thấy đám người Diệp Quân xông tới, đám cường giả cảnh giới Chân Pháp đều ngơ ra!
Sao gia tộc họ Diệp này dám!
Không để chúng nghĩ nhiều, đám người Diệp Quân đã xông tới trước mặt chúng rồi.
Nhấc tay, kiếm vung!
Phụt!
Kẻ cầm đầu đám cường giả cảnh giới Chân Pháp vẫn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay khỏi cổ.
Ngay sau đó, Diệp Quân lại xông về đám cường giả còn lại.
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong cả gia tộc họ Diệp.
Bây giờ Diệp Quân là cảnh giới Vạn Pháp, vốn cảnh giới đã hơn đám người cảnh giới Chân Pháp rồi, lại thêm việc hắn không giấu giếm thực lực, thế nên lúc hắn xông vào đám người, chẳng mấy chốc đã khiến mấy cái đầu lìa khỏi cổ.
Chưa đầy mười lăm phút sau, một mình Diệp Quân đã giết được mười mấy cường giả cảnh giới Chân Pháp. Diệp Khải kia cũng giết được bảy cường giả cảnh giới Chân Pháp. Hai tên cường giả cảnh giới Chân Pháp còn lại bị những người khác trong gia tộc họ Diệp vây giết.
Chiến trường đẫm máu!
Sau khi Diệp Quân dừng lại thì chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Tiêu, ông nhìn hắn nói: "Bọn họ là người nhà họ Nam!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tiêu và mọi người trong gia tộc họ Diệp đều trắng bệch!
Nhà họ Nam!
Nhà họ Nam trong ba đại thế gia của Nam Châu!
Lần này rước hoạ lớn rồi!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Tộc trưởng trị thương trước đã, chuyện còn lại giao cho ta!"
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: "Đi! Đến thư viện Quan Huyên! Còn nữa, lập tức giải tán gia tộc họ Diệp!"
Diệp Quân lắc đầu: "Cách này không ổn!"
Diệp Tiêu tức giận quát: "Ngươi và Diệp Khải còn sống thì gia tộc họ Diệp mới còn hi vọng!"
Diệp Quân đang định nói gì thì một bóng người đột nhiên từ trên trời bay xuống!
Người đó chính là Phí Bán Thanh!
Phí Bán Thanh liếc nhìn những thi thể trên sân, đôi mày thanh tú nhíu lại, bà ấy nhìn Diệp Quân hỏi: "Ngươi định khai chiến với nhà họ Nam sao?"
Rất bất mãn!
Tuy bà ấy không sợ nhà họ Nam, nhưng ngươi giết người thế này đồng nghĩa với việc kết thù với nhà họ Nam!
Diệp Quân đứng dậy đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, hắn nhìn bà ấy: "Bây giờ ta đã là cảnh giới Vạn Pháp rồi!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Cho ta thêm một tháng nữa thì ta sẽ đột phá cảnh giới Thông U! Chỉ một tháng thôi! Hơn nữa ta là kiếm tu, ta vô địch trong những người cùng cảnh giới, đấu với người hơn hai cảnh giới không có chút áp lực nào, hơn ba cảnh giới ta cũng có thể chiến được!"
Nói rồi hắn nhìn thẳng Phí Bán Thanh: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần của thư viện, ta vô địch, những người khác sao cũng được!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân chăm chú, nhìn một lúc lâu sau, bà ấy giơ ngón tay cái lên: "Được, ngươi là nhất!"
Nói rồi bà ấy nhìn quanh những thi thể trên sân, rồi lại nhìn Diệp Quân: "Đám người này là do ta giết, hiểu chưa?"
Mọi người: "..."
Chương 19: Ta giết hết rồi!
"Hiểu!"
Diệp Quân vội gật đầu, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm!
Gia tộc họ Diệp bây giờ không thể nào chống lại nổi nhà họ Nam.
Vừa nãy hắn ra tay cũng vì không còn cách nào khác, vì vào giây phút đối phương ra tay đánh người, hắn đã biết chuyện này không thể hoà hoãn được nữa rồi!
Cầu xin tha mạng với cầu hoà đều chỉ đổi lại sự áp bức và lăng nhục, hơn nữa đều phí công vô ích!
Vì thế hắn dứt khoát chọn giết người!
Hậu quả?
Đương nhiên hắn đã từng nghĩ đến!
Kết quả xấu nhất chính là trở mặt khai chiến hoàn toàn với nhà họ Nam, nhưng kết quả tốt nhất cũng là vậy!
Vì nhà họ Nam đã đến tìm hắn, một điều rõ ràng rằng dù hai kẻ đó có phải do Diệp Quân hắn giết hay không thì đối phương cũng đều không tha cho hắn và gia tộc họ Diệp!
Lúc này, hắn chỉ có thể mượn sức mạnh của thư viện Quan Huyên!
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân một cái, khoé miệng hơi nhếch lên: "Nhóc con, ngươi khiến ta thấy rất bất ngờ đấy!"
Diệp Quân không đáp lời.
Đối với người phụ nữ này, hắn cũng phải đề phòng.
Hắn đã từng chứng kiến tốc độ trở mặt của người phụ nữ này rồi.
Đối phương là một người thực tế, nếu đã là người thực tế thì chỉ có thể nói chuyện lợi ích với họ mà thôi!
Mình có thể làm gì được cho họ!
Chỉ có vậy mới có thể chung sống vui vẻ với đối phương.
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Khải đứng bên cạnh. Thấy Phí Bán Thanh nhìn mình, Diệp Khải khẽ hành lễ.
Phí Bán Thanh đánh giá Diệp Khải một lượt rồi hỏi: "Ngươi cũng khá, muốn vào thư viện Quan Huyên không?"
Diệp Khải do dự một lát rồi trả lời: "Ý tốt của tiền bối, vãn bối rất cảm kích!"
Phí Bán Thanh cũng không ép buộc, lập tức nói: "Nếu ngươi đã có cơ duyên khác thì ta cũng không cưỡng cầu!"
Nói rồi bà ấy nhìn Diệp Quân: "Mai về thư viện. Đương nhiên ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp mặt Đại trưởng lão nhà họ Nam!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Nói rồi hắn nhìn Diệp Khải: "Diệp Khải đệ, chăm sóc tốt cho tộc trưởng nhé!"
Diệp Khải gật nhẹ đầu: "Diệp Quân ca đi đi! Ở đây giao cho đệ!"
Phí Bán Thanh nắm lấy vai Diệp Quân, chớp mắt hai người đã biến mất!
Diệp Khải nhìn đường chân trời phía xa, thì thầm nói: "Huynh ấy là kiếm tu..."
Lúc này một giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu y: "Người này đã gặp được kỳ duyên!"
Diệp Khải gật đầu, không nói thêm gì. Đối với y thì Diệp Quân mạnh cũng là một chuyện tốt.
Con đường võ đạo đúng là phải tranh, nhưng chẳng ai nói con đường võ đạo không được có huynh đệ!
Thêm vài huynh đệ cùng mình tranh giành, không phải tốt hơn sao?
Lúc này, Diệp Tiêu đột nhiên gọi: "Tiểu Khải!"
Nghe gọi, Diệp Khải vội đi tới: "Tộc trưởng!"
Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải, cười khổ: "Ngươi cũng đã giấu thực lực sao?"
Diệp Khải khẽ gật đầu.
Diệp Tiêu do dự một lúc rồi nói: "Một gia tộc, đoàn kết là quan trọng nhất!"
Diệp Khải cười mỉm: "Tộc trưởng, ta hiểu ý ngài! Diệp Quân ca mạnh hơn ta, ta thua tâm phục khẩu phục. Nếu ta mạnh hơn huynh ấy, ta tin rằng huynh ấy cũng sẽ tâm phục khẩu phục!"
Nghe vậy, Diệp Tiêu bỗng nở nụ cười.
Diệp Khải nói: "Tộc trưởng, ta đưa ngài đi trị thương trước nhé!"
Nói rồi y dìu Diệp Tiêu vào điện.
...
Một lúc sau, Diệp Quân theo Phí Bán Thanh tới dãy núi Nam Sơn.
Lúc này, cường giả ở dãy núi Nam Sơn vẫn rất đông, hơn nữa không chỉ có cường giả của Nam Châu, còn có của Bắc Châu và Trung Châu nữa.
Yêu thú cấp Đế!
Điều này đủ để khiến các thế lực hùng mạnh của cả ba châu xem trọng!
Sau khi tới đỉnh một ngọn núi, Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân đi về một chỗ phía xa!
Diệp Quân đi theo sau Phí Bán Thanh, hắn nhìn bà ấy. Hôm nay Phí Bán Thanh mặc một bộ váy màu xanh lục, làn váy được thêu những bông mai nhạt màu, vừa quyến rũ vừa trong trẻo, vòng eo thanh mảnh trong chiếc đai ngọc trắng thuần, đẹp không sao tả xiết.
Phải nói rằng Phí Bán Thanh cũng rất đẹp!
Nhưng điều khiến hắn tò mò hơn là tuổi của đối phương!
Đương nhiên, hắn không ngu đến mức đi hỏi bà ấy!
Thế chẳng phải là chán sống sao?
Lúc này, Phí Bán Thanh đột nhiên quay người nhìn Diệp Quân: "Đẹp không?"
Diệp Quân hơi ngây người, sau đó gật đầu: "Đẹp!"
Phí Bán Thanh chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Phí đạo sư, sao người lại nhìn ta như vậy? Ta chỉ nhìn vậy thôi, không có chút ý xấu nào".
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân một cái: "Đột nhiên ta phát hiện, nhóc con nhà ngươi rất có sức hút đối với phụ nữ. Nếu người đến thư viện Quan Huyên, để lộ ngươi là một kiếm tu, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của vô số thiếu nữ!"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Ta là người đã có vị hôn thê rồi!"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thường!"
Diệp Quân trầm lặng.
Hắn không biết phải nói gì về chủ đề này!
Phí Bán Thanh cũng không nói gì thêm, dẫn Diệp Quân đến một vách núi. Lúc này, đám người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Phí Bán Thanh.
Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân đi thẳng tới trước mặt một ông lão mặc trường bào màu xám. Thấy Phí Bán Thanh, ông lão mặc trường bào xám cười nhẹ: "Phí đạo sư!"
Phí Bán Thanh nói thẳng: "Nam Khô, những người nhà họ Nam ông phái đến gia tộc họ Diệp đã bị ta giết hết rồi!"
Đám người ở đó sững sờ!
Cơ mặt của Nam Khô cũng cứng đờ.
Chương 20: Ra ngoài xông pha, phải có người chống lưng!
Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm Nam Khô: "Cách đây không lâu ta đã thu nhận thằng nhóc này làm đệ tử, bây giờ hắn là học sinh của thư viện Quan Huyên rồi, nhà họ Nam không được gây rắc rối cho hắn nữa, nếu không ta xem như là nhà họ Nam các ông đang tuyên chiến với ta!"
Nam Khô vội cười xoà: "Phí đạo sư, hiểu lầm thôi! Nếu như biết cậu ấy là học sinh của cô từ trước, thì bọn ta nào dám làm phiền cậu ấy! Hiểu lầm thôi mà!"
Phí Bán Thanh liếc nhìn Nam Khô một cái: "Nếu gia tộc họ Diệp chết một người thì nhà họ Nam sẽ chết hai người!"
Nói rồi bà ấy đưa Diệp Quân quay người rời đi!
Phía sau, Nam Khô vẫn luôn giữ nụ cười nịnh.
Không hề tức giận chút nào!
Diệp Quân quay đầu nhìn Nam Khô, lão ta vẫn đang cười, không hề tỏ ý bất mãn hay thù địch.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống!
Mẹ kiếp!
Sợ nhất là loại người nhẫn nhục được đến mức này!
Loại người này, bên ngoài thì cười hỉ hả, nhưng âm mưu quỷ kế thì khiến người ta đau đầu nhất.
Lúc này Phí Bán Thanh chợt lên tiếng: "Đừng nhìn nữa!"
Diệp Quân thôi không nhìn nữa, hắn nói: "Đạo sư, lão già này không phải người tốt!"
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Thế ngươi thì tốt?"
Diệp Quân cười, không đáp lời.
Phí Bán Thanh bình thản nói: "Nếu vừa rồi ông ta dám tỏ ra chút bất mãn nào, ta dám giết ông ta luôn tại đó!"
Diệp Quân hơi do dự rồi nói: "Không phải người ta nói thực lực của ba đại thế gia có thể so sánh với thư viện Quan Huyên sao?"
Phí Bán Thanh trả lời: "Ở Nam Châu, đúng là không thể xem thường thực lực của ba đại thế gia, nhưng thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chỉ là một phân viện nho nhỏ ở hạ giới thôi, bên trên bọn ta có lãnh đạo, còn bọn họ thì sao? Bọn họ có cái lông, mà lông cũng không có nữa!"
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phí Bán Thanh nói tiếp: "Sống ở thế đạo này, đơn thương độc mã không có ích gì đâu, ra ngoài xông pha, phải có chỗ dựa!"
Diệp Quân gật đầu: "Hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh dẫn Diệp Quân tới trước mặt một người đàn ông trung niên, sau lưng ông ta còn có một chàng trai áo trắng.
Thấy Phí Bán Thanh, người đàn ông trung niên chợt mỉm cười: "Phí đạo sư, hai mươi năm rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ!"
Nghe vậy, Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh một cái, tuổi không còn trẻ nữa!
Phí Bán Thanh thản nhiên đáp: "Tả đạo sư, qua nhiều năm rồi mà sao thực lực của ngươi không tiến triển tí nào vậy?"
Tả đạo sư cười ha ha, sau đó nhìn Diệp Quân: "Đây là học trò của cô à?"
Phí Bán Thanh gật đầu.
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân cười nói: "Dáng vẻ hiên ngang, trầm ổn bình tĩnh, nhân tài!"
Nói rồi ông ta đột nhiên quay người: "Để hắn với học trò của ta cọ xát một lần nhé?"
Nghe vậy, chàng trai áo trắng bỗng nhìn Diệp Quân: "Mong các hạ chỉ giáo!"
Diệp Quân đang định lên tiếng, Phí đạo sư đã bình thản đáp: "Thôi khỏi! Hắn không giỏi đánh nhau, đứa giỏi đánh nhau ở thành Hoang Cổ rồi, không đến đây!"
Nói rồi, bà ấy nhìn chàng trai áo trắng kia một cái, sau đó dẫn Diệp Quân rời đi!
Tả đạo sư nhìn Diệp Quân đã rời đi xa hỏi: "Thấy người này thế nào?"
Chàng trai áo trắng lắc đầu: "Người này rất trầm ổn bình tĩnh, ngoài điều này ra thì học trò không nhìn ra được gì nữa!"
Tả đạo sư cười hỏi: "Có biết vì sao ta muốn con cọ xát với hắn không?"
Chàng trai áo trắng khẽ cúi đầu hành lễ: "Mong sư phụ chỉ dạy!"
Tả đạo sư bình thản nói: "Vị Phí đạo sư này xưa nay luôn thích tranh mạnh háo thắng, nhưng lần này cô ta lại ngăn cản thiếu niên kia. Mà trước khi cô ta ngăn cản, thiếu niên kia không hề để lộ nét sợ hãi, cũng có nghĩa là hắn không sợ con! Nhưng vị Phí đạo sư này lại ngăn cản!"
Ông ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Chỉ có một cách giải thích là cô ta không muốn thiếu niên này để lộ thực lực trước mặt ta và con!"
Chàng trai áo trắng nhíu mày.
Tả đạo sư nhẹ giọng nói: "Cuộc tỷ võ mười năm một lần sắp đến rồi, nếu tương lai gặp kẻ này, con nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được khinh thường!"
Chàng trai áo trắng khẽ hành lễ: "Học trò đã hiểu ạ!"
...
Ở nơi xa, trên đường đi, Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Có phải đạo sư không muốn ta để lộ thực lực?"
Phí Bán Thanh gật đầu: "Thanh niên áo trắng kia tên là Hàn Phổ, là một thiên tài siêu cấp của thư viện Quan Huyên ở Bắc Châu, chắc bây giờ y đang ở cảnh giới Thông U!"
Nghe vậy, Diệp Quân sững người!
Trẻ vậy mà đã ở cảnh giới Thông U rồi sao?
Phí Bán Thanh liếc nhìn Diệp Quân: "Nhưng y vẫn chưa phải là thiên tài đỉnh nhất thư viện Quan Huyên Bắc Châu!"
Diệp Quân rơi vào trầm mặc.
Phí Bán Thanh đột nhiên dừng lại, bà ấy nhìn thẳng Diệp Quân: "Ngươi đã từng nói, ngươi vô địch, người khác sao cũng được!"
Diệp Quân nghiêm túc đáp: "Ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười nói: "Ta chỉ cần thái độ tự tin này thôi!"
Diệp Quân gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng âm thầm tự nhắc, nhất định phải nỗ lực hơn!
Núi cao còn có núi cao hơn!
Tuy mình là một kiếm tu, nhưng kiếm tu không có nghĩa là vô địch!
Chỉ có không ngừng nỗ lực, không ngừng nâng cấp bản thân thì tương lai mới có thể tự tin đối mặt với bất kỳ ai!
Phí Bán Thanh lại nói: "Mai đến thư viện, sau khi đến đó, chắc chắn ngươi sẽ gặp không ít rắc rối đâu!"
Diệp Quân hỏi: "Tiểu Ca?"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, phải thừa nhận bà ấy thấy khá kinh ngạc!
Thời gian ở cùng Diệp Quân không nhiều, nhưng dù là thủ đoạn hay là trí tuệ, thằng nhóc này cũng đều khiến bà ấy thấy rất bất ngờ!
Đúng là một người thông minh!
Phí Bán Thanh thôi không suy nghĩ nữa, khẽ gật đầu: "Tiểu Ca là thể chất Thánh Linh, thể chất này có tương lai rộng mở, cộng với tài năng vượt trội, hơn nữa dung mạo lại là tuyệt đỉnh ở thư viện, thế nên có không biết bao nhiêu kẻ theo đuổi. Thêm vào đó, đám người này không chỉ có tài năng hơn người mà thân thế lai lịch lại càng vô cùng mạnh mẽ..."
Diệp Quân đột nhiên nói: "Lai lịch của ta cũng mạnh lắm!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, hắn cười: "Chỗ dựa của ta chính là người đấy, có người che chở, ta không sợ bất kỳ ai!"
Phí Bán Thanh cười ha ha: "Bớt nịnh hót đi, đạo sư ta đây không háo món này, ha ha..."
Nụ cười vô cùng xán lạn!