Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1231: Đúng là kẻ điên

Ra ngoài đánh một trận!

Nhìn thấy người đàn ông áo xanh đi ra từ bên trong kiếm quang, Tần Quan lắc đầu cười khẽ, bà ấy thấy hơi bất ngờ, vì bà ấy cho rằng An Nam Tịnh muốn đích thân đánh một trận với thần linh kia, không ngờ An Nam Tịnh lại gọi người.

Gọi cả cha chồng mình tới.

Hơn nữa người đến còn là bản thể.

Sau khi xuất hiện, người đàn ông áo xanh nhìn về phía An Nam Tịnh, cười nói: “Đi theo ta nhé?”

An Nam Tịnh ngẩng đầu nhìn thần linh trong hư không phía xa: “Chiến đấu với kẻ đó một trận đi”.

Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía thần linh, lúc này, thần linh cũng đang nhìn ông ấy.

Thần linh kia đang định lên tiếng thì người đàn ông áo xanh chợt vung tay áo, kiếm trong tay ông ấy bay lên cao, thần linh kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị thanh kiếm này đâm vào giữa chân mày.

Vô số người xung quanh hoá đá.

Bị giết trong nháy mắt?

Trần Du trợn to mắt như chuông đồng, đầu óc trống rỗng.

Đây là thần linh đó!

Thần linh lại bị giết trong nháy mắt như thế ư?

Lúc này đám cao thủ ở sau lưng Tần Quan cũng tỏ vẻ khó tin, lúc thần linh xuất hiện, chỉ với một hơi thở đã khiến họ không dám có chút suy nghĩ phản kháng nào. Mà người đàn ông áo xanh này lại có thể giết chết đối phương trong nháy mắt chỉ bằng một chiêu kiếm.

Đáng sợ!

Những cao thủ của Tuế Nguyệt trường hà gần như đều chưa từng gặp người đàn ông áo xanh, vì thế hoàn toàn không biết thực lực của ông ấy.

Lúc này hư ảnh thần linh trên bầu trời cũng tỏ vẻ ngơ ngác.

Ông ta bị giết chết trong nháy mắt?

Dù chỉ là một hư ảnh nhưng cũng không có khả năng bị giết chết dễ dàng như thế được.

Lúc này ông ta hơi sửng sốt.

Hư ảnh thần linh nhìn xuống người đàn ông bên dưới, đang định cất lời thì thanh kiếm trong cơ thể ông ta chợt rung động dữ dội, ông ta lập tức bị tiêu diệt.

Bên dưới, người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay, thanh kiếm kia bay về lại trong tay ông ấy.

Người đàn ông xoay người nhìn về phía An Nam Tịnh, cười hỏi: “Có đi không?”

Nhưng An Nam Tịnh lại lắc đầu.

Người đàn ông khó hiểu: “Vì sao?”

An Nam Tịnh nhìn ông ấy, sau đó nói: “Không muốn đi lung tung với huynh”.

Người đàn ông cười khổ.

An Nam Tịnh nói: “Những vị thần kia…”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sau đó nói: “Bọn họ sẽ xử lý… Thật sự không đi cùng ta à?”

An Nam Tịnh cau mày: “Nói không đi là không đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”

Người đàn ông lắc đầu cười khẽ: “Vậy muội bảo trọng”.

Dứt lời, ông ấy xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Sau khi người đàn ông áo xanh biến mất, Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Vì sao tiền bối không đi theo ông ấy?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Nữ nhân của hắn nhiều quá rồi, ta còn đi theo làm cái gì?”

Tần Quan thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ, thì ra là vì nguyên nhân này.

Trần Du ở phía xa đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Sau khi thấy thần linh kia bị chém chết, ông ta cũng biết mình đã đánh giá thấp thế lực đứng sau Diệp Quân, đây là một thế lực vô cùng lớn mạnh.

Ông ta quyết đoán chọn chạy trốn!

Ông ta muốn về thông báo với nhà họ Trần, nếu không nhà họ Trần sẽ gặp hoạ lớn.

Mà lúc này, mấy cao thủ của thư viện Quan Huyên ở xung quanh lập tức xông lên…

Chẳng mấy chốc, nhóm người Trần Du đã bị đánh vỡ thân thể, Tần Quan cũng không giết bọn họ mà chỉ nhốt bọn họ lại.

Sau khi nhốt đám người Trần Du lại, Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc đi tới thời đại cũ rồi”.



Trong động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vẫn còn đang vất vả tu luyện trên dãy núi rộng lớn, trong nửa tháng qua, mỗi ngày hắn đều giao thủ với sức mạnh phong ấn kia.

Dù thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào phá huỷ phong ấn Thần Nhất để lại.

Vì thực lực của hắn càng mạnh thì sức mạnh phong ấn này cũng sẽ càng mạnh.

Hôm nay, Diệp Quân dừng lại, sau đó thu hồi ý kiếm trong tay, xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, hắn đi tới Võ Tông.

Trong điện.

Huyền Âm tỏ vẻ khó tin: “Ngươi muốn đi ra ngoài ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Phong ấn là chết, người là sống, vì thế hắn muốn ra ngoài chém giết với người khác.

Huyền Âm trầm giọng hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân lại gật đầu.

Huyền Âm nhắc nhở: “Cao thủ của bốn gia tộc hậu duệ thần linh đều ở bên ngoài, một khi ngươi đi ra chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, ngươi cần phải hiểu rõ việc này”.

Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.

Huyền Âm vốn còn muốn khuyên nhủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Quân, bà ta biết mình không thể khuyên được.

Huyền Âm gật đầu: “Đi theo ta!”

Dứt lời, bà ta dẫn Diệp Quân đi tới trước trận pháp dịch chuyển kia.

Huyền Âm xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn không suy nghĩ lại chứ?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó bước lên trên trận pháp dịch chuyển, hắn lấy Tổ Nguyên ra, sau khi hấp thu Tổ Nguyên, trận pháp dịch chuyển lập tức hoạt động.

Diệp Quân nhìn về phía Huyền Âm: “Huyền Tông chủ, hẹn gặp lại sau”.

Dứt lời, hắn đã biến mất.

Huyền Âm đứng tại chỗ lắc đầu: “Đúng là một kẻ điên”.
Chương 1232: Cùng nhau kêu gọi!

Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vừa đi ra từ trận pháp dịch chuyển đã bị vô số cao thủ bao vây.

Mạt Thiên Đô và Tần Nguyên, còn có Triệu Thiên Kích là những người dẫn đầu.

Mà cao thủ của bốn gia tộc cũng đã bao vây kín xung quanh.

Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nghi ngờ, ông ta không ngờ Diệp Quân lại chủ động ra ngoài.

Hai người Tần Nguyên cũng tỏ vẻ nghi hoặc!

Dường như chuyện này không được bình thường cho lắm.

Trên trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó, hắn đột nhiên bước một bước về phía trước, một thanh kiếm bay ra ngoài từ trong tay hắn.

Vụt!

Cách chỗ hắn mười mấy trượng có một cao thủ còn chưa kịp phản ứng đã bị chém rơi đầu!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Mà lúc này, Diệp Quân lại bước về phía trước một bước nữa, lại có một thanh phi kiếm bay ra, cách đó trăm trượng có một cái đầu đầm đìa máu tươi rơi xuống.

Thấy thế, Mạt Thiên Đô dẫn đầu thầm thấy hoảng hốt, ông ta vội vàng xông lên đánh một quyền về phía Diệp Quân, Diệp Quân thẳng tay đâm ra một kiếm.

Chỉ là một chiêu kiếm đơn giản!

Ầm!

Mạt Thiên Đô lập tức bị chiêu kiếm này của Diệp Quân đánh bay, vào khoảnh khắc lão ta bay đi, xung quanh lại có mấy cái đầu lần lượt rơi xuống.

Mỗi bước giết một loạt!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác của hắn lúc này là: Dễ chịu.

Vì lúc hắn xuất kiếm không có sức mạnh phong ấn kia trấn áp, việc này cũng giống như người huấn luyện mang vật nặng được cởi vật nặng đi, cảm giác đó thật sự là dễ chịu chưa từng có.

Mà lúc này, kiếm của hắn cũng trở nên mạnh hơn bao giờ hết!

Mũi kiếm sắc bén không ai có thể ngăn cản.

Mạt Thiên Đô bị Diệp Quân chém lui bằng một kiếm kia tỏ vẻ vô cùng khó tin, Diệp Quân chỉ mới là cảnh giới Đế Quân đã có sức chiến đấu đáng sợ đến mức này.

Chuyện này quá bất bình thường!

Vào lúc lão ta đang ngạc nhiên, Diệp Quân đã liên tục giết thêm mười mấy người, đều tiêu diệt bằng một kiếm, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Tần Nguyên chợt cất lời: “Cùng xông lên đi”.

Cùng xông lên!

Ông ta vừa ra lệnh, tất cả cao thủ đang có mặt lập tức đồng loạt ra tay.

Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn. Sau đó, cơ thể hắn chợt trở nên hư ảo, trong nháy mắt, vô số ý kiếm chợt bay ra từ thời không trước mặt hắn, sau đó hội tụ thành một thanh kiếm!

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Ầm!

Chiêu kiếm của Diệp Quân chém ra, một sức mạnh đáng sợ dâng trào xung quanh, vô số cao thủ đang có mặt đều bị đánh bay, một vài cao thủ đứng gần còn chết ngay tại chỗ.

Sau khi vung ra chiêu kiếm này, Diệp Quân cũng không dừng lại mà tiếp tục xông lên, biến thành một tia kiếm quang tàn sát.

Xoẹt!

Mấy cái đầu lập tức rơi xuống ở xung quanh.

Một kiếm giết chết trong nháy mắt!

Lúc này, Diệp Quân đã hoàn toàn giết đến mức phát điên.

Sau khi không có sức mạnh phong ấn trói buộc, hiện tại hắn xuất kiếm thật sự không ai có thể đỡ được. Trong thoáng chốc, cao thủ của bốn gia tộc bất ngờ không kịp đề phòng bị Diệp Quân giết chết rất nhiều.

Quá bất ngờ!

Bọn họ không ngờ thiếu niên kiếm tu bị nhà họ Vương đuổi giết đến động thiên Thần Nhất trước đây lại có thực lực đáng sợ đến thế.

Mà lúc này, Mạt Thiên Đô kia cũng lấy lại tinh thần, lão ta quay đầu nhìn Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích: “Cùng ra tay”.

Nơi này có ba người họ là mạnh nhất, chỉ có ba người họ mới có thể ngăn cản được Diệp Quân.

Lúc này, đương nhiên Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích sẽ không tính toán cái gì, lập tức xông về phía Diệp Quân cùng với Mạt Thiên Đô.

Ba cao thủ Tổ Cảnh!

Diệp Quân ở phía xa đột nhiên dừng lại, hắn xoay người cắm ý kiếm trong tay phải vào vỏ, sau đó, hắn liên tục chém ý kiếm ra.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Vào khoảnh khắc kiếm chém xuống, một sức mạnh cường đại thoáng chốc khiến mấy người nhóm Mạt Thiên Đô chấn động đến mức liên tục lùi lại, mà bản thân Diệp Quân cũng lui đến nghìn trượng. Nhưng vừa dừng lại, hắn đã xông lên một lần nữa.

Kiếm nâng lên rơi xuống, có đầu người không ngừng bị chém đứt.

Thẳng tay tàn sát!

Ngoài cao thủ Tổ Cảnh hoàn toàn không có ai đỡ được chiêu kiếm của Diệp Quân.

Thấy Diệp Quân giết người hàng loạt, sắc mặt ba người nhóm Mạt Thiên Đô lập tức trở nên vô cùng khó coi, sau đó, bọn họ tấn công về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không đối đầu trực diện với ba người Mạt Thiên Đô, mục tiêu của hắn là cao thủ của bốn gia tộc. Ba người nhóm Mạt Thiên Đô cũng bó tay trước chuyện này, vì tốc độ của Diệp Quân nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Cứ thế, chưa đến nửa khắc, Diệp Quân đã liên tục giết hàng trăm người.

Lúc này, ý định giết người dâng trào trong Diệp Quân, trên người hắn có sát khí mơ hồ tản ra.

Khoảng thời gian qua hắn luôn nghẹn một cơn tức trong lòng, đi đến đâu cũng bị đuổi giết đến đó, có thể nói là chuyện này thật sự rất bực bội.

Lần này hắn quyết định ra ngoài không chỉ để rèn luyện, mà còn muốn giải quyết cho xong với bốn gia tộc.

Không phải các người muốn giết ta à?

Đây, ta chủ động ra ngoài cho các người giết đây!

Nhìn thấy Diệp Quân càng giết càng mạnh, ba người nhóm Mạt Thiên Đô đều đứng ngồi không yên.

Vì bọn họ phát hiện Diệp Quân thật sự càng giết càng mạnh, sát ý và lệ khí trên người cũng ngày càng nồng đậm.

Lúc này, khí thế của một mình Diệp Quân đã áp chế tất cả mọi người xung quanh.

Mạt Thiên Đô trầm giọng nói: “Kêu gọi tiên tổ”.

Kêu gọi tiên tổ!

Nghe thấy lời của Mạt Thiên Đô, Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích nhìn nhau, không nói gì.

Đây là lá bài tẩy của gia tộc bọn họ, dùng một lần sẽ ít đi một lần.

Mạt Thiên Đô gằn giọng: “Kêu gọi tiên tổ”.

Tần Nguyên bình tĩnh nói: “Mạt huynh, mọi người cùng nhau kêu gọi”.

Mạt Thiên Đô cau mày: “Hắn ta xứng để ba gia tộc chúng ta cùng kêu gọi tiên tổ ư?”

Tần Nguyên lạnh lùng nói: “Vậy Mạt huynh gọi đi”.

Sắc mặt Mạt Thiên Đô hơi khó coi: “Đến bây giờ mà các người còn muốn tính toán chuyện này à?”

Tần Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu Mạt huynh không tính toán thì huynh gọi đi”.

Sắc mặt Mạt Thiên Đô vô cùng u ám, lão ta nhìn Diệp Quân phía xa. Thấy Diệp Quân càng giết càng điên cuồng, lão ta hít sâu một hơi sau đó nói: “Cùng nhau kêu gọi”.

Cùng nhau kêu gọi!

Lão ta vừa dứt lời, ba người đồng thời lấy một lệnh bài ra, sau đó điều động lệnh bài. Chẳng mấy chốc, ba thần quang bay lên cao, lao thẳng vào chỗ sâu trong bầu trời.

Trong ba thần quang nhanh chóng có hư ảnh dần ngưng tụ.

Thần linh!

Hơn nữa còn là ba vị thần linh.
Chương 1233: Ba vị thần linh

Ba vị thần linh!

Diệp Quân ở phía xa dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trên bầu trời xa xôi có ba thần linh đang nhìn xuống hắn.

Hai nam một nữ.

Bọn họ đều mặc thần bào, trên người tản ra hơi thở đáng sợ như muốn huỷ diệt đất trời, tinh hà xung quanh cũng bị khí thế này làm chấn động đến mức sôi trào phập phồng như nước sôi.

Mà đây còn không phải là bản thể!

Sau khi ba vị thần linh xuất hiện, cao thủ của ba gia tộc lớn xung quanh đều vội vàng quỳ xuống, nét mặt rất cung kính.

Sự kính trọng và sợ hãi với thần linh tiên tổ ăn sâu vào xương tuỷ họ.

Vì mọi thứ mà bọn họ có bây giờ đều đến từ thần linh tiên tổ.

Ba vị thần linh trên bầu trời vẫn đang nhìn xuống Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo, dường như mọi thứ đều chỉ là kiến trong mắt bọn họ.

Vị thần linh bên trái đột nhiên chỉ xuống bên dưới, sau động tác này có một tia thần quang lao xuống từ trên trời, thần quang này lao xuống xé rách mọi thứ, thoáng chốc đã di chuyển tới đỉnh đầu của Diệp Quân.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm bay lên cao.

Oanh!

Ý kiếm lập tức bị đánh nứt ra.

Vị thần linh kia chợt đè tay phải xuống, thần quang bộc phát ra ánh sáng vạn trượng.

Ầm!

Ý kiếm bị đánh bay!

Nhưng vẫn không vỡ tan.

Thần quang bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hờ hững chém ra một kiếm.

Oanh!

Diệp Quân thoáng chốc lùi lại chục nghìn trượng, mà thần quang kia thì vẫn chưa tan biến, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân cầm kiếm trong tay phải, dốc hết sức lực đánh trả.

Ầm!

Thần quang kia lập tức nổ tung.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhóm Mạt Thiên Đô đang có mặt lập tức tỏ vẻ khó tin, không ngờ Diệp Quân này lại có thể giao thủ với thần linh?

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thần linh vừa ra tay trên bầu trời, thần linh này mặc một bộ thần bào rộng lớn, trước ngực của thần bào có một đoá hoa sen màu đen, hoa sen trông rất sống động như có thật.

Giọng nói của Mộc Nguyên chợt vang lên trong đầu Diệp Quân: “Mạt Ách thần linh, một trong những học trò của Thượng Thần năm đó, cẩn thận đoá hoa sen màu đen trước ngực ông ta, đó là Kiếp Liên được luyện hoá từ vô số thiên kiếp Ách Nạn, uy lực cực kỳ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi đi về phía Mạt Ách thần linh kia, tư thế của hắn rất ung dung, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.

Trong mắt hắn không hề có vẻ kính nể, cũng không có chút sợ hãi nào.

Mạt Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, cất giọng nói không chứa đựng chút cảm xúc nào: “Con kiến”.

Dứt lời, ông ta trở tay đè một phát, một thần quang màu đen chợt bay xuống từ trong lòng bàn tay của ông ta.

Vụt!

Thần quang lao xuống, toàn bộ tinh hà vũ trụ đều trở nên hư ảo.

Dù chỉ là một phân thân, nhưng vũ trụ tinh hà này vẫn không thể chịu đựng được sức mạnh của ông ta.

Diệp Quân ở bên dưới chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn xem thần quang như một sức mạnh phong ấn.

So sánh hai thứ với nhau thì cái nào mạnh hơn?

Rõ ràng chính là phong ấn của Thần Nhất, nhưng có điểm khác biệt, phong ấn Thần Nhất chủ yếu là trấn áp, có rất ít sát ý. Còn thần quang trước mắt thì không phải muốn trấn áp, mà là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Diệp Quân không sử dụng kiếm kỹ, hắn tiến lên một bước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm bay lên cao từ trong lòng bàn tay hắn.

Ầm!

Thanh kiếm đâm lên trên thần quang kia, nhưng sau đó ý kiếm lại bắt đầu nứt ra, hơn nữa cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của thần quang, nó vẫn lao thẳng từ trên xuống.

Đúng lúc này, Diệp Quân lại chém ra một kiếm nữa.

Một kiếm không thể ngăn cản thì chém thêm một kiếm.

Chiêu kiếm thứ hai bay lên cao, chém thẳng lên trên thần quang kia, sức mạnh cường đại thoáng chốc chém vỡ thần quang kia.

Thần quang vỡ tan, bắn tung toé trên không trung như pháo hoa, rực rỡ chói mắt.

Thấy cảnh này, Mạt Ách kia híp mắt lại, sát khí trong mắt như hoá thành thực thể, ông ta không ngờ phàm nhân như kiến này lại có thể phá vỡ thần quang của ông ta hai lần liên tiếp.

Dù ông ta chỉ là một phân thân, nhưng một phàm nhân nhỏ bé vẫn chưa đủ tư cách khinh thường.

Mạt Ách đột nhiên xông lên, đánh một quyền xuống Diệp Quân bên dưới.

Mà hai vị thần linh khác vẫn còn chưa ra tay.

Thật ra bọn họ đang cảm thấy không vừa lòng, giết một phàm nhân yếu đuối mà lại gọi cả ba người cùng xuất hiện.

Ba vị thần linh đối phó với một phàm nhân như con kiến?

Bọn họ cảm thấy đó là một chuyện rất mất giá.

Mạt Ách thần linh kia xông lên, lao tới trước mặt Diệp Quân như một viên đạn đại bác. Sau đó ông ta đánh ra một quyền, trên quyền mang có vô số thần quang màu đen xuất hiện.

Sức mạnh chèn ép mà Mạt Ách bộc phát ra khiến Diệp Quân nhất thời như chết chìm, dường như sắp ngạt thở đến nơi. Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt, vì sau đó Diệp Quân đã lập tức xuất kiếm.

Kiếm quang loé lên.

Ầm!

Diệp Quân bị cú đấm của Mạt Ác làm lùi lại cả nghìn trượng, thời không xung quanh sụp đổ trở thành một màu đen kịt.

Diệp Quân vừa mới dừng lại, Mạt Ách kia đã biến thành một tia thần quang màu đen lao tới trước mặt hắn một lần nữa.

Diệp Quân lại xuất kiếm.

Oanh!

Diệp Quân tiếp tục lùi lại…
Chương 1234: Cùng ra tay cũng được!

Cứ thế, Diệp Quân bị Mạt Ách đánh đến mức liên tục lùi về sau.

Nhìn từ bên ngoài sẽ nghĩ Diệp Quân đã hoàn toàn bị áp đảo, nhưng hai vị thần linh trên bầu trời lại nhíu mày, vì bọn họ phát hiện chiến đấu đến tận bây giờ, kiếm ý của Diệp Quân vẫn chưa từng bị đánh vỡ lần nào.

Hai vị thần linh nhìn nhau, đều có hơi kinh ngạc.

Kiếm ý của Diệp Quân ngưng tụ đến mức khiến bọn họ hơi bất ngờ.

Kiếm ý có thể ngưng tụ đến mức khó mà phá huỷ như thế là vì người luyện kiếm có ý chí mạnh mẽ, niềm tin kiếm đạo kiên định, vì thế mới có thể kiên cố không phá vỡ được.

Mà dù ở thời đại của bọn họ, kiếm ý thế này cũng vô cùng hiếm thấy.

Nhưng bây giờ một kiếm tu trẻ tuổi lại có kiếm ý như thế, điều này thật sự khiến bọn họ hơi kinh ngạc.

Nữ thần linh kia chợt cất lời: “Người này không đơn giản đâu”.

Nam thần linh gật đầu, ông ta nhìn người đời sau của mình bên dưới, sau đó nói: “Đời sau của ta chắc chắn sẽ không tuỳ tiện sử dụng lá bài tẩy mà ta để lại cho chúng, nhưng bây giờ chúng lại dùng, không những thế mà ba nhà còn cùng nhau sử dụng...”

Nữ thần linh bình tĩnh nói: “Muốn biết nguyên nhân chẳng phải quá đơn giản sao?”

Dứt lời, bà ta nhìn xuống tộc nhân của mình bên dưới bằng ánh mắt chuyên chú, chỉ trong nháy mắt vô số tin tức đã xuất hiện trong đầu bà ta.

Sau mấy giây, sắc mặt nữ thần linh và nam thần linh đều thay đổi, hai người nhìn nhau, đồng thời thốt lên: “Truyền thừa của sư phụ!”

Lúc này hai người đều cực kỳ khiếp sợ, vì bọn họ không ngờ thiếu niên kiếm tu này lại nhận được truyền thừa của sư phụ Thần Nhất.

Phải biết rằng năm đó vì tranh đoạt truyền thừa của sư phụ, bọn họ đã đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán! Cũng vì lý do đó mà Thần Điện năm đó chia năm xẻ bảy, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai có được truyền thừa này cả.

Bọn họ không ngờ bây giờ thiếu niên kiếm tu này lại nhận được truyền thừa của sư phụ Thần Nhất.

Nữ thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Có lẽ mọi thứ của sư phụ đều đang ở trong tay hắn ta”.

Nghe thấy thế ánh mắt của nam thần linh chợt trở nên nóng bỏng.

Mọi thứ của sư phụ Thần Nhất!

Ông ta động lòng!

Nữ thần linh chợt cười khẽ: “Không ngờ lại có một thu hoạch lớn như thế”.

Nam thần linh gật đầu: “Đúng vậy”.

Lúc này, cảm giác không vui trước đó của hai người lập tức biến mất, truyền thừa của sư phụ Thần Nhất thật sự là một bất ngờ lớn.

Diệp Quân ở phía xa đã hoàn toàn bị áp đảo, nhưng hắn vẫn rất cứng đầu, mà nắm đấm của Mạt Ách thần linh vẫn không thể đánh vỡ kiếm ý của hắn. Ngược lại kiếm ý của Diệp Quân lại trở nên ngày càng mạnh hơn dưới nắm đấm của ông ta, không chỉ có kiếm ý mà sức chiến đấu của Diệp Quân cũng thế.

Thấy cảnh này nữ thần linh kia chợt nhíu mày: “Hắn ta đang lợi dụng sức mạnh của Mạt Ách để rèn luyện kiếm ý của mình”.

Nam thần linh nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Có ra tay không?”

Nữ thần linh lắc đầu: “Mạt Ách này rất kiêu ngạo, bây giờ nếu hai chúng ta ra tay chắc chắn sẽ khiến ông ta không vui. Tuy sức chiến đấu của kiếm tu kia ngày càng mạnh hơn. Nhưng hắn ta muốn thắng Mạt Ách rõ ràng là một chuyện hoang đường”.

Nam thần linh gật đầu, tiếp tục theo dõi trận chiến.

Oanh!

Lúc này phía xa chợt vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó Diệp Quân lại liên tục lùi về sau.

Hắn vừa dừng lại thì Mạt Ách thần linh kia đã xông tới đánh mạnh một quyền về phía hắn.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lúc Mạt Ách đã đến ngay trước mặt thì hắn đột nhiên đâm kiếm ra.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Kiếm chém ra, hàng vạn hàng nghìn thanh ý kiếm bay đi từ trước mặt Diệp Quân, sau đó hội tụ thành một thanh.

Ầm!

Một vùng thần quang vỡ tan thành, Diệp Quân và Mạt Ách thần linh cùng lúc lùi lại.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều tỏ vẻ khó tin, bọn họ không ngờ Diệp Quân lại có thể chém lui một vị thần linh chỉ bằng một kiếm, dù vị thần linh này chỉ là một phân thân nhưng đó cũng là thần linh đấy!

Sao có thể chứ?

Sau khi dừng lại, Mạt Ách nhìn xuống cơ thể của mình, lúc này thân thể của ông ta đã trở nên mờ ảo hơn rất nhiều.

Mạt Ách híp mắt lại, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, trong lòng hơi khiếp sợ, vì ông ta không ngờ phàm nhân tựa như con kiến trong mắt mình lại có kiếm ý cô đọng như thế, dù là ông ta cũng không thể đánh vỡ được nó.

Sau nỗi khiếp sợ, cơn tức giận ập đến!

Một kẻ tầm thường lại dám khinh nhờn thần linh?

Mạt Ách chậm rãi siết chặt hai tay, hoa sen màu đen trước ngực ông ta chợt tản ra những lưu quang màu đen. Sau đó một hơi thở vô cùng đáng sợ lan ra trong đất trời, sắc mặt cao thủ của bốn gia tộc bên dưới đều thay đổi dữ dội, bọn họ đồng loạt lùi lại, cách xa nơi này.

Diệp Quân ở phía xa vung ý kiếm trong tay, hắn nhìn về phía Mạt Ách thần linh, trong mắt không có chút sợ hãi nào mà còn tràn đầy hưng phấn.

Trận chiến này còn kích thích hơn sức mạnh phong ấn của Thần Nhất rất nhiều.

Hiện tại hắn có cảm giác máu huyết trong cơ thể mình bắt đầu sôi trào, nhưng hắn cũng không sử dụng chút sức mạnh huyết mạch nào.

Đúng lúc này, Mạt Ách thần linh kia đột nhiên biến mất, trong nháy mắt một đoá hoa sen màu đen đáng sợ loé lên, bay thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Trong tích tắc tinh hà vũ trụ trong toàn bộ đất trời đều bắt đầu tan vỡ!

Mà gần như cùng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, vào khoảnh khắc hắn biến mất, một huyết mạch chợt bao trùm lấy thiên địa.

Ba sức mạnh huyết mạch xuất hiện!

Vụt!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chiêu kiếm của Diệp Quân đánh tan hoa sen màu đen đáng sợ kia, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa chân mày của Mạt Ách.

Diệp Quân dùng kiếm kéo Mạt Ách kia đi xa khoảng chục nghìn trượng mới dừng lại.

Thiên địa yên tĩnh như đã chết.

Mạt Ách nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân lại chém ra một kiếm.

Xoẹt!

Mạt Ách thần linh cứ thế bị đánh tan!

Diệp Quân xoay người nhìn hai thần linh trên bầu trời kia: “Người tiếp theo”.

Nói xong, hắn thoáng im lặng, sau đó mới nói tiếp: “Cùng ra tay cũng được”.

Mọi người: “…”
Chương 1235: Không biết xấu hổ

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Cùng ra tay?

Ngông cuồng?

Nếu là trước đây chắc chắn mọi người sẽ cho rằng Diệp Quân ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Nhưng lúc này…

Mạt Ách kia vừa bị chém chết đấy!

Lúc Diệp Quân đánh tan Mạt Ách kia, đầu óc tất cả mọi người của bốn gia tộc đều trở nên trống rỗng, bọn họ cho rằng đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng chuyện này lại diễn ra ngay trước mặt bọn họ.

Giết chết thần linh!

Dù đây chỉ là một phân thân nhưng đó vẫn là thần linh đấy!

Lúc này, tín ngưỡng của cao thủ bốn gia tộc đều đang dần sụp đổ.

Hai vị thần linh trên bầu trời đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân, thật sự thì lúc này bọn họ cũng rất kinh ngạc, vì bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Quân này còn có ba sức mạnh huyết mạch. Đương nhiên nếu Mạt Ách không khinh địch mà sử dụng thần thông cảm nhận ngay từ đầu, thì ông ta đã có thể cảm nhận được huyết mạch đặc biệt của Diệp Quân rồi.

Đương nhiên đó cũng là vì Diệp Quân biết che giấu, giấu đến thời khắc mấu chốt mới để lộ ra…

Nữ thần linh đột nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ông lên hay là ta đây?”

Người đàn ông không nói gì mà tiến lên một bước, sau bước chân này, một vòng xoáy ánh sáng màu đen chợt xuất hiện dưới chân ông ta.

Ở phía xa, giọng nói của Mộc Nguyên lại vang trên trong đầu Diệp Quân một lần nữa: “Triệu Võ”.

Diệp Quân cười khẽ: “Cái tên cũng giống con người đấy chứ”.

Mộc Nguyên nói: “Ở thời đại Thần Nhất, bọn họ vốn chỉ là người bình thường, sau đó vì đi theo Thượng Thần học được chút bản lĩnh nên dần vứt bỏ nhân tính, vì thế tự xưng là thần. Hầy, đều là một đám người quên mất ý nguyện ban đầu”.

Quên mất ý nguyện ban đầu!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mặt lại, bây giờ hắn vẫn còn nhớ một câu cô cô váy trắng từng nói với hắn: Ý nguyện ban đầu không thay đổi thì sẽ có thể vô địch.

Ý nguyện ban đầu.

Nghe thì đơn giản, nhưng Diệp Quân biết thật ra nó rất khó. Hắn vẫn khá tán thành lời A Nan nói trước đây, khi một người trải qua nhiều chuyện rồi chắc chắn sẽ dần lạnh nhạt với một vài thứ.

Tính cách và suy nghĩ đều sẽ thay đổi, dù sao con người cũng luôn trưởng thành, vì thế muốn giữ được ý nguyện ban đầu là một chuyện cực kỳ khó khắn.

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu cười khẽ, không nghĩ tới vấn đề này nữa. Chúng ta có thể suy nghĩ đến tương lai nhưng không thể nghĩ quá nhiều, sống tốt ở hiện tại mới là quan trọng nhất.

Sau khi dọn sạch mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Võ thần linh phía xa. Triệu Võ đột nhiên biến mất khỏi vị trí vừa đứng, sau đó một sức mạnh cắn nuốt chợt xuất hiện và lao nhanh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân híp mắt mở lòng bàn tay, vô số kiếm ý bay ra từ trong cơ thể hắn, những kiếm ý này biến thành những tia kiếm quang ngăn chặn vòng xoáy màu đen kia.

Đối đầu trực diện!

Hai người lập tức giằng co không ngừng.

Vì vòng xoáy màu đen kia không thể cắn nuốt hết kiếm ý của Diệp Quân, nhưng kiếm ý của Diệp Quân cũng không thể chém vỡ được nó.

Vào lúc Diệp Quân muốn sử dụng sức mạnh huyết mạch thì tình huống bất ngờ chợt diễn ra, một người phụ nữ xuất hiện sau lưng hắn mà không hề báo trước, đánh một quyền về phía gáy của Diệp Quân.

Người ra tay chính là nữ thần linh kia!

Đánh lén!

Mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Diệp Quân không quan tâm đến người phía sau mà tiếp tục sử dụng kiếm ý vô địch chống lại vòng xoáy màu đen.

Lúc này, Diệp An chợt xuất hiện ở sau lưng Diệp Quân, sau đó đâm ra một thương.

Oanh!

Nữ thần linh lập tức bị đánh lui.

Diệp An cầm trường thương lạnh lùng nhìn nữ thần linh, vô cùng khinh thường: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh híp mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Diệp An nhắc lại: “Không biết xấu hổ!”

Nữ thần linh chỉ về phía Diệp An, sát khí trong mắt bà ta như hoá thành thực thể: “Ta sẽ cho ngươi biết nói chuyện không suy nghĩ sẽ phải trả giá thật đắc”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Diệp An.

Diệp An không sử dụng thương mà lại cất nó đi, sau đó cũng đánh một quyền về phía người phụ nữ.

So đấu võ đạo!

Hai nắm đấm đọ sức với nhau, mỗi cú đấm đều chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời, nhưng Diệp An lại không thua kém nữ thần linh này chút nào, rõ ràng là ngang tài ngang sức.

Trong động thiên Thần Nhất không chỉ có Diệp Quân tiến bộ mà cả Diệp An cũng thế.

Thật ra hai tỷ muội họ cũng cạnh tranh với nhau, không ai muốn yếu hơn ai, đương nhiên không phải là cạnh tranh tiêu cực.

Lúc Diệp An giữ chân nữ thần linh kia, kiếm ý xung quanh Diệp Quân chợt trở thành màu đỏ như máu.

Sức mạnh huyết mạch!

Khi điều động ba loại sức mạnh huyết mạch cùng một lúc, vô số kiếm ý lập tức đánh tan vòng xoáy màu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK