Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1301: Thích gì thì cứ lấy!

Thật ra Thần Dã cũng ngày càng tò mò với thế lực bí ẩn đứng sau Diệp Quân.

Ông ta muốn biết rốt cuộc thế lực bí ẩn sau lưng Diệp Quân mạnh đến mức nào, vì cả quá trình này, ông ta phát hiện Diệp công tử có rất nhiều lá bài tẩy, dù đến tận bây giờ, trực giác vẫn nói với ông ta là Diệp công tử vẫn còn lá bài tẩy.

Ông ta muốn xem rốt cuộc lá bài tẩy chân chính của Diệp Quân này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi thứ của Đạo Thị đều sẽ thuộc về ta…”

Dứt lời, hắn lập tức gọi Triệu Lão ra.

Diệp Quân nhìn về phía Triệu Lão, ông ta vội vàng cúi chào, nét mặt còn cung kính hơn cả trước đây.

Không thể không nói, lúc nào ông ta cảm thấy vô cùng rung động, vì ông ta không ngờ Diệp Quân lại giết chết Đạo Nhiên.

Thật kinh khủng!

Dù ông ta biết nguyên nhân rất lớn là nhờ vào thanh thần kiếm này, nhưng dù thế vẫn rất là đáng sợ, vì Diệp Quân hiện tại chỉ mới ở cảnh giới Thiên Quân mà thôi!

Lúc này ông ta rất vui mừng vì bản thân có một sự lựa chọn sáng suốt, nếu không e rằng kết cục của ông ta bây giờ cũng không được tốt lắm.

Triệu Lão thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Diệp thiếu, thu nhập hàng năm của Đạo Thị đều sẽ được đưa vào đạo kho, mà đạo kho này nằm trong nhẫn không gian của Đạo Nhiên…”

Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện, đây là nhẫn không gian hắn lấy được sau khi giết chết Đạo Nhiên.

Thấy nhẫn không gian, sắc mặt Cô Tô lão nhân nhất thời thay đổi: “Diệp công tử, rất nhiều thứ trong chiếc nhẫn này đều là của thế lực lớn…”

Lão ta còn chưa nói xong thì Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Cô Tô lão nhân thầm thấy căng thẳng, lập tức không dám nói nữa, lão ta biết thiết niên trước mắt đã muốn giết mình.

Thần Dã cũng nhíu mày, Cô Tô lão nhân này thật quá là không biết điều, ông ta vì niệm tình nên mới cầu xin Diệp Quân, mà bây giờ người này lại không biết trân trọng, vẫn còn nói nhảm ở đây là thế nào?

Thấy ánh mắt của Thần Dã, Cô Tô lão nhân thầm nhíu mày, nét mặt hơi phức tạp, lúc này lão ta mới hiểu ra một chuyện, đó là Diệp công tử trước mắt hoàn toàn không sợ những thế lực lớn kia. Nếu sợ hay kiêng dè gì, chắc chắn hắn đã không ngang nhiên đến tấn công Đạo Thị.

Nhưng điều khiến lão ta thấy nghi ngờ là ngoài nhà họ Thần, thì trên đời này còn thế lực nào mạnh hơn Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang sao?

Ở cách đó không xa, sau khi lấy nhẫn không gian ra, Diệp Quân cũng không lập tức mở nó mà quay đầu nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch ở bên cạnh. Hắn khẽ mỉm cười rồi đưa nhẫn cho họ, cười nói: “Các ngươi chọn trước đi, thích cái gì thì cứ lấy, còn lại thì ta giữ là được”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thần Dã lắc đầu cười khẽ, Diệp công tử này đúng là quá rộng rãi!

Lúc nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch đều nở nụ cười, đứa cháu này rất ngoan, rất có hiếu.

Nhị Nha nhận lấy nhẫn không gian rồi cùng xem với Tiểu Bạch, sau đó, hai người lấy một con dấu màu đỏ thẫm ra.

Thấy con dấu này, sắc mặt Triệu Lão và Cô Tô lão nhân đều thay đổi, Cô Tô lão nhân vừa định nói gì đó thì Thần Dã lại nhìn lão ta một cái. Nhìn thấy ánh mắt của Thần Dã, Cô Tô lão nhân vội vàng im lặng.

Triệu Lão thì chỉ cười khổ, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.

Diệp Quân nhìn thoáng qua con dấu màu đỏ kia, hắn biết thứ này có thể được Nhị Nha và Tiểu Bạch vừa ý chắc chắn là không tầm thường, hai người này rất kén chọn, thứ bình thường hai người còn không thèm nhìn.

Diệp Quân hơi tò mò hỏi Triệu Lão bên cạnh: “Đây là gì vậy?”

Triệu Lão trầm giọng nói: “Đây là thần vật ấn Ngân Hà do người của Đạo Thị trước đây làm ra, thứ này là bảo vật cảnh giới Thần Đạo, có thần tính của riêng mình, uy lực rất mạnh. Ở trong tay cao thủ cảnh giới Thần Đạo, nó sẽ phát huy ra thực lực càng đáng sợ hơn. Nhưng thứ này rất kiêu ngạo, hai Cung chủ nhiệm kỳ sau đều không được nó nhận làm chủ…”

Nghe thấy lời của Triệu Lão, sắc mặt Cô Tô lão nhân ở bên cạnh nhất thời hơi khó coi, đúng là như thế, trước đây khi lão ta tiếp nhận Đạo Thị cũng có nhận được ấn Ngân Hà này, nhưng ấn Ngân Hà lại không nhận lão ta làm chủ…

Cô Tô lão nhân trầm giọng nói: “Thần vật này khá có tình cảm, ngoài Cung chủ đời đầu, nó sẽ không nhận người khác làm chủ…”

Lão ta vừa nói hết câu, ấn Ngân Hà kia đột nhiên bộc phát ra một tia kim quang bay vào giữa chân mày Tiểu Bạch!

Nhận chủ!

Thấy cảnh này, nét mặt Cô Tô lão nhân trở nên cứng đờ.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn phát hiện không có thần vật nào mà Tiểu Bạch không thể thu phục cả!

Cô bé này dù cà lơ phất phơ nhưng thật sự rất có bản lĩnh.

Nhị Nha trả nhẫn không gian lại cho Diệp Quân, sau đó nói: “Chúng ta chỉ lấy thứ này thôi”.

Diệp Quân cười hỏi: “Có muốn lấy thêm mấy món nữa không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không cần, toàn là mấy thứ rác rưởi”.

Diệp Quân đen mặt.

Sắc mặt Cô Tô lão nhân bên cạnh cũng hơi khó coi, người này vừa nói gì? Bảo bối của Đạo Thị đều là rác rưởi?

Lúc này, Triệu Lão chợt nói: “Diệp công tử, còn nhà họ Kỳ”.

Diệp Quân nhìn về phía Triệu Lão, Triệu Lão trầm giọng nói: “Trong những thế lực tham gia vây giết Diệp công tử lần này còn có nhà họ Kỳ”.

Ông ta hận nhà họ Kỳ thấu xương.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta lập tức đi đến nhà họ Kỳ”.

Nghe thấy thế, Triệu Lão lập tức mừng rỡ: “Để ta dẫn đường”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch đi theo Triệu Lão.
Chương 1302: Ngu xuẩn!

Thần Dã nhìn về phía Cô Tô lão nhân, sau đó nói: “Đi đi!”

Cô Tô lão nhân khẽ thở dài: “Thần Dã, ta biết Diệp công tử này có lai lịch không đơn giản, nhưng ông nên biết sự đáng sợ của khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc… Trong chiếc nhẫn không gian hắn đang giữ có rất nhiều báu vật của hai thế lực này…”

Thần Dã gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi”.

Cô Tô lão nhân hơi tò mò: “Rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào vậy?”

Thần Dã lắc đầu: “Ta cũng không biết”.

Cô Tô lão nhân ngạc nhiên: “Ông không biết ư?”

Thần Dã gật đầu: “Ta cũng không hiểu rõ về lai lịch của hắn hơn ông là bao, nhưng có thể chắc chắn lai lịch của Diệp công tử này rất không đơn giản, nói cách khác chỉ với Linh Tổ và ác thú kia…”

Nói đến đây, ông ta chợt nhớ đến Tiểu Tháp.

Ngoài Linh Tổ và ác thú, Tiểu Tháp kia cũng rất kinh khủng!

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài, đây là chuyện kinh khủng đến mức nào?

Những người đi theo Diệp Quân và những thứ Diệp Quân mang bên người đều không có cái nào là đơn giản.

Cô Tô lão nhân không nói gì thêm, lão ta nhìn xung quanh bằng ánh mắt phức tạp, bắt đầu từ bây giờ, Đạo Thị này đã là của người khác rồi.

Dù hơi không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Cô Tô lão nhân xoay người chậm rãi rời đi, lúc này trông lão ta già đi rất nhiều.

Thần Dã nhìn theo bóng lưng của lão ta, khẽ thở dài rồi xoay người đi.



Nhà họ Kỳ.

Lúc này tất cả cao thủ của nhà họ Kỳ đều đã tập trung, toàn bộ nhà họ Kỳ như sắp gặp phải kẻ thù đáng sợ.

Vì bọn họ đã biết tin Đạo Nhiên của Đạo Thị bị Diệp Quân giết chết.

Khi biết Đạo Nhiên của Đạo Thị bị Diệp Quân chém chết, Kỳ Lăng cảm thấy nổi da gà. Ông ta không ngờ sau khi tấn công đến Đạo Thị, Diệp Quân lại thẳng thừng xử lý Đạo Nhiên.

Phải biết rằng Đạo Nhiên này là cao thủ cảnh giới Thần Đạo!

Hơn nữa Đạo Thị còn có nhiều cao thủ và đạo sát trận đáng sợ trong truyền thuyết!

Sau nỗi kinh ngạc thì chính là sợ hãi, sợ hãi sâu đậm.

Vì ông ta biết rõ thực lực của nhà họ Kỳ thua xa Đạo Thị, mà Diệp Quân có năng lực xử lý Đạo Thị thì chắc chắn sẽ có năng lực tiêu diệt nhà họ Kỳ!

Kỳ Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau ông ta chợt nói: “Kỳ Mạc”.

Kỳ Mạc với sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ chậm rãi bước ra từ trong đám người, mà lúc này, tất cả người nhà họ Kỳ trong điện đều đang chú ý đến ông ta.

Nếu không vì lúc trước Kỳ Mạc gây chuyện với Diệp Quân kia, thì hôm nay nhà họ Kỳ cũng không đến mức phải đối diện với mối nguy diệt tộc.

Đây thật sự là cặn bã của gia tộc!

Lúc này đương nhiên Kỳ Mạc cũng hơi sợ hãi, vì ông ta biết chắc chắn Diệp Quân và Triệu Lão chắc chắn sẽ trả thù, chưa nói đến Diệp Quân và Triệu Lão mà chắc chắn nhà họ Kỳ cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Thật sự thì lúc này ông ta đã thấy hối hận rồi.

Lúc đầu khi Diệp Quân mời ông ta cùng đối phó với Đạo Thị, ông ta chọn từ chối. Nếu không từ chối thì nhà họ Kỳ đã cùng Diệp công tử này xử lý Đạo Thị, khi đó chắc chắn nhà họ Kỳ sẽ nhận được rất nhiều lợi lộc, mà chắc chắn ông ta cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Tiếc là bây giờ…

Kỳ Mạc khẽ thở dài, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

Lúc này, Kỳ Lăng đột nhiên nói: “Mạc trưởng lão, ta muốn mượn một thứ của ông”.

Kỳ Mạc thầm thấy kinh hãi, đề phòng hỏi: “Cái gì?”

Kỳ Lăng nhìn chằm chằm Kỳ Mạc: “Đầu!”

Sắc mặt Kỳ Mạc thoáng chốc thay đổi…

Một khắc sau, Diệp Quân và Triệu Lão đi tới nhà họ Kỳ, vừa mới đến nơi, Diệp Quân đã phát hiện Kỳ Lăng dẫn theo một nhóm người nhà họ Kỳ đang đợi hắn.

Mà trong tay Kỳ Lăng còn có một cái đầu đầm đìa máu, cái đầu này chính là của Kỳ Mạc.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Triệu Lão nhìn đầu Kỳ Mạc với nét mặt u ám, thật sự thì ông ta cũng hơi bất ngờ, vì ông ta không ngờ nhà họ Kỳ lại giở trò như thế.

Kỳ Lăng nhìn thấy Diệp Quân thì lập tức cúi thấp người: “Diệp công tử”.

Lúc này, ông ta chỉ có thể làm thế mà thôi, mất mặt vẫn tốt hơn là mất mạng.

Diệp Quân cười nói: “Kỳ gia chủ, ông làm gì thế”.

Kỳ Lăng nghiêm túc nói: “Diệp công tử, bây giờ ta mới phát hiện Kỳ Mạc cấu kết với Đạo Nhiên dưới tình huống ta không biết, muốn làm hại Diệp công tử… Hầy, trong gia tộc xuất hiện người thế này thật đúng là bất hạnh!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Kỳ Lăng, không nói một lời.

Kỳ Lăng sa sầm mặt, ông ta biết không bỏ ra cái gì là không được, vì thế ông ta lấy ra một chiếc nhẫn không gian cung kính đưa tới trước mặt Diệp Quân: “Diệp công tử, đây là chút tấm lòng của nhà họ Kỳ chúng ta, xin cậu nhận cho”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua chiếc nhẫn không gian, bên trong có hai Tổ Mạch.

Triệu Lão nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tấm lòng?”

Kỳ Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ngu xuẩn, giết các người xong thì toàn bộ nhà họ Kỳ đều thuộc về ta còn gì, ra tay…”

Dứt lời, Thần Dã và Nhị Nha lập tức xông lên…
Chương 1303: Tự làm tự chịu

Thấy Nhị Nha và Thần Dã ra tay, vẻ mặt Kỳ Lăng nháy mắt biến đổi, ông ta gầm lên: “Hành động”.

Ông ta không ngờ tên trước mắt này lại trực tiếp ra tay.

Giọng nói vừa dứt, vô số cường giả nhà họ Kỳ xung quanh lao về phía Thần Dã và Nhị Nha, nhưng cường giả nhà họ Kỳ hoàn toàn không phải đối thủ của Thần Dã và Nhị Nha, nhất là Nhị Nha, cô bé vừa xông lên đã như hồng thủy bộc phát, nháy mắt đã nghiền nát cả máy chục cường giả nhà họ Kỳ, sau đó cô bé lao thẳng đến chỗ Kỳ Lăng.

Thấy Nhị Nha lao về phía mình, sắc mặt Kỳ Lăng thay đổi ngay lập tức, ông ta xòe bàn tay, một thanh trường đao xuất hiện, sau đó ông ta chém ra, một luồng đao mang vạn trượng phóng ra từ trường đao của ông ta.

Bùm!

Nhưng đao mang này ngay tức khắc đã bị một đấm của Nhị Nha phá vỡ, tiếp đó Kỳ Lăng bị đánh văng ra cả vạn trượng.

Ông ta vừa dừng lại, trường đao trong tay đã vỡ tan.

Nhìn thấy cảnh này, Kỳ Lăng vô cùng kinh hãi, nhưng đúng lúc này, Nhị Nha lại xông lên lần nữa, thời không trước mặt ông ta liên tục vỡ tan, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa nghiền ép khiến ông ta không thở nổi.

Trong lòng Kỳ Lăng kinh hãi, ông ta vội nói: “Tế trận!”

Vừa nói ông ta vừa liên tục lùi lại, không dám đỡ lại cú đấm của Nhị Nha, bởi vì cú đấm vừa rồi của cô bé không chỉ làm vỡ đao của ông ta mà còn làm vỡ cả ngũ tạng của ông ta, suýt nữa cơ thể đã nát bấy, thực sự quá đáng sợ.

Ầm!

Kỳ Lăng vừa dứt lời, hàng trăm luồng thần quang phóng lên từ nhà họ Kỳ, hợp thành một bức màn sáng che trời khổng lồ, những luồng khí đáng sợ không ngừng tuôn ra từ lớp màn sáng che trời ấy, cả thế giới đều trở nên hư ảo, cực kỳ hãi hùng.

Lúc này giọng của Triệu Lão nặng nề vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đây là Thiên Nguyên Trận bảo vệ đại trận của nhà họ Kỳ, do tổ tiên nhà họ Kỳ sáng tạo ra, uy lực cực mạnh…”

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cười toe toét, sau đó vung móng vuốt, Thiên Nguyên Trận rung lên, giây tiếp theo nó bộc phát ra một luồng sức mạnh kinh khủng ập về phía cường giả nhà họ Kỳ.

Nhìn thấy cảnh này, các cường giả của nhà họ Kỳ đều ngẩn người.

Cái quái gì vậy?

Sao trận pháp này lại đầu hàng kẻ thù?

Mẹ kiếp!

Triệu Lão nhìn cảnh trước mặt cũng sững người.

Trực tiếp dụ địch theo mình à?

Thật khó tin!

Ông ta nhìn Tiểu Bạch thật sâu, lúc này ông ta chợt phát hiện Tiểu Bạch đi theo Diệp Quân mới là đáng sợ nhất, trông nó có vẻ vô hại nhưng thực ra năng lực lại rất kinh khủng.

Mà lúc này Kỳ Lăng cũng đã hoàn toàn chết lặng.

Trận pháp này làm sao thế?

Chống lại người của mình hả?

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Mà lúc này, trận pháp lại khởi động một lần nữa, lại một luồng sức mạnh đáng sợ khác ập về phía cường giả nhà họ Kỳ.

Lập tức, một loạt cường giả của nhà họ Kỳ đã chết.

Lúc này, Nhị Nha cũng một lần nữa lao đến trước mặt Kỳ Lăng, ông ta kinh hoàng, vội lấy lệnh bài cổ ra bóp nát.

Bùm!

Một ánh sáng trắng phát ra từ lệnh bài, sau đó một luồng khí thế cổ xưa lan ra khắp đất trời.

Diệp Quân nhìn về phía bầu trời, ở nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta hơi nhắm mắt, chắp hai tay sau lưng, trên người tràn ngập khí thế đáng gờm.

Lúc này Thần Dã cũng đã tới bên cạnh Diệp Quân, thấp giọng bảo: “Đây hẳn là tổ tiên của nhà họ Kỳ, đã từng là cường giả cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính”.

Cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt cũng hơi nghiêm túc, người trước mắt này không phải bản thể mà chỉ là hư tượng, nhưng dù vậy vẫn toát ra khí tức hơn hẳn mọi người đang có mặt kể cả Thần Dã, chỉ trừ Nhị Nha.

Lúc này Thần Dã cũng nói: “Năm phần thần tính là một trở ngại của đạo, qua được trở ngại này, mỗi lần nâng cấp là một phần, lần nào cũng khó như lên trời, nhưng nếu tăng lên được thì thực lực cũng sẽ có sự thay đổi chấn động”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cảm nhận được rồi”.

Cường giả của nhà họ Kỳ nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì đều từ từ quỳ xuống.

Người đàn ông trung niên mở mắt ra, nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng ở Nhị Nha, cô bé đang liếm kẹo hồ lô, không nói gì.

Sau đó người đàn ông trung niên mới nhìn Diệp Quân, đương nhiên ông ta nhìn ra được nhân vật chính ở đây chính là thanh niên này.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Ba loại huyết mạch…”

Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn đã nhờ Tháp gia che giấu khí tức giúp, nhưng không ngờ người đàn ông trung niên này vẫn nhìn ra được.

Xem ra phải tăng sức mạnh cho Tháp gia thôi.

Người đàn ông trung niên xòe tay, một luồng khí thế khóa chặt Kỳ Lăng đang quỳ bên dưới, một lúc sau ông ta đã biết được toàn bộ mọi chuyện, ông ta nhìn người nhà họ Kỳ đang quỳ, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tự làm tự chịu”.

Nói xong ông ta từ từ biến mất.

Thấy thế, người nhà họ Kỳ đều sững sờ.
Chương 1304: Con trai trả

Thế này là có ý gì?

Kỳ Lăng vội nói: “Tổ tiên, xin hãy cứu nhà họ Kỳ!”

Người đàn ông trung niên không nói gì, chỉ liếc Diệp Quân rồi hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Kỳ Lăng đều trở nên tái mét.

Diệp Quân mặt không đổi sắc: “Giết”.

Theo lệnh của Diệp Quân, Thần Dã và Triệu Lão cùng với Nhị Nha đồng loạt xông lên.

Trong vòng chưa đầy một khắc, tất cả cường giả nhà họ Kỳ đều đã bị giết hết.

Diệp Quân cầm nhẫn không gian đưa tới trước mặt Nhị Nha, cười bảo: “Mọi người chọn trước đi”.

Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, sau đó lắc đầu.

Họ không ưng ý cái nào hết.

Diệp Quân mỉm cười, cất nhẫn không gian đi, tính cả nhẫn không gian của nhà họ Kỳ và nhẫn không gian của Đạo Thị, hiện giờ hắn đang rất giàu, trong hai chiếc nhẫn không gian có mười hai nguồn Tổ Mạch, trong đó Đạo Thị đã có tám nguồn, phải công nhận là Đạo Thị thật sự rất giàu.

Cộng thêm mười hai nguồn Tổ Mạch này, hiện giờ hắn đã có hai mươi mốt nguồn Tổ Mạch.

Ngoài ra còn có hàng trăm loại thần bảo, các loại linh đan, linh thảo… Nhất là Tổ Nguyên, bây giờ hắn đã có cả mấy vạn đạo, hầu hết những thứ này đều lấy được từ Đạo Thị. Mà những thần bảo này cũng có giá trị rất cao, nếu mang đi bán chắc chắn có thể đổi được không ít Tổ Nguyên.

Tóm lại lần này hắn thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Thần Dã, trong nhẫn không gian có một nguồn Tổ Mạch.

Thần Dã cũng hơi bất ngờ: “Diệp tiểu hữu, đây là?”

Diệp Quân cười bảo: “Trận chiến với Đạo Thị may nhờ có tiền bối, đây là thứ tiền bối xứng đáng nhận được”.

Thần Dã lắc đầu: “Không liên quan đến ta”.

Ông ta biết rõ trận chiến Đạo Thị có thể chiến thắng hoàn toàn là nhờ vào Nhị Nha, Tiểu Bạch và bản thân Diệp Quân, không liên quan đến ông ta lắm.

Nhưng Diệp Quân lại cười bảo: “Ông cứ nhận lấy đi”.

Thần Dã do dự một chút rồi nói: “Cảm ơn”.

Nói xong ông ta nhận lấy nhẫn không gian.

Diệp Quân quay đầu nhìn Triệu Lão bên cạnh, sau đó bảo: “Tuy đạo cung đã bị ta phá, nhưng Đạo Thị vẫn cần tiếp tục vận hành”.

Triệu Lão gật đầu ngay: “Nên vận hành”.

Mỗi năm Đạo Thị đều có thể mang đến lợi ích cực lớn, nếu cứ hủy bỏ luôn thì tiếc quá.

Diệp Quân nhìn Triệu Lão, không nói gì.

Triệu Lão chợt hơi căng thẳng, đương nhiên cũng hơi kích động, bởi vì ông ta biết rất rõ ứng cử viên sáng giá nhất để quản lý Đạo Thị hiện giờ chính là mình.

Diệp Quân cười: “Ông liên lạc với tất cả người Đạo Thị đi, bảo họ đến gặp ta”.

Triệu Lão hơi thất vọng, nhưng rồi vẫn gật đầu, cung kính đáp: “Được”.

Nói xong ông ta lui đi.

Lúc này Thần Dã cũng nói: “Diệp tiểu hữu định để Triệu Lão giúp ngươi quản lý Đạo Thị à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Thần Dã cũng hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân cười khẽ: “Ta sẽ để người của mẹ ta đến quản lý Đạo Thị!”

Không phải hắn không tin tưởng Triệu Lão, mà là hắn thấy thương hội có thể mang lại lợi ích lớn như Đạo Thị vẫn nên để người của mình quản lý thì thích hợp hơn, lợi nhuận hàng năm thật sự quá nhiều, bản thân hắn lại không có thời gian quản lý, vì thế lâu dần chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Dã gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Quân đột nhiên lên tiếng: “Thần Dã tiền bối nói thêm cho ta nghe về khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc đi”.

Thần Dã hơi bất ngờ: “Vì sao?”

Diệp Quân cười: “Đạo Thị này là một phần của họ, ông cảm thấy họ sẽ từ bỏ chứ?”

Thần Dã lắc đầu cười: “Ta cứ tưởng tiểu hữu không để tâm đến bọn họ chứ…”

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Không phải không để tâm, mà là ta không còn lựa chọn nào khác. Đạo Thị ức hiếp ta như vậy, ta chỉ có thể tiêu diệt họ, còn nhân quả sau khi diệt họ thế nào, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng trước khi bọn họ tới tìm ta, ta vẫn phải tìm hiểu thêm về họ”.

Thần Dã trầm giọng bảo: “Thật ra ta cũng không biết nhiều về hai thế lực này lắm, bởi vì bọn họ rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời, nói đơn giản là rất bí ẩn, vô cùng bí ẩn”.

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng rất bí ẩn’.

Diệp Quân bật cười: “Ông nội và cha ta quá kín tiếng, còn cô cô của ta…”

Thần Dã tiếp lời: “Cũng rất kín tiếng?”

Diệp Quân gật đầu: “Cả nhà ta đều rất kín tiếng”.

Lúc này Nhị Nha ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cha ngươi rất biết lừa người”.

Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ ý đồng ý.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Nhị Nha nói tiếp: “Đi đến đâu cha ngươi cũng lừa người ta…”

Nói đến đây, cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi thành thật hơn cha ngươi một chút”.

Diệp Quân cười ngượng, không dám nói tiếp.

Nhị Nha có thể nói bừa về cha, nhưng hắn không dám, vì hắn biết rõ dù Nhị Nha có nói trước mặt cha như thế, cha cũng không giận, nhưng hắn thì không, nếu bị đánh thì cũng là cha đánh con, nhận đòn vô ích!

Nhưng Diệp Quân vẫn tò mò, vì thế hắn hỏi: “Trước đây cha ta giỏi lừa gạt lắm à?”

Nhị Nha gật đầu: “Đúng thế, đi tới đâu hắn cũng lừa, còn mượn ta và Tiểu Bạch không ít đồ, nói là để sau này con trai trả…”

Nói đến đây, cô bé và Tiểu Bạch đều nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân: “???”
Chương 1305: Khảo cổ không?

Con trai trả?

Mặt Diệp Quân đầy vạch đen, thế là thế nào?

Chuyện này mà cha cũng làm ra được à?

Hơn nữa ở thời đại năm xưa hình như hắn còn chưa ra đời mà? Con trai còn chưa có mà đã bảo mượn tiền xong để con trai trả?

Phải nói là thật sự hơi khó tin đấy.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, vô cùng nghiêm túc nói: “Thật đấy”.

Diệp Quân do dự một lúc rồi đáng thương nói: “Ta nghèo lắm…”

Nhị Nha hờ hững nhìn hắn: “Nhìn ra được”.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha vỗ vai hắn rồi bảo: “Yên tâm đi, chúng ta không bắt ngươi trả tiền đâu, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ”.

Diệp Quân lắc đầu cười, không thể không nói cha hắn đỉnh thật đấy, mượn đồ xong để con trai trả?

Người bình thường chắc chắn không làm được chuyện này.

Nhị Nha đột nhiên bảo: “Cháu trai, đi trộm mộ… à không đúng, đi khảo cổ không?”

Diệp Quân bất ngờ: “Khảo cổ?”

Nhị Nha gật đầu: “Đi tìm động phủ bí cảnh cổ xưa, đa phần những động phủ ấy đều không có chủ, chỉ cần tìm được thì sẽ là của chúng ta, khi mẹ ngươi chưa giàu cũng tới đó đấy…”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Bạch hưng phấn quơ móng vuốt.

Diệp Quân ngờ vực nhìn Nhị Nha, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô rồi bảo: “Ý của ta là mẹ ngươi có rất nhiều thứ thú vị, nhất là thứ có thể nổ”.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha nhìn hắn: “Đi không?”

Diệp Quân lập tức đáp: “Đi!”

Đương nhiên là đi rồi!

Đi theo hai bà cô tổ này không muốn phát tài cũng khó.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nhưng phải chờ ta vài ngày đã, chờ ta giải quyết xong việc rồi đi cùng hai người, có được không?”

Nhị Nha gật đầu: “Được!”

Trên mặt Diệp Quân hiện lên ý cười, trực giác nói cho hắn biết hắn sắp phát tài rồi.

Bởi vì thứ bình thường thì hai bà cô này không coi trọng, chẳng hạn như Tổ Mạch, nhưng hắn lại coi trọng.

Diệp Quân chuẩn bị thành lập một thế lực lớn, một thế lực độc lập với nhà họ Dương và nhà họ Diệp, thế lực chỉ thuộc về bản thân hắn.

Hiện giờ hắn đã có số vốn này.

Diệp Quân quay đầu nhìn Thần Dã: “Tiền bối, Sơn Hải Giới có bao nhiêu cường giả?”

Rõ ràng Thần Dã cũng hiểu ý Diệp Quân, trầm giọng bảo: “Ý ngươi là…”

Diệp Quân nói: “Bây giờ thực lực của tiền bối mạnh nhất Sơn Hải Giới, thống nhất Sơn Hải Giới chắc chắn không thành vấn đề… Ta nói thẳng hơn nhé, ta muốn sau khi tiền bối thống nhất Sơn Hải Giới hãy để Yêu tộc của Sơn Hải Giới đi theo ta”.

Thần Dã im lặng.

Phục tùng!

Đại yêu ở Sơn Hải Giới ngang ngược khó thuần phục, muốn chúng thuần phục một con người chắc chắn còn khó hơn lên trời, cho dù là ông ta cũng không muốn thuần phục con người lắm.

Nhưng ông ta biết rất rõ, có lẽ đây là cơ hội của ông ta và tất cả yêu thú ở Sơn Hải Giới, một cơ hội cực kỳ lớn.

Trong chư thiên thế giới, thực lực của Sơn Hải Giới chỉ có thể xem là tầm trung, so với các thế lực khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần thì còn kém xa, nhưng bây giờ nếu đi theo Diệp công tử trước mắt thì chắc chắn thực lực của Sơn Hải Giới sẽ tăng lên rất nhiều, điều này chắc chắn không phải nghi ngờ, bởi vì Diệp công tử này có tiền, hơn nữa còn có Tiểu Tháp bí ẩn.

Thấy Thần Dã im lặng, Diệp Quân cười hỏi: “Tiền bối cảm thấy khó xử à?”

Thần Dã gật đầu: “Đám yêu thú ấy ngang ngược khó hàng phục, chưa chắc chúng đã thuần phục nhân loại”.

Diệp Quân nhìn Thần Dã: “Thật ra thái độ của chúng không quan trọng, quan trọng là thái độ của tiền bối”.

Thần Dã im lặng.

Đương nhiên ông ta biết ý của Diệp Quân, nếu ông ta chịu thuần phục thì chắc chắn hầu hết yêu thú của Sơn Hải Giới cũng sẽ đồng ý nghe theo.

Nhưng ông ta vẫn không muốn lắm.

Diệp Quân cũng hiểu ý Thần Dã, hắn cười bảo: “Bây giờ tiền bối đang là cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính à?”

Thần Dã gật đầu.

Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Sơn Hải Giới có bao nhiêu yêu thú cảnh giới Thần Đạo?”

Thần Dã suy nghĩ rồi đáp: “Chắc có ít nhất là ba”.

Diệp Quân nói: “Thế này đi, ta giúp tiền bối tăng lên cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính hoặc thậm chí là sáu phần, còn ba cường giả Yêu tộc kia, ta cũng sẽ giúp họ tăng thần tính”.

Cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính!

Thần Dã cười khổ.

Phải thừa nhận là ông ta hơi rung động.

Bởi vì ông ta biết rõ chỉ dựa vào bản thân ông ta mà muốn đạt tới sáu phần thần tính thực sự rất khó, cho dù là năm phần thần tính cũng rất khó rồi, dù sao ông ta cũng không có nhiều Tổ Mạch, càng không có thần bảo tu luyện nghịch thiên.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể cân nhắc”.

Thần Dã khẽ gật đầu: “Ta về thương lượng với họ xem ý họ thế nào”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Thần Dã quay người rời đi.

Diệp Quân đưa Nhị Nha và Tiểu Bạch về Tiểu Tháp, trong Tiểu Tháp, Diệp Quân ngồi khoanh chân, hai mắt từ từ khép lại.

Những trận chiến trong khoảng thời gian này khiến bây giờ hắn cũng có cảm giác mình sắp đột phá, vì thế hắn quyết định tập trung vào cảnh giới, nâng cảnh giới của mình lên một tầng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK