Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1591: Lo âu

Gọi tổ tông!

Thấy cảnh tượng này, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, lão già này đúng là chơi lớn.

Lại gọi thẳng tổ tông!

Diệp Quân vội vàng quay đầu nhìn Huyền Sắc ở phía xa, cũng không biết lão ta có chịu nổi hay không, hắn hơi lo lắng cho lão ta.

Sau khi Tu La Tịnh gọi tổ tông, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Vậy mà lại gọi tổ tông thật!

Lão ta thật sự muốn phân sống chết.

Ngay cả tổ tông cũng gọi ra.

Lúc Huyền Sắc thấy Tu La Tịnh gọi tổ tông, lão ta cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại khinh thường, bởi vì người Tu La Tịnh gọi ra không phải là Tu La Vương đời thứ nhất, mà là Tu La Vương đời thứ hai.

Dĩ nhiên, cho dù gọi Tu La Vương đời thứ nhất đi chăng nữa thì Huyền Sắc có gì phải sợ cơ chứ?

Bởi vì cho dù là Tu La Vương đời thứ nhất, cùng lắm cũng chỉ là một cường giả Bán Bộ Khai Đạo mà thôi.

Trong tay lão ta đang cầm thần kiếm, đừng nói chỉ là một cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, cho dù người tới là một cường cảnh giới Khai Đạo chân chính đi chăng nữa, lão ta cũng có thể giết chết chỉ bằng một nhát kiếm.

Trên bầu trời, một ông lão chậm rãi bước ra giữa luồng sáng trắng.

Tổ tông Tu La đời thứ hai!

Mặc dù cũng chỉ là cảnh giới Ách Đạo, nhưng những người cảnh giới Ách Đạo hiện đang có mặt ở đây còn lâu mới có thể so sánh được với thực lực của ông ta.

Ông lão liếc nhìn xung quanh, đang định mở lời, lúc này, Huyền Sắc ở xa đột nhiên cười lớn: “Chỉ là cảnh giới Ách Đạo nhỏ bé mà cũng dám tới đây ra vẻ sao?”

Dứt lời, lão ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng.

Xoẹt!

Kiếm quang xé toạc bầu trời, tổ tông Tu La đời thứ hai bị chém chết.

Hồn bay phách tán!

Bị giết trong nháy mắt.

Mọi người đều hóa đá.

Tu La Tịnh và cường giả tộc Tu La ngây người ngay tại chỗ, vậy là xong rồi sao?

Diệp Quân nhìn lên trời, lúc này hắn bỗng dưng nghĩ đến việc kiếm Thanh Huyên có tác dụng áp chế và khắc chế thần hồn.

Thứ tộc Tu La gọi tới không phải là một phân thân hay hình chiếu, mà là một thần hồn.

Thần hồn…

Đừng nói chỉ là một thần hồn, cho dù linh hồn hoàn chỉnh của tổ tông Tu La đời thứ hai xuất hiện ở đây, cũng chỉ là đống cặn bã trước kiếm Thanh Huyên.

Sau khi Huyền Sắc chém chết tổ tông Tu La đời thứ hai chỉ bằng một nhát kiếm, lòng tin lập tức tăng vọt, lão ta xoay người cầm kiếm chỉ về phía Tu La Tịnh, mặt đầy vẻ khinh thường: “Tất cả người của tộc Tu La các người cùng lên hết đi!”.

Mọi người: “….”

Diệp Quân nhìn Huyền Sắc, thầm nói trong lòng: Tháp gia, hồi trước ta cầm kiếm Thanh Huyên, chắc cũng không hống hách như vậy đâu nhỉ?”

Tiểu Tháp khẽ nói: “Không phải ngươi từng nói là cũng có lúc cảm thấy vô địch sao?”

Diệp Quân: “….”

Sắc mặt Tu La Tịnh vô cùng khó coi, từ trước tới nay tộc Tu La chưa từng mất mặt như vậy, lúc này, ngoại trừ vẻ tức giận, lão ta càng thấy kinh hoàng hơn.

Thanh kiếm kia lại có uy lực mạnh đến mức này!

Đây là điều mà lão ta không thể ngờ tới.

Lúc trước lão ta cầm thanh kiếm này, cũng không phát hiện thanh kiếm đỉnh như vậy!

Có vẻ như nghĩ đến điều gì, Tu La Tịnh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đều tại ngươi… đều tại ngươi…”

Diệp Quân nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Tu La Tịnh, thấp giọng thở dài: “Tịnh tộc trưởng, nếu ông cứu Huyền Sắc tộc trưởng ngay từ đầu thì Huyền Sắc tộc trưởng sao có thể đối xử với tộc Tu La ông như thế? Việc đã đến nước này… ông vẫn nên chạy nhanh đi! Có câu tục ngữ rất hay, chỉ cần giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt, chỉ cần còn sống, tương lai không phải là không có cơ hội báo thù…”

Nói đến cuối cùng, giọng nói của hắn đột nhiên lớn hơn, chỉ muốn để toàn bộ người của Tu La Giới nghe thấy.

Mọi người: “….”

“Ha ha!”

Huyền Sắc đột nhiên cười lớn: “Tộc Tu La của lão ta sẽ không có cơ hội nữa”.

Nói xong, lão ta hóa thành một đạo kiếm quang đánh về phía Tu La Tịnh.

Lão ta biết rõ, tộc Tu La và Huyền tộc trở thành như vậy, hai bên căn bản không thể hòa giải được nữa, nếu hôm nay không giết hết, ngày sau tộc Tu La nhất định sẽ trả thù.

Vì vậy, lão ta một là không làm, hai là không dừng tay, hôm nay phải tiêu diệt hết toàn bộ tộc Tu La.

Những người còn lại của Huyền tộc lúc này cũng có suy nghĩ như vậy, do đó, khi nhìn thấy Huyền Sắc xông ra, bọn họ cũng vội vàng lao theo.

Tiêu diệt tộc Tu La!

Nhận ra ý đồ của Huyền Sắc, Tu La Tịnh đột nhiên kinh hãi nói: “Lui về bên trong tộc”.

Dứt lời, lão ta dẫn một đám cường giả tộc Tu La xoay người bỏ chạy.

Lúc này, tất nhiên không thể đối chọi với Huyền Sắc, bởi vì thật sự không thể thắng nổi.

Một đám người bỏ trốn, một đám người đuổi theo.

Tín Du khẽ lắc đầu, không nói lời nào, cũng không ngăn cản.

Bởi vì cô ta quá thất vọng.

Hai gia tộc này đều không thể cứu vãn được nữa, nếu giữ lại sẽ là thảm họa không hồi kết.

Trong mắt Thái A Thiên thoáng qua vẻ phức tạp, ông ta cũng không ngờ hai gia tộc từng kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu hôm nay lại muốn ngươi chết ta sống.

Lòng tham!

Mặc dù sau đó Tu La Tịnh đã nhận ra mưu kế của Diệp Quân, nhưng khi đó cũng đã muộn.

Chuyện trở thành như thế này, đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tất cả mọi người.

Phải có một bên phải chết.

Thái A Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân, sắc mặt phức tạp, ở độ tuổi như vậy, thực lực nghịch thiên, độ thông minh cũng nghịch thiên.

Đây tuyệt đối không phải người mà gia tộc bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

Chẳng lẽ vị Diệp công tử này thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn?

Nghĩ đến đây, trong mắt Thái A Thiên cũng hiện lên vẻ lo âu.
Chương 1592: Xảy ra chuyện rồi

Mặc dù bây giờ tộc Thái A lựa chọn kết thân với Diệp Quân, nhưng ông ta cũng biết giữa các nền văn minh, vĩnh viễn chỉ nói đến lợi ích, nếu như Diệp Quân thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, sau này một khi Diệp Quân hoặc nền văn minh vũ trụ sau lưng hắn dấy lên suy nghĩ xấu xa, nền văn minh Tu La thật sự sẽ gặp nguy.

Thật ra trước đó, ông ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Diệp Quân đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, dù sao cảnh giới của Diệp Quân cũng quá thấp, hơn nữa cũng đã nói hắn không phải đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn, nhưng giờ phút này, sau khi thấy thanh kiếm kia kinh khủng thế nào, ông ta thật sự tin rằng Diệp Quân đến từ nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Thanh kiếm kia thật sự quá mức nghịch thiên.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Thiên tộc trưởng, Tín Du cô nương”.

Tín Du cô nương và Thái A Thiên nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Nếu nền văn minh Tu La là do các người lãnh đạo thì ta rất hy vọng có thể kết giao với nền văn minh Tu La”.

Tín Du và Thái A Thiên nhìn nhau, cuối cùng, Thái A Thiên khẽ gật đầu: “Ta hiểu ý của Diệp công tử, chỉ là…”

Nói đến đây, ông ta hơi lo lắng: “Huyền Sắc hiện đang cầm thần kiếm, cho dù là tộc Thái A ta cũng không phải đối thủ của lão ta…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chỉ có người của gia tộc ta mới có thể dùng thanh kiếm kia, nếu không được gia tộc ta giao quyền thì thanh kiếm kia sẽ không có bất kỳ tác dụng gì”.

Sắc mặt Thái A Thiên đầy vẻ ngạc nhiên: “Đây…”

Diệp Quân cười nói: “Thật ra hai vị cũng đoán được rồi nhỉ?”

Thái A Thiên lắc đầu cười khổ: “Là đoán được một ít, nhưng còn chưa dám xác nhận, bây giờ Diệp công tử xác nhận… Không ngờ, thế gian còn có thần kiếm như vậy”.

Tín Du đột nhiên nói: “Diệp công tử, thanh kiếm kia không phải do nền văn minh Thuật Giả đưa cho ngươi, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Không phải”.

Tín Du nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Do ngươi chế tạo ra à?”

Diệp Quân đang định nói, Tín Du đã lắc đầu: “Không thể nào, ngươi không thể tạo ra loại kiếm này được”.

Diệp Quân cười nói: “Tất nhiên là không phải do ta chế tạo, thanh kiếm này là cô cô ta chế tạo cho cha ta, cha ta lại truyền lại cho ta… Dù sao cũng là con nối nghiệp cha, bây giờ nó là của ta”.

Tiểu Tháp: “….”

Tín Du đột nhiên nói: “Diệp công tử, cô cô của ngươi… là cường giả cảnh giới Khai Đạo à?”

Thái A Thiên cũng tò mò nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải”.

Tín Du híp mắt lại: “Còn trên cả cảnh giới Khai Đạo sao?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Bà ấy không tu luyện cảnh giới, vì vậy không có cảnh giới”.

“Không tu luyện cảnh giới!”

Tín Du ngạc nhiên.

Diệp Quân nói: “Tín Du cô nương, ta hơi tò mò, ban đầu khi ở nền văn minh Thuật Giả, bọn họ muốn làm giao dịch gì với cô vậy?”

Tín Du thấp giọng nói: “Bọn họ muốn đạt được tín ngưỡng của ta”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Tín ngưỡng của cô?”

Tín Du gật đầu: “Chỉ cần ta tin tưởng nền văn minh thủy tổ của bọn họ, bọn họ có thể giúp ta nâng cao …”

Nói đến đây, cô ta lắc đầu: “Ta là học sĩ tối thượng của nền văn minh Tu La, tín ngưỡng cả đời của ta chỉ có học sĩ, sao có thể tin người nào khác? Hơn nữa, trực giác nói cho ta biết, bọn họ có mục đích không tốt, bây giờ thấy quan tài máu kia, càng khẳng định suy nghĩ của ta”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Mục đích của bọn họ là gì? Chẳng lẽ là muốn tái hiện lại nền văn minh?”

Tín Du khẽ lắc đầu: “Không biết, nhưng nhìn theo tình hình hiện giờ, bọn họ e rằng cũng tới với ý đồ xấu, mà nền văn minh Tu La chúng ta lúc này lại đang nội loạn….”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, chi bằng mời cô cô của ngươi tới nền văn minh Tu La làm khách?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tín Du hơi thất vọng.

Diệp Quân cười nói: “Cô cô ta không cảm thấy quá hứng thú với nền văn minh Tu La…”

Tín Du: “….”

Thái A Thiên đột nhiên nói: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, trước đó ngươi nói ngươi đến từ một nền văn minh vũ trụ cấp một, đây là thật, hay là…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quả thật đến từ nền văn minh vũ trụ cấp một”.

Thái A Thiên hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng kiếm này của ngươi, còn cả cô cô của ngươi…”

Tín Du đột nhiên nói: “Chắc hẳn cô cô ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi lại ở nền văn minh vũ trụ cấp thấp kia, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể nói như vậy”.

Tín Du trầm giọng nói: “Cô cô ngươi có thể chế tạo ra loại kiếm này, thực lực nhất định đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo… thậm chí còn cao hơn?”

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn phát hiện, Tín Du và Thái A Thiên thật sự vô cùng tò mò về cô cô của hắn.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô cô ta còn tạo ra một vật, các ngươi có muốn xem không?”

Tín Du vội vàng gật đầu: “Muốn”.

Thái A Thiên cũng gật đầu lia lịa.

Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, hai người hóa đá tại chỗ.

Tín Du nhìn xung quanh, vẻ mặt khó tin: “Đây…”

Sắc mặt Thái A Thiên cũng vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn hai người, không nói lời nào.

Sở dĩ hắn dẫn hai người vào trong tháp, không phải vì muốn ra vẻ, mà là muốn hợp tác với hai người họ.

Nền văn minh vũ trụ Quan Huyên cần đồng minh trong vũ trụ rộng lớn này.

Lúc này, Tín Du đột nhiên trầm giọng nói: “Kinh khủng…”

Diệp Quân đang định lên tiếng, Thái A Thiên đột nhiên nói: “Xảy ra chuyện rồi”.

Nói xong, ông ta rời khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Quân và Tín Du cũng rời khỏi Tiểu Tháp theo.

Bên ngoài, Thái A Nan xuất hiện trước mặt ba người, sắc mặt khó coi: “Huyền Sắc, lão ta… giết đến mức điên rồi”.
Chương 1593: Tự hủy diệt

Tu La Cổ Giới.

Tu La Cổ Giới là thế giới độc lập mà tộc trưởng đầu tiên của tộc Tu La tạo ra, linh khí bên trong rất dày đặc, có cả hồn trận Tu La năm đó Thủy tổ Tu La tự tay để lại.

Hồn trận Tu La này cũng được gọi là đại trận mạnh nhất nền văn minh Tu La, nghe nói có thể đánh lại cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Lúc này trong Tu La Cổ Giới, vô số mảnh vỡ màn sáng từ trên trời rơi xuống, hàng loạt hắc khí tản ra xung quanh, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau vang vọng.

Cả Tu La Cổ Giới như một chiến trường Tu La.

Một người đàn ông cầm kiếm đứng lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.

Người này chính là Huyền Sắc.

Vừa nãy hồn trận Tu La – trận pháp mạnh nhất nền văn minh Tu La bị một nhát kiếm của lão ta chém vỡ.

Chỉ một nhát kiếm.

Lúc này các cường giả tộc Tu La mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Lúc này Tu La Tịnh – người mạnh nhất tộc Tu La cũng tuyệt vọng đứng đó, hai cánh tay lão ta đã biến mất, xung quanh đều là thi thể của cường giả tộc Tu La.

Không một ai là đối thủ của Huyền Sắc.

Dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo của Độc Khai Nhất Đạo cũng không đỡ được nhát kiếm của lão ta chứ đừng nói đến cường giả mười phần thần tính.

Hoang đường như thế đấy.

Mọi người đều không ngờ thanh kiếm này lại mạnh đến thế.

Mạnh đến mức không thể tin được.

Lúc này Huyền Sắc chậm rãi bước đến chỗ Tu La Tịnh ở đằng xa, thấy thế sắc mặt các cường giả tộc Tu La đều thay đổi.

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Huyền Sắc cúi đầu nhìn xuống kiếm Thanh Huyên trong tay, sau đó nhìn Tu La Tịnh cười nói: “Tu La Tịnh, ta biết bây giờ ông chắc đang cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đã không diệt Huyền tộc ta khi trong tay có thanh kiếm này, đúng không?”

Tu La Tịnh bỗng cười nói: “Huyền Sắc, ông nghĩ ông sẽ là người thắng cuối cùng sao?”

Huyền Sắc bật cười, sau đó nói: “Ông muốn nói về thiếu niên kiếm tu Diệp Quân đó à?”

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, không nói gì.

Huyền Sắc lắc đầu khẽ cười: “Tâm tư của thiếu niên kiếm tu đó rất nhiều, hắn giở mấy trò này, sao ta có thể không biết chứ? Sau khi tiêu diệt tộc Tu La ông thì hắn cũng nhỏ bé như con kiến với ta thôi”.

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ thương hại.

Lúc này lão ta mới nhận ra người trước mặt này ngu ngốc thế nào.

Nên nói là đã ngu ngốc đến mức bị che mờ mắt rồi.

Thanh kiếm này nghịch thiên như vậy thì người chế tạo ra kiếm sẽ đáng sợ đến mức nào? Diệp Quân có thể lấy được thanh kiếm này lẽ nào là nhặt được sao? Chắc chắn là người tạo ra kiếm đã đưa nó cho hắn, mà có thể có được thanh kiếm này, vậy Diệp Quân sẽ có quan hệ bình thường với người tạo ra kiếm ư?

Hơn nữa giờ nhìn lại, lúc đầu Diệp Quân giao thanh kiếm ra đều là cố ý.

Mục đích là để tộc Tu La của mình và Huyền tộc tàn sát lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh tự giễu, mình đang cười người trước mặt ngu ngốc nhưng lúc đầu chẳng phải mình cũng ngu ngốc nhường nào đó sao?

Lợi ích thật sự che mờ mắt và đầu óc của con người.

Tu La Tịnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Huyền Sắc ở phía xa, lão ta xòe tay ra, một lệnh bài cổ chậm rãi bay lên không trung. Ngay sau đó, bên ngoài Tu La Thành, những bức tượng thần vệ Tu La bỗng rung chuyển, chẳng mấy chốc hàng vạn thần vệ Tu La đột nhiên phá vỡ khoảng không đi thẳng vào trong Tu La Cổ Giới.

Thần vệ Tu La.

Mấy vạn thần vệ Tu La chỉnh tề ngay ngắn, ai nấy cũng đều toát ra ý chí chiến đấu đáng sợ, khí tức cực mạnh, chấn động cả Tu La Cổ Giới khiến cho thời không chấn động dữ dội, cực kỳ khủng khiếp.

Nhìn thấy hàng vạn thần vệ Tu La, Huyền Sắc bỗng nhíu mày, tộc Tu La có thể luôn thống trị cả nền văn minh Tu La, phần lớn là vì những thần vệ Tu La này, bởi vì những thần vệ Tu La này chỉ nghe lệnh của tộc Tu La và học sĩ tối thượng.

Trong mắt các cường giả tộc Tu La lại hiện lên tia hy vọng.

Sắc mặt của các cường giả Huyền tộc trở nên nghiêm trọng, dĩ nhiên họ biết những thần vệ Tu La này đáng sợ đến cỡ nào, những thần vệ Tu La này đều là các chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nền văn minh, là sự tồn tại vô địch trong cùng cấp bậc, thậm chí là vô địch hơn cấp bậc.

Các cường giả Huyền tộc nhìn Huyền Sắc ở đằng xa, Huyền Sắc híp mắt lại, lão ta nắm chặt kiếm Thanh Huyên, mặc dù cũng kiêng dè mấy thần vệ Tu La này nhưng lão ta không sợ, bởi vì lão ta cảm thấy mình vô địch khi cầm thanh kiếm này trong tay.

Ngay lúc này Tu La Tịnh đó bỗng tức giận chỉ vào Huyền Sắc: “Giết!”

Các thần vệ Tu La nhận được lệnh, vừa định ra tay thì lúc này họ như thể chấp nhận mệnh lệnh gì đó đột nhiên biến thành từng tia sáng rồi biến mất ở tận cuối chân trời.

Mọi người đều sửng sốt.

Tu La Tịnh cũng sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lão ta bỗng trở nên khó coi: “Tín Du!”

Ngoài tộc Tu La ra, Tín Du cũng có thể ra lệnh cho thần vệ Tu La.

Lúc đầu tiên tổ tộc Tu La và học sĩ tối thượng của học điện tối thượng đã thỏa thuận, nếu mệnh lệnh của hai bên đời sau có xung đột thì thần vệ Tu La có thể tạm thời không nghe theo lệnh của bất kỳ bên nào.

Nguyên nhân làm thế là sợ tộc Tu La và học sĩ tối thượng đấu đá lẫn nhau.

Lúc này Huyền Sắc bỗng cười phá lên: “Tu La Tịnh, tự tạo nghiệt, ha ha!”

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, vẻ mặt cực kỳ hung dữ: “Tộc người Tu La nghe đây, bất kể hôm nay có thế nào cũng khó tránh khỏi cái chết, nếu đã thế vậy tại sao không liều mình chiến đấu? Giết một người không thiệt, giết hai người có lợi”.

Dứt lời, khí tức trong người lão ta bỗng tăng lên rất nhanh, sau đó cả người lao đến chỗ Huyền Sắc.

Tự hủy diệt!

Thấy thế ánh mắt người tộc Tu La đó lóe lên vẻ quyết đoán, đều đồng loạt lao lên trời xông đến chỗ các cường giả Huyền tộc.

Đều chọn tự hủy diệt!

Như Tu La Tịnh đã nói, nếu hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết, vậy tại sao không làm đến cùng?
Chương 1594: Vô địch thật sự rất cô đơn

Thấy người tộc Tu La như tự sát lao đến, mắt Huyền Sắc đầy vẻ khinh thường, lão ta lập tức biến thành tia kiếm quang lao đến.

Chẳng mấy chốc cả Tu La Cổ Giới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ.

Huyền Sắc tay cầm kiếm Thanh Huyên thì là người bất khả chiến bại, Tu La Tịnh vừa lao đến trước mặt lão ta đã bị một nhát kiếm đánh văng ra xa, thần hồn bị hút hết.

Bị tiêu diệt hoàn toàn.

Sau khi chém chết Tu La Tịnh bằng một nhát kiếm, Huyền Sắc xoay người xông đến giết các cường giả tộc Tu La.

Ngay cả Tu La Tịnh cũng không phải là đối thủ của lão ta, huống hồ những người khác?

Chẳng mấy chốc một chiến trận tàn sát diễn ra.

Khi mấy người Diệp Quân chạy đến Tu La Cổ Giới, mùi máu tanh lập tức ập đến, Tín Du dẫn đầu nhíu mày.

Diệp Quân nhìn thành cổ đằng xa, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông trong cả thành cổ.

Giết hết toàn bộ!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Hắn không ngờ Huyền Sắc lại ra tay tàn độc như thế, thế mà đã giết hết tộc Tu La.

Dĩ nhiên hắn không thương tiếc gì cả, đùa à, trước đó tộc Tu La cũng rất muốn giết hắn đấy.

Ngay lúc này trong núi thi thể đó, một người đàn ông bước ra khỏi đó, người đến là Huyền Sắc.

Lúc này cả người Huyền Sắc đều dính máu, trông có vẻ hơi điên cuồng.

Tay lão ta cầm chặt kiếm Thanh Huyên.

Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du nhíu mày, cô ta cũng không ngờ Huyền Sắc lại tàn độc đến thế, giết hết cả tộc Tu La.

Mấy năm nay, mặc dù vài gia tộc lớn cũng có đấu đá lẫn nhau nhưng chưa từng đánh đến mức này.

Huyền Sắc chậm rãi bước ra, tay phải siết chặt kiếm Thanh Huyên, trên môi nở nụ cười tà ác.

Đằng sau lão ta là thần vệ Tu La và cường giả Huyền tộc.

Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Học sĩ tối thượng, tộc Thái A, đầu hàng hoặc là chết”.

Vừa ngắn gọn vừa trực tiếp.

Tín Du nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ông chắc chắn muốn làm như thế chứ?”

“Ha ha!”

Huyền Sắc bỗng bật cười: “Học sĩ tối thượng, đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy rõ tình hình sao?”

Tín Du lạnh lùng liếc nhìn Huyền Sắc, không nói gì.

Huyền Sắc cười nói: “Có biết tại sao không giết luôn cô không? Vì ta nghĩ cô và học điện tối thượng còn tác dụng, cô yên tâm, chỉ cần cô đầu hàng, mọi đãi ngộ dành cho học điện tối thượng và cô vẫn sẽ như cũ”.

Tín Du bỗng nói: “Thần hồn Huyết Thi đó vẫn còn trong người ông à?”

Huyền Sắc cười nói: “Đúng thế, nhưng giờ nó đã trở nên nhỏ bé ở trước mặt ta rồi, sở dĩ ta không tiêu diệt nó là vì nó vẫn có tác dụng với ta”.

Tín Du khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Huyền Sắc nhíu mày: “Đầu hàng hay không?”

Lão ta có thể tiêu diệt tộc Tu La, nhưng lão ta vẫn khá lo ngại với học sĩ tối thượng, bởi vì học sĩ tối thượng có thanh danh rất cao trong nền văn minh Tu La, địa vị cực kỳ thần thánh, nếu lão ta tàn sát cả học sĩ tối thượng thì sẽ bất lợi cho việc Huyền tộc thống trị.

Tín Du bình tĩnh nói: “Ta muốn suy xét đã”.

Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Được, ta cho cô nửa khắc để suy xét”.

Dứt lời, lão ta nhìn Thái A Thiên bên cạnh Tín Du: “Thái A Thiên, nếu tộc Thái A đầu hàng cũng có thể tránh được tội chết”.

Thái A Thiên nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ta cũng muốn suy xét”.

Huyền Sắc nheo mắt: “Có phải các người cho rằng ta sẽ không giết các người không?”

Thái A Thiên không nói gì mà quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh.

Lúc này Huyền Sắc bỗng nhìn Diệp Quân, lão ta cười nói: “Chúng có thể đầu hàng nhưng ngươi thì không”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thái A Thiên cười nói: “Vì ngươi rất xấu xa”.

Tín Du bỗng nói: “Huyền Sắc, ông có từng cho rằng rất có thể lai lịch của Diệp công tử đây không đơn giản như ông nghĩ không?”

Huyền Sắc bỗng khẽ cười: “Đương nhiên là ta biết hắn không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có sức chiến đấu đáng sợ đến thế, cho dù là trong lịch sử nền văn minh Tu La cũng cực kỳ hiếm thấy người như vậy, chứ đừng nói là bên ngoài. Nhưng…”

Nói đến đây, lão ta nhếch môi cười: “Thế thì đã sao? Đừng nói người đằng sau hắn không đơn giản, dù người đằng sau hắn là cường giả cảnh giới Khai Đạo, ta vẫn có thể giết hắn bằng một nhát kiếm. Ha ha…”

Một nhát kiếm chém chết cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Tín Du nhíu mày, tên này không phải bị che mờ mắt bình thường rồi.

Huyền Sắc ngẩng đầu lên, lão ta nhìn vào tận cuối tinh không, hít sâu một hơi: “Vô địch, thật sự rất cô đơn”.

Giọng lão ta được tu vi cực mạnh trợ giúp đã ngưng tụ thành một luồng âm tần đi vào tận cuối vũ trụ, do đó rất nhiều vũ trụ và tinh vực đều nghe được giọng nói này.

Vô địch thật sự rất cô đơn!

“Hả?”

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ tận cuối tinh không vũ trụ.

Nghe thấy giọng nói này, Huyền Sắc bỗng phá lên cười, tay cầm kiếm Thanh Huyên chỉ vào nơi đó, bật cười: “Không phục à?”

“Ừ!”

Giọng nói đó vang lên, sau đó thời không cách đó không xa bỗng nứt toác, ngay sau đó một kiếm tu áo trắng bước ra.

Diệp Quân: “…”


Chương 1595: Huynh đệ kết nghĩa

Kiếm tu bước ra đó mặc một bộ áo bào màu trắng, đơn giản mộc mạc, tay cầm một thanh kiếm dài, vẻ mặt rất ung dung.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sững sờ.

Sao đại bá Tiêu Dao lại đến đây?

Trong ấn tượng của hắn, đại bá Tiêu Dao cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa lại rất tốt, bây giờ gặp lại lần nữa, hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa thân thiết.

Tín Du ở bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm kiếm tu đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cô ta không cảm nhận được khí tức của kiếm tu trước mặt này, đối phương ở trước mặt cô ta nhưng cô ta lại không cảm nhận được.

Tình hình như vậy thường thì chỉ có hai khả năng, một là đối phương có phương pháp che giếu đặc biệt, giấu hoàn toàn khí tức của mình, người ngoài không thể cảm nhận được; hai là thực lực của đối phương quá mạnh, hơn cô ta rất nhiều.

Là một hay hai?

Tín Du vẫn không dám chắc chắn.

Vì kiếm tu này trông có vẻ khá thành thật, trên người không có sát khí.

Vẻ mặt của Thái A Thiên cũng trở nên khá nghiêm trọng, vì ông ta cũng không thể cảm nhận được khí tức của kiếm tu trước mặt này giống Tín Du, chứ đừng nói đến thực lực hay cảnh giới.

Hơi vô lý!

Hơn nữa hình như kiếm tu này quen với Diệp công tử, lẽ nào là người đằng sau Diệp công tử?

Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn kiếm tu bí ẩn vừa bước ra này, kẻ liều lĩnh này từ đâu ló đầu ra vậy?

Không nhìn thấy Huyền Sắc đã giết người đến mức điên cuồng rồi sao?

Lúc này mà ló đầu ra chẳng phải tìm chết à?

Sau khi kiếm tu đó bước ra, ông ấy lập tức nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó mỉm cười.

Diệp Quân khẽ cười, vừa định lên tiếng, lúc này Huyền Sắc bỗng cười nói: “Ngươi không phục à?”

Kiếm tu quay đầu sang nhìn Huyền Sắc, mỉm cười nói: “Cũng không phải, chỉ là hơi hiếu kỳ nên muốn tự mình đến gặp người nói là vô địch thôi”.

“Ha ha!”

Huyền Sắc bật cười: “Có từng nghe câu tò mò sẽ hại chết người chưa?”

Tiêu Dao khẽ nói: “Nếu ngươi có thể giết ta… vậy thì tốt quá. Ngươi có thể trải nghiệm nỗi đau muốn chết mà không được chưa?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Tiêu Dao nói thế, Huyền Sắc sửng sốt, sau đó tức đến mức bật cười: “Ta chưa từng gặp người nào khoe mẽ như ngươi, chẳng phải ngươi muốn chết sao? Nào, hôm nay ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.

Dứt lời, lão ta bỗng biến thành kiếm quang lao đến chỗ kiếm tu.

Huyền Sắc không phải là kiếm tu nhưng có thần kiếm như vậy trong tay, có phải kiếm tu hay không đã không quan trọng nữa.

Đối mặt với kiếm tu không rõ lai lịch này, Huyền Sắc không xem thường kẻ thù, lão ta vẫn rất tỉnh táo, nếu lão ta sơ suất đánh giá thấp kẻ thù vào thời điểm này, ngộ nhỡ gặp khó khăn thì không đáng. Thế nên vừa ra tay lão ta đã dùng hết sức lực.

Vừa tung ra nhát kiếm này, sắc mặt Tín Du và Thái A Thiên bên dưới lập tức trở nên nghiêm trọng, vì uy lực của nhát kiếm này đã không phải là thứ mà họ có thể đỡ được.

Hai người cùng nhìn kiếm tu đó, kiếm tu bí ẩn này có thể đỡ được nhát kiếm này không?

Mọi người đều đang nhìn kiếm tu áo bào trắng.

Ngón tay cái bên trái của kiếm tu nhẹ nhàng giơ lên, kiếm bay ra khỏi vỏ.

Vèo!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cả người Huyền Sắc đã dừng lại như bị phanh gấp, một thanh kiếm đâm vào giữa trán lão ta.

Chỉ trong tích tắc!

Mọi người đều hóa đá.

Tín Du và Thái A Thiên trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Chỉ trong tích tắc thôi sao?

Thái A Thiên cũng khó tin nói: “Đây…”

Kiếm tu mặc đồ trắng ở đằng xa khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng: “Yếu quá, yếu quá”.

Mọi người: “…”

Lúc này Huyền Sắc bỗng giơ kiếm Thanh Huyên lên, kiếm Thanh Huyên biến thành tia kiếm quang đâm về phía kiếm tu đó.

Kiếm tu bỗng giơ tay lên, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn kiếm Thanh Huyên mỉm cười: “Đây chẳng phải là kiếm của tiểu đệ ta sao?”

Kiếm Thanh Huyên rung lên như đang đáp lại.

Huyền Sắc: “…”

Kiếm tu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười, ông ấy búng ngón tay, kiếm Thanh Huyên lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân bước đến trước mặt kiếm tu, mỉm cười: “Đại bá, đã lâu không gặp”.

Đại bá!

Nghe Diệp Quân nói thế, Tín Du và Thái A Thiên biến sắc, quay phắt lại nhìn Diệp Quân.

Kiếm tu này thế mà lại là đại bá của tên này?

Tiêu Dao đang định nói gì đó thì bỗng nhíu mày nhìn Huyền Sắc, ngón tay ông ấy giơ lên, ngay sau đó Huyết Thi bị ông ấy lôi ra.

Sau khi ra ngoài, Huyết Thi hoảng sợ nhìn Tiêu Dao, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai… ta là thần tướng của nền văn minh Thuật Giả”.

Nó không ngốc như Huyền Sắc, vừa nhìn thấy kiếm tu này, nó đã cảm thấy khiếp sợ nên cố gắng che giấu bản thân, thế nhưng nó không ngờ vẫn bị phát hiện.

Tiêu Dao nhìn Huyết Thi, lắc đầu: “Xấu quá”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, một tia kiếm khí lập tức tiêu diệt Huyết Thi khiến nó biến mất hoàn toàn.

Huyết Thi: “…”

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Những người còn lại đều đã hóa đá, Huyết Thi trước đó đáng sợ thế nào giờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như thế?

Lúc này sau khi mất đi kiếm Thanh Huyên, cuối cùng Huyền Sắc cũng biết sợ, lão ta nhìn kiếm tu trước mặt run giọng nói: “Ngươi là ai…”

Tiêu Dao khẽ cười chỉ vào Diệp Quân: “Ta là huynh đệ kết nghĩa của cha nó”.

Huynh đệ kết nghĩa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK