Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431: Ai cho phép ngươi thành công?

Ban đầu cô cũng ôm lòng hoài nghi, tự hỏi tên kiếm tu này khờ khạo đến vậy sao?

Nhưng sau đó cô ấy nhận ra tuy ý chí Bất Diệt kia càng lúc càng mạnh, nhưng tên kia cũng ngày một mạnh lên!

Hắn đang dùng ý chí Bất Diệt làm đá mài!

Để rèn luyện kiếm đạo và ý chí!

Nghĩ đến đây, cô gái nhắm mắt lại, cảm nhận được sức mạnh của mình cũng đã tăng lên sau vài lần giao chiến.

Mấu chốt là được đề cao ở ý chí và tâm cảnh.

Cô ấy nhận ra mình đã không còn sợ hãi khi chống lại ý chí Bất Diệt nữa.

Cách tốt nhất để xua tan nỗi sợ là đối mặt với nó, không được trốn tránh.

Cô gái mở mắt, nhìn Diệp Quân thật sâu, cảm thán tâm cảnh và ý chí của người này thật là đáng sợ!

Bên kia, Liên Song và Tông Thủ cũng có cảm ngộ.

Ban đầu bọn họ cũng không tránh khỏi bị dao động.

Chiến thắng ý chí Bất Diệt ư?

Phi thực tế!

Căn bản không phải điều mà người ở lứa tuổi như họ có thể làm được.

Nhưng thông qua vài lần giao chiến, họ đã nhận ra ý chí Bất Diệt không đáng sợ như mình hằng tưởng.

Nhận ra tâm cảnh của mình thay đổi khiến họ trở nên phấn khởi hơn.

Diệp Quân bất thình lình đứng dậy. Cô gái có vết bớt thấy vậy thì vội vàng làm theo, hai mắt nhìn hắn đăm đăm.

Hắn quay sang mỉm cười với cô ấy.

Làm cô gái sửng sốt, tự hỏi tên này cười với mình làm gì?

Chỉ thấy Diệp Quân lại ngẩng đầu nhìn lên, một khắc lại đã lao về phía đỉnh núi.

Cô gái thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng đi theo.

Liên Song và Tông Thủ cũng vội vàng nối gót.

Ngoài ra còn một thiếu niên với gương mặt non nớt nhưng vóc dáng khôi ngô. Cậu ta có khuôn ngực nở nang, cơ bắp căng phồng, hai cánh tay to như trụ đình, cao hơn người thường ít nhất gấp đôi.

Người này là một thể tu!

Cậu ta thấy bốn người kia lao đi thì vội vàng làm theo.

Trừ năm người bọn họ ra, không còn ai tham dự.

Từ một trăm hai mươi người ban đầu, đến giờ chỉ còn lại năm.

Như mọi lần trước, nhóm Diệp Quân lại bị đánh bại.

Những người đứng trên bờ thấy thế thì bật cười, trong âm thanh bắt đầu mang theo ý chế nhạo.

Trong mắt họ, hành động của năm người kia đơn giản là lấy trứng chọi đá.

Tiếng cười nhạo ngày càng nhiều.

Bản tính của nhiều người là vậy, cho rằng chuyện mình không làm được thì người khác cũng phải thất bại.

Nhưng nhóm Diệp Quân không quan tâm đến họ, hết lần này đến lần khác đều ngã xuống, nhưng ngã xuống rồi lại đứng lên.

Cứ thế, lặp đi lặp lại qua mười ngày.

Nhóm Diệp Quân đã thất bại không dưới trăm lần.

Ý chí Bất Diệt cũng trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng bọn họ không một lần từ bỏ.

Ngã xuống, nghỉ ngơi, lại chiến đấu.

Cho đến giờ, Diệp Quân đã có thể tung ra hai mươi kiếm!

Mà không cần Ngao Thiên Thiên giúp đỡ.

Sức mạnh của cô gái có vết bớt cũng tăng lên đáng kể, nhưng chính vì ý chí Bất Diệt cũng mạnh lên theo nên lần nào họ cũng bị nó trấn áp dễ dàng, vì vậy đám người đứng trên bờ mới không nhận ra điều này.

Lần này, Diệp Quân bò lên từ biển máu, nằm vật ra đất, cả người chi chít vết thương nặng nề nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khích.

Hai mươi rồi!

Đây là một bước tiến vượt bậc của hắn!

Cô gái có vết bớt và những người còn lại cũng phấn khởi nhận ra mình đã mạnh lên rất nhiều, có thể nói là hoàn toàn lột xác.

Quan trọng nhất là bọn họ đã không còn sợ sệt khi phải đối đầu với ý chí Bất Diệt nữa. Tôn kính thì có, nhưng sợ hãi thì không.

Thiếu niên thể tu kia siết chặt hai tay, cảm nhận những thay đổi về thân xác và sức mạnh của mình rồi hăm hở bật cười. Như nghĩ đến gì đó, cậu ta hô lên với Diệp Quân: “Diệp... huynh... Hay lắm!"

Nghe có phần cà lăm.

Diệp Quân cười đáp: “Ngươi tên gì?"

Thiếu niên: “Hám Tông”.

"Hám Tông?!"

Liên Song cả kinh buột miệng: “Ngươi đến từ Đại Thiên Giới?!"

Hám Tông gật đầu: “Phải”.

Liên Song lại hỏi: “Vậy hẳn là người của Thiên Bộ?"

Hám Tông cười tươi: “Phải”.

Liên Song nghe vậy thì gật gù, không nói gì nữa.

Diệp Quân tò mò: “Đại Thiên Giới với Thiên Bộ là gì?"

Liên Song giải thích: “Đại Thiên Giới là đại thế giới đứng thứ nhì trong vạn giới, còn Thiên Bộ là tông môn mạnh nhất nơi đó, lấy tu thể xác làm chủ đạo, mạnh vô cùng”.

Tu thể xác làm chủ đạo?

Diệp Quân quan sát Hám Tông một hồi, cười hỏi: “Thân thể ngươi mạnh lắm đúng không?"

Cậu ta hớn hở đáp: “Trong cùng cấp... Sẽ không thua!"

Diệp Quân giơ ngón cái: “Dữ!"

Hám Tông hỏi: “Tiếp.. tiếp tục không?"

Diệp Quân gật đầu: “Tiếp tục”.

Hắn nhìn lên đỉnh núi, một khắc sau lại hóa thành kiếm quang bay đi.

Hám Tông, cô gái có vết bớt và những người khác lập tức phóng theo.

Cứ thế, nửa tháng lại trôi qua.

Diệp Quân và bốn người kia lại bại trận không dưới mấy chục nghìn lần.

Mỗi một lần, đều là bị trấn áp không chút nương tay.

Mỗi một lần, đều sẽ bị những người trên bờ chế nhạo.

Nhưng đến lúc này, Diệp Quân đã có thể tung ra liên tục hai mươi lăm nhát kiếm.

Nếu dựa theo phỏng đoán của vị đại lão bí ẩn kia thì hắn đã có thể giết cường giả Chân Cảnh rồi.

Xét trong cùng cấp, hắn là vô địch!

Xét thêm mười cấp, hắn vẫn không hề gặp áp lực!

Không chỉ bấy nhiêu mà sau hai mươi ngày khổ luyện, hắn đã đi từ Thiên Pháp Cảnh đến Tiểu Kiếp Cảnh.

Thăng cấp một cách hoàn toàn tự nhiên.

Lại thêm mấy ngày qua đi. Một hôm nọ, nhóm Diệp Quân lại phóng lên cao.

Tiếp tục chiến đấu!

Khi lên đến đỉnh núi, ý chí Bất Diệt lại xuất hiện, nhưng lần này không trấn áp nữa mà lại tách về hai bên, mở ra một con đường cho họ.

Diệp Quân và bốn người kia sửng sốt.

Những người đứng bên dưới thấy cảnh tượng này thì biến sắc, ai nấy ngóng lên trên với sắc mặt khó coi.

Vượt qua rồi ư?

Sao lại thế được?!

Đợi kinh ngạc qua đi rồi, có những ánh mắt lạnh đi, một số còn mang theo sát ý.

Ngươi gặp khó, chúng ta sẽ thương tình; nhưng nếu ngươi vượt qua thì sao có thể?

Mọi người đều thất bại thì không sao cả.

Nhưng ai cho phép ngươi thành công?
Chương 432: Hèn

Trên đỉnh núi, lúc này nhóm Diệp Quân cũng hơi ngơ ngác.

Bởi vì họ cũng không ngờ rằng lần này ý chí Bất Diệt lại không ra tay nữa.

Thông qua rồi sao?

Nghĩ đến đây, trên mặt mấy người nhóm Diệp Quân đều hiện lên ý cười.

Hiển nhiên họ đã được vị đại đế Bất Khuất này chấp thuận.

Diệp Quân dẫn bốn người đi lên đỉnh núi, đỉnh núi trống trải, mây mù che phủ, phía trước vách núi nghìn trượng có một hài cốt trăm trượng đang dựa chéo ở đó, hài cốt nhìn vào hư không, hai tay chống mặt đất như muốn đứng lên, nhưng cuối cùng không làm được, chỉ có thể dựa vào núi non trùng điệp để chống đỡ cơ thể mình.

Qua hàng trăm triệu năm gột rửa, nhưng hài cốt này vẫn như mới, vẫn toát lên khí chất cổ xưa khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đại đế Bất Khuất!

Nhìn hài cốt này, vẻ mặt nhóm Diệp Quân đều trở nên nặng nề.

Đây chính là cường giả tuyệt thế đã giao đấu cùng Chân Thần năm đó.

Tuy bại trận nhưng hàng trăm triệu năm xương cốt bất diệt, ý chí trường tồn.

Cường giả thế này thật khiến người ta kính nể.

Diệp Quân nhìn chằm chằm hài cốt, hai tay nắm chặt, lúc này hắn càng thêm kiên định vào kiếm đạo vô địch của mình.

Nhân vật tuyệt thế như vậy cũng bị đàn áp giết chết.

Đời này nếu không vô địch, sợ rằng đến cuối cùng cũng không có được kết cục tốt đẹp.

Nhất định phải vô địch!

Vô địch đến mức không ai có thể giết được mình.

Diệp Quân hít sâu một hơi, niềm tin kiếm đạo trong lòng ngày càng kiên định.

Đúng lúc này, một đám người đột nhiên xông tới phía sau nhóm Diệp Quân.

Nhìn thấy đám người này, mấy người phía Hám Tông chợt sững sờ.

Mà khi nhìn thấy hài cốt cao trăm trượng kia, đám người xông đến lập tức hưng phấn.

Bất Khuất Cốt!

Đây chính là Bất Khuất Cốt trong truyền thuyết.

Nếu có thể lấy được Bất Khuất Cốt, cho dù chỉ là một miếng thì cũng đủ để nghịch thiên cải mệnh.

Lúc này có người chuẩn bị lao đến Bất Khuất Cốt kia.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Liên Song lạnh đi, họ đứng chắn trước mặt đám người đó.

Liên Song trừng mắt nhìn đám người trước mặt: “Các ngươi muốn làm gì?”

Một thiếu niên áo đen bước ra từ trong đám người, nhìn Liên Song cười khẩy hỏi: “Làm gì? Sao, Bất Khuất Cốt này là của nhà các ngươi à?”

Những người còn lại cũng trừng mắt giận dữ nhìn Liên Song.

Lúc này ai ngăn cản bọn chúng lấy Bất Khuất Cốt thì bọn chúng sẽ giết kẻ đó!

Nét mặt Liên Song cực kỳ khó coi: “Nếu không có chúng ta liều mạng hai mươi ngày thì các ngươi có thể đứng ở đây được không? Khi cần xông lên là các ngươi lại đứng đó cười nhạo chúng ta ngu xuẩn, bây giờ chúng ta đã phá được ý chí Bất Diệt thì các ngươi lại đến cướp Bất Khuất Cốt, trên đời làm gì có đạo lý này?”

Diệp Quân nhìn Liên Song lắc đầu cười.

Người huynh đệ này lịch sự nho nhã quá, vừa nhìn là biết bình thường rất hay đọc sách, có thể thu nhận về thư viện.

Nghe Liên Song nói thế, thiếu niên áo đen bật cười: “Chúng ta bảo các ngươi liều mạng à? Không phải đúng không? Là các ngươi tự mình liều mạng, liên quan gì đến chúng ta?”

Liên Song tức giận muốn điên, đang định lên tiếng thì Hám Tông ở bên cạnh đã tiến lên một bước, không nhiều lời lập tức giơ tay lên tung ra một chưởng.

Sắc mặt thiếu niên áo đen biến đổi trong giây lát, hắn ta vội vàng tế ra một tấm khiên màu đen chắn ở trước mặt.

Ầm!

Tấm khiên màu đen kia lập tức bị Hám Tông đánh vỡ, thiếu niên áo đen còn bị hất văng cả trăm trượng, hắn ta vừa dừng lại thì thất khiếu đã chảy máu, lục phủ ngũ tạng đảo lộn.

Mọi người đều bị sốc.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, sức mạnh của Hám Tông đáng sợ thật, một chưởng này thật sự khiến người ta da đầu tê dại.

Liên Song nhìn Hám Tông, Hám Tông phẫn nộ trừng mắt nhìn thiếu niên áo đen: “Tỷ ta từng nói nếu gặp phải kẻ không nói lý thì đánh hắn! Đánh chết thì thôi!”

Mọi người: “…”

Hám Tông còn định ra tay thêm nữa nhưng lúc này hơn một trăm người đó đột nhiên đồng loạt tế ra thần thức khoá chặt lấy cậu. Thấy cảnh này, Liên Song, Tông Thủ và cô gái có vết bớt lập tức đứng bên cạnh Hám Tông.

Thứ này họ vất vả mãi mới có được, đương nhiên không thể dễ dàng giao cho đối phương.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Diệp Quân nhìn lên trời rồi đi đến bên cạnh Hám Tông, cười nhẹ: “Chúng ta ít người, không đánh lại bọn chúng đâu. Bỏ qua chuyện này đi!”

Nghe thế, Hám Tông ngớ người.

Liên Song do dự một lúc rồi nói: “Diệp huynh, tuy chúng đông người nhưng nếu chúng ta liên thủ thì chưa chắc đã thua chúng”.

Tông Thủ cũng gật đầu ngay: “Có thể đánh thử”.

Cứ vậy giao ra Bất Khuất Cốt, họ không cam lòng.

Diệp Quân nói: “Tình hình bất lợi với chúng ta, nên cúi đầu thì hãy cúi đầu, nhường cho chúng đi”.

Cô gái có vết bớt giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Quân, lên tiếng: “Không ngờ ngươi lại hèn vậy đấy, ta thật sự khinh thường ngươi!”

Diệp Quân không nói gì.

Nơi xa, hơn trăm người nghe thấy lời Diệp Quân nói lập tức đều nở nụ cười, bọn chúng không quan tâm đến nhóm Hám Tông nữa mà xông thẳng về phía Bất Khuất Cốt.

Diệp Quân vẫn bình thản đứng ở đó.

Nhưng khuôn mặt của cô gái có vết bớt lại vô cùng khó coi, dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy điên tiết lườm Diệp Quân, tức không chịu nổi.

Nếu Diệp Quân đồng ý ra tay, mấy người họ liên thủ thì chẳng sợ hơn trăm người kia.

Bởi vì họ là những người đánh giỏi nhất ở đây, đặc biệt là sau khi tất cả đều đã đột phá.

Nhưng cô ấy không ngờ Diệp Quân lại sợ gặp chuyện đến thế này.

Quá hèn!

Đến ba người phía Liên Song cũng có vẻ mặt khó coi, thật sự phải đưa Bất Khuất Cốt ra như vậy sao?

Họ không cam lòng!

Lúc này, đám người kia đã chạy tới trước bộ hài cốt chí tôn, nhìn thấy hài cốt trăm trượng trước mặt, hai mắt chúng đều đỏ lên.

Thẳng tay giật lấy!

Nhưng lúc này, một luồng ý chí đáng sợ đột nhiên tuôn ra từ hài cốt.

Ầm!

Trong nháy mắt, hơn một trăm người vừa lại gần còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị luồng ý chí này quét sạch!

Nhìn thấy cảnh này, phía cô gái có vết bớt đều sửng sốt.

Còn Diệp Quân thì lại bình tĩnh.
Chương 433: Đã có vô địch ý rồi sao còn cần Bất Khuất Cốt nữa?

Cô gái có vết bớt bỗng nhìn Diệp Quân chằm chằm, thảng thốt hỏi: “Ngươi đã biết trước điều này sẽ xảy ra à?”

Nghe cô ấy hỏi như vậy, ba người phía Liên Song cũng đều nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân mỉm cười: “Làm sao ta biết được? Chỉ là ta thấy chúng ta nên tôn trọng Bất Khuất Cốt, không nên khinh nhờn, bọn chúng cứ tới cướp giật như vậy khẳng định là mạo phạm Bất Khuất Cốt, vậy nên ta nghĩ chúng sẽ gặp báo ứng”.

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân hỏi tiếp: “Vậy tại sao ngươi không nói rõ cho chúng ta?”

Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì, quay người đi về phía Bất Khuất Cốt.

Nét mặt cô gái có vết bớt hơi xấu đi.

Cô ấy hiểu ý thanh niên này!

Cô ấy là người không quan trọng, cô ấy hiểu lầm có quan trọng với hắn không?

Hiển nhiên là không quan trọng!

Nghĩ đến đây, khi cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân, trong mắt có thêm vẻ phức tạp.

Ngay cả mấy người phía Liên Song cũng hơi xấu hổ, vì vừa nãy họ cũng hơi bất mãn với Diệp Quân, bây giờ xem ra họ đã trách nhầm hắn rồi.

Lúc này Diệp Quân bỗng quay lại nhìn phía Liên Song, cười hỏi: “Các ngươi không lấy Bất Khuất Cốt nữa à?”

Nghe Diệp Quân nói thế, mấy người vội vàng đi tới.

Liên Song chắp tay với Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp huynh, xin lỗi, ta trách nhầm huynh rồi!”

Hám Tông cũng cười ngượng ngùng, sau đó gãi đầu xấu hổ nói: “Diệp… huynh, vừa nãy ta còn muốn đánh huynh nữa!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Hám Tông lại nói: “Xin lỗi huynh…”, Diệp Quân nhìn Hám Tông lắc đầu cười, tuy cậu nhóc này thật thà nhưng lúc ra tay lại quyết đoán hơn bất cứ ai.

Cách đánh người này thật sự bất ngờ, không chú ý một cái là sẽ bị ăn đòn ngay.

Tông Thủ cũng chắp tay: “Xin lỗi Diệp huynh!”

Cô gái có vết bớt chỉ nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cười: “Không nói những điều này nữa. Trong chuyện này ta cũng có chỗ không đúng, vừa nãy tình huống cấp bách, không nói với mọi người nên mọi người hiểu lầm ta cũng là điều bình thường, cho nên… chuyện này bỏ qua đi! Chúng ta không nhắc lại nữa nhé!”

Nghe Diệp Quân nói thế, Liên Song và Tông Thủ đều bật cười ha hả.

Diệp huynh thật tốt!

Hám Tông cũng cười ngây ngốc vài tiếng.

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân, vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân dẫn mấy người đến trước Bất Khuất Cốt, nhìn Bất Khuất Cốt trước mặt, vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi phức tạp, hắn im lặng một lúc rồi hơi khom người tỏ ý cung kính.

Bốn người phía Liên Song cũng cúi theo.

Lúc này một luồng ý chí trong hài cốt bỗng bay ra.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Liên Song thay đổi, nhưng luồng ý chí ấy chỉ lướt qua người họ chứ không tấn công họ.

Mấy người đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn hài cốt trước mặt, im lặng không nói.

Lúc này, những ý chí ấy bỗng ngưng tụ thành một hư ảnh uy nghiêm.

Đại đế Bất Khuất!

Thấy thế, mấy người phía Diệp Quân đều sửng sốt chấn động.

Xa xa dưới chân núi, An Nam Tịnh đang ngồi xếp bằng trên đất chợt ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi với vẻ mặt bình tĩnh.

Khoảng thời gian này, bà vẫn luôn canh giữ ở đây.

Đại đế Bất Khuất chậm rãi ngẩng đầu nhìn hư không, ánh mắt hơi phức tạp, có mờ mịt, có không cam lòng, cũng có cả bất đắc dĩ.

Một lúc sau, đại đế Bất Khuất mới dời mắt, nhìn An Nam Tịnh dưới chân núi, khi nhìn thấy bà ấy, ông ta sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

An Nam Tịnh và đại đế Bất Khuất nhìn nhau không nói.

Một lát sau, đại đế Bất Khuất nhẹ giọng nói: “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài!”

Nói xong ông ta dời mắt, nhìn mấy người Diệp Quân trước mặt, ánh mắt rơi vào Diệp Quân trước tiên, ông ta quan sát hắn rồi cười bảo: “Chiến đấu vạn lần cũng không lùi bước, thanh niên, cậu được lắm, có muốn bộ hài cốt này của ta không?”

Nghe đại đế Bất Khuất nói thế, vẻ mặt nhóm Liên Song bên cạnh đều trở nên phức tạp.

Họ biết đại đế Bất Khuất đã ưng ý Diệp Quân.

Có thất vọng, có hâm mộ.

Diệp Quân im lặng.

Liên Song bỗng tiến đến bên cạnh Diệp Quân, đẩy cánh tay hắn: “Diệp huynh, còn không mau dập đầu bái sư đi? Đây là cơ hội lớn đấy, chỉ cần huynh có được Bất Khuất Cốt thì thực lực của huynh sẽ tăng ít nhất một trăm lần”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đại đế Bất Khuất: “Tiền bối, ta không muốn Bất Khuất Cốt”.

Nghe câu này, mấy người Liên Song đều ngẩn ra.

Đại đế Bất Khuất cũng hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân nhìn thẳng vào đại đế Bất Khuất: “Ta đã có vô địch ý rồi, sao còn cần Bất Khuất Cốt nữa?”

Ầm!

Một luồng kiếm thế mạnh mẽ bỗng bộc phát ra từ cơ thể Diệp Quân, thoáng chốc mấy người Liên Song đều bị đẩy lùi về phía sau.

Mà luồng kiếm thế ấy đã hoá thành một thanh ý kiếm phóng thẳng lên trời, xuyên qua thương khung.

Đắc đạo kiếm ý!

Kiếm ý vô địch!

Nhìn thấy kiếm ý vô địch của Diệp Quân, đại đế Bất Khuất sửng sốt, sau đó ông ta chợt bật cười ha hả.

Giờ khắc này, cả Chư Thần Giới đều rung chuyển.

Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn lại vang lên: “Nếu Thiên Mệnh không còn xuất hiện nữa thì giao hắn cho ta đi. Để ta dạy hắn, ta sẽ làm người hộ đạo cho hắn!”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 434: Thay xương

Kiếm ý vô địch!

Giờ phút này, cuối cùng Diệp Quân cũng có kiếm ý của riêng mình, giống như nhân gian kiếm ý của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Đắc đạo kiếm ý!

Nói cách khác, tương đương với việc niềm tin kiếm đạo đã đại viên mãn.

Kiên định không đổi đối với đại đạo mình lựa chọn, vì thế đắc đạo kiếm ý, niết bàn thành đạo.

Sở dĩ giọng nói bí ẩn muốn trở thành người hộ đạo cho Diệp Quân là bởi việc làm lần này của Diệp Quân thật sự nằm ngoài tưởng tượng của bà ấy.

Thế mà hắn lại nỡ từ bỏ Bất Khuất Cốt!

Theo bà ấy thấy điều này hơi khó tin.

Phải biết rằng nếu như lúc này Diệp Quân có được Bất Khuất Cốt thì thực lực có thể tăng lên rất nhiều, lợi ích trước mắt là vô hạn.

Còn tương lai, lợi ích cũng là vô hạn!

Bà ấy không ngờ Diệp Quân lại từ bỏ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, như Diệp Quân nói, nếu đã có vô địch ý thì sao còn cần Bất Khuất Cốt nữa?

Bà ấy nhìn xa hơn những người khác, nếu như hôm nay Diệp Quân nhận Bất Khuất Cốt, tuy có thể nhận được vô số lợi ích nhưng sau này Bất Khuất Cốt cũng trở thành hạn chế của hắn.

Tự mình hạn chế mình!

Diệp Quân muốn tranh vô địch!

Nếu hôm nay nhận Bất Khuất Cốt đồng nghĩa với việc đặt trên con đường của mình một tầng xiềng xích.

Đạo mà hắn theo đuổi còn cao hơn đại đế Bất Khuất!

Phải công nhận rằng lúc này giọng nói bí ẩn đã ngày càng thích Diệp Quân, tâm tính của thanh niên này thật sự là vô địch thiên hạ.

Nếu Thiên Mệnh Váy Trắng không còn xuất hiện nữa thì bà ấy sẵn sàng làm người hộ đạo cho Diệp Quân!

Trước mặt Diệp Quân, tiếng cười của đại đế Bất Khuất vẫn không ngừng vang lên, thiên địa vẫn đang rung chuyển.

Mà mấy người Liên Song khi nghe Diệp Quân nói vậy thì đều vô cùng kinh ngạc, không thể tin được.

Từ bỏ Bất Khuất Cốt đã ở trong tầm tay?

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân chằm chằm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Trong mắt họ, Bất Khuất Cốt là thần vật tuyệt thế, nhưng thanh niên trước mắt này lại chẳng cần.

Cô ấy biết thanh niên này theo đuổi một đạo cao hơn.

Lúc này, đại đế Bất Khuất bỗng nhìn Diệp Quân trước mặt, lúc này trong mắt ông ta ngoài vẻ đánh giá cao thì còn có vẻ phức tạp.

Tính như thanh niên này đúng là hiếm thấy.

Nếu không chết trẻ thì con đương tương lại chắc chắn sẽ có thể đi được rất xa.

Đại đế Bất Khuất gạt mọi suy nghĩ, cười nói: “Nếu cậu đã theo đuổi đạo cao hơn thì ta cũng không ép buộc”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó tránh sang một bên, không nói gì nữa.

Đại đế Bất Khuất nhìn Diệp Quân, trong lòng thầm nói thật đáng tiếc.

Ông ta thật sự thích thanh niên này.

Nhưng tiếc là hắn lại không thích ông ta.

Nghĩ đến đây, đại đế Bất Khuất lắc đầu cười, ông ta không tức giận mà còn vui vẻ, bởi ông ta nhìn thấy mình từ thanh niên này.

Kiêu ngạo!

Ngày xưa ông ta cũng từng kiêu ngạo như hắn.

Đáng tiếc!

Đại đế Bất Khuất thầm thở dài, nhìn bốn người Liên Song, cuối cùng ánh mắt dừng ở Hám Tông.

Thấy thế, vẻ mặt ba người phía Liên Song đều trở nên ảm đạm.

Họ biết vị tiền bối này thích Hám Tông.

Họ không làm được như Diệp Quân, đến Bất Khuất Cốt cũng không cần, với họ Bất Khuất Cốt là thần vật có thể thay đổi vận mệnh.

Thậm chí là thay đổi vận mệnh của cả gia tộc mình!

Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông, im lặng không nói.

Do dự!

Thanh niên này cũng được, nhưng vẫn chưa đủ tốt.

Là đại đế tuyệt thế từ hàng trăm triệu năm trước, đương nhiên mắt nhìn của ông ta cực kỳ cao.

Lúc này Hám Tông bỗng đi ra, ngập ngừng nói: “Tiền bối, tuy ta không yêu nghiệt như Diệp huynh, nhưng nếu ta được tiền bối truyền thừa thì chắc chắn sẽ không làm ô nhục uy danh của tiền bối”, cậu ta chỉ hơi thật thà chứ không ngu ngốc!

Cậu ta biết vị tiền bối trước mắt này đang do dự.

Lúc này cậu ta phải chiến đấu giành lấy cho mình.

Nghe Hám Tông nói thế, đại đế Bất Khuất cười hỏi: “Cậu có chịu được nỗi đau thay xương không?”

Hám Tông đáp ngay: “Được!”

Đại đế Bất Khuất nhìn bầu trời, cười nhẹ.

Nếu cứ chờ tiếp cũng chưa chắc đã chờ được người tốt hơn.

Nếu đã vậy thì cứ thuận theo thế này đi!

Đại đế Bất Khuất phất tay áo, cách đó không xa, hài cốt vạn trượng đột nhiên hoá thành một luồng sáng bay vào cơ thể Hám Tông.

Rắc!

Trong khoảnh khắc, hai mắt Hám Tông mở to, trong cơ thể vang lên tiếng xương gãy.

Muốn đổi xương thì phải nghiền vỡ xương trước.

Cơn đau gãy xương đáng sợ đến mức nào?

Hám Tông nắm chặt hai tay, khuôn mặt vặn vẹo, mạch máu vỡ tung, nhưng cậu ta cắn chặt răng, không thốt lên một tiếng.

Phải cố gắng chịu!

Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông trước mặt khẽ gật đầu, nghị lực của thanh niên này cũng được đấy.

Liên Song và Tông Thủ ở bên cạnh nhìn Hám Tông với ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng có phần buồn bã.

Cô gái có vết bớt thì lại rất bình tĩnh.

Lúc này Hám Tông từ từ ngã xuống, nằm trên đất, xương trong cơ thể không ngừng vỡ vụn, nhưng khí thế của cậu ta lúc này lại điên cuồng dâng trào.

Đổi xương!

Diệp Quân nhìn Hám Tông, hắn biết sau khi thanh niên này đổi xương chắc chắn thực lực sẽ có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Bản thân thanh niên này đã là thể tu, đổi thành Bất Khuất Cốt, thực lực tăng lên chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ.

Thế nhưng hắn không ghen tỵ.

Hắn có con đường riêng của mình, không cần hâm mộ người khác!
Chương 435: Nhận đại ca

Lúc này Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Sau khi thanh niên này thay xương, thực lực vượt qua cậu, liệu cậu có…”

Diệp Quân bật cười: “Tháp gia, ngươi coi thường Diệp Quân ta quá đấy. Diệp Quân ta không phải loại người không chịu được khi thấy người khác hơn mình, nếu cậu ấy mạnh hơn ta, ta cố gắng hơn là được. Theo ta thấy, người không chịu nổi người khác xuất sắc hơn mình đều là kẻ bất tài vô dụng”.

Tiểu Tháp không nói nữa.

Lúc này, Hám Tông bỗng mở mắt ra, khí thế của cậu ta đã nâng lên một tầm cao mới, hơn nữa vẫn đang tiếp tục nâng lên.

Đại đế Bất Khuất bật cười: “Cậu đứng lên đi”.

Hám Tông vội đứng lên cung kính hành lễ: “Sư tôn!”

Đại đế Bất Khuất nhìn Hám Tông: “Hôm nay cậu có thể đến được đây hoàn toàn là nhờ Diệp công tử, cậu lớn tuổi hơn cậu ấy một chút, nhưng cứ gọi cậu ấy là đại ca đi!”

Mọi người đều sững sờ.

Diệp Quân cũng sửng sốt.

Lớn hơn hắn nhưng lại phải gọi hắn là đại ca?

Cái quái gì vậy?

Hám Tông cũng ngẩn ra, chần chừ một lát rồi nói: “Sư phụ, con… đại…”

Đại đế Bất Khuất gật đầu: “Gọi đại ca đi”.

Nghe đại đế Bất Khuất nói thế, nét mặt Liên Song và Tông Thủ đều trở nên kỳ quái.

Nhận đại ca!

Hai người đều nghi hoặc.

Phải biết rằng bây giờ Hám Tông đã có Bất Khuất Cốt, nếu hoàn toàn dung hợp với Bất Khuất Cốt thì chắc chắn sẽ trở thành yêu nghiệt siêu cấp chư thiên vạn giới.

Có thể nói, Hám Tông nhất định có thể vào được bảng Chư Thiên trong truyền thuyết.

Bảng Chư Thiên là bảng của chư thiên vạn giới, chỉ có yêu nghiệt tuyệt thế mới được lên bảng này.

Hơn nữa chỉ cần có tên trong bảng này thì chắc chắn chính là yêu nghiệt tuyệt thế, bởi vì bảng này chỉ có mười vị trí.

Cả chư thiên vạn giới có hàng nghìn tỷ sinh linh.

Nếu nằm trong bảng này thì ngươi chính là một trong mười người mạnh nhất thế hệ trẻ trong số hàng nghìn tỷ sinh linh ấy.

Mà Hám Tông đã có Bất Khuất Cốt chắc chắn có thể lên được bảng này, thậm chí là số một.

Bất Khuất Cốt đó!

Bây giờ đại đế Bất Khuất lại bảo Hám Tông nhận Diệp Quân là đại ca, chẳng lẽ Diệp Quân còn yêu nghiệt hơn cả Hám Tông đã có Bất Khuất Cốt?

Cô gái có vết bớt nhìn Diệp Quân thật sâu, nhưng không nói.

Mặc dù Hám Tông cũng không hiểu ý của đại đế Bất Khuất lắm, nhưng vẫn lựa chọn làm theo, cậu ta đi đến trước mặt Diệp Quân, sau đó quỳ một gối xuống: “Đại ca!”

Đại ca!

Diệp Quân lắc đầu cười, đỡ Hám Tông dậy rồi nhìn đại đế Bất Khuất: “Tiền bối, ông có ý gì?”

Đại đế Bất Khuất cười đáp: “Diệp tiểu hữu, ta có một yêu cầu quá đáng”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối cứ nói đi”.

Hắn không đồng ý ngay, nói đùa, tuy vị này đã qua đời nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ.

Yêu cầu của đối phương chắc chắn không tầm thường.

Đại đế Bất Khuất nhìn Diệp Quân: “Tiểu tử này vừa có được Bất Khuất Cốt, vẫn cần ít nhất một tháng mới có thể hoàn toàn dung hợp, vì vậy ta muốn nhờ tiểu hữu bảo vệ hắn một thời gian”.

Nghe vậy, Diệp Quân nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Rõ ràng có cường giả đang âm thầm theo dõi hắn.

Chắc chắn là gia tộc và tông môn của thiếu niên thiên tài vừa bị giết khi nãy.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có thể ra tay giết kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối không?”

Đại đế Bất Khuất lắc đầu: “Ta mà cậu đang nhìn thấy bây giờ chỉ là một tia ảo giác, ý chí của ta đã dung nhập vào Bất Khuất Cốt rồi”.

Ý chí!

Không phải ý thức!

Diệp Quân biết tiền bối này đã tặng hết mọi thứ mình có cho Hám Tông.

Lúc này Hám Tông bỗng quỳ xuống lần nữa: “Đại ca, một tiếng đại ca, cả đời đại ca…”

Bất Khuất Cốt!

Diệp Quân im lặng.

Một ngày nào đó chắc chắn Hám Tông có thể trở thành cường giả tuyệt thế, dù sao cậu ta cũng đã có Bất Khuất Cốt và ý bất diệt.

Đương nhiên Hám Tông cũng rất tốt!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân đỡ Hám Tông dậy nói: “Nếu đã nhận ta làm đại ca thì đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ đệ”.

Đại đế Bất Khuất khẽ cười: “Diệp tiểu hữu, con đường gập ghềnh khó đi, chúc cậu sớm ngày đạt đến đỉnh cao đại đạo”.

Nói rồi ông ta dần trở nên mờ ảo.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Tiền bối đi thong thả”.

Đại đế Bất Khuất mỉm cười, ngẩng đầu nhiên bầu trời, trong mắt là vẻ lưu luyến.

Thế gian này thật ra rất tốt.

Tiếc là ông ta không còn nhìn thấy được nữa.

Thời đại thuộc về ông ta cũng kết thúc rồi.

Chẳng mấy chốc, đại đế Bất Khuất đã biến mất trước mắt mấy người.

Lần này là thật sự biến mất.

Trên đời không còn đại đế Bất Khuất nữa!

Diệp Quân nhìn Hám Tông trước mặt, giờ phút này khí thế của Hám Tông vẫn đang tăng lên, nhưng cực kỳ không ổn định, hơn nữa cơ thể và linh hồn của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với Bất Khuất Cốt.

Cần thời gian!

Diệp Quân quay đầu nhìn bầu trời, đúng lúc này bầu trời tách ra, sau đó một luồng khí thế mạnh mẽ lan tràn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Hiển nhiên là muốn tranh giành Bất Khuất Cốt.

Bây giờ Bất Khuất Cốt vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với Hám Tông, là thời cơ tốt nhất để giành lấy.

Diệp Quân nhìn Hám Tông: “Thông báo cho người của tộc đệ đi”.

Hám Tông nhanh chóng gật đầu, lấy lệnh bài đặc biệt ra rồi bóp nát, sau đó nói với Diệp Quân: “Đại ca, tộc nhân của ta nửa canh giờ nữa sẽ tới”.

Nửa canh giờ!

Diệp Quân nhìn bầu trời xa: “Ta sẽ bảo vệ đệ nửa canh giờ”.

Hám Tông hỏi: “Đại ca, nếu nửa canh giờ nữa tộc nhân của ta vẫn chưa đến kịp thì phải làm sao?”

Diệp Quân bình thản đáp: “Vậy thì ta sẽ không còn lại đại ca của đệ nữa! Xin hãy gọi ta là Diệp công tử, cảm ơn!”

Hám Tông: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK