Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2766: Một bước thành Đế!

Hai trăm kiếm tu nhìn chằm chằm Diệp Quân và người đàn ông áo đen bằng ánh mắt nóng như lửa.

Khoảng thời gian ở trong Tiểu Tháp, mỗi ngày bọn họ đều chiến đấu với chiến tướng đồng đen, theo thực lực tăng lên, thật ra sâu trong nội tâm bọn họ đều có cảm giác mình đã vô địch Thập Hoang, thậm chí có thể đấu với những tinh vực lớn.

Nhưng lúc này sau khi thấy Diệp Quân chiến đấu với người đàn ông áo đen, bọn họ mới hiểu bọn họ vẫn chỉ là kiến. Vì chiến đấu với người có cấp bậc này, thậm chí bọn họ còn không chịu nổi một hiệp!

Lúc này, Yểm Nhất đi đầu hưng phấn nói: “Xem cho kỹ, Quân Đế bảo các ngươi đến xem là muốn cho các ngươi biết trời cao bao nhiêu!”

Tất cả kiếm tu đều gật đầu, nhìn chằm chằm khu vực chiến đấu trên bầu trời không chớp mắt, lúc này, bọn họ càng thấy kính sợ Diệp Quân hơn.

Trong mắt Yểm Nhật cũng loé lên cảm xúc phức tạp, lúc này, nếu Diệp Quân sử dụng nó thì sẽ rất có ích cho nó.

“Yểm Nhật!”

Lúc này, chân trời bỗng vang lên giọng nói của Diệp Quân.

Yểm Nhật nhất thời sửng sốt, sau đó nó cười to, biến thành một tia kiếm quang hoả diễm bay lên cao, chỉ trong nháy mắt đã dừng lại trong ta phải của Diệp Quân, thân kiếm một màu đỏ chói như làm từ ánh mặt trời chói chang!

Diệp Quân tay trái cầm Thanh Huyên, tay phải cầm Yểm Nhật, tay phải của hắn run mạnh, trong nháy mắt, mười triệu tia kiếm khí hoả diễm kéo về phía người đàn ông, lúc này, ngọn lửa mạnh đến mức có thể lấn át cả mặt trời.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn phát hiện hắn đánh giá hơi thấp thanh kiếm Yểm Nhật này rồi, chủ nhân trước đây của nó không đơn giản chút nào!

Người đàn ông phía xa phóng trường thương trong tay về phía Diệp Quân, nơi trường thương đi qua có lôi long lượn lờ, hùng dũng oai nghiêm, chỉ trong nháy mắt đã va chạm với mười triệu tia kiếm khí hoả diễm, thiên địa xuất hiện những đợt sóng xung kích lực lượng đáng sợ, lôi quang và hoả quang càn quét tất cả mọi thứ.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên biến mất, hai tia kiếm quang xẹt qua từ chân trời, đánh về phía người đàn ông áo đen. Vô số người bên dưới cũng đang theo dõi khu vực chiến đấu nơi chân trời, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, bọn họ biết nếu Diệp Quân thua trận thì kết cục sẽ như thế nào, có thể nói trận chiến này của Diệp Quân liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người!

Mà trong một vùng tinh không, lúc này người đàn ông áo giáp trắng được người đàn ông áo đen dẫn đến cũng đang theo dõi trận chiến bên dưới bằng ánh mắt nặng nề, vì y cũng không ngờ sức chiến đấu của Đại Đế nơi này lại đáng sợ đến thế, có thể ngang tài ngang sức với cả Huyền Chính đại nhân!

Huyền Chính là ai?

Gã là võ giáo quan của nền văn minh Toại Minh, dù không phải là võ giáo quan đứng đầu nhưng cũng là võ giáo quan, phụ trách dạy võ cho thế hệ trẻ của nền văn minh Toại Minh.

Tuy sau khi đến nơi này, Huyền Chính đại nhân bị trấn áp cảnh giới, nhưng dù gì gã cũng là Đại Đế, hơn nữa còn không thể xem là Đại Đế bình thường. Mà lúc này, gã lại không thể làm gì thiếu niên kiếm tu này.

Hơi khó tin!

Ầm!

Lúc này, trong khu vực chiến đấu bên dưới, một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp đất trời, sau đó, Diệp Quân và Huyền Chính liên tục lùi lại, xung quanh bọn họ có vô số kiếm khí hoả diễm và lôi mang dâng trào như thuỷ triều,nghiền ép mọi thứ.

Sau khi dừng lại, vẻ mặt Diệp Quân rất hưng phấn, chiến đấu cấp bậc này đúng là thú vị.

Sắc mặt Huyền Chính phía xa thì hơi khó coi, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đang che giấu thực lực!”

Che giấu thực lực!

Người ngoài không thể phát hiện, nhưng gã thì phát hiện ra, từ đầu đến giờ, thiếu niên kiếm tu trước mắt vẫn đang che giấu thực lực.

Mục đích là gì? Chẳng lẽ muốn gã lơ là, sau đó vào thời khắc mấu chốt cho gã một kích chí mạng?

Hay muốn dựa vào chiến đấu rèn luyện bản thân?

Huyền Chính không suy nghĩ nữa, gã nhìn về phía Diệp Quân.

“Giết”.

Giết!

Nghe thấy lời Huyền Chính, người đàn ông áo giáp trắng ẩn mình trong tinh không lập tức dẫn theo hơn một trăm thần vệ đồng vàng lao xuống!

Đánh hội đồng!

Huyền Chính biết rõ chỉ trấn áp bằng cảnh giới sẽ không ảnh hưởng gì kiếm tu trước mắt, nếu tiếp tục đánh sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Vì thế, gã quyết định sẽ đánh hội đồng!

Dùng sức mạnh của mọi người giết chết Diệp Quân.

Dù những thần vệ đồng vàng này đã bị phong ấn áp chế, nhưng dù sao bọn họ cũng có cảnh giới Đại Đế, đồng loạt lao xuống như thế, sức mạnh sẽ đáng sợ đến mức nào?

Rõ ràng là không cho Diệp Quân chút cơ hội nào!

Khi thấy Huyền Chính quyết định sẽ đánh hội đồng, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Mấy cao thủ Thập Hoang bên dưới thấy thế đều đỏ bừng mắt, vô cùng giận dữ.

Mẹ kiếp!

Ỷ đông hiếp yếu!

Lúc này, Diệp Quân dựng thẳng kiếm Thanh Huyên đến giữa chân mày, sau đó chậm rãi nói: “Suy nghĩ của ta tức là suy nghĩ của chúng sinh, ý định của ta là ý định của chúng sinh, mượn tên của kiếm, kêu gọi vạn vật vạn linh trong chúng sinh giúp ta!”

Trong nháy mắt, trong đầu các sinh linh thuộc trật tự của Diệp Quân tại Thập Hoang đều vang vọng giọng nói của hắn.

Sau một thoáng yên tĩnh.

Oanh!

Hàng tỷ sức mạnh tín ngưỡng kéo đến từ trong đất trời, sau đó tràn vào người Diệp Quân như thuỷ triều!

Diệp Quân tiến lên một bước.

Oanh!

Một bước thành Đế!

Lúc này, tu vi của hắn ngay lập tức khôi phục!
Chương 2767: Trật Tự Đại Đế!

Khôi phục tu vi!

Sức mạnh của một người là sức mạnh của chúng sinh!

Sức mạnh của chúng sinh cũng là sức mạnh của một người!

Trật Tự Đại Đế!

Vào khoảnh khắc Diệp Quân trở thành Đại Đế, sắc mặt Huyền Chính thay đổi, gã hoảng hốt nói: “Cẩn thận…”

Nhưng lúc này, Diệp Quân đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang bỗng lướt qua, người đàn ông áo giáp trắng dẫn đầu cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Quân, con ngươi của y co lại, y không chút do dự siết chặt hai tay, áo giáp trắng trên người rung mạnh, sau đó biến thành một áo giáp hư hồn bao phủ quanh người y, như một ngọn núi to bảo vệ lấy y!

Huyền giáp bảo vệ!

Chiến giáp này không phải chiến giáp bình thường, là thần binh cực phẩm, ở nền văn minh Toại Minh, nó vẫn là một tồn tại vô cùng quý giá, xét cùng cảnh giới, có thần binh này có thể nói là vô địch.

Y không tin kiếm tu trước mắt có thể phá được huyền giáp của y!

Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã chém tới!

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân dễ dàng đâm nát huyền giáp bảo vệ của y mà không có chút trở ngại nào, sau đó đâm thẳng về phía giữa chân mày của y.

Người đàn ông áo giáp trắng trợn tròn mắt, máu tươi tuôn ra từ giữa chân mày của y, thoáng chốc đã bao trùm cả khuôn mặt, y tỏ vẻ khó tin.

Lúc này, Diệp Quân đã tấn công về phía thủ vệ đồng vàng sau lưng y.

Diệp Quân cũng không giết chết những thủ vệ đồng vàng kia mà đè tay trái đang cầm kiếm Thanh Huyên về phía trước, kiếm thế ngút trời trấn áp hoàn toàn đám thủ vệ đồng vàng. Nhưng ngay sau đó, khí thế của nhóm thủ vệ đồng vàng đã áp chế ngược lại Diệp Quân, dù sao cũng đông người, hàng trăm cao thủ cấp bậc Đại Đế cùng hiệp lực ra tay, khí thế đương nhiên là rất đáng sợ.

Nhưng ngay sau khi ngăn cản những thủ vệ đồng vàng kia, hắn lập tức xoay người chém một kiếm về phía Huyền Chính!

Lúc này, kiếm của hắn không chỉ là Đại Đế mà cả hắn cũng đang thuộc cảnh giới Đại Đế, mà hắn và kiếm Thanh Huyên vốn đã hợp nhất, tâm ý tương thông, hai như một, sức mạnh phát huy ra không chỉ đơn giản là một cộng một.

Cảm giác hiện tại của Diệp Quân là, có lẽ hắn thật sự có thể một đấu một với cha!

Khi nhìn thấy mũi kiếm của Diệp Quân chỉ về phía mình, sắc mặt Huyền Chính thoáng chốc thay đổi, đương nhiên gã biết ý đồ của Diệp Quân, rõ ràng là muốn giết giặc phải bắt vua trước!

Lúc này gã cảm thấy vô cùng rung động, vì thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mặt đã mạnh đến mức gã cảm thấy không bình thường.

Đây là cảnh giới Đại Đế sao?

Gã cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì kiếm của Diệp Quân đã chém tới, đối mặt với chiêu kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, đương nhiên là Huyền Chính sẽ không ngồi chờ chết, gã siết chặt hai tay, giữa chân mày gã chợt xuất hiện một cái ấn đen, sau đó lơ lửng trên đầu gã, tiếp theo, một tia ám quang bí ẩn kéo xuống, những ám quang này trông rất giống mai rùa, chồng lên nhau bảo vệ lấy hắn!

Ấn Võ Quan!

Đây là quan ấn nhậm chức của gã, đồng thời cũng là một món thần vật cấp bậc Tiên Đế, đây là lá bài tẩy lớn nhất của gã, sử dụng ấn này, gã có thể bất bại trong một khoảng thời gian ngắn, ít nhất chắc chắn không có ai cùng cảnh giới có thể giết hắn.

Nhưng mà, khi kiếm Diệp Quân đâm tới những ám quang kia, nó vẫn chẳng khác nào tuyết gặp dầu sôi, tất cả ám quang đều hoá thành tro bụi, trường kiếm đâm thẳng về phía giữa chân mày của hắn, một dòng máu tươi bắn ra.

Những thủ vệ đồng vàng sau lưng Diệp Quân đồng loạt dừng lại, không dám di chuyển nữa.

Rõ ràng là có lệnh của Huyền Chính.

Thiên địa vô cùng yên tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, trong vũ trụ Thập Hoang bên dưới có những tiếng hoan hô vang vọng, chấn động chân trời.

Thắng rồi!

Bên dưới, Đạo Trí dẫn đầu tỏ vẻ hưng phấn và kích động không thôi, lúc này, ông ta mới nhận ra e rằng thế lực đứng sau Quân Đế không đơn giản chút nào! Dù không bằng nền văn minh Toại Minh, nhưng chắc chắn chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.

Mục Sắc nhìn Diệp Quân phía chân trời với vẻ mặt phức tạp, tất cả mọi người đều đánh giá thấp thực lực và lai lịch của Quân Đế này rồi, càng tiếp cận hắn sẽ thấy hắn càng bí ẩn.

Huyền Chính đứng nơi chân trời nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng khó tin.

Phá rồi!

Thiếu niên kiếm tu trước mặt chỉ nhẹ nhàng ra một kiếm đã phá vỡ ấn Võ Quan của ông ta, không đúng, ông ta phát hiện kiếm của Diệp Quân cũng không hề đơn giản!

Thanh kiếm này có vấn đề!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Huyền Chính: “Cho ta một lý do để không giết ngươi đi”.

Huyền Chính bật cười: “Ngươi khinh thường nền văn minh Toại Minh của chúng ta, cũng quá coi thường ta rồi”.

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Không sợ chết à?”

Huyền Chính đối mặt với Diệp Quân mà không hề có vẻ yếu thế: “Ta không muốn chết, nhưng không có nghĩa là ta sợ chết, ta đã ra lệnh cho hơn một trăm thần vệ đồng vàng sau lưng ngươi rồi, chỉ cần ta chết, bọn họ sẽ huỷ diệt vũ trụ này, ta tin dù ngươi có mạnh đến mấy cũng không ngăn cản được bọn họ!”

Diệp Quân im lặng.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Huyền Chính như nhìn thấy một chút hy vọng, gã lại nói: “Ngươi…”

Nhưng lúc này, kiếm Thanh Huyên bỗng rung mạnh, chỉ trong nháy mắt, thần hồn của Huyền Chính đã bị nó hấp thu hoàn toàn.

Khi kiếm Thanh Huyên đang hấp thu ký ức của Huyền Chính, mấy trăm thần vệ đồng vàng lập tức lao xuống muốn huỷ diệt vũ trụ Thập Hoang.

Mấy người Đạo Trí bên dưới sợ hãi, cái quái gì thế, không đi đánh Quân Đế lại đến đánh chúng ta?

Diệp Quân bỗng bắt đầu đọc nhẩm một loạt thần chú cổ xưa, chỉ trong nháy mắt, những thần vệ đồng vàng kia đồng loạt dừng lại.

Mà lúc này, tất cả thần vệ đồng vàng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Thấy những thần vệ đồng vàng kia dừng lại, nhóm Đạo Trí nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bất cứ ai trong những người này đều có thể nghiền nát bọn họ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, nhẫn không gian của Huyền Chính và người đàn ông áo giáp trắng bay vào tay hắn, hắn nhìn thoáng qua, trong nhẫn không gian của Huyền Chính có hơn hai mươi nghìn đế nguyên cực phẩm và mấy chục nghìn đế phẩm cực phẩm, còn có rất nhiều đế binh, nhưng không có đế mạch cực phẩm.

Trong nhẫn không gian của người đàn ông áo giáp trắng chỉ có mấy nghìn đế nguyên cực phẩm, hơn mười nghìn đế phẩm cực bẩm, chỉ có ba món đế binh, thua xa Huyền Chính.

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó quay đầu nhìn Đạo Trí bên dưới: “Tuy đã thắng trận chiến này, nhưng lòng người không vững, mọi người lập tức bảo vệ trật tự, tránh có người thừa nước đục thả câu, nếu có người như thế thì phải đánh chết ngay”.

Đạo Trí cung kính đáp: “Tuân lệnh!”

Diệp Quân xoay người biến mất.

Đúng như lời Diệp Quân nói, hiện tại lòng người ở Thập Hoang rất không vững, vì lúc trước khi bàn tay kia đè xuống chẳng khác nào là ngày tận thế, một khi lòng người không vững thì sẽ loạn, cũng may dưới sự hướng dẫn của Đạo Trí, mấy cao thủ của gia tộc Đại Đế và Tiên Tông cùng trấn áp, cục diện mới có thể ổn định.
Chương 2768: Quân Đế sẽ phù hộ cháu!

Trong một căn nhà đổ nát ở ngoại ô.

Có một ông lão đứng trong sân vung nắm đấm, trong lúc vung quyền, không gian thi thoảng sẽ dao động. Người này là cha của Cố Trần.

Ông lão luyện tập một lúc, sau đó cười nói: “Quan Huyên Pháp này hay thật đấy, hiện tại ta có thể xem là cảnh giới Tông Sư rồi, với cảnh giới của ta bây giờ hoàn toàn có thể tìm một công việc không tệ”.

Người phụ nữ đang rửa rau ở cách đó không xa không nói gì, chỉ cười rất tươi, bây giờ Cố Trần đã không còn cờ bạc nữa, chẳng những thế còn gia nhập thư viện Quan Huyên, sức khoẻ trượng phu cũng ngày càng tốt hơn. Bây giờ bà ta chỉ cảm thấy bây giờ chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.

“Cha, mẹ!”

Lúc này, Cố Trần bỗng dưng chạy vào, trong tay gã xách một con gà nướng và một bầu rượu, hưng phấn nói: “Viện trưởng thắng rồi, viện trưởng thắng rồi”.

“Vậy sao?”

Nghe thấy lời của Cố Trần, đôi phu thê cũng hưng phấn vô cùng, bọn họ biết khi nãy Thập Hoang bị tấn công, viện trưởng xuất hiện ngăn cản, vì bọn họ cũng có dâng hiến chút sức mạnh tín ngưỡng nhỏ nhoi của mình.

Người phụ nữ cười khẽ, ngày tận thế cách bà ta quá xa, dù sao có viện trưởng gánh nên vấn đề cũng không quá lớn.

Còn ông lão thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết chuyện khi nãy nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần sơ suất, e rằng bọn họ đều sẽ phải chết.

Cổ Trần đặt gà nướng và rượu xuống bàn trong sân, sau đó hưng phấn nói: “Viện trưởng ngầu lắm, cha, mẹ, hai người có biết Đại Đế không? Chậc chậc, Đại Đế thậm chí còn không có khả năng đánh trả trước viện trưởng…”

Người phụ nữ ở bên cạnh bỗng nói: “Trần Nhi, Đại Đế này mạnh lắm à?”

Cổ Trần nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên, đó là cảnh giới mạnh nhất của Thập Hoang chúng ta, mục tiêu của con là trở thành một Đại Đế…”

Người phụ nữ nhất thời hơi tò mò: “Nếu con trở thành Đại Đế thì mỗi tháng sẽ có bao nhiêu bổng lộc?”

Nét mặt hai cha con trở nên cứng đờ.

Thấy nét mặt của hai cha con, người phụ nữ biết có lẽ mình lại làm trò cười, bà ta cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Đại Đế cũng phải ăn mà”.

Cố Trần cười nói: “Mẹ, nếu nhi tử của mẹ trở thành Đại Đế thì tiền thật sự chỉ là vật ngoài thân với chúng ta mà thôi”.

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Cố Trần: “Nhảm nhí, con không biết bây giờ cưới một cô vợ phải mất bao nhiêu tiền à, Lý Việt ở cạnh nhà chúng ta kìa, nhi tử ông ta thích một cô nương, con có biết sính lễ là bao nhiêu không? Một nghìn Tiên Tinh đó! Không chỉ thế còn yêu cầu một căn nhà ở trong thành… Trời ạ, bây giờ căn nhà tệ nhất ở trong thành cũng có giá hai trăm mấy nghìn Tiên Tinh rồi”.

Nói xong, bà ta khẽ thở dài: “Tính tới tính lui bổng lộc một tháng của cha con cũng chỉ có bốn mươi năm mươi viên, trừ đi chi tiêu, dù cha con làm trâu làm ngựa cũng phải mất mấy chục năm mới mua được một căn, sao bây giờ thành thân còn phải có nhà nữa thế”.

Cố Trần vội vàng an ủi: “Mẹ đừng lo những việc này, bây giờ nhi tử của mẹ đã gia nhập thư viện Quan Huyên rồi”.

Người phụ nữ liếc Cố Trần, ngắt lời gã: “Dù bây giờ con đã gia nhập thư viện Quan Huyên, nhưng tiếng tăm của con không được tốt, mẹ tìm người mai mối, người ta vừa nghe thấy tên con đã nói là thiếu niên cược trứng đó à! Nó đã cược được trứng rồng chưa?”

Cố Trần hơi lúng túng.

Thấy người phụ nữ còn muốn lải nhải không ngừng, ông lãi bên cạnh cất lời: “Trần Nhi về rồi, mau nấu cơm đi!”

Người phụ nữ gật đầu, sau đó rửa rau vừa rửa xong lại một lần nữa rồi đứng dậy đi nấu ăn, mà lúc này, bà ta bỗng dưng nhìn ra cửa: “Cháu!”

Trước cửa có một người đàn ông đang đứng, người đó là Diệp Quân!

Nghe thấy lời của người phụ nữ, Cố Trần và ông lão quay đầu nhìn ra cửa, khi thấy Diệp Quân, sắc mặt Cố Trần nhất thời thay đổi, gã vội vàng chạy tới muốn quỳ xuống, nhưng lại bị một sức mạnh nhẹ nhàng đỡ dậy.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn nhìn rượu và đồ ăn trên bàn: “Đang định dọn cơm à?”

Cổ Trần hơi căng thẳng nói: “Viện…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cứ gọi ta là Diệp Quân được rồi, ta đến ăn nhờ, được chứ?”

Cố Trần còn định nói gì đó, người phụ nữ bên cạnh đã cất lời: “Trần Nhi, còn nhìn gì nữa? Mau bảo bạn con ngồi xuống! Mẹ đi nấu ăn ngay đây”.

Dứt lời, bà ta bước nhanh đến bếp lò, sau đó lấy một miếng thịt xông khói trên xà nhà xuống.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó đi tới một bên, đang định ngồi xuống thì Cố Trần vội đi tới, muốn dùng ống tay áo lau ghế, nhưng lại bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cứ thế ngồi xuống, sau đó mỉm cười nhìn Cố Trần đang có vẻ căng thẳng: “Kính trọng người khác không cần thiết phải hạ thấp mình, hạ thấp mình sẽ trông rất giống bề tôi, chỉ cần lễ phép là được”.

Nghe thấy lời Diệp Quân, Cố Trần do dự một lát, sau đó cũng ngồi xuống.

Diệp Quân cười nói với ông lão ở đối diện: “Ông cụ, ông cũng ngồi đi”.

Dù ông lão hơi căng thẳng, nhưng dù sao cũng là người từng trải, hơn nữa Diệp Quân còn hoà nhã như thế, nên ông ta cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi xuống.

Diệp Quân cười nói với Cố Trần: “Gần đây ở thư viện thấy sao?”

Cố Trần cũng thả lỏng hơn, mỉm cười nói: “Khá tốt, tháng sau ta sẽ tham gia khảo hạch học viên ngoại viện”.

Diệp Quân hỏi: “Tự tin không?”

Cố Trần lập tức gật đầu: “Có”.

Diệp Quân lại cười hỏi: “Còn cá cược không đấy?”

Cố Trần vội vàng lắc đầu: “Không không…”

Sau đó, gã cười khổ nói: “Lúc trước viện trưởng nói đúng, làm người không thể gửi gắm tương lai và hy vọng vào may mắn hư vô mờ mịt, trước đây ta mê muội, không nghe lọt tai những lời khuyên của viện trưởng, hầy…”

Diệp Quân gật đầu: “Bây giờ sửa đổi cũng không phải là muộn”.

Nói xong, hắn đưa một chiếc nhẫn không gian cho Cố Trần: “Bên trong có một ít sử tịch, bình thường ngươi có thể đọc, ngoài ra còn có một quyển Quan Huyên Pháp được ta chú thích rồi, có ích cho việc tu luyện hiện tại của ngươi”.

Cố Trần vội vàng đứng dậy muốn hành lễ nhưng bị Diệp Quân ngăn cản, hắn cười nói: “Trước kia ta từng nói một câu với huynh đệ của mình là, mục đích chúng ta thành lập trật tự là để người trẻ tuổi thế hệ này không mất hy vọng với tương lai… Nếu một ngày nào đó ngươi đi xa hơn, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời này”.

Thấy Diệp Quân đối xử với mình như thế, Cố Trần cảm động đến rơi nước mắt, gã nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ khắc sâu lời viện trưởng nói vào lòng”.

Diệp Quân gật đầu.

Lúc này, mẹ của Cố Trần bưng mấy đĩa đồ ăn lên, bà ta chùi tay lên yếm, sau đó cười nói: “Hơi vội nên không có nhiều món, Tiểu Quân, cháu đừng để bụng nhé”.

Nói xong, bà ta dè dặt đẩy hai đĩa thịt đến trước mặt Diệp Quân.

Tiểu Quân!

Nghe thấy lời người phụ nữ, khuôn mặt của Cố Trần và ông lão đều co lại.

Diệp Quân cười nói: “Bác gái khách sáo quá, nào, chúng ta ăn cơm thôi”.

Suốt bữa cơm, Cố Trần và ông lão vô cùng căng thẳng, còn người phụ nữ kia lại chẳng căng thẳng chút nào, còn nói đủ chuyện thường ngày với Diệp Quân.

Bà ta rất biết ơn Diệp Quân, vì nếu trước đây không nhờ Diệp Quân mang thuốc đến thì bây giờ ông bạn già của bà ta đã đi dời nhà ma rồi. Không chỉ thế cũng vì bên cạnh Cố Trần có một người bạn như thế…

Bậc cha mẹ đều mong con mình có những người bạn giỏi giang.

Sau khi ăn xong, Diệp Quân muốn rời đi, cả nhà Cố Trần tiễn hắn đến cửa, lúc này, dường như nhớ tới gì đó, người phụ nữ lấy một lá bùa hộ mệnh ra đặt vào tay Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Tiểu Quân, đây là bùa phù hộ ta xin từ miếu cầu Đại Đế phù hộ, cháu đeo đi, nghe nói linh lắm, cháu đeo nó vào, chắc chắn Quân Đế sẽ phù hộ cháu”.

Mọi người: “…”
Chương 2769: Đầu hàng

Nhìn Diệp Quân ở phía xa, trong mắt Cố Trần ánh lên một tia phức tạp, gã không ngờ rằng Diệp Quân lại đích thân đến nhà bọn họ, còn cho gã nhiều sách như vậy, gã thì có tài cán gì?

Để người trẻ tuổi không rơi vào cảnh tuyệt vọng!

Cố Trần hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Đúng lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên khẽ nói: "Tiểu Trần, bạn của con chắc là giỏi lắm nhỉ?"

Cố Trần gật đầu: "Đúng vậy ạ".

Người phụ nữ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vậy con có thể học hỏi cậu ta đừng có đi cá cược đập trứng nữa được không?"

Cố Trần: "..."

Diệp Quân đến điện Quan Huyên, hắn vừa bước vào trong thì thấy tất cả mọi người dồn dập đứng lên. Bây giờ trong điện đã có không ít người, phải đến sáu mươi, bảy mươi gương mặt, có thể nói là đã tăng lên gấp đôi khi trước, chủ sự hiện tại là Mục Khoản.

Thấy Diệp Quân, Mục Khoản lập tức hơi khẩn trương, tuy Diệp Quân không truy cứu chuyện lúc trước, nhưng ai biết được trong lòng vị viện trưởng này nghĩ gì?

Diệp Quân chậm rãi bước từng bước đến bàn làm việc từng là của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhìn thấy ghế tựa không có ai ngồi, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, nếu cô nương kia vẫn còn ở đây thì tốt biết bao.

Cựu Thổ!

Tất nhiên hắn không thể để Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi theo cô gái váy đỏ kia được, đối phương rõ ràng không phải là người lương thiện.

Hắn thôi không nghĩ nữa, ngồi xuống nhìn Mục Khoản đang dẫn đầu: "Báo cáo chuyện của thư viện đi".

Mục Khoản vội bước ra, cung kính nói: "Thưa viện trưởng, thư viện đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, dưới sự dốc sức tuyên truyền của các tộc và các tông, bây giờ Quan Huyên Pháp đã được phổ cập toàn bộ Thập Hoang, nhưng bởi vì người đến gia nhập thư viện thật sự quá nhiều, cho dù chúng ta đã mở thêm số lượng tuyển sinh, nhưng vẫn không đủ. Bởi vậy chúng ta đang nghĩ đến việc mở thêm một phân viện".

Diệp Quân hỏi: "Nhân lực đủ chưa?"

Mục Khoản gật đầu: "Đú rồi, tôi đã ban hành 'lệnh chiêu hiền', hiện đang chào mời các hiền tài khắp vũ trụ, bây giờ chúng ta cần rất nhiều nhân tài ở nhiều phương diện khác nhau, ngoài ra các gia tộc Đại Đế và các tông môn lớn cũng đã điều động nhân tài nòng cốt sang đây".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ngoại trừ mời chào nhân tài, cũng cần phải bồi dưỡng nhân tài".

Mục Khoản đáp: "Đã rõ".

Diệp Quân lại nói: "Còn việc mở phân viện thì ta vẫn nghĩ không nên, bây giờ thư viện chỉ mới vừa được thành lập, nếu mở phân viện thì phải phân tác nhân lực, ham nhiều thì ôm không xuể, so với việc mở phân việc thì không bằng trước tiên tập trung sức lực bồi dưỡng nhóm học sinh hiện tại, đợi đến khi thư viện hoàn toàn ổn định thì suy nghĩ thêm cũng được".

Mục Khoản cung kính nói: "Vâng".

Diệp Quân nói tiếp: "Bây giờ Thập Hoang tuy có Quan Huyên Pháp, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều tuân thủ theo luật pháp này. Bởi vậy ta muốn quan chấp pháp ở đây phải thật nghiêm, nếu không thư viện sẽ không có độ uy tín, lúc cần thiết cũng có thể giết một để thị uy, không cần phải nương tình.

Câu sau đã có ý cảnh cáo Mục Khoản, cô ta hơi tái mặt, vội vàng nói: "Ta đã hiểu".

Diệp Quân gật gật đầu: "Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ chúng ta đã bắt đầu rồi nên phải thật cẩn thận mọi việc, nhất là nội bộ thư viện. Thư viện là đầu tàu, nếu đầu tàu gặp sự cố thì các bộ phận ở dưới cũng sẽ đại loạn, bây giờ ngươi đã phụ trách chủ quản thư viện, chuyện này nhất định phải chú ý sát sao, đừng nhân từ, cũng không cần sợ đắc tội với ai cà. Có một số việc nếu đã lỡ đào ra thì rất khó để lấp lại, cô hiểu ý ta không?"

Mục Khoản vội vàng đáp: "Thuộc hạ đã rõ".

Diệp Quân đứng dậy: "Các ngươi tiếp tục làm việc đi".

Nói xong, hắn đi ra ngoài điện, mọi người thấy thế thì vội vàng cung kính hành lễ.

Mãi đến tận khi Diệp Quân biến mất, lúc này Mục Khoản mới thở phào nhẹ nhõm, từ lần phản bội khi trước, đã mấy ngày rồi cô ta đều thấp thỏm sợ Diệp Quân truy cứu, nhưng xem ra trước mắt Diệp Quân cũng không để ý chuyện đó.

Nhưng cô ta rất rõ, giữa họ đã không thể giống với khi trước được nữa.

Thấp giọng thấp giọng thở dài, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, cô ta biết nếu lúc trước mình kiên quyết đứng về phía Diệp Quân không rời, thì bây giờ chắc chắn đã không rơi vào tình thế này. Nhưng trong tình huống đó, là người bình thường thì ai cũng sẽ chọn nền văn minh Toại Minh thôi mà?'

Nếu như là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta cũng sẽ chọn nền văn minh Toại Minh thôi? Chắc chắn sẽ như vậy!

Diệp Quân về lại trong Tiểu Tháp, sau khi có đế nguyên cực phẩm, linh khí bên trong Tiểu Tháp quả thật vô cùng nồng nặc, nơi này bây giờ hẳn là thiên đường của các nhà tu luyện.

Diệp Quân triệu tập ba trăm thần tường đồng đen và một trăm thần tướng đồng vàng đến cùng một chỗ, nhìn những thần tướng trước mắt này, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Ba trăm thần tướng đồng đen này có cảnh giới ít nhất là Đại Đế, bởi vì bị phong ấn nên bây giờ ở đây họ chỉ là Chuẩn Đế, nhưng những thần vệ đồng vàng thì khác, cấp bậc của họ cao hơn nữa, nên dù bị trấn áp ở đây nhưng vẫn là cường giả Đại Đế!

Không thể không nói, hắn vẫn còn thấy hơi chấn động.

Thực lực của nền văn minh Toại Minh này có chút vượt ngoài dự đoán của hắn.

Hơn nữa nền văn minh Toại Minh liên tục chịu thiệt thòi hai lần ở đây, nếu nền văn minh này đủ thông minh thì chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội lần ba.

Tiếp theo nền văn minh Toại Minh sẽ làm gì đây?

Diệp Huyên nhíu mày lại, hắn rất không thích loại cảm giác bị động này, nhưng không còn cách nào cả, thực lực không bằng người thì chỉ có thể bị động. Nhưng cũng may là nơi này có phong ấn, người ở phía trên xuống sẽ bị trấn áp cảnh giới, chỉ cần là cảnh giới Đại Đế thì không ai là đối thủ của hắn!

Bây giờ hắn chỉ sợ nền văn minh Toại Minh trực tiếp cử đại lão tới đánh hắn thôi!

Đáng tiếc là tuy hắn có thể hấp thu ký ức bị Tiểu Hồn cắn nuốt, nhưng ký ức đó cũng không hoàn chỉnh, bởi vậy hắn không hoàn toàn hiểu rõ được về nền văn minh Toại Minh. Hơn nữa hai người kia tuy cấp bậc không thấp, nhưng rõ ràng vẫn chưa phải là cấp cao trong bộ máy nòng cốt của nền văn minh Toại Minh, bởi vậy bây giờ hắn vẫn còn quá thiếu hiểu biết về họ, nên mới bị đẩy vào thế bị động!

Hắn muốn chuyển khách làm chủ!

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, hắn đi đến di tích Toại Minh, ghế Thánh Vương vẫn còn ở đấy, thấy Diệp Quân đến, nó tê cả da đầu.

Nó không ngơ rằng tên này lại dám giết chết người của nền văn minh Toại Minh!

Hắn mạnh đến cỡ nào?

Trực giác nói cho nó biết, tên này có lẽ vẫn còn đang che giấu thực lực.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Ngươi có thể liên hệ với nền văn minh Toại Minh?"

Ghế Thánh Vương do dự một lúc rồi nói: "Có thể".

Diệp Quân gật gật đầu: "Ngươi giúp ta chuyển lời với bọn họ, bảo rằng ta muốn đầu hàng!"

"Đầu... đầu hàng?"

Ghế Thánh Vương mơ hồ.
Chương 2770: Hợp đạo

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Đầu hàng khó nghe quá thì nói với họ là ta đồng ý được chiêu hàng, nhưng ta muốn xin được đối xử tốt".

Ghế Thánh Vương: "Ngươi..."

Diệp Quân nhìn về phía ghế Thánh Vương, nói: "Hiểu chưa?"

Ghế Thánh Vương nào dám từ chối, lập tức đáp: "Đã đã hiểu!"

Diệp Quân gật gật đầu, đang định nói chuyện thì hắn như cảm nhận được điều gì đó, lập tức trở về trong Tiểu Tháp".

Một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong Tiểu Tháp.

Hơi thở Đại Đế!

Những kiếm tu đang tu luyện trong Tiểu Tháp đều ngạc nhiên, đua nhau nhìn về phía chân trời. Ở nơi chân trời có một người đàn ông mặc khôi giáp đang chậm rãi bước đến, xung quanh người gã ta đang tỏa ra một uy thế Đại Đế cực kỳ khủng bố.

Đại Đế!

Người đàn ông đó chính là kỵ sĩ trong sa mạc - Hạnh Phạt!

Mà đúng lúc Diệp Quân đang khiếp sợ, thì bên phải cuối chân trời cũng đột nhiên có một luồng khí thế mạnh mẽ phóng lên, tiếp đó là hơi thở Đại Đế đáng sợ khác bao phủ lấy.

Hơi thở Đại Đế!

Những kiếm tu đang tu luyện bên trong Tiểu Tháp đều ngớ người.

Lại có một người đạt đến Đại Đế nữa rồi hả?

Phía cuối chân trời có một cô gái đang bước đi.

Chính là Hi Nương!

Hai Đại Đế! Hạnh Phạt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, gã ta nhìn Diệp Quân một cái rồi không chút do dự chậm rãi quỳ một gối xuống: "Bái kiến Quân Đế".

Diệp Quân khẽ mỉm cười, hắn nhấc tay phải lên, Hạnh Phạt được một sức mạnh ôn hòa nâng dậy.

Mà lúc này, Hi Nương cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, nhưng cô ta không quỳ xuống mà chỉ cười nhìn Diệp Quân: "Quân Đế, ta vừa mới đột phá, muốn lĩnh giáo Quân Đế một chút, không biết Quân Đế có bằng lòng chỉ điểm?"

Không phải là cô ta không thể thần phục, thế nhưng với cô ta mà nói thì phải xem thực lực của Diệp Quân đã, nếu thực lực của Diệp Quân không vượt xa cô ta thì cớ gì cô ta phải thần phục?

Tất nhiên sở dĩ cô ta có suy nghĩ này là vì lúc trước khi Diệp Quân đại chiến cùng nền văn minh Toại Minh, cô ta đang bế quan nên không biết tình huống ở bên ngoài.

Diệp Quân nhìn Hi Nương, cười nói: "Được thôi".

Nói rồi, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn: "Cô so tài với kiếm của ta đi".

Vừa dứt lời, hai người đã cùng xuất hiện trong một thế giới hư vô.

Hi Nương nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta sẽ không hạ thủ lưu tình".

Dứt lời, cô ta bước về trước một bước, một luồng uy thế Đại Đế đáng sợ như núi đổ ập xuống Diệp Quân, nhưng luồng uy thế kia vừa đến gần Diệp Quân đã tiêu tán không thấy đâu.

Hi Nương nhíu mày lại, một khắc sau, cô ta đột nhiên vung tay phải lên, tiếng lắc tay đinh đang vang lên, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới hư vô bỗng rung lên, ngay sau đó, từng bộ xác chết chợt hiện lên ở xung quanh, chúng lũ lượt nhào đến Diệp Quân như thủy triều.

Lúc này, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đột nhiên bay ra.

Xoẹt!

Theo luồng kiếm quang sáng như tuyết chợt hiện lên ở không trung, toàn bộ thế giới này chợt sụp đổ trong nháy mắt, xung quanh khôi phục lại sự yên lặng.

Mà giữa trán Hi Nương đã có một thanh kiếm chĩa thẳng vào.

Cô ta không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, cô ta không đỡ nổi được một chiêu kiếm!

Hạnh Phạt ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, biểu cảm cũng nghiêm lại, gã ta biết người phụ nữ này đánh không lại Diệp Quân, nhưng không ngờ rằng lại không thể chịu được một đòn như thế.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên lại bay trở về trong tay hắn, hắn nhìn Hi Nương: "Từ giờ trở đi, hai người cùng đối luyện với những thần tướng đồng vàng kia, nâng sức mạnh của bản thân lên".

Hạnh Phạt cung kính thi lễ: "Tuân lệnh!"

Hi Nương do dự một lúc cũng cúi người thật thấp: "Tuân lệnh".

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp đi đến trước ghế Thánh Vương: "Bọn họ có đáp lời không?"

Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: "Vẫn chưa".

Diệp Quân gật gật đầu: "Vậy thì đợi thôi".

Cựu Thổ, nền văn minh Toại Minh.

Cố Vấn Các.

Một thanh niên đột nhiên đi vào rồi hành lễ cung kính với Toại Cổ Kim đang ngồi trên cao: "Đại nhân, Huyền Chính đã chết trận, một trăm thần tướng đồng vàng đã rơi vào tay kiếm tu kia".

Nói rồi, hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ghế Thánh Vương bên kia truyền lời đến, nói kiếm tu đó muốn được chiêu hàng".

Toại Cổ Kim đang đọc sách, bình tĩnh nói: "Hắn muốn kéo dài thời gian, lập tức khởi động Đạo Chiếu, xem thử thế lực sau lưng hắn mạnh đến cỡ nào".

Thanh niên cung kính thi lễ: "Đã rõ".

Nói xong, hắn ta lùi ra.

Một phút sau.

Một luồng thần quang Đại Đạo đột nhiên phòng lên trên nền trời văn minh Toại Minh, trong chớp mắt đã xuyên qua vô số vũ trụ tinh hà, đánh thẳng đến Thập Hoang.

Thời khắc này, toàn bộ Cựu Thổ đều khiếp sợ!

Nền văn minh Toại Minh đã khởi động sát chiêu Đạo Chiếu?

Chẳng lẽ là phát hiện ra văn minh cấp Thần Linh rồi à??

Chẳng mấy chốc, hai văn minh còn lại bắt đầu điều tra tình hình. Khi biết Đạo Chiếu nhắm vào Thập Hoang thì cả hai đều trợn tròn mắt.

Đánh một nơi cỏn con thế mà phải dùng đến Đạo Chiếu?

Điên rồi sao?

Thập Hoang.

Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn xuyên qua vô số tinh hà, cuối cùng thấy được luồng thần quang kia. Khi thấy thần quang đó, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt như tuyết.

Ghế Thánh Vương đột nhiên sợ hãi reo lên thất thanh: "Mẹ nó đó là Đạo Chiếu đấy, là đại sát chiêu của nền văn minh Toại Minh, bọn họ điên rồi à? Bọn họ muốn hủy diệt toàn bộ Thập Hoang này sao, a a a, tiêu đời rồi, tiêu rồi".

Diệp Quân đột nhiên gào lên: "Tháp gia!"

Tiểu Tháp run giọng nói: "Đại ca, ngươi thật sự muốn ta đỡ giúp hả? Ta cảm thấy mình không đỡ nổi đâu!"

Sắc mặt Diệp Quân xám xịt đến mức trước nay chưa từng thấy: "Thu toàn bộ Thập Hoang cùng cấm địa Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào thế giới của ngươi nhanh đi!"

Dứt lời, hắn vọt thẳng lên trên tinh không xa xôi, ánh mắt dán chặt vào luồng thần quang đang xuyên qua vô số thời không kia, tay phải đã run lên dữ dội.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó gào lên: "Tiểu Hồn, hợp đạo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK