Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2801: Một mình

Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng, chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào đứng cách đó mấy trăm trượng, tay phải của người đàn ông trung niên đặt ở sau lưng, còn tay trái thì nắm chặt thành nắm đấm, bình tĩnh nhìn hắn.

Quan cận vệ đứng đầu - Hình Chu.

Một người cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ.

Hình Chu nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói lời nào, ông ta tiến lên một bước, một luồng khí tức võ đạo lập tức bao vây tinh vực cả trăm vạn dặm, lúc này mọi người ở trong đó đều cảm nhận được một cảm giác áp bức nghẹt thở đến đáng sợ.

Ở đằng xa, không gian chỗ Diệp Quân bị sụp xuống, hủy diệt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Chỉ là một luồng khí mà uy lực đã khủng khiếp đến thế.

Gần như là cùng một lúc, Diệp Quân đã biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Vèo!

Một tia kiếm quang vạn trượng lướt qua, khí tức võ đạo mà Hình Chu phóng ra xé ra một cái lỗ lớn, thoáng chốc kiếm quang đã lao đến trước mặt Hình Chu.

Ngón tay Hình Chu chỉ vào mũi kiếm của kiếm Thanh Huyên.

Ầm!

Thời không hàng trăm vạn trượng bỗng chốc sụp đổ, xung quanh biến thành bóng tối, từng luồng khí tức võ đạo đáng sợ và khí tức kiếm đạo tiếp tục lan ra xung quanh như sóng, vài cường giả Cựu Thổ có thực lực khá yếu đuối bị đánh văng ra xa.

Keng!

Lúc này, một tiếng kiếm kêu bỗng vang lên, sau đó từng tia kiếm quang đan chéo bao phủ khu vực phía xa, thế kiếm cực mạnh cộng thêm khí tức huyết mạch liên tục lan ra, ai chạm vào đều sẽ bị giết chết.

Đại chiến!

Khi nhìn thấy thực lực của Diệp Quân có thể sánh ngang với Hình Chu, mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ, đồng thời không tự chủ được liếc nhìn Toại Cổ Kim ở đằng xa.

Người phụ nữ này đánh giá thực lực của Diệp Quân chính xác đến đáng sợ, Diệp Quân này lại có thể sánh ngang với một vị Bất Hủ Đế Chủ, đây chỉ là Đại Đế thật sao? Hay là cảnh giới của tên này chỉ là bề ngoài?

Toại Cổ Kim không nhìn khu vực chiến đấu, cô ta xòe tay ra, một tia khí tức huyết mạch rơi vào lòng bàn tay cô ta, nhìn khí tức huyết mạch đó, cô ta khẽ cau mày, một lúc sau cô ta mới nhìn khu vực chỗ Diệp Quân, ánh mắt thâm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Cách đó không xa, lúc này Khưu Nghiệt và Phù Việt cũng cảm nhận được khí tức huyết mạch tỏa ra từ Diệp Quân, hai người im lặng một chốc, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Ầm!

Đúng lúc này, khu vực kiếm quang ở đằng xa bỗng nứt ra, sau đó Diệp Quân và Hình Chu đó cùng lùi về sau dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Mà trước mặt hai người, từng khí tức võ đạo đáng sợ và khí tức kiếm đạo, cùng với sức mạnh huyết mạch dâng lên như sóng thần, vô cùng đáng sợ.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, được sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, khí tức của hắn vẫn đang liên tục trở nên mạnh hơn.

Diệp Quân mở mắt ra, trong mắt đầy máu, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Quân bỗng biến thành một tia kiếm quang rồi bay lên trời, lao thẳng vào tận sâu tinh hà.

Cho dù muốn đánh cũng không thể đánh ở nơi này.

Vì ở đây chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng đến chết, hiện giờ hắn chỉ có thể đánh du kích.

Nhưng chẳng mấy chốc, dây sắt màu đỏ máu trước đó lại xuất hiện, từng luồng sức mạnh đáng sợ lan về phía hắn.

Diệp Quân giơ tay đánh một nhát kiếm, nhát kiếm này bỗng chốc chém đứt xiềng xích sắt đỏ như máu, thời không bị giam cầm xung quanh lập tức trở nên bình thường, đúng lúc hắn định dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua thời không thì một luồng khí tức cực mạnh bỗng tấn công từ phía sau hắn, lúc này hắn cảm thấy khu vực thời không mà mình đang ở đứng bị thứ gì đó kẹp chặt.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, xoay người chém một nhát kiếm.

Vèo!

Một luồng sức mạnh bí ẩn bị hắn chém đứt.

Lúc này Hình Chu xuất hiện ở trước mặt hắn, không những thế, một màn sáng bí ẩn bỗng rơi xuống từ tận sâu tinh hà, bao trùm khu vực thời không tối tăm nơi hắn đang đứng.

Thời không bị bao vây.

Diệp Quân bỗng đánh một nhát kiếm, màn sáng đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì rung lên dữ dội, sau đó nứt vỡ.

Diệp Quân bay thẳng lên trời, thoáng chốc đã biến mất ở tận cuối tinh hà.

Hình Chu định đuổi theo nhưng lúc này Toại Cổ Kim bỗng nói: “Để hắn đi đi”.

Vừa nghe nói thế, mọi người đều ngạc nhiên, mọi người quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim, cảm thấy khó hiểu.

Khưu Nghiệt tức giận nói: “Để hắn đi? Tên này yêu nghiệt như thế, để hắn đi, sau này…”

Toại Cổ Kim nhìn Khưu Nghiệt như đang nhìn tên ngốc.

Ánh mắt này quả thật làm tổn thương người khác, Khưu Nghiệt tức đến mức mặt mày xanh mét, ông ta cũng không thèm để ý đến việc kẻ trước mặt này đáng sợ thế nào, đang muốn nổi giận thì lúc này Phù Việt của nền văn minh Vĩnh Sinh đằng xa đột nhiên xuất hiện kéo ông ta lại.

Toại Cổ Kim phớt lờ Khưu Nghiệt, xoay người đi về tận sâu tinh hà.

Khưu Nghiệt cực kỳ tức giận, ông ta nhìn Phù Việt: “Ngươi kéo ta đi làm gì? Ta…”

Phù Việt nói: “Nơi này có gần Cựu Thổ không?”

Khưu Nghiệt sửng sốt: “Ngươi, ngươi làm gì?”

Phù Việt nhìn Khưu Nghiệt: “Nơi này quá gần Cựu Thổ, nếu mà đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng đến Cựu Thổ”.

Khưu Nghiệt tức giận nói: “Chỉ dựa vào hắn? Sức chiến đấu của hắn mạnh thật nhưng nếu chúng ta cùng tấn công”.

Phù Việt trầm giọng nói: “Chỉ một mình hắn thì không thể, nhưng hắn chỉ có một mình thôi sao?”
Chương 2802: Bóp chết

Lúc này hình như Khưu Nghiệt đã hiểu được gì, ông ta cũng dần bớt giận, sau đó nói: “Ý của ngươi là…”

Phù Việt gật đầu, trầm giọng nói: “Chắc chắn người này không phải người bình thường, việc chúng ta phải làm bây giờ không chỉ là giết hắn. Lẽ nào ngươi không biết chiêu trò đánh nhỏ để dụ người lớn sao?”

Khưu Nghiệt lạnh lùng nói: “Vậy thì thế nào? Sức mạnh huyết mạch của hắn quả thực không đơn giản, chẳng qua là cha hắn hoặc tổ tiên của hắn rất mạnh, nhưng hiện giờ ba nền văn minh chúng ta đã hợp tác với nhau, nếu cha và tổ tiên hắn dám lộ diện, cũng phải đánh cho chúng sợ bỏ chạy”.

Khưu Nghiệt còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Phù Việt bỗng ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, khẽ nói: “Khưu trưởng lão, cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì trí thông minh của chúng ta cũng không được như người phụ nữ đó. Nể tình bạn lâu năm của chúng ta, ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng vì những chuyện vô nghĩa như vậy mà đắc tội với người phụ nữ đó, nếu không ngươi sẽ không biết mình chết thế nào đâu”.

Nói rồi ông ta sử dụng cơ giáp, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.

Sắc mặt Khưu Nghiệt cực kỳ khó coi.

Trong một tinh không nào đó.

Một tia kiếm quang bỗng lao ra, chính là Diệp Quân, hắn nhìn xung quanh, tinh hà yên tĩnh đến mức hơi bất thường.

Tiểu Tháp bỗng thở phào: “Cuối cùng cũng thoát ra rồi”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Chúng cố ý để ta chạy thoát”.

Tiểu Tháp ngạc nhiên: “Đây…”

Tinh hà xung quanh bỗng rung chuyển, ngay sau đó thời không đằng xa nứt ra, đám người Toại Cổ Kim chậm rãi bước ra.

Hình Chu đã xuất hiện ở phía sau Diệp Quân từ bao giờ.

Thời không bên phải Diệp Quân bỗng nứt ra, một ông lão chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy ông lão này, Khưu Nghiệt bỗng biến sắc, sau đó cung kính chào: “Sư phụ”.

Đám cường giả Cựu Thổ phía sau ông ta cũng lần lượt chào: “Chào Hòe Tôn”.

Hòe Tôn!

Người đến không ai khác chính là Hòe Di – người đứng thứ ba của Cựu Thổ, cũng là người nắm quyền của nền văn minh Cựu Thổ hiện tại, vì chủ của nền văn minh Cựu Thổ và Thái Thượng trưởng lão của Cựu Thổ đều không có mặt ở Cựu Thổ.

Gần như cùng lúc đó, thời không bên trái bỗng nứt ra, sau đó một bóng người bay ra, hư ảnh dần ngưng tụ lại, là một người phụ nữ, người phụ nữ mặc bộ đồ trắng đơn giản, hai tay chắp lại trước ngực, rất trang nghiêm và trang nhã.

Phù Việt vội bước đến trước chào: “Chào Nguyệt các chủ”.

Nhiễm Nguyệt!

Các chủ của Vĩnh Sinh Các ở nền văn minh Vĩnh Sinh, địa vị chỉ đứng sau chủ nền văn minh Vĩnh Sinh.

Ba cường giả cấp bậc Bất Hủ Đế Chủ.

Sau khi Nhiễm Nguyệt và Hòe Di xuất hiện, họ lập tức nhìn Diệp Quân cách đó không xa, nhìn một lúc, Nhiễm Nguyệt bỗng quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim ở đằng xa, cười nói: “Lúc đầu ta rất ngạc nhiên, một kiếm tu nhỏ lại khiến Toại các chủ phải chủ động giao chiến, giờ xem ra việc này thật sự là một việc rất cần thiết”.

Hòe Di khẽ gật đầu: “Đúng thế thật”.

Con đường Trật Tự!

Thật ra bây giờ có không ít người đi theo con đường Trật Tự, nhưng người có thể bước ra từ con đường đó thì không có mấy người, mà Diệp Quân trước mặt này đã sắp thành công.

Những người như vậy thì phải đánh chết.

Lúc đầu nền văn minh Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh là vì khinh thường nền văn minh Toại Minh nên mới cho nền văn minh Toại Minh cơ hội.

Có thể phạm sai lầm.

Nhưng nếu liên tiếp sai lầm cùng một lỗi thì đúng là ngu ngốc.

Nhiễm Nguyệt bỗng cười nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nền văn minh Vĩnh Sinh ta đến trước”.

Nói rồi cô ta bỗng giơ tay lên, một tia sáng bỗng lao ra từ đầu ngón tay cô ta, lúc đầu chỉ có cánh tay thô ráp, nhưng khi đến trước mặt Diệp Quân thì đã mấy vạn trượng.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát kiếm, nhát kiếm này chém vào tia sáng đó, nhưng lúc này hàng ngàn vạn luồng sáng bỗng tuôn ra từ tia sáng.

Đồng tử Diệp Quân co rụt lại, thu kiếm lại chặn trước mặt.

Ầm!

Thoáng chốc Diệp Quân bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng, khi hắn dừng lại, rất nhiều phi thuyền cơ giáp màu tối xuất hiện trong thời không xung quanh hắn, ngay sau đó vô số luồng sáng phun ra, tràn ngập khu vực Diệp Quân đang đứng.

Không gian tĩnh lặng.

Vèo!

Lúc này một tiếng kiếm kêu bỗng vang vọng, sau đó một tia kiếm quang lao ra, đánh thẳng về phía Nhiễm Nguyệt.

Thấy thế Nhiễm Nguyệt khẽ cười, cô ta giơ cánh tay ra, một cánh tay cơ giáp xuất hiện, cô ta tung ra một quyền.

Bụp!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đẩy lùi ra sau mấy vạn trượng, hắn vừa dừng lại, thời không phía trên đầu hắn bỗng vỡ vụn, sau đó một bàn tay cơ giáp khổng lồ rực lửa vạn trượng đập xuống.

Diệp Quân giậm mạnh chân phải xuống, biến thành một tia kiếm quang rồi phóng lên trời, nhát kiếm đâm mạnh vào tay của cơ giáp lửa khổng lồ, thế nhưng nhát kiếm này của hắn không thể đâm thủng bàn tay cơ giáp lửa khổng lồ. Ngược lại, bàn tay khổng lồ bỗng tóm lấy hắn như muốn bóp chết hắn.
Chương 2803: Một chọi ba

Trong thời khắc sinh tử này, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên trở nên hung ác, hắn giậm chân phải, giơ kiếm lên.

Lúc này, hắn và kiếm Thanh Huyên đã hợp thành một!

Vèo!

Trong khoảnh khắc bàn tay khổng lồ của cơ giáp Hỏa Diễm siết chặt, Diệp Quân chém giết về phía đó.

Trong khoảnh đó, Diệp Quân xoay người, dùng kiếm tấn công Nhiễm Nguyệt từ xa.

Cách xa hàng ngàn trượng, hắn lập tức lao đến.

Trong mắt Nhiễm Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân, trong lòng hơi tò mò, khi thanh kiếm kia gần cô ta, vẻ mặt cô ta không thay đổi, tay phải siết chặt, đánh ra một quyền, quả đấm cơ giáp hung hăng đánh về phía kiếm quang của Diệp Quân.

Ầm!

Quyền này, đã ép kiếm quang của Diệp Quân dừng tại chỗ.

Ngay khi Diệp Quân chuẩn bị vung kiếm lần nữa, tay phải của Nhiễm Nguyệt đột nhiên vung lên, luồng pháo sáng từ trong tay cơ giáp đột nhiên bắn ra ngoài, ngay lập tức sức mạnh cường đại đánh Diệp Quân bay ra ngoài.

Nhiễm Nguyệt vung tay phải lên, tia sáng từ trong lòng bàn tay cô ta bay ra, ánh sáng đón gió đột nhiên bùng lên, biến thành thành cỗ máy khổng lồ cao cả ngàn thước, hai tay cầm một thanh cự kiếm tung người nhảy lên chém về phía Diệp Quân.

Khi kiếm này chém xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực khủng khiếp, lùi về sau vài bước.

Mà phía dưới, Diệp Quân đột hóa thành huyết quang phóng lên trời, hung hăng chém về phía thanh kiếm kia, khi hai thanh kiếm chạm nhau, tinh hà văng tung tóe, Diệp Quân bị sức mạnh to lớn ẩn chứa trong thanh kiếm đánh bay.

Mà thanh kiếm kia cũng bị Diệp Quân chém vỡ.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn chỉ cảm thấy nội tạng của mình bị xé rách, sức mạnh kia thực sự rất đáng sợ.

Nhiễm Nguyệt nhìn thanh kiếm bị gãy do Diệp Quân chém, sau đó nhìn Diệp Quân: “Chư vị, đừng lãng phí thời gian.”

Không thể không nói, bản thân cô ta cũng kinh ngạc về thực lực của Diệp Quân, đồng thời cô ta phát hiện mình không có cách nào giết chết Diệp Quân trong thời gian ngắn, nếu tiếp tục, sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Cô ta dứt lời, sau đó mở lòng bàn tay, có thêm hai gã cơ giáp khổng lồ lao ra, ba gã cơ giáp khổng lồ lao thẳng về phía Diệp Quân.

Ba gã cơ giáp khổng lồ đồng loạt lao về phía Diệp Quân, sức mạnh uy áp khiến tinh hà sôi trào.

Trong mắt Diệp Quân, biển máu cuồn cuộn, hắn đột nhiên đứng dậy, dùng kiếm chém về phía ba gã cơ giáp khổng lồ.

Ầm!

Một luồng huyết quang bỗng nhiên từ trên trời phun ra, Diệp Quân liên tục rút lui, mà trong quá trình rút lui, không biết hắn đã cảm nhận được điều gì, đồng tử co rút, đột nhiên quay người, dùng kiếm chặn ngang trước ngực.

Ầm!

Vô số kiếm quang đẫm máu vỡ tan tành, Diệp Quân kinh hãi.

Miệng phun ra máu.

Người ra tay, chính là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Toại Minh.

Mà Diệp Quân vừa dừng lại, còn chưa kịp hít thở, một luồng khí tức cường đại cuốn đến, Diệp Quân xoay người, một quyền đánh đến.

Chính là Hòe Di của nền văn minh Cựu Thổ.

Diệp Quân chặn ngang kiếm!

Ầm!

Diệp Quân lùi mấy vạn trượng, từng luồng huyết quang và kiếm quang chấn động, tản ra bốn phía.

Mà lúc này, mấy gã cơ giáp khổng lồ cùng với Hình Chu và Hòe Di đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ba vị Bất Hủ Đế Chủ cùng nhau tấn công, sức mạnh kia đáng sợ đến mức nào?

Trong bán kính vạn dặm, tinh vực đã trở nên hư ảo, căn bản không chịu nổi sức mạnh của bọn họ.

Ầm!

Dưới ánh mắt của mọi người, ba luồng khí tức đáng sợ đánh về phía phiến thời không của Diệp Quân, chỉ trong nháy mắt, khu vực đó nổ tung, cùng với vô số khu vực khác, còn có huyết quang và kiếm quang, đồng thời, có bóng người bay ra ngoài.

Chính là Diệp Quân.

Diệp quân bay ra ngoài mấy trăm ngàn trượng mới dừng lại, vừa dừng lại, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, không chỉ như vậy, giờ phút này toàn thân hắn xuất hiện vô số vết nứt, máu tươi không ngừng chảy ra.

Thực lực của ba cường giả Bất Hủ Đế Chủ không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể chịu được.

Mà ba người Hình Chu cũng không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, hắn vừa dừng lại đã có mấy luồng khí tức hủy thiện diệt địa bay thẳng về phía hắn, theo luồng khí tức này, vạn vật xung quanh trở nên im lặng, khu vực tinh vực xung quanh bắt đầu nổ tung.

Vô cùng kinh khủng!

Thấy ba người vọt về phía mình, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, thân xác và linh hồn cũng bị đốt cháy, giờ khắc này, khí tức của hắn điên cuồng tăng vọt, hắn không lùi bước, bởi vì lúc này hắn không thể lùi bước, hắn lao về phía trước, kiếm quang đỏ như máu quét qua sân, lao về phía ba người Hình Chu.

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng nổ đinh tai vang lên từ phía tinh vực, ngay sau đó, trong mắt vô số người, kiếm quang đẫm máu như bị đánh tan, Diệp Quân nặng nề bay ra ngoài.

Lần này Diệp Quân bay đi mấy trăm ngàn trượng, vừa dừng lại, mấy trăm ngàn trượng thời không sau lưng hắn hóa thành hư vô.

Cổ họng Diệp Quân ngọt ngọt, máu phun ra ngoài.

Mà vẻ mặt của ba người Nhiễm Nguyệt hơi nghiêm trọng, bởi vì trên người ba người đã có hơn chục vết kiếm.

Thiếu niên này lấy một chọi ba, có thể làm bọn họ bị thương.

Mà hắn mới đến cảnh giới Đại Đế!

Từ lúc nào mà cảnh giới Đại Đế mạnh như vậy?
Chương 2804: Mua một tặng một

Ba người nhìn nhau, trong mắt có sát ý, đang muốn ra tay, nhưng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói truyền đến: “Chờ một chút.”

Nghe được lời này, ba người đều giật mình, quay đầu nhìn, xa xa, có cô gái đang đi đến.

Cô gái mặc váy đỏ.

Thương Hồng Y…

Thấy Thương Hồng Y, ba người hơi nghi ngờ, nhưng ngay sau đó, họ đều cúi người thi lễ với Thương Hồng Y.

Cho dù là Toại Cổ Kim cũng phải cúi người thi lễ với Thương Hồng Y.

Thương Hồng Y không thèm để ý đến bọn họ, mà chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, lúc này, nhìn Diệp Quân vô cùng thê thảm, toàn thân gãy vụn, có thể nhìn thấy xương cốt, bàn tay cầm kiếm Thanh Huyên run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn tản ra sát ý và kiếm ý ngút trời như cũ.

Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân, trên mặt là nụ cười nhạt: “Ta hơi kinh ngạc, không ngờ ngươi sẽ đến Cựu Thổ sớm như vậy, dĩ nhiên, không ngờ ngươi có thực lực khá như vậy.”

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thương Hồng Y, ánh mắt bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Thương Hồng Y nói: “Ngươi cho rằng ngươi có sức mạnh tín ngưỡng chưa dùng đến, cho nên, muốn thử lần cuối, đến bắt ta sao?”

Cô ta vừa nói, khóe miệng hơi nhếch lên, tràn đầy trêu chọc: “Đến đi, bọn ta chờ ngươi sử dụng sức mạnh tín ngưỡng của ngươi.”

Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng, nhưng vừa lau xong, máu lại phun ra, hắn không thèm để ý nữa, nhìn Thương Hồng Y trước mặt: “Thú vị không?”

Thương Hồng Y cười nói: “Đương nhiên là thú vị.”

Đang nói, cô ta đột nhiên vươn tay về phía Diệp Quân, gần như cùng lúc đó, Diệp Quân cầm kiếm đâm ra, tuy nhiên tay cô ta nhanh hơn, nhàng chạm vào ngực Diệp Quân.

Ầm!

Diệp Quân bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt, thân thể hắn bắt đầu vỡ vụn từng chút, khi dừng lại, hắn chỉ còn lại linh hồn.

Thương Hồng Y chậm rãi đi về phía Diệp Quân, cười nói: "Sao nhàm chán vậy? Ta có sở thích xem mấy con kiến hôi tự cho mình là đúng đứng lên chống lại ta, không phải chỉ mình ngươi, mà tất cả mọi người đều như vậy!”

Khi đang nói chuyện, cô ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ta bay lơ lửng trên không, cúi đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Như vậy đi, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ không giết ngươi nữa.”

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, vung kiếm đâm ra, nhưng kiếm Thanh Huyên của hắn cách lông mày Thương Hồng Y nửa tấc, dù hắn có thúc giục kiếm ý và sức mạnh huyết mạch như thế nào cũng không thể tiến thêm được nửa tấc.

Thương Hồng Y cười, cô ta đột nhiên duỗi ra hai ngón tay hất kiếm Thanh Huyên ra ngoài.

Ầm!

Diệp Quân lập tức bị kiếm đánh ngã, lúc này, linh hồn của hắn đã trở nên hư ảo, kiếm Thanh Huyên run rẩy kịch liệt, hắn nhanh chóng ổn định thần hồn.

Mà ở phía xa, Thương Hồng Y lấy ra một quả trái cây đỏ rực, cắn mạnh một miếng, cười nói: “Ta thích sự cứng rắn của ngươi, bởi vì khi bẻ từng chút, mới có cảm giác thành tựu.”

Diệp Quân nhìn linh hồn hư ảo của mình, hắn nhìn xung quanh, ba vị cường giả cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ đang nhìn hắn, trong bóng tối có rất nhiều khí tức mơ hồ.

Mà ngay lúc này, Thương Hồng Y đột nhiên giơ tay phải ra, nhẹ nhàng đè lên người Diệp Quân, mà cái đè này, có luồng khí tức kinh khủng, đột nhiên bao phủ lấy Diệp Quân, buộc hắn phải quỳ xuống.

Tay phải Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, gắt gao chống đỡ, nhưng chân hắn vẫn từ từ khụy xuống, không chỉ như vậy, giờ phút này, thần hồn của hắn càng trở nên hư ảo hơn.

Diệp Quân bỗng nhiên gầm lên, linh hồn bị thiêu đốt, trong lúc linh hồn hắn đang bị thiêu đốt, thì kiếm Thanh Huyên cũng bị đốt cháy.

Bùm!

Trong chớp mắt, Diệp Quân gắng gượng đập vỡ luồng khí thế trên người.

Xa xa, Thương Hồng Y cắn mạnh vào quả trái cây, cười nói: “Đến, chém ta đi!”

Diệp Quân không xuất kiếm, ánh mắt hắn chậm rãi quét qua, ba vị cường giả của nền văn minh Cựu Thổ, cuối cùng rơi vào người Thương Hồng Y, hắn khẽ nói: “Cha, lần này còn đã cố hết sức, thật sự là đã cố hết sức, những người này bắt nạt người quá đáng.”

Nói xong, hắn không chịu đựng được nữa, ngã xuống đất.

Rắc rắc!

Thời không đột nhiên nứt ra, một cánh tay thò ra ngoài, sau đó đỡ lấy Diệp Quân.

Là người đàn ông áo trắng.

Xa xa, Thương Hồng Y đột nhiên cười mỉm, cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo trắng: “Vì hắn mà lâu lắm mới ra ngoài, thú vị đấy?”

Cô ta nhìn người đàn ông mặc áo trắng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người phụ nữ váy trắng.

Có đen thì nhất định có xanh!

Khóe miệng Thương Hồng Y nhếch lên: “Thú vị, còn mua một tặng một nữa!”
Chương 2805: Con họ Dương hay họ Diệp?

Lúc này, mọi người ở đây mới hiểu được mục đích thật sự của Thương Hồng Y là người sau lưng Diệp Quân.

Mà sau khi Thương Hồng Y nói xong, bên trong Cựu Thổ lần lượt có từng khí thế mạnh mẽ phóng thẳng lên trời, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở giữa sân, trong phút chốc, toàn bộ tinh hà lập tức gợn sóng.

Ở phía sau Toại Cổ Kim có mấy trăm cường giả thân mang chiến giáp màu vàng sậm đứng thẳng tắp, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở đáng sợ, những hơi thở đó khiến thời không xung quanh họ không ngừng rung lên.

Thần vệ Toại Minh!

Đây là một nhánh quân đội còn tinh nhuệ hơn cả quân cận vệ Toại Minh, họ chỉ xuất hiện ở trong các cuộc chiến tranh trọng đại của nền văn minh.

Mà bây giờ tất cả thần vệ Toại Minh đều xuất quân.

Sau lưng Hòe Di của Cựu Thổ cũng xuất hiện mấy trăm cường giả, những cường giả này đều mặc chiến giáp đỏ rực, trên giáp còn được phủ thêm tấm vải đỏ nhạt, ai nấy cũng cầm thương trong tay, khí thế bức người, hơi thở không hề thua kém gì thần vệ Toại Minh của nền văn minh Toại Minh.

Cựu thần vệ!

Đây là đội cận vệ của Cựu thần năm đó, cũng là quân đội tinh nhuệ nhất của nền văn minh Cựu Thổ, đừng nói là người ngoài khó thấy được họ, cho dù là người của văn minh Cựu Thổ cũng rất hiếm khi thấy họ xuất hiện, bọn họ chỉ lộ diện trong các trận chiến tranh lớn.

Phía sau Nhiễm Nguyệt cũng xuất hiện mấy trăm cường giả cơ giáp, họ đều đang khoác trên mình các bộ tiên giáp hùng mạnh.

Đội cơ giáp Vĩnh Sinh!

Đây cũng là một nhánh quân đội khủng bố được nền văn minh Vĩnh Sinh bồi dưỡng ra, năm đó nền văn minh Vĩnh Sinh có thể đặt chân lên Cựu Thổ không thể không kể đến công lao của đội cơ giáp này, cơ giáp trên người bọn họ đều là những bộ tiên giáp cực phẩm, không chỉ thể, mỗi một người còn ghép đôi với một đội hậu cần.

Quân đội tinh nhuệ của ba nền văn minh đều đã xuất trận!

Không chỉ thế, bên trong Cựu Thổ vẫn còn có các hơi thở mạnh mẽ khác đang cuộn trào.

Đó là đại sát khí Đạo Chiếu của nền văn minh Toại Minh, lúc này nó đã được khởi động, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động, hủy diệt tất cả.

Cạnh đó là đại sát khí của văn minh Cựu Thổ: Sát trận Cựu Thần, lúc này cũng đã trong thế chờ phát động, từng luồng khí tức hùng hậu đang không ngừng hội tụ về trung tâm trận pháp, chỉ đợi một tiếng lệnh thì sẽ lập tức bộc phát, xỏa sổ tất cả.

Bên trong một dãy núi bạt ngàn của nền văn minh Vĩnh Sinh, một quang trận khổng lồ đã được khởi động, trong trận pháp có vô số luồn sáng đang tụ vào chính giữa, giống núi lửa đang sôi cụ, những khí tức đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong đó.

Trong tinh không.

Mọi người đua nhau nhìn về phía người đàn ông áo trắng cùng cô gái váy trắng, Toại Cổ Kim đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ, chẳng biết tại sao trong lòng lại sinh ra một nỗi bất an.

Người đàn ông áo trắng đang ôm Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn, trong mắt ánh lên một tia đau lòng, chính ông ấy cũng từng đi qua con đường như vậy, tất nhiên biết rõ con đường này không hề dễ đi, nhưng ông ấy không thể làm gì khác, bởi vì đây là con đường mà Diệp Quân đã chọn, Diệp Quân phải tự trải qua.

Ông ấy nhẹ nhàng vuốt ve linh hồn của Diệp Quân, chỉ một chạm thôi thân thể của Diệp Quân đã khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thần hồn của hắn cũng lập tức khôi phục lại bình thường.

Diệp Quân chậm rãi mở hai mắt ra, khi nhìn thấy người đàn ông áo trắng, hắn cười khổ rồi gọi: "Cha".

Người đàn ông áo trắng khẽ mỉm cười, nở nụ cười hòa ái.

Diệp Quân vội vã đứng dậy, hắn nhìn về phía cô gái váy trắng ở bên cạnh: "Cô cô!"

Cô gái váy trắng liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.

Diệp Quân có hơi sợ, vậy là cô cô đang vui hay không vui vậy?

Cách đó không xa, Thương Hồng Y đột nhiên nở nụ cười, vẫn là thần thái tự tin ung dung: "Đến cả hai luôn à?"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thương Hồng Y, Thương Hồng Y cũng nhìn lại hắn, cười hỏi: "Nhìn hiểu chưa?"

Diệp Quân nói: "Khi đó cô không giết tôi là vì muốn dẫn người sau lưng ta ra".

"Thông minh!"

Thương Hồng Y nở nụ cười: "Ngươi cho rằng lúc trước ta không nhìn thấy Tiểu Tháp của ngươi, không thấy được huyết mạch của ngươi? Không nhìn ra được kiếm của ngươi bất phàm?"

Diệp Quân rất khó hiểu: "Ta và Cựu Thổ các cô không thù không oán, sao cô phải làm đến mức đó?"

Thương Hồng Y cắn một miếng trái cây, cười đáp: "Đây là một chuyện rất đơn giản mà?"

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Vì ta tu Trật Tự".

Thương Hồng Y chỉ cười không nói.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Bởi vì ta tu Trật Tự, còn tu ra thành tựu, hơn nữa sau lưng lại có thế lực mạnh mẽ chống đỡ nên khiến cho các cô kiêng kỵ, các ngươi không muốn bất kỳ nhân tổ không xác định nào xuất hiện, tranh giành lợi ích với các cô, vậy nên các cô mới liên thủ nhắm vào ta, tất nhiên...".

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Thương Hồng Y: "Chắc chắn còn có một nguyên nhân khác, đó là lợi ích, các ngươi muốn liên thủ để thâu tóm thế lực sau lưng ta".

Thương Hồng Y nở nụ cười: "Thông minh, chỉ một mình ngươi thì sao có thể khiến chúng ta phải hao phí nhiều sức lực như vậy? Tất nhiên còn một nguyên nhân khác nữa, nhưng không nói cho ngươi biết".

Nói rồi,c ô ta nhìn người đàn ông áo trắng và cô gái váy trắng bên cạnh Diệp Quân: "Như lời ngươi nói, mục đích thực sự của Cựu Thổ chúng ta là thâu tóm nền văn minh phía sau ngươi, ha ha".

Vừa phòng ngừa được tai ương xảy ra, vừa có thể kiếm lợi!

Một mũi tên trúng hai đích!

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thương Hồng Y: "Các ngươi chắc là không biết gì về thế lực ở sau ta cả, đúng không?"

Thương Hồng Y cười nói: "Vậy nên ba nền văn minh chúng ta mới liên thủ lại, hiện tại trong các vũ trụ nền văn minh mà chúng ta thăm dò được, chỉ có văn minh tổ trong truyền thuyết mới có thể chèn ép được Cựu Thổ chúng ta. Ngươi đừng nói với ta là ngươi tới từ nền văn minh tổ nhé! Ha ha!"

Diệp Quân im lặng.

Thương Hồng Y nhìn người đàn ông cùng cô gái váy trắng, mỉm cười nói: "Chỉ với hai người thì hình như không đủ, ta có thể cho các ngươi thời gian để gọi thêm người".

Diệp Quân quyết đoán lui sang một bên.

Để cha hắn lên sàn biểu diễn.

Người đàn ông áo trắng nhìn hắn, thấy ánh mắt của cha, mí mắt Diệp Quân giật lên, đừng bảo cha hắn đình công ngay lúc này nhé?

Người đàn ông áo trắng cười nói: "Con họ Dương hay họ Diệp?"

Đệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK