Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1651: Lời hứa

“Thể diện?”

Nghe Tù Linh nói thế, Cố Trạch nổi giận mắng: “Ngươi muốn tự do hay muốn thể diện? Mẹ nó, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn quan tâm thể diện hả?”

Tù Linh trầm giọng nói: “Tự do thì tất nhiên là muốn nhưng cũng không thể để mất mặt chứ”.

Nghe thế Cố trạch cạn lời, thầm mắng Tù Linh một trận.

Mắng một hồi, thấy Tù Linh không có đáp lời, Cố Trạch mới dừng lại, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bình thường ngươi vô cớ nhờ người khác giúp, người ta chắc chắn sẽ không giúp ngươi, ngươi có thể cho hắn chút lợi, chẳng hạn như có thể cho hắn một vài thứ trong tháp, dù sao những thứ đó chẳng có tác dụng gì với ngươi”.

Tù Linh vội nói: “Được, ngươi nói với hắn giúp ta”.

Mấy người Diệp Quân đều không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cho dù có nghe được cũng không hiểu, vì họ giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ nền văn minh Thủy tộc.

Cố Trạch khinh thường nhìn tòa tháp đen, mẹ nó chứ, ông đây còn tưởng ngươi có khí phách lắm, còn chẳng phải muốn ra ngoài?

Ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ cười nói: “Là thế này, cái tên trong tháp này muốn giao dịch với ngươi, ngươi dùng kiếm trong tay phá giải phong ấn giúp ông ta, cứu ông ta ra, sau đó ngươi có thể lấy đồ trong tháp tùy thích, người thấy thế nào?”

Diệp Quân không nói gì.

Cố Trạch nói tiếp: “Mặc dù ông ta không thông minh lắm nhưng sẽ không nói dối, cũng sẽ không gạt ngươi”.

Diệp Quân trầm tư một lúc, hắn nhìn tòa tháp đen đó, sau đó nói: “Chắc chắn chứ?”

Cố Trạch gật đầu: “Chắc chắn”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta còn một điều kiện nhỏ”.

Cố Trạch nói: “Ngươi nói nghe xem”.

Diệp Quân nhìn tòa tháp đen, sau đó nói: “Ta phá giải phong ấn giúp ông ta, ông ta phải giúp ra đánh một trận, chỉ một trận thôi”.

Hắn thấy đây là một cơ hội, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng đáng để mạo hiểm, vì không chỉ có thể lấy được bảo vật, mà không chừng còn có thể khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo trong tháp đó đánh giúp mình một trận.

Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Trạch suy nghĩ một lúc, thấy yêu cầu này cũng không quá đáng bèn quay sang nhìn tòa tháp đen, nói với Tù Linh: “Hắn đưa ra một điều kiện, hắn có thể giúp ngươi phá giải phong ấn nhưng ngươi phải đồng ý với hắn hai điều kiện, một là ngươi đánh với hắn một trận, chỉ một trận; hai là hắn muốn hai viên Tinh thể Vĩnh Hằng”.

“Tinh thể Vĩnh Hằng?”

Tù Linh trong tháp hơi ngờ vực: “Cảnh giới của hắn thấp như vậy mà biết đến tinh thể Vĩnh Hằng ư?”

Cố Trạch nghiêm túc nói: “Người nhìn kỹ lại thiếu niên này đi, thiếu niên này rất có thiên phú, có ba loại huyết mạch đặc biệt, hơn nữa còn nắm giữ một thanh thần kiếm có thể phá vỡ phong ấn của Đại Tế Sư, người này sao có thể là yêu nghiệt thiên tài bình thường được chứ?”

Tù Linh im lặng không nói.

Cố Trạch nói tiếp: “Ta nghĩ hai điều kiện mà người ta đã đưa ra cũng hợp lý, dù sao thiếu niên kia nói mỗi lần hắn sử dụng thần kiếm đó đều sẽ tiêu hao cả ngàn năm tuổi thọ… cái giá phải trả thật sự quá quá quá lớn. Ngươi không bồi thường một chút nào, sao có thể nói được người ta đây, ngươi nghĩ thử xem?”

Tù Linh lặng thinh một lúc nói: “Chỉ cần hắn có thể phá được phong ấn của Đại Tế Sư, ta sẽ đồng ý với hai điều kiện này của hắn”.

Cố Trạch gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Người trong tháp hơi cố chấp, sống chết không đồng ý, nói giúp người khác đánh nhau cũng không tốt lắm, nhưng sau nhiều lần ta thuyết phục ông ta, đồng thời cũng đưa cho ông ta một số lợi ích, cuối cùng ông ta cũng đã nói đồng ý”.

Diệp Quân nhìn Cố Trạch, sau đó nói: “Sau khi ra ngoài, liệu ông ta có giết người giành lại bảo vật không?”

Cố Trạch mỉm cười nói: “Ngươi có thể yên tâm, mặc dù tính tình của người này nóng nảy, không đủ thông minh nhưng sẽ không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta tin nhân phẩm của tiền bối”.

Môi Cố Trạch khẽ giật, mẹ nó chứ, sao cứ cảm thấy tên này đang chế giễu mình vậy? Ông đây là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy, tên nhóc này không sợ mình chút nào sao?

Mẹ kiếp!

Đằng sau có người chống lưng thì giỏi lắm à?

Cố Trạch bĩu môi, xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Diệp Quân cũng không nói gì nữa, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bỗng bay ra rồi lao lên trời.

Ầm!

Khi kiếm Thanh Huyên bay lên trời, phong ấn trận pháp bí ẩn đó lại xuất hiện, nhưng khi kiếm Thanh Huyên chạm vào nó, phong ấn bí ẩn đó vỡ tan trong tích tắc, biến thành vô số mảnh vỡ năng lượng rồi rơi xuống.

Thoáng chốc vỡ nát.

Thấy thế, Cố Trạch híp mắt, dưới đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên, ông ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, sau đó rơi vào trầm tư không nói gì, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.

Diệp Quân ở bên dưới xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về lại trong tay hắn. Trong tòa tháp đen ở đằng xa, một luồng sáng đen bỗng lao lên trời, sau đó một giọng cười vang lên.

Diệp Quân nhìn lên trời, một người đàn ông tóc dài mặc đồ đen đứng ở đó, sau khi ra ngoài, người đàn ông tóc dài cười càng lớn hơn, tiếng cười như sấm, chấn động trời đất.

Cảnh giới Khai Đạo!

Diệp Quân bên dưới nhìn người đàn ông tóc dài, không nói gì.

Lúc này Cố Trạch bỗng nói: “Tù Linh, nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi”.
Chương 1652: Thành thật

Tù Linh dừng lại, ông ta nhìn Cố Trạch, sau đó vung tay lên, hai viên tinh thạch rơi đến trước mặt Diệp Quân bên dưới.

Khuôn mặt Cố Trạch cứng đờ.

Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, sao tên này lại cho mình thứ này?

Đây chẳng phải là tinh thể Vĩnh Hằng lúc trước Nhất Niệm từng lấy đó sao?

Tù Linh liếc nhìn Cố Trạch ở phía xa, lạnh nhạt nói: “Cố Trạch, vẻ mặt này của ngươi sao mà khó coi thế? Đến tháng rồi à? Có cần chữa không?”

Cố Trạch nhìn chằm chằm Tù Linh, chỉ ước gì có thể đánh chết cái tên khốn trước mặt này.

Tù Linh cười nhạo, sau đó nhìn Diệp Quân bên dưới, ông ta xòe tay phải ra, một thần thức rơi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân hiểu ý, chạm nhẹ vào thần thức đó. Chẳng mấy chốc ngôn ngữ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đều hội tụ vào trong thần thức đó.

Trên đường đi, hắn đã biết rất nhiều ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ, cho dù hắn không hiểu, hai bên gặp nhau và truyền đạt lại ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ cũng đủ biết nói rồi.

Tù Linh thu hồi thần thức của mình lại, nhìn Diệp Quân nói: “Năm đó khi nền văn minh Thủy tộc ta rời đi, mặc dù đã mang theo hết mọi thứ nhưng vẫn còn vài thứ bị bỏ sót, ngươi có thể đến thẳng tầng mười hai, ở đó vẫn còn vài thứ hữu ích”.

Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn tiền bối”.

Tù Linh xòe tay ra, một tấm bùa đông đặc như nước bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Sau này nếu gặp nguy hiểm, có thể kích hoạt tấm bùa này, nếu không có tình huống đặc biệt, ta sẽ đến”.

Diệp Quân lại chắp tay lại: “Cảm ơn”.

Tù Linh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mặc dù có ý nghĩ tham lam nhưng lập tức đánh bay nó.

Cố Trạch khôn ngoan như vậy cũng không có ý định ra tay cướp lấy, điều này rất bất thường, mình tốt hơn không nên làm chuyện ngu ngốc. Dù sao thì thanh kiếm này cũng có thể phá được trận pháp của Đại Tế Sư, vậy thì người tạo ra kiếm đáng sợ thế nào nữa?

Những người đạt đến cấp bậc này của họ càng biết rõ sự đáng sợ của chưa được biết đến của vũ trụ bao la này, ngươi không bao giờ biết được trong vũ trụ này có những người lớn mạnh thế nào.

Tâm có điều sợ hãi, ắt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.

Tù Linh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Cố Trạch ở đằng xa: “Đánh vài chiêu chứ?”

Cố Trạch lạnh nhạt nói: “Được thôi”.

Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất khỏi đó, cũng không biết đến đâu để đánh nhau, dù sao thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn.

Diệp Quân thu lại ánh mắt, sau đó đi vào trong tháp đen, đi được hai bước, hắn bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn ở một bên, hơi ngờ vực: “Phạn cô nương, cô không đi cùng sao?”

Chu Phạn sửng sốt, có vẻ hơi bất ngờ, cô ta mỉm cười nói: “Lúc nãy tiền bối đó nói, một mình ngươi đi vào”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Chẳng phải cô nói chúng ta là bạn sao? Đã là bạn thì dĩ nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đi cùng đi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, thấy dường như không phải là lời nói khách sáo nên cười nói: “Được”.

Nói rồi cô ta và Diệp Quân đi vào tòa tháp đen.

Ba người Hữu Lão và Sậu Nguyên vẫn đứng ở đó.

Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Ta thấy hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, hơn nữa còn thông minh như thế”.

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Sậu Nguyên và Hữu Lão đều nhíu mày.

Hữu Lão bình tĩnh nói: “Tiểu thư nhà ta là hậu duệ của hoàng tộc Đại Chu, mang trong mình dòng máu của hoàng tộc Đại Chu, thậm chí trong tay còn nắm giữ cấm quân hoàng thành Đại Chu, là con cưng của trời thực sự… Người theo đuổi tiểu thư đều là rồng phượng trong đám người, thiên tài xuất thế, đế tử Đại Đạo…”

Sậu Nguyên lạnh lùng nhìn Hữu Lão: “Cậu Diệp nhà ta mang trong mình có ba loại huyết mạch đặc biệt, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể cắt đứt Thần Đạo, đánh với Ách Đạo. Thế hệ trẻ ở cả vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới, cậu Diệp nhà ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất chứ?”

Hữu Lão thản nhiên nói: “Trên đời này, một người dù có yêu nghiệt cỡ nào, nếu không có gia thế vững chắc chống đỡ, không chừng một ngày nào đó lại đột ngột thất bại trên con đường Đại Đạo mỏng như băng này đấy. Hơn nữa, một thiên tài chưa trưởng thành hoàn toàn chẳng qua lại nhỏ bé như kiến và hạt bụi khi đứng trước một số thế lực”.

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Trong mắt vài người, một thế lực lớn mạnh cũng chỉ lớn bằng con kiến mà thôi”.

Hữu Lão nhíu mày, ông ta quay sang nhìn Sậu Nguyên: “Đại Chu thành lập được gần mấy tỷ năm, cho đến giờ ngoài nền văn minh Thiên Hành thì chưa từng gặp đối thủ”.

Nghĩ đến lửa Thiên Hành bị kiếm tu nữ váy trắng hàng phục trong người cậu Diệp, Sậu Nguyên khẽ cười: “Nền văn minh Thiên Hành à? Chẳng qua chỉ có thế thôi”.

Nghe Sậu Nguyên nói thế, người đàn ông áo đen nhìn ông ta, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi?

Nói khoác đến mức này… hơi quá rồi.

“Ha ha!”

Hữu Lão ở một bên bỗng cười nói: “Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi, rốt cuộc là vì tầm mắt của ta quá thấp chưa nhìn thấy hết thế giới rộng lớn, hay là có người đang khoác lác?”

Sậu Nguyên nhìn Hữu Lão nghiêm túc nói: “Ta thực sự hiểu cảm giác của ông, vì ta đã từng ngông cuồng như ông, tự cho rằng nền văn minh vũ trụ của mình là vô địch, sau đó ta đã trở nên thành thật hơn”.

Hữu Lão: “…”

Người đàn ông áo đen: “…”


Chương 1653: Kiếm Thủy Mặc

Diệp Quân và Chu Phạn đi đến tầng mười hai, dưới đất là đồ ngổn ngang.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Lúc đầu chắc là họ đi rất vội”.

Chu Phạn nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu: “Đi rất vội chắc chắn có hai lý do, đang trốn một cái gì đó, mà duy nhất có thể tạo ra mối đe dọa cho một nền văn minh ở cấp độ của họ ngoài Vũ Trụ Kiếp thì là nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, hơi tò mò: “Phạn cô nương, các cô từng đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành à?”

Chu Phạn lắc đầu: “Chưa từng, cũng không dám, nền văn minh Thiên Hành là sự chèn ép tuyệt đối nền văn minh dưới cấp năm”.

Diệp Quân bỗng nói: “Các cô là vũ trụ nền văn minh cấp bốn nhỉ?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân lại hỏi: “Người mạnh nhất ở nền văn minh các cô là Khai Đạo?”

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Đúng thế nhưng hoàng tộc Đại Chu hơi khác biệt, Hoàng đế bệ hạ của bọn ta tu luyện long khí và khí vận, cho nên trong Đại Chu bọn ta, cảnh giới của Hoàng đế Đại Chu cao hơn một cảnh giới. Nói cách khác, trong trường hợp không có bất kỳ trở ngại nào, Hoàng đế Đại Chu có thể một đánh năm”.

Một đánh năm!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Mạnh thế sao?”

Chu Phạn cười nói: “Đúng thế, không chỉ có hoàng đế Đại Chu có thể, mà sau khi trở thành Thái tử, cũng có thể điều động sức mạnh số mệnh và tín ngưỡng của Đại Chu, cảnh giới tự khắc sẽ cao hơn một bậc”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.

Chu Phạn khẽ cười, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta xem thử nền văn minh Thủy tộc để lại bảo vật gì cho chúng ta”.

Diệp Quân cười nói: “Đi”.

Hai người bước vào trong đống đồ vật ngổn ngang, lúc này một tia sáng vàng bỗng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó tia sáng đó cuộn một bức tranh lên.

Diệp Quân nhìn tia sáng đó, trong tia sáng vàng là một hư ảnh mờ ảo.

Linh Tổ.

Vì có sự tồn tại của Tiểu Bạch nên Diệp Quân vẫn khá tò mò về Linh Tổ.

Lúc này Chu Phạn bỗng đi tới trước mặt Linh Tổ, Linh Tổ đưa bức họa đó cho cô ta, cô ta mở ra, trong tranh chỉ có một thanh kiếm, thanh kiếm này rất đơn giản, chỉ là một thanh kiếm Thủy Mặc, ngoài ra không có gì khác nữa, thậm chí không có một chữ ký.

Thấy thế, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Diệp Quân đi đến bên cạnh Chu Phạn, hắn đánh giá thanh kiếm đó, sau đó đưa tay chạm vào nó. Lúc này kiếm Thủy Mặc đó bỗng khẽ rung lên, ngay sau đó kiếm ý trong người Diệp Quân bỗng dâng lên giống như thủy triều, sau đó đi vào trong cuộn tranh.

Diệp Quân biến sắc, vội vàng lùi lại một bước, thế nhưng kiếm Thủy Mặc đó vẫn ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.

Lúc này kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân bay ra, bay thẳng vào trong cuộn tranh đó.

Vèo!

Chỉ nghe một tiếng kiếm vang lên, cuộn tranh lập tức yên tĩnh lại, kiếm Thanh Huyên bay về lại trước mặt Diệp Quân, lúc này kiếm Thủy Mặc tỏng cuộn tranh đó đã xuất hiện vết nứt.

Thấy thế, trong mắt Chu Phạn hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta biết khả năng nhìn nhận của Linh Tổ nhà mình, có thể khiến nó ưa thích chắc chắn là vật siêu phàm. Cô ta cũng biết kiếm Thủy Mặc này chắc chắn không so được với thanh kiếm trong tay Diệp Quân, chỉ là cô ta không ngờ là khi hai thanh kiếm va chạm, thanh kiếm Thủy Mặc bị đánh bại ngay tức khắc.

Lẽ nào chủ nhân tạo ra thanh kiếm này thuộc vũ trụ nền văn minh cấp năm?

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Chu Phạn giật mình, vũ trụ nền văn minh cấp năm? Hiện giờ vũ trụ nền văn minh cấp năm được biết đến duy nhất chỉ có nền văn minh Thiên Hành, mà Diệp công tử trước mặt rõ ràng không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, ngoài nền văn minh Thiên Hành, lẽ nào còn có vũ trụ nền văn minh cấp năm khác sao?

Cô ta không dám chắc chắn.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp và tò mò, Diệp công tử này là điều bí ẩn.

Lúc này Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, vì hắn không ngờ kiếm Thủy Mặc trong cuộn tranh đó lại có thể ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.

Diệp Quân bước đến trước cuộn tranh đó, hắn nhìn thanh kiếm đó, kiếm khẽ rung lên như đang nói gì đó.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn cô nương, có thể cho ta tranh này không?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Diệp công tử là kiếm tu, vật này rất phù hợp với Diệp công tử”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn cô”.

Nói rồi hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra ngăn cuộn tranh lại: “Ông đây không nhiều lời với ngươi, một là bây giờ nhận ra làm chủ, hai là ông đây tiêu diệt ngươi”.

Chu Phạn: “…”

Cho dù đối với người hay vật, thái độ của Diệp Quân đều giống nhau, người không đắc tội ta, ta không đắc tội người, vật này vừa xuất hiện đã công kích hắn, đương nhiên hắn sẽ không khách khí với nó….

Không đầu hàng?

Tiêu diệt thôi.

Thanh kiếm đó không có phản ứng.

Diệp Quân không hề do dự, giơ kiếm lên chém mạnh một cái, ngay lúc này cuộn tranh đó bỗng biến thành kiếm quang lao vào giữa trán Diệp Quân.

Vụt!

Thoáng chốc, thời không xung quanh bỗng xuất hiện gợn sóng và kiếm ý.

Trong đầu Diệp Quân có thêm một cuộn tranh.

Nhận chủ!

Lúc đối diện với kiếm Thanh Huyên, nó không hề kiêu ngạo được chút nào.
Chương 1654: Chia đều

Lúc này tâm niệm Diệp Quân khẽ động, một thanh kiếm Thủy Mặc bỗng bay ra từ giữa trán hắn, thoáng chốc kiếm vực và kiếm ý bí ẩn bao phủ khắp nơi.

Diệp Quân hơi sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Thanh kiếm này không chỉ có kiếm ý mà còn mang theo kiếm vực?

Lợi hại thế sao?

Ánh mắt Chu Phạn cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Vật này hơi đặc biệt…”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc, phải nói là hắn thật sự rất ngạc nhiên, thanh kiếm này lại mang theo kiếm ý và kiếm vực, hơn nữa kiếm ý và kiếm vực này cũng không yếu chút nào.

Diệp Quân bỗng giơ tay ra nắm lấy, kiếm Thủy Mặc bỗng biến thành một vệt mực đen tản ra xung quanh, thoáng chốc trong tay Diệp Quân có thêm một thanh kiếm.

Diệp Quân tay cầm kiếm Thủy Mặc, dùng sức.

Vù!

Thoáng chốc kiếm ý và thế kiếm đáng sợ lập tức bao trùm lấy cả tòa tháp màu đen, tòa tháp có sức mạnh phong ấn rung chuyển dữ dội.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phấn khích: “Phải nói rằng, đúng là một thanh kiếm tốt… Dĩ nhiên còn kém xa Thanh Huyên của ta”.

Kiếm Thanh Huyên rung lên, sau đó chủ động bay một vòng bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc trong tay, như nghĩ đến điều gì, ý niệm hắn khẽ động, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, thời không cách tòa tháp ngàn trượng bỗng nứt ra, kiếm ý và kiếm vực bao phủ, cùng lúc đó một thanh kiếm xuất hiện.

Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích, hắn phát hiện thanh kiếm này còn có thể sử dụng như phi kiếm, bây giờ thanh kiếm này yếu hơn kiếm Thanh Huyên nhưng lại mạnh hơn kiếm được ngưng tụ thành từ kiếm ý vô địch của hắn, hơn nữa đây còn là một thanh kiếm loại trưởng thành, chỉ cần không ngừng nuôi dưỡng kiếm ý, thanh kiếm này sẽ càng mạnh hơn.

Lấy kiếm ý để nuôi dưỡng.

Ý niệm Diệp Quân hơi động, thanh kiếm đó lập tức bay về trong đầu hắn.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, đang định nói gì đó thì cổ tự trong người hắn đó bỗng run lên.

Có phản ứng.

Diệp Quân khá ngạc nhiên, cổ tự như đang muốn nói gì với hắn, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn đi về phía bên phải, cổ tự càng rung hơn.

Diệp Quân tăng tốc, rất nhanh cổ tự đó bỗng dừng lại.

Diệp Quân mở mắt ra, một cây bút được đặt ở bên chân hắn.

Diệp Quân cầm cây bút lông lên, cảm thấy trên tay hơi lạnh, ngoài ra không có gì khác thường, nhưng ngay lúc này cây bút lông bỗng biến mất, lúc xuất hiện trở lại thì đã ở trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân vội nhìn vào trong, trong Tiểu Tháp, cây bút lông xuất hiện trước cổ tự đó, cổ tự lại biến thành tia sáng đen đi vào trong cây bút lông.

Diệp Quân yên tĩnh nhìn, thế nhưng cây bút lông lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào.

Là sao thế nhỉ?

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, xem giúp ta chúng nó đã xảy ra chuyện gì vậy”.

Tiểu Tháp nói: “Ta không hiểu”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Có thể bảo Nhất Niệm đi xem thử”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội xem cây bút này giúp ta”.

Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không bí ẩn đó bỗng dừng lại, cô ta đi đến trước cây bút lông đó, cầm cây bút lên xem một hồi rồi nói: “Rác rưởi”.

Nói rồi cô ta ném sang một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn đó.

Cô ta phải nghiên cứu triệt để con đường thời gian này, sau đó biểu đạt bằng cách đơn giản, như thế chồng mình mới có thể nghe hiểu được.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, muội ấy không hiểu thật hay là xem hiểu rồi lại cảm thấy là vô dụng?”

Tiểu Tháp nói: “Ngay cả thời không bí ẩn đó cô ta còn xem hiểu được thì ngươi nói xem cô ta không hiểu thứ này sao?”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Xem ra phải dành thời gian đến chỗ muội ấy làm việc xem thử, ta phải xem rốt cuộc muội ấy có thể làm công việc quét dọn không”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng là ta cũng rất tò mò, ta không tin cô ta là người làm công thôi đâu, ta mới là người làm công đây này, ta làm công cả ba đời rồi”.

Diệp Quân: “…”

Ngay lúc này Chu Phạn bỗng đi đến một bên, cô ta nhặt lá cờ lên, lá cờ chỉ lớn bằng cánh tay, có màu đỏ.

Nhặt lá cờ lên rồi đánh giá một hồi, sau đó nói: “Diệp công tử, cho ta thứ này được chứ?”

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, thế này được không, chúng ta chia đều tất cả vật phẩm ở đây, cô thấy thế nào?”

Chu Phạn lắc đầu: “Ta chỉ lấy hai món thôi là được”.

Diệp Quân muốn nói gì đó, Chu Phạn cười nói: “Đây vốn dĩ là những thứ ngươi trao đổi với vị tiền bối đó, đáng lý tất cả đều là của ngươi, ta lấy hai món đã là chiếm của hời rồi”.

Diệp Quân không nói gì, phất tay áo một cái, khoảng ba mươi món vật phẩm bị hắn thu vào trong hai chiếc nhẫn, hắn đưa một chiếc nhẫn trong đó cho Chu Phạn, cười nói: “Đã nói chia đều thì chia đều chứ, đừng từ chối”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó lắc đầu khẽ cười: “Ta chiếm lợi nhiều quá”.

Diệp Quân cười nói: “Trước đó ta không chiếm hời của cô sao?”

Không biết Chu Phạn nghĩ đến điều gì mà mặt bỗng dưng đỏ bừng.


Chương 1655: Chi viện

Thấy mặt Chu Phạn đỏ bừng, Diệp Quân sửng sốt, mình đã nói gì sao? Sao cô nương này lại đột nhiên trở nên ngại ngùng thế.

Hắn ngơ ngác.

Lúc này Tiểu Tháp nói: “Ngươi không chỉ kế thừa tài năng của cha ngươi mà còn thừa hưởng sự đào hoa của cha ngươi nữa”.

Diệp Quân sầm mặt: “Tháp gia, câu nói của ta có vấn đề gì sao?”

Tiểu Tháp thở dài nói: “Ngươi thế này thì càng lợi hại hơn rồi, cha ngươi có ý thức ghẹo người, còn ngươi toàn bộ đều là hành vi vô thức”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này vẻ mặt Chu Phạn cũng đã bình thường lại, vì lúc nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Diệp Quân, cô ta biết mình nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ đến đây cô ta lại cảm thấy hổ thẹn, Diệp công tử chính trực uy nghiêm, sao có thể là loại người cợt nhả đó được? Nhìn bộ dạng của hắn, e là trẻ con nhỉ?

Nghĩ đến đây mặt Chu Phạn lại đỏ bừng, cô ta không nghĩ nhiều nữa, sau đó bình ổn lại tâm trạng, nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta ra ngoài thôi”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn cứ chốc chốc lại đỏ mặt, mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, bèn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân và Chu Phạn đi ra ngoài, lúc này Diệp Quân đột nhiên dừng bước, sau đó giải thích: “Phạn cô nương, lúc nãy ý của ta là trước đó khi bước vào bí cảnh, cô không lấy tiền vào cửa của ta xem như ta chiếm lợi của cô, chứ cũng không có ý gì khác”.

Chu Phạn cười nói: “Ta biết”.

Diệp Quân cạn lời, cô biết mà còn đỏ mặt cái gì vậy?

Chu Phạn bỗng khó hiểu nói: “Lẽ nào Diệp công tử còn có ý khác sao?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân bị cứng họng, Chu Phạn mím môi: “Chúng ta ra ngoài thôi”.

Dứt lời, cô ta đi về phía xa, nụ cười trên môi càng rực rỡ.

Diệp Quân đứng đó lắc đầu, sau đó cũng đi theo.

Chu Phạn và Diệp Quân vừa ra ngoài, Hữu Lão nhanh chân bước đến trước mặt Chu Phạn, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, ông Tả xin chi viện”.

Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Chi viện?”

Hữu Lão gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn hơi tò mò: “Đối phương có lai lịch gì?”

Hữu Lão trầm giọng nói: “Ông Tả nói Ác Đạo Minh gì đó”.

Nghe thế Chu Phạn biến sắc: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta dẫn Hữu Lão và người đàn ông áo đen biến mất khỏi đó.

“Ác Đạo Minh”.

Diệp Quân nghe Hữu Lão nói thế thì nhíu mày: “Chúng thế mà lại đuổi theo đến đây, điên rồi sao?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, chắc thế lực này nhắm vào cậu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hơi khó hiểu nói: “Lẽ nào chỉ là vì lúc đầu ta cứu người nền văn minh Thương Vận sao?”

Nói đến đây hắn lắc đầu: “Chắc không đến nỗi thế nhỉ”.

Sậu Nguyên nói: “Cho dù thế nào, lần này Ác Đạo Minh đến tìm cậu Diệp chắc chắn không có ý tốt, nếu không có cường giả cảnh giới Khai Đạo thì còn tốt, nhưng nếu có cường giả cảnh giới Khai Đạo…”

Diệp Quân sầm mặt.

Nếu có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì với thực lực hiện giờ của hắn, chắc chắn không đánh lại.

Diệp Quân trầm tư hồi lâu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao”.

Dứt lời, hắn cũng dẫn Sậu Nguyên biến mất khỏi đó.

Hắn quyết định đi gặp Ác Đạo Minh này.



Ở bên ngoài.

Tả Lão dẫn dắt một đám người đánh không biết bao nhiêu hiệp với Huyền Dương, mặc dù có nhiều người nhưng họ vẫn không thể giết được Ác Đạo và Huyền Dương.

Không chỉ thế, Huyền Dương thế mà còn gọi năm cường giả đỉnh cấp đến, hơn nữa đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Tình thế lập tức đảo ngược.

Thế nên Tả Lão phải xin chi viện.

Ngay lúc này Chu Phạn bỗng dẫn người xuất hiện, cô ta nhìn hai bên đang giao chiến, sau đó nói: “Dừng”.

Nghe Chu Phạn nói thế, Tả Lão vội bảo đám người dừng lại, sau đó lùi đến bên cạnh Chu Phạn.

Huyền Dương nhìn thấy chính chủ đã đến cũng không đánh nhau nữa, ông ta nhìn Chu Phạn, ánh mắt u ám.

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh?”

Huyền Dương cười mỉa: “Khá đấy, thế mà còn biết Ác Đạo Minh”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Tả Lão bên cạnh: “Tại sao lại đánh nhau?”

Tả Lão trầm giọng nói: “Chúng không nộp tiền vào cửa, muốn cứ thế xông vào”.

Chu Phạn nhìn Huyền Dương, Huyền Dương cười nhạo: “Tại sao ta phải nộp phí vào cửa? Lẽ nào nơi này do nhà cô mở à?”

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Nơi này là di tích bí cảnh thượng cổ, vốn dĩ có một trận pháp che mất di tích này lại, ta đã phá trận pháp này nên ai muốn đi vào cũng phải nộp tiền”.

Huyền Dương nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Ta không nộp đấy”.

Chu Phạn cau mày.

Tả Lão bỗng tức giận chỉ vào Huyền Dương: “Mẹ kiếp!”

Mọi người: “…”

Sắc mặt Huyền Dương trở nên hung tợn, đấm một cú vào Tả Lão.

Thật ra ông ta đã nhìn thấy Diệp Quân, nhưng lúc này ông ta chẳng có suy nghĩ gì với Diệp Quân cả, ông ta chỉ muốn đánh chết cái ông già này.

Mẹ nó chứ, chẳng có chút tố chất nào.

Ngay khi Huyền Dương ra tay, các cường giả sau lưng ông ta cũng biến mất.

Trận chiến lại nổ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK