Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Vô liêm sỉ

Một bóng người bay ra ngoài!

Là Diệp Quân.

Diệp Quân lùi về phía sau ngàn trượng, khi dừng lại, thân thể hắn đã nổ tung.

Chỉ còn linh hồn.

Còn Ung Khải đã biến mất khỏi trời đất, chỉ còn lại quyền thế và quyền ý quái dị, quyền thế và quyền ý cũng dần tiêu tan.

Chết rồi!

Giữa trời đất vô cùng im ắng.

Đám thần linh nắm chặt tay, trong mắt đầy vẻ bi thương cùng tiếc hận, nếu hôm nay Ung Khải không chết thì tương lai sẽ rất rộng mở.

Một vị Thần Đế còn trẻ như vậy!

Ở Chân vũ trụ, đó cũng là nhân vật đỉnh cao!

Vậy mà bây giờ lại chết ở đây.

Thật đáng tiếc!

Rầm!

Lúc này, linh hồn của Diệp Quân ở phía xa bộc phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Mọi người đều nhìn Diệp Quân, trên đầu Diệp Quân xuất hiện một đạo lôi quang.

Mọi người sững sờ.

Độ kiếp?

Diệp Quân độ kiếp?

Cái quái gì vậy?

Trên hư không, một vị Thiên Đạo trầm mặc.

Theo quy định, sau khi đạt đến cảnh giới Đạo Kiếp, muốn thăng cấp tiếp thì phải trải qua thiên kiếp.

Mà thiên kiếp này do Thiên Đạo ở địa phương đó tiến hành.

Lúc này, Thiên Đạo hơi hoang mang.

Bởi vì Diệp Quân muốn thăng cấp.

Tự mình giáng thiên kiếp?

Thiên Đạo rất lo lắng, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ mất cả bát cơm.

Dù sao đây cũng là vua của vũ trụ Quan Huyên, mọi thứ đều nằm trong tay hắn.

Lúc này, giọng nói của Mộ Thiên Đạo vang lên trong đầu vị Thiên Đạo kia: “Mau tiến hành quy trình đi!”

Tiến hành quy trình!

Thật ra Diệp Quân đã thăng cấp, cái gọi là thiên kiếp đối với hắn chẳng uy hiếp gì đến hắn.

Nhưng quy trình này vẫn phải tiến hành.

Nghe Mộ Thiên Đạo nói vậy, vị Thiên Đạo kia có thêm tự tin, sau đó giáng một đạo Thần Lôi xuống.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đạo Thần Lôi kia, sau đó phất tay áo.

Bùm!

Thần Lôi lập tức vỡ tan.

Cảnh giới Thần Kiếp!

Lúc này, vô số năng lượng từ trên đầu giáng xuống phía Diệp Quân.

Thiên Đạo quy tặng!

Những năng lượng tinh khiết kia không ngừng phóng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đương nhiên không từ chối, điên cuồng hấp thụ năng lượng, nhưng hắn vừa hấp thụ lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Có vẻ như hơi nhiều!

Hơn nữa Thiên Đạo này không có ý định dừng lại.

Bên phía vũ trụ Quan Huyên, mọi người cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Trong tình huống bình thường, Thiên Đạo quy tặng chẳng qua chỉ là mấy vòng năng lượng thuần túy, hơn nữa còn phải xem tâm trạng của Thiên Đạo.

Mà bây giờ, Thiên Đạo đã giáng xuống mấy trăm vòng năng lượng thuần túy.

Đây là đối nhân xử thế!

Trong hư không, Mộ Thiên Đạo cũng lắc đầu cười, bà ấy nhìn vị Thiên Đạo kia, rồi nói: “Được rồi!”

Nghe vậy, vị Thiên Đạo kia dừng lại, sau đó lặng lẽ biến mất.

Ở trong vũ trụ Quan Huyên nhiều năm như vậy, hiện giờ, Thiên Đạo và thần linh đều học được cách xử lý mọi chuyện.

Làm Thiên Đạo cũng phải biết đối nhân xử thế, nếu không sẽ không làm được lâu.

Sau khi Diệp Quân trở thành cảnh giới Thần Kiếp, khí tức của hắn điên cuồng tăng vọt.

Bởi vì hắn luôn tự áp chế cảnh giới của mình, vì vậy, sau khi thăng cấp, sức mạnh trở nên vô cùng đáng sợ, tích tụ trước đây đều bộc phát.

Tất cả thần linh nhìn Diệp Quân với vẻ nghiêm túc.

Lúc này, bọn họ mới nghĩ ra Diệp Quân lúc nãy mới chỉ đạt cảnh giới Đạo Kiếp.

Cảnh giới này thấp hơn nhiều so với Huyền Ung.

Nhưng bây giờ, Diệp Quân không chỉ nhập Phàm Cảnh, mà cảnh giới còn tăng cao, chứng tỏ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của đám thần linh trở nên vô cùng khó coi.

Trong hư không, An Vương nhìn Diệp Quân với vẻ trầm mặc.

Cảnh giới Thần Kiếp!

Lúc này, bà ta mới nhận ra vấn đề này!

Bởi vì cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân rất cao, cho nên người khác đều không để ý tới cảnh giới tự thân của hắn, mà bây giờ cảnh giới tự thân của hắn mới là cảnh giới Thần Kiếp.

Vậy thì có vấn đề rồi!

Nếu Diệp Quân cũng đạt đến Tuế Nguyệt Tiên thì sao?

Đến lúc đó, trong cùng đẳng cấp, hắn còn có đối thủ sao?

Cho dù là Thần Đế, e rằng cũng không phải đối thủ của hắn.

Dù sao bây giờ chàng trai này đã nhập Phàm Kiếm rồi.

An Vương trầm mặc.

Tên này thật yêu nghiệt!

Bùm!

Lúc này, một người đàn ông từ trong đường hầm thời không bước ra, trên miệng ngậm một cọng cỏ dại, dáng đi huênh hoang, trông hơi ngu ngốc.

“Mạc Vô Liễm!”

Có thần linh kinh ngạc nói.

Mạc Vô Liễm?

Vô số thần linh trở nên mơ hồ.

Lại có thần linh nói: “Thứ hai bảng Chân Võ!”

Thứ hai bảng Chân Võ!

Đám thần linh sững sờ.

Thật ra bọn họ đều khá xa lạ với ba người đứng đầu, ba người đứng đầu trong bảng Chân Võ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Mạc Vô Liễm chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Thật lợi hại! Ung Khải bị ngươi đánh chết rồi!”

Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm: “Ngươi có phiền nếu ta khôi phục lại cơ thể không?”

Mạc Vô Liễm gật đầu: “Phiền! Rất phiền!”

Mọi người sững sờ.

Mạc Vô Liễm nhìn Diệp Quân, nhấn mạnh lại: “Ta thấy rất phiền!”

Gã liếc nhìn người vũ trụ Quan Huyên, cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy, các ngươi nhìn ta cũng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì ta rất vô liêm sỉ! Ta thích bắt nạt kẻ yếu, lợi dụng người khác! Ha ha…”

Gã lại nhìn Diệp Quân, cười khinh rẻ: “Ta thích người khác nhìn ta với vẻ khó chịu, nhưng lại không thể làm gì ta. Ngươi muốn đánh ta à? Tới đây!”

Diệp Quân trầm mặc.

Tên này thật không biết xấu hổ!

Diệp Quân nở nụ cười, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn.

Nếu ngươi đã vô liêm sỉ thì ta cũng không cần mặt mũi nữa.

Chết tiệt!

Đều không cần mặt mũi!

Cũng tốt!

An Vương: “…”
Chương 502: Không sợ chết

Thấy Diệp Quân lấy kiếm Hành Đạo ra, nụ cười trên môi Mạc Vô Liễm biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng.

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác lúc này của gã.

Có thể đạt tới cấp bậc của gã thì vẫn rất nhạy bén với nguy hiểm, cảm giác lúc Diệp Quân cầm kiếm và lúc không cầm kiếm khác biệt hoàn toàn.

Mạc Vô Liễm nhìn kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, cảm thấy vô cùng bất an, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Trước khi đến đây, gã đã biết Diệp Quân có một thanh thần kiếm, lúc đầu Diệp Quân có thể vượt lên rất nhiều bậc để đối kháng trực diện với Thần Quân cũng là vì có thanh thần kiếm này. Bấy giờ, khi nhìn thấy thanh kiếm này, gã mới nhận ra thanh kiếm này mạnh hơn những gì gã nghĩ rất nhiều.

Ngay lúc này, giọng An Vương bỗng vang lên trong đầu Mạc Vô Liễm: “Bảo hắn khôi phục thể xác đi”.

Khôi phục thể xác!

Nghe An Vương nói thế, Mạc Vô Liễm nheo mắt nhưng thoáng chốc đã nở nụ cười: “Diệp công tử, mau khôi phục thể xác đi. Sau khi khôi phục thể xác xong, chúng ta sẽ đấu với nhau một cách công bằng, Chân vũ trụ bọn ta rất xem trọng tính công bằng”.

Rất chú trọng tính công bằng!

Nghe Mạc Vô Liễm nói thế, sắc mặt mọi người đều trở nên quái lạ.

Người này lật mặt nhanh ghê.

Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm, ngồi xuống khoanh chân lại rồi bắt đầu phục hồi cơ thể.

Mạc Vô Liễm khẽ cười, cũng không ra tay, Diệp Quân cầm kiếm nên gã không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

Cứ thế mọi người đều đứng nhìn Diệp Quân chữa trị vết thương ở đằng xa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc cơ thể Diệp Quân đã hoàn toàn được hồi phục.

Diệp Quân nhìn cơ thể của mình, lắc đầu thở dài, thế này mà đánh nhau thì cơ thể sẽ chẳng còn gì, nói hủy là hủy.

Nhưng hắn cũng không có ý định tu luyện thể xác lần nữa.

Ăn nhiều nuốt không trôi!

Bây giờ hắn không chỉ tu kiếm đạo mà còn tu võ đạo, nếu lại tu luyện thể xác nữa, rất có thể cuối cùng chẳng tu luyện gì được, thế nên chi bằng chuyên chú vào kiếm đạo và võ đạo.

Diệp Quân thu lại suy nghĩ, sau đó đứng lên nhìn Mạc Vô Liễm ở cách đó không xa: “Đến đây đi”.

Mạc Vô Liễm chỉ vào kiếm Hành Đạo của Diệp Quân khẽ cười.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ngươi cũng có thể dùng thần vật”.

Mạc Vô Liễm sửng sốt.

Cái quái gì thế?

Ngươi còn muốn dùng kiếm à?

Lúc này An Vương bỗng xuất hiện trước mặt Mạc Vô Liễm, bà ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi không giữ chữ tín”.

Diệp Quân nhíu mày, khó hiểu nói: “Ta có hứa sẽ không dùng kiếm à?”

An Vương nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “An Vương, ta là kiếm tu, bà lại không cho ta dùng kiếm, Chân vũ trụ của bà chỉ làm được thế à? Lẽ nào không sợ Chư Thiên Vạn Giới cười chê?”

Nghe thế An Vương nheo mắt: “Diệp Quân, ngươi không thấy bây giờ ngươi vô liêm sỉ lắm à?”

Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm ở một bên, nhếch môi cười nói: “Ta cũng vô liêm sỉ”.

Mạc Vô Liễm nhìn Diệp Quân không nói gì.

An Vương còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Quân bỗng cười nói: “An Vương, ta là kiếm tu, dùng kiếm không có gì đáng trách chứ?”

Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “An Vương, trước giờ ta vẫn luôn dùng khí kiếm, không dùng thực kiếm, đó là bản thân ta muốn tu luyện nhưng không có nghĩa là ta chỉ có thể dùng khí kiếm chứ?”

An Vương nhìn Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm cách đó không xa: “Chẳng phải ngươi chọn không cần mặt mũi đó sao? Không sao, ta cũng thế đấy, chúng ta đều vô liêm sỉ như nhau, nếu ngươi có thần vật gì thì cứ lấy ra dùng đi, dù sao trang bị cũng là một phần của sức mạnh”.

Mạc Vô Liễm nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, đang định nói gì đó thì An Vương bỗng nói: “Diệp công tử, dĩ nhiên ngươi có thể dùng kiếm, đây là chuyện bình thường, cũng là chuyện đương nhiên”.

Diệp Quân nhìn An Vương không nói gì nhưng lại có chút đề phòng.

Hắn trước giờ vẫn khá kiêng dè người phụ nữ xấu xa này.

An Vương bỗng xoay người tức giận hét lên: “Thiên tài bảng Chân Võ đang ở đâu?”

Ầm!

An Vương vừa dứt lời, mười mấy khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong đường hầm thời không đó.

Đều là các thiên tài yêu nghiệt trên bảng Chân Võ.

Hai mươi người bảng Chân Võ, ngoài những người lúc nãy bị đánh chết thì còn lại mười mấy người.

An Vương quay đầu lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Dự bị đâu rồi? Đều ra đây hết đi”.

Rầm!

Bà ta vừa dứt lời, hàng trăm thần linh lao ra, từng khí tức mạnh mẽ lập tức chấn động thời không xung quanh khiến nó nổi lên từng làn gợn sóng như sóng biển.

Đều là các thiên tài yêu nghiệt.

Những người này đều không có tên trên bảng Chân Võ nhưng họ rất mạnh. Vì những người này đều là đội thứ hai, năm nào cũng tham gia bảng Chân Võ.

Mục tiêu cuối cùng của họ là có tên trên bảng Chân Võ.

Mà tham gia trận đấu bảng xếp hạng ở Chân Võ cũng là một hình thức tu luyện.

Dù là ở Chân vũ trụ thì các thiên tài yêu nghiệt này cũng là những người đỉnh cấp nhất, nếu nhìn rộng ra Chư Thiên Vạn Giới thì cũng là sự tồn tại đủ để nghiền ép mọi thứ.

An Vương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói vũ trụ Quan Huyên có rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, nào, các ngươi đi khiêu chiến chút đi, thích khiêu chiến ai thì khiêu chiến. Hãy nhớ, đừng nương tay, nương tay là sự sỉ nhục lớn nhất với kẻ thù”.

Nghe An Vương nói thế, hơn bốn trăm thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ bỗng nhìn về phía đằng xa, đồng thanh nói: “Nhờ các thiên tài vũ trụ Quan Huyên chỉ dạy”.

Âm thanh như sấm rền!

Diệp Quân nhìn An Vương, An Vương mỉm cười nói: “Diệp công tử, lớp trẻ của Chân vũ trụ bọn ta khai chiến với vũ trụ Quan Huyên nhưng không nói nhất định phải là một đánh một. Nếu thế hệ trẻ khai chiến, vậy thì phải cho tất cả những người trẻ tuổi khác một cơ hội, cho tất cả mọi người một có cơ hội bước lên sàn đấu, ngươi nghĩ thế nào?”

Diệp Quân vẫn chưa nói gì, lúc này một giọng nói vang lên: “Đánh thì đánh!”

Nghe thế mọi người đều quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ chậm rãi bước đến.

Người đến chính là Diệp Quan Chỉ.

Mặc dù cô ấy là trưởng lão nội các nhưng cô ấy cũng là người trẻ.

Sau khi Diệp Quan Chỉ bước ra, Trần Qua – chủ tịch Võ Viện cũng bước ra, theo sau y là mấy người trẻ ở Võ Viện.

Ngoài ra còn có mấy người Tịch Huyền, Nam Lăng Nhất Nhất, Cổ thái tử đều đồng loạt bước ra.

Hàng trăm thiếu niên kiếm tu cũng bước ra.

Đúng thật là giới trẻ bên vũ trụ Quan Huyên không bằng Chân vũ trụ.

Nhưng vũ trụ Quan Huyên không sợ.

Chẳng qua chỉ là chết mà thôi.

Tất cả thiên tài yêu nghiệt bên vũ trụ Quan Huyên đều đồng loạt đứng lên, họ nhìn đám thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ ở phía đằng xa, trong mắt không có vẻ sợ hãi, chỉ có ý chí chiến đấu.

Vũ trụ Quan Huyên chưa từng sợ thật.
Chương 503: Thôi toang rồi

Trước đây lúc Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn còn, vũ trụ Quan Huyên không sợ bất kỳ điều gì.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên cũng thế.

“Ha ha!”

Ngay lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên từ đằng xa: “Diệp huynh, thêm ta nữa được chứ?”

Diệp Quân nhìn theo nơi phát ra giọng nói, một người đàn ông chậm rãi bước đến, người đến là Liên Song.

Phía sau Liên Song còn có hàng ngàn cường giả nữa.

Liên tộc ở Huyền Giới.

Nhìn thấy Liên Song, Diệp Quân hơi sửng sốt.

Liên Song đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, đã lâu không gặp”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Liên huynh, huynh…”

Liên Song nghiêm túc nói: “Mặc dù thiên tài yêu nghiệt của Liên tộc ta không nhiều nhưng cũng có một ít, nếu Diệp huynh không chê, bọn ta sẵn lòng cùng chiến đấu với vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân nghiêm mặt nói: “Liên huynh, ta nhận ý tốt của huynh, chỉ là sẽ liên lụy đến nhà họ Liên của huynh, huynh…”

Liên Song lắc đầu, ngắt lời Diệp Quân: “Diệp huynh, nếu ta đã dám xuất hiện ở đây chứng tỏ ta đã biết rõ mọi hậu quả của việc này, thế nên huynh đừng nói gì”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên đằng sau Liên Song, chắc hẳn đây là cha của Liên Song.

Cha Liên Song – Liên Thành nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân bèn cười nói: “Ý của Liên Song cũng là ý của Liên tộc ta”.

Diệp Quân chắp tay lại nói: “Cảm ơn Liên tộc”.

Liên Song bật cười: “Người trẻ của Liên tộc đi theo ta”.

Nói rồi hắn ta dẫn theo hàng trăm thiên tài yêu nghiệt gia nhập vào đoàn chiến đấu của vũ trụ Quan Huyên.

“Ha ha!”

Lúc này lại một giọng cười nữa vang lên từ phía chân trời.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có hơn một ngàn người đang bước đến.

Người đi đầu chính là Tông Thủ.

Tông tộc ở Tông Giới.

Tông Thủ mỉm cười: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Huynh…”

Tông Thủ bật cười: “Ta không vòng vo nữa, người trẻ của Tông tộc đi theo ta”.

Nói rồi y dẫn hàng trăm thiên tài yêu nghiệt trẻ tuổi của Tông tộc gia nhập vào trong đoàn chiến đấu của vũ trụ Quan Huyên.

“Đều đã đến cả rồi à?”

Lúc này một giọng cười bỗng vang lên từ phía chân trời.

Mọi người đều nhìn sang, có hàng ngàn người đang bước đến.

Người đi đầu chính là Hám Tông.

Hám Tông ở Thiên Bộ Giới.

Hám Tông bật cười đi đến trước mặt Diệp Quân, cậu ta nhìn Diệp Quân nhếch môi cười: “Đại ca”.

Bên cạnh Hám Tông là chị gái của cậu ta lại nhìn đánh giá Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Cô ta biết tính cách của em trai mình, mặc dù có vẻ thật thà chất phác nhưng thật ra là người cực kỳ kiêu ngạo, người tầm thường không thể lọt vào mắt cậu ta được.

Mà vị kiếm tu trước mặt này lại có thể khiến cậu ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng đại ca, chắc chắn có điểm gì đó đặc biệt.

Lúc đầu nhìn thấy Diệp Quân, cô ta hơi ngạc nhiên, cô ta không ngờ người đàn ông này lại không hề lạnh nhạt và ngạo mạn như các kiếm tu truyền thống, ngược lại có cảm giác hắn rất hiền hòa. Ngoài ra, vẻ ngoài cũng vô cùng tuấn tú.

Diệp Quân cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Hám Tông xuất hiện ở trước mặt mình: “Hám Tông, đệ…”

Hám Tông cười nói: “Những lúc như thế này làm sao có thể thiếu ta được chứ?”

Diệp Quân cảm thấy rất ấm áp, khẽ cười nói: “Cảm ơn”.

Hám Tông cong môi cười: “Huynh đệ trong nhà, cảm ơn gì chứ?”

Dứt lời, cậu ta quay đầu lại nhìn các thiên tài thiên kiêu của Hám tộc ở đằng sau: “Người trẻ Hám tộc đi theo ta”.

Cậu ta dẫn thiên tài yêu nghiệt trẻ tuổi của Hám tộc gia nhập vào đoàn chiến đấu của vũ trụ Quan Huyên.

An Vương nhìn Hám Tông, cau mày lại: “Bất Khuất Cốt”.

Đại Đế Bất Khuất!

Dĩ nhiên bà ta biết người này, có thể nói năm đó Đại Đế Bất Khuất là người áp đảo vô số Đại Đế, cho dù là các Đại Đế ở Chân vũ trụ cũng không phải là đối thủ của Đại Đế Bất Khuất, cuối cùng vẫn cần Chân Thần đích thân ra tay mới trấn áp được ông ta.

Mà bà ta không ngờ Hám Tông lại có Bất Khuất Cốt.

Nói cách khác là có được truyền thừa của Đại Đế Bất Khuất.

Hơi bất ngờ nhưng chỉ có thế thôi.

Dù có một Đại Đế Bất Khuất thời trẻ ở đây thì Chân vũ trụ cũng không quan tâm chứ đừng nói là một phần truyền thừa.

Ngay lúc này, thời không trên trời bỗng nứt ra, ngay sau đó một cô gái váy đen chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ này chính là người có vết bớt tên núi Bất Khuất hôm đó, hắn không ngờ đối phương cũng đến.

Không chỉ Diệp Quân bất ngờ mà mấy người Hám Tông cũng không ngờ đến.

Lúc đó cô gái này không nói một câu nào, nói chuyện với mọi người cũng chưa đến hai câu nên mọi người đều không ngờ cô ấy cũng đến.

Cô gái có vết bớt chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ta là Bàn Vũ Kỳ của Bàn Vũ Giới”.

Bàn Vũ Giới!

Một trong bốn vũ trụ lớn!

Bàn Vũ Kỳ lại nói: “Bây giờ ta đã không còn là người của tộc Bàn Vũ nữa”.

Diệp Quân sửng sốt.

Không còn là người của tộc Bàn Vũ nữa?

Diệp Quân vừa định nói gì đó, Bàn Vũ Kỳ lại đi vào trong đoàn chiến đấu của vũ trụ Quan Huyên ở một bên.

Diệp Quân đứng đó vẻ mặt khá phức tạp.

“Đại ca”.

Lúc này một tiếng hét tức giận vang vọng từ trên trời, âm thanh cực lớn, trong vòng một trăm dặm cũng có thể nghe thấy rất rõ.

Diệp Quân nhìn lên trời, một người đàn ông chạy nhanh đến.

Diệp Quân sửng sốt khi nhìn thấy người này.

Người đến chính là Tư Thông Thiên.

Diệp Quân không ngờ tên này lại đến đây.

Tư Thông Thiên dẫn theo vài cường giả nhà họ Tư chạy đến trước mặt Diệp Quân, y ôm chặt lấy Diệp Quân vui mừng nói: “Đại ca, đệ đến rồi”.

Diệp Quân: “…”

Tư Thông Thiên buông Diệp Quân ra, sau đó nghiêm mặt nói: “Đệ sẵn lòng chiến đấu với đại ca, mong đại ca đừng chê thực lực của đệ thấp”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Cảm ơn đệ”.

Tư Thông Thiên cong môi cười: “Huynh đệ trong nhà mà còn nói cảm ơn gì chứ?”

Nói rồi y nhìn An Vương ở một bên: “Người xưa có câu, làm điều bất chính quá nhiều sẽ chết thảm. Cô nương này, ta thấy cô còn trẻ lại xinh đẹp, chi bằng cải tà quy chính sớm, gả cho đại ca của ta, sinh cho huynh ấy mười mấy đứa, sau đó mọi người cùng ngồi lại trò chuyện vui vẻ, cùng nhau xây dựng một thế giới hòa bình, chẳng phải tốt đẹp hơn sao?”

Mọi người: “…”

An Vương nhìn Tư Thông Thiên: “Nhà họ Tư ở Nguyên Giới phải không?”

Tư Thông Thiên bật cười: “Đúng thế”.

An Vương khẽ gật đầu: “Ta nhớ rồi”.

Tư Thông Thiên nhíu mày, lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Bà ta là An Vương”.

Vương!

Nghe thế Tư Thông Thiên biến sắc, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu chân quỳ xuống đất.

Thôi toang rồi!

Sắc mặt Tư Thông Thiên hơi tái.

Vốn dĩ muốn thể hiện một chút, trước tiên đè chết đối phương bằng khí thế, không ngờ lại mắng người lợi hại nhất.

Lúc này Diệp Quân nhìn An Vương, bật cười: “Nếu Chân vũ trụ đã muốn đánh hội đồng thì cứ việc làm, đến đây nào”.

Đánh hội đồng!

Rầm!

Mọi người ở hai bên toát ra khí tức đáng sợ cùng một lúc, lập tức cuồn cuộn ngút trời.
Chương 504: Không dám đánh trực diện

Đánh hội đồng!

Vừa dứt lời, Diệp Quân không nói thêm câu thừa thãi nào nữa, biến thành kiếm quang lao đến chỗ Mạc Vô Liễm.

Lần này hắn dùng kiếm Hành Đạo.

Tốc độ nhát kiếm này cực kỳ nhanh, như sấm chớp, đâm thẳng vào Mạc Vô Liễm, thời không mà lưỡi kiếm lướt qua lập tức bị xé tan.

Cứ giết cái tên vô liêm sỉ trước!

Thấy Diệp Quân ra đòn, Mạc Vô Liễm biến sắc.

Gã đã biết thanh kiếm của Diệp Quân rất mạnh ngay từ đầu, nhưng gã không biết thanh kiếm này mạnh đến mức nào, ngay khi Diệp Quân rút kiếm ra, lông tơ trên người gã dựng hết cả lên.

Khí tức chết chóc!

Nhìn đòn tấn công của Diệp Quân, gã biết nếu gã dám trực diện phản đòn thì chắc chắn sẽ chết.

Mạc Vô Liễm vô cùng hãi hùng, rốt cuộc đây là kiếm gì thế, sao mà đáng sợ như vậy?

Vào thời khắc quan trọng, An Vương bỗng đứng ở trước mặt Mạc Vô Liễm, bà ta xòe tay phải ra, sau đó áp mạnh về phía trước khiến thời không xung quanh bỗng chấn động, sau đó một loạt sức mạnh thời không đáng sợ lao về phía Diệp Quân như thủy triều.

Thế nhưng sau khi nhát kiếm của Diệp Quân lao đến…

Vèo!

Sức mạnh thời không đó bị xé nát tan tành như đậu phụ, không chỉ thế lúc này thời không ở đó cũng bị nhát kiếm này của hắn chém vỡ.

Hắn có kiếm Hành Đạo thì dù thời không này có Mộ Thiên Đạo hỗ trợ cũng có thể dễ bị chém vỡ.

Thấy thế An Vương nheo mắt, cũng cảm thấy kinh hãi, không dám cứng đối cứng với kiếm này nữa, bà ta lắc người lùi về sau cả ngàn trượng.

Vút!

Nhát kiếm của Diệp Quân chém vào không khí.

Lúc này mấy người Hám Tông đã lao đến chỗ đám người trẻ tuổi bên Chân vũ trụ.

Hai bên tổng cộng gần một ngàn năm trăm người nổ ra trận đại chiến.

Vô số khí tức cực mạnh cuồn cuộn giữa không trung, cả chiến trường Hư Chân trở nên nhốn nháo.

Đại chiến!

Bên Diệp Quân, Hám Tông xông lên phía trước, cậu ta là thể tu, lại có Bất Khuất Cốt nên vừa lao đến đã giống như nước lũ, đánh tan nhóm cường giả của Chân vũ trụ.

Nhưng chẳng lâu sau, một người đàn ông chặn trước mặt cậu ta.

Người đến chính là Nam Cung Nguyên – người đứng thứ mười một bảng Chân Võ.

Nam Cung Nguyên nhìn Hám Tông, không nói gì nhiều đã lao đến chỗ cậu ta.

Hám Tông cũng không nói lời thừa thãi, cả người lắc một cái như một ngọn núi nhỏ xông đến chỗ Nam Cung Nguyên.

Ầm!

Nam Cung Nguyên đó bị cậu ta va chạm văng ra xa, cùng lúc đó thời không nơi gã đứng sụp xuống.

Hám Tông tức giận gào lên, sau đó xông về phía trước tông vào Nam Cung Nguyên.

Ánh mắt Nam Cung Nguyên lóe lên tia hung tàn, gã bỗng lắc người biến thành một tia sáng lao đến chỗ Hám Tông…

Thời không này vang lên từng tiếng nổ, trời đất rung chuyển.

An Vương ở cách đó không xa nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Mạc Vô Liễm ở một bên: “Cứ để hắn cho ta”.

Mục đích của bà ta rất đơn giản, kéo chân Diệp Quân để Mạc Vô Liễm đi đánh đám người vũ trụ Quan Huyên.

Không có Diệp Quân, bây giờ đám người trẻ vũ trụ Quan Huyên không phải là đối thủ của Mạc Vô Liễm, có thể nói chỉ cần Mạc Vô Liễm ra tay thì sẽ trở thành cuộc tàn sát.

Tất nhiên Mạc Vô Liễm hiểu ý của An Vương, lập tức quay đi ra tay với các thiên tài vũ trụ Quan Huyên ở đằng xa.

Nhưng ngay lúc này, một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Mạc Vô Liễm.

Bát Uyển!

Bát Uyển cõng cái bát lớn trên lưng, sau đó nhìn Mạc Vô Liễm, cô ấy còn đang gặm đùi gà.

Mạc Vô Liễm nhìn Bát Uyển nhíu mày.

Diệp Quân bỗng nói: “Bát Uyển, đừng nương tay cứ đánh đến chết thôi. Đánh chết gã, ta cho cô mười nồi cơm”.

Nghe thế mắt Bát Uyển sáng rực: “Ôi trời… thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật chứ”.

Bát Uyển bật cười, cô ấy nhìn Mạc Vô Liễm phấn khích nói: “Mười nồi cơm! Nào, để ta đánh chết ngươi”.

Nói rồi cô ấy lao đến trước.

Ầm!

Thời không xung quanh lập tức sụp đổ.

Nhìn thấy thế, ánh mắt Mạc Vô Liễm hiện lên vẻ nghiêm trọng, lúc này không dám sơ suất điều gì, cả người biến thành tia sáng bắn ra.

Rầm!

Hai người vừa va chạm vào nhau, khu vực thời không đó nổ tung, một bóng người liên tục về phía sau.

Chính là Mạc Vô Liễm đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt An Vương lộ ra vẻ khó tin.

Bà ta biết rõ thực lực của Mạc Vô Liễm, thế nhưng vừa rồi lại không đánh lại cô gái cõng theo cái bát này?

Người này có thân phận gì vậy chứ?

An Vương nhìn Bát Uyển ở đằng xa, cảm thấy vô cùng kinh hoàng.

Lúc này Bát Uyển phấn khích nói: “Xem ta đánh chết ngươi đây”.

Vừa dứt lời cô ấy lao đến trước, đánh một quyền vào Mạc Vô Liễm.

Rầm!

Một quyền này khiến thời không trong phạm vi hàng ngàn trượng bắt đầu bị nghiền nát chôn vùi, vô cùng hãi hùng.

Nhìn Bát Uyển lao thẳng về phía mình, hai tay Mạc Vô Liễm siết chặt, ngay sau đó hàng ngàn đạo lưu quang bỗng bắn ra từ trong cơ thể gã, thoáng chốc thời không xung quanh bị xuyên thủng, vỡ nát.

Ầm!

Sau khi Bát Uyển lao đến, vô số lưu quang tan nát, Mạc Vô Liễm lại bị chấn động lùi về sau.

Bát Uyển phấn khích lao đến chỗ Mạc Vô Liễm.

Lúc này trong mắt cô ấy, Mạc Vô Liễm là mười nồi cơm.

Thấy Bát Uyển hoàn toàn áp chế Mạc Vô Liễm, Diệp Quân thở phào, thế là hắn nhìn An Vương trước mặt, lúc này An Vương cũng đang nhìn hắn.

Diệp Quân nhìn An Vương: “Bà cũng được xem là người trẻ tuổi à?”

An Vương khẽ cười nói: “Năm nay ta mới hai mươi, không trẻ sao?”

Hai mươi!

Diệp Quân lặng thinh không nói.

Hắn biết đối phương không hề gạt hắn, vì cường giả của thế hệ trước vẫn chưa ra tay.

Diệp Quân cũng không nói gì nhiều nữa, cả người bỗng biến mất khỏi đó.

Tiêu diệt là xong chuyện.

Thấy Diệp Quân xuất kiếm, An Vương híp mắt, tay phải giơ lên rồi hạ xuống.

Ầm!

Thời không xung quanh như thủy triều trùng điệp ép đến chỗ Diệp Quân.

Bà ta cũng không dám đánh trực diện với Diệp Quân đang giữ kiếm Hành Đạo trong tay, chỉ có thể dùng cách giữ chân hắn lại.

Vèo!

Một nhát kiếm của Diệp Quân chém nát hết mọi thời không, nhưng ngay sau đó hắn xoay người đánh về phía các thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ ở một bên.

Thấy thế An Vương biến sắc, bà ta vừa định ra tay thì mười mấy cái đầu đầy máu văng ra xa.

Giết trong tích tắc!
Chương 505: Mở Thiên Môn

Bây giờ thực lực của Diệp Quân đáng sợ thế nào chứ? Cộng thêm hắn đang sử dụng kiếm Hành Đạo, có thể nói ngoài An Vương ra, không còn ai ở đó có thể đỡ được một nhát kiếm của hắn.

An Vương bỗng chặn trước mặt Diệp Quân, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân. Bà ta biết người trước mặt này đang ép bà ta đánh trực diện.

Diệp Quân nhìn An Vương trước mặt, không nói gì, hắn bỗng biến mất.

Vèo!

Một tia kiếm quang xoẹt qua.

Không phải giết An Vương.

Vì hắn biết dù hắn có cầm kiếm Hành Đạo trong tay, chỉ cần An Vương không liều chết thì hắn không thể giết được đối phương.

Vì thế hắn dứt khoát giết mấy thiên tài của Chân vũ trụ bên cạnh.

Kiếm quang lóe lên, mười mấy cái đầu nữa văng ra xa.

Lại giết trong tích tắc lần nữa.

Có thể nói người nào có kiếm Hành Đạo trong tay thì là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Nhưng ngay lúc này, An Vương bỗng biến mất nhưng mục tiêu của bà ta không phải là Diệp Quân, mà là các thiên tài vũ trụ Quan Huyên ở đằng xa.

Ầm!

Thoáng chốc An Vương vừa lao đến, mấy chục thiên tài vũ trụ Quan Huyên đã bị giết.

Bà ta là một trong người yêu nghiệt nhất trong Chân vũ trụ, đã được phong làm Vương khi còn trẻ, dĩ nhiên sức mạnh của bà ta không phải là thứ mà các thiên tài vũ trụ Quan Huyên này có thể so sánh, đừng nói là họ, ngay cả khi Diệp Quân dùng đến kiếm Hành Đạo cũng chưa chắc có thể đánh lại bà ta.

Bà ta không ngăn Diệp Quân lại, vì bà ta biết rõ mình không thể ngăn Diệp Quân đang có kiếm Hành Đạo trong tay lại.

Thế nên bà ta quyết định giết những thiên tài của vũ trụ Quan Huyên, bà ta phải khiến Diệp Quân đến ngăn mình lại, như thế để ngăn cản bà ta, Diệp Quân sẽ không tấn công những thiên tài trong Chân vũ trụ nữa.

Bây giờ hai người đều rất hung tàn.

Ai tàn ác hơn thì người đó chiếm ưu thế.

Diệp Quân cũng hiểu được ý đồ của An Vương, lúc này hắn cũng rơi vào thế khó.

Đi ngăn An Vương?

Vậy thì trúng kế của bà ta rồi.

Vì hiện giờ tình hình bên vũ trụ Quan Huyên đã không còn thuận lợi, hắn tham chiến thì vẫn ổn, lưỡi kiếm xẹt qua có thể lấy một địch một trăm dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu hắn đi ngăn An Vương thì bọn họ sẽ bị áp chế hoàn toàn.

Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên hung ác.

So xem ai tàn ác hơn đúng không?

Diệp Quân bỗng tức giận gào lên, cả người lao về phía trước, thoáng chốc mười mấy cái đầu đầy máu bị hắn chém văng ra xa.

Vẻ mặt An Vương trở nên lạnh lùng, bà ta cũng không có đường lui.

Lúc này là lùi bước thì tổn thất sẽ càng nhiều.

Chỉ đành giết!

Ánh mắt An Vương lóe lên tia tàn độc, lác người lao vào trong đám người.

Vèo!

Thoáng chốc vô số thiên tài thiếu niên của vũ trụ Quan Huyên bị giết chết không có khả năng đánh trả.

Không ai có thể ngăn Diệp Quân lại được.

Cũng không có ai có thể ngăn An Vương lại được.

Hai bên đều giết đến đỏ mắt, điên cuồng tàn sát.

Diệp Quân xông vào trong trận doanh của đám thiên tài Chân vũ trụ, mỗi lần hắn vung kiếm lên đều sẽ có mấy cái đầu văng ra xa.

Mắt hắn đỏ như máu, mặt mày hung tợn, hắn biết rất nhiều người vũ trụ Quan Huyên cũng đang chết, nhưng lúc này hắn lại chịu bó tay.

Giết!

Chỉ có thể giết.

Lúc này sát ý của Diệp Quân đã mạnh hơn bao giờ hết.

Lúc này, Diệp Khải bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cơ thể y đã khôi phục hoàn toàn, y nhìn Diệp Quân mắt đã đỏ ngầu, trầm giọng nói: “Diệp huynh, cứ tiếp tục đánh như vậy, người của vũ trụ Quan Huyên người đều sẽ bị giết sạch mất”.

Nghe Diệp Khải nói thế, tay phải cầm kiếm Hành Đạo của Diệp Quân run lên, hắn bỗng tức giận nói: “Thiên Thiên!”

Rầm!

Một tiếng rồng gầm bỗng vang lên giữa không trung, ngay sau đó luồng sáng trắng lao vào trong người Diệp Quân.

Rầm!

Dung hợp!

Khí tức của Diệp Quân bỗng chốc tăng lên rất nhanh.

Thấy thế, An Vương ở đằng xa dừng lại, bà ta xoay người nhìn Diệp Quân, không chỉ bà ta mà lúc này các thần linh ở đó cũng đang nhìn Diệp Quân hai mắt đỏ ngầu.

Kiêng dè!

Còn sợ hãi nữa!

Diệp Quân quay đầu lại nhìn An Vương, gằn giọng nói: “An Vương, vũ trụ Quan Huyên tùy ý cho bà giết, bà muốn giết bao nhiêu thì cứ giết”.

Nói rồi hắn bỗng nói: “Tháp Thông Thiên”.

Ầm!

Trên bầu trời, một tòa tháp cao bỗng xuất hiện.

Diệp Quân cầm kiếm tức giận chỉ vào bầu trời: “Mở Thiên Môn”.

Mở Thiên Môn!

Các thần linh sửng sốt.

Lúc này tháp Thiên Thông đó bỗng phát ra ánh sáng trắng rực rỡ lao thẳng lên trời.

Ầm!

Luồng sáng trắng xuyên thủng vào vách ngăn vũ trụ giữa vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ, Thiên Môn rộng cả vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thiên Môn!

Có thể đi thẳng đến Chân vũ trụ.

Từ xưa đến nay đây là lần thứ hai Thiên Môn xuất hiện, lần thứ nhất là vào ba ngàn vạn năm trước.

Thấy Diệp Quân mở Thiên Môn ra, tất cả thần linh đều ngơ ngác.

Hắn muốn làm gì?

An Vương nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Diệp Quân bỗng xoay người lại, hắn nhìn đống thi thể ở trước mặt An Vương.

Ngoài ra, cách chỗ An Vương không xa còn có vô số thiên tài của vũ trụ Quan Huyên.

Mặc dù trong mắt họ cũng có vẻ sợ hãi nhưng lại không hề chịu thua nửa bước.

Nhìn đống thi thể và mấy thanh niên còn trẻ non nớt, Diệp Quân bỗng nói: “Xin lỗi…”

Nói rồi, hắn gào lên: “Từ bỏ vũ trụ Quan Huyên thì còn có thể chiến đấu, đi theo ta đánh vào Chân vũ trụ”.

Vừa dứt lời, hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang lao lên trời.

Các thiên tài yêu nghiệt bên vũ trụ Quan Huyên ở phía sau hắn đồng loạt gào lên, sau đó đuổi theo.

Không bảo vệ bên vũ trụ Quan Huyên nữa.

Đến Chân vũ trụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK