Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2611: Đá Đạo Tố

Trong đại điện, khi Diệp Quân và Đại chủ giáo đi vào trong Tiểu Tháp, mọi người trong sân đều nghi hoặc.

Đi đâu vậy?

Chu Lăng im lặng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giờ phút này cô ta cũng hơi bất an, nếu Diệp Quân không thể thuyết phục được Đại chủ giáo thì tình hình tiếp theo của họ sẽ rất tồi tệ. Còn nếu Diệp Quân có thể thuyết phục được Đại chủ giáo, chắc chắn sẽ rất có lợi cho bọn họ. Nhưng Diệp Quân có thể thuyết phục được Đại chủ giáo thật sao? Trong lòng cô ta cũng không dám chắc.

Khu Cơ chủ giáo nhìn chằm chằm Chu Lăng, cười mỉa: “Chu Lăng, ta không ngờ ngươi dám dẫn người ngoài về giả danh thánh tử Bỉ Ngạn, ngươi đúng là có mưu đồ xấu xa.”

Chu Lăng nhìn Khu Cơ chủ giáo, lạnh nhạt nói; “Không phải ngươi nói rằng ngươi cũng tìm được thánh tử Bỉ Ngạn sao? Người đâu rồi?”

Khu Cơ chủ giáo cười nói: “Bây giờ thánh tử Bỉ Ngạn đang gặp mặt giáo chủ, một khi giáo chủ xác minh thân phận của y xong sẽ công bố ra ngoài cho mọi người, khi đó, không biết ngươi sẽ xử sự ra sao?”

Vẻ mặt Chu Lăng vẫn rất bình tĩnh, nhưng nỗi lo bắt đầu dâng lên trong lòng, dù sao, Diệp Quân đúng là giả.

Khu Cơ chủ giáo muốn nói thêm điều gì đó, lúc này, Diệp Quân và Đại chủ giáo xuất hiện ở trong sân, Khu Cơ chủ giáo lập tức nói ngay: “Người đâu, bắt người đó lại cho ta!”

Cường giả ở xung quanh đi lại chỗ Diệp Quân.

“Ngông cuồng!”

Đột nhiên Đại chủ giáo tức giận, tiếng gầm vang dội bùng nổ.

Khiến mọi người ở trong điện sững sở trong chốc lát.

Đại chủ giáo nhìn chằm chằm Khu Cơ chủ giáo, giận dữ nói: “Khu Cơ chủ giáo, ngươi không có bằng chứng mà dám nói Diệp công tử giả mạo thánh tử, đúng là quá lỗ mãng!”

Khu Cơ chủ giáo hơi ngơ ngác: “Ngươi.”

Vẻ mặt Đại chủ giáo lạnh lùng: “Khu Cơ chủ giáo, Thánh Đường không phải là nơi để ngươi độc đoán, rốt cuộc Diệp công tử có phải là thánh tử Bỉ Ngạn hay không, cũng không phải do một mình ngươi quyết định.”

Vẻ mặt Khu Cơ chủ giáo chợt trở nên khó coi, tất nhiên là sự nghi ngờ sẽ nhiều hơn, lão già này sao lại đột ngột chọn phe thế kia?

Nên biết rằng lão già này là người cẩn thận nhất trong bốn chủ giáo bọn họ, tình huống công khai chọn phe này rất ít khi xảy ra.

Khu Cơ chủ giáo nhìn về phía Diệp Quân, cau mày.

Giờ phút này ông ta đã bình tĩnh lại.

Không nói gì khác, thanh niên trước mặt đúng là không bình thường, nhất là thực lực và thanh kiếm đó.

Hơn nữa, Chu Lăng và Đại chủ giáo không phải là kẻ ngu ngốc, nếu thanh niên ở trước mặt muốn lừa dối bọn họ là chuyện không thể xảy ra.

Nghĩ đến đây, Khu Cơ chủ giáo chợt hơi hoài nghi.

Má nó!

Rốt cuộc ai mới là thánh tử Bỉ Ngạn chứ?

Vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, mọi người quay đầu lại nhìn, có một ông lão đang bước tới từ xa, ông lão mặc áo choàng tuyết rộng rãi, tay trái cầm một cuốn sách cổ, tay phải cầm gậy gỡ, không biết ông ta đã sống được bao nhiêu năm mà trông rất già.

Bên cạnh ông lão có một chàng thanh niên, thanh niên ấy mày kiếm mắt tinh, mũi thẳng đuột, mặc một bộ áo bào màu xanh, cả người thẳng tắp, khí thế bất phàm.

Nhìn thấy ông lão, tất cả mọi người trong sân đều vội vàng cung kính cúi chào: “Kính chào giáo chủ!”

Giáo chủ!

Ngoại trừ hai chân thánh trong truyền thuyết ra, người ở trước mặt này chính là người thống trị cao nhất ở Bỉ Ngạn Giới.

Chu Lăng cũng cung kính cúi chào.

Giáo chủ khẽ gật đầu: “Không cần đa lễ.”

Vừa nói, ông ta vừa đi đến bên ghế thánh ngồi xuống, thanh niên kia thì đứng bên phải ông ta.

Ánh mắt giáo chủ rơi lên người Diệp Quân, ánh mắt lộ ra vẻ hiền hậu, ông ta mỉm cười: “Chu Lăng, đây chính là thánh tử Bỉ Ngạn mà ngươi nói sao?”

Chu Lăng cung kính trả lời: “Vâng.”

Giáo chủ gật đầu: “Vừa hay, chàng thanh niên bên cạnh ta cũng tự xưng là thánh tử Bỉ Ngạn, y vừa nói với ta, ý chí thuyền thánh truyền rằng, bọn dị đoan đang quấy nhiễu Bỉ Ngạn Giới của chúng ta, mục đích chuyến đi này của y là quét sạch bọn dị đoan.”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nghe nói ngươi tới từ biển Khổ Giới?”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Chu Lăng chợt thay đổi.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ừ.”

Giáo chủ nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi nói ngươi là thánh tử Bỉ Ngạn, nhưng ngươi có bằng chứng gì không?”

Diệp Quân nói: “Ta có thánh khí Bỉ Ngạn.”

“Thật sao?”

Chàng thanh niên ở bên cạnh chợt bật cười: “Vừa hay, ta cũng có thánh khí Bỉ Ngạn.”

Diệp Quân nhìn thanh niên: “Thật là trùng hợp.”

Thanh niên quan sát Diệp Quân một lúc, cười nói: “Không biết thánh khí Bỉ Ngạn ấy là thứ gì, ngươi có thể lấy ra cho mọi người xem không?”

Diệp Quân cười nói: “Chi bằng, huynh đài lấy ra cho mọi người xem trước đi.”

Thanh niên gật đầu, cười nói: “Được.”

Dứt lời, y đột ngột xòe lòng bàn tay ra, một hòn đá xuất hiện trong tay y, hòn đá ấy chỉ lớn bằng nắm tay, hình dạng khác thường, trên đá có khắc ba dòng chữ: quá khứ, hiện tại, tương lai.

“Đá Đạo Tố!”

Có người ở trong sân kêu lên.

Ở bên cạnh Diệp Quân, tim Tổ Đạo đập thật nhanh, ánh mắt không che giấu được nỗi tham lam, nhưng nhanh chóng bị y che đi.

Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, đá Đạo Tố không phải là thứ A Tổ muốn có hay sao?

Thanh niên nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi có nhận ra vật này không?”
Chương 2612: Hai thánh tử

Diệp Quân gật đầu: “Biết, đá Đạo Tố, có thể gọi bản thân mình ở quá khứ đến hiện tại dung hợp lại với nhau.”

Thanh niên cười nói: “Quả nhiên ngươi cũng không biết sức mạnh thật sự của vật này, nhưng cũng không sao, có lẽ các chủ giáo trong sân biết.”

Nhóm chủ giáo ở trong điện im lặng.

Vẻ mặt của Chu Lăng và Đại chủ giáo u ám, tất nhiên là bọn họ biết được sức mạnh thực sự của đá Đạo Tố rồi, bởi vì vật này đã được ghi lại bên trong Thánh Đường. Nếu vật này rơi vào trong tay chân thánh, việc đó đồng nghĩa với bất khả chiến bại, bởi vì chân thánh có thể gọi bản thân ở ngày hôm qua và ngày mai dung hợp lại với nhau.

Điều này đồng nghĩa với việc tăng ba lần sức mạnh trong phút mốt.

Một chân thánh, lập tức biến thành ba chân thánh!

Điều đó kinh khủng đến nhường nào chứ?

Đây là thánh khí Bỉ Ngạn đích thực!

Không cần tranh cãi!

Trong điện, mọi người vội vàng nhìn sang Diệp Quân.

Thanh niên cũng nhìn Diệp Quân, nở nụ cười bình tĩnh: “Huynh đài, đến lượt ngươi.”

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Chỗ này hơi hẹp, chi bằng chúng ta đổi sang nơi khác đi?”

Vừa nói, hắn vừa mang tất cả mọi người vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào trong Tiểu Tháp, vẻ mặt mọi người trong sân lập tức thay đổi.

Thanh niên kia cũng thế!

Ở trong tháp mười năm!

Bằng một ngày ở bên ngoài!

Mọi người đều hơi ngơ ngác như đang nằm mơ, hơi không thực tế.

Vẻ mặt giáo chủ cũng trở nên nghiêm túc.

Đột hiên Diệp Quân hỏi: “Mọi người có nhận ra tháp này không?”

Mọi người nhìn về chỗ Diệp Quân, giây phút này, vẻ mặt nhìn Diệp Quân của họ đã thay đổi.

Lúc này, vẻ mặt của Khu Cơ chủ giáo trở nên khó coi, ông ta nhìn Diệp Quân, trong lòng không khỏi hoài nghi chẳng lẽ người này thật sự là thánh tử Bỉ Ngạn?

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói cho ông ta biết khả năng cao người này thực sự là thánh tử Bỉ Ngạn.

Nhất là khi nhớ đến dáng vẻ ngông cuồng của người này lúc đầu, nếu không phải là thánh tử Bỉ Ngạn thì sao hắn dám rút kiếm ở nơi đây chỉ vì vài câu không vừa ý chứ?

Nghĩ đến đây, ông ta chỉ muốn tát mình một bạt tay!

Cái tính bộp chộp này của mình!

Tại sao lúc đó không chịu nhịn chứ?

Tại sao lại độc đoán như vậy chứ?

Không biết giờ xin lỗi có còn kịp không nữa.

Ở cách đó không xa, vẻ mặt của chàng thanh niên cũng trở nên khó coi.

Ở trong tháp mười năm bằng một ngày ở bên ngoài!

Rõ ràng hành động này đã cao cấp hơn rất nhiều lần đá Đạo Tố của y rồi, y nhìn Diệp Quân, cau mày thật chặt.

Thấy mọi người vẫn chưa trả lời, Diệp Quân hỏi lại: ‘Mọi người có nhận ra tháp này không?”

Lúc này, Đại chủ giáo mới nói: “Diệp công tử, bọn ta không nhận ra vật này vì nó không được ghi lại trong kinh thánh.”

Diệp Quân mỉm cười: “Không ghi lại là đúng rồi, bởi vì vật này chính là vật quý nhất trong thuyền thánh, được tên là: tháp tổ truyền.”

Tiểu Tháp: “...”

“Tháp tổ truyền?”

Một trưởng lão hơi nghi ngờ hỏi: “Nó có nghĩa là gì?”

Diệp Quân cười nói: “Tên không quan trọng, cái quan trọng ở đây là nó chính là vật quý nhất trong thuyền thánh, chưa bao giờ lưu truyền ra bên ngoài.”

Trưởng lão nhìn Diệp Quân, nghĩ thầm, chẳng lẽ tháp này là do tổ truyền lại.

Diệp Quân nói tiếp: “Mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi người ở trong sân trố mắt nhìn nhau.

Ai mới là thánh tử Bỉ Ngạn đây?

Bọn họ nhìn thanh niên kia rồi lại nhìn Diệp Quân, lập tức thấy nhức đầu.

Cuối cùng, mọi người vội vàng nhìn về phía giáo chủ.

Giáo chủ mỉm cười nói: “Nam Y, ngươi cho mọi người xem dấu ấn Bỉ Ngạn đi.”

Thanh niên bước ra rồi vén tay áo mình lên, trên cổ tay phải y có một dấu ấn màu đen, dấu ấn có hình dáng một con thuyền.

Dấu ấn Bỉ Ngạn!

Bên trong chứ ý chí tối cao, đó là ý chí Bỉ Ngạn.

Hàng thật giá thật!

Mọi người vội vàng nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, ba loại huyết mạch tụ lại trong lòng bàn tay hắn, sau đó huyết mạch tụ lại thành một chiếc thuyền Bỉ Ngạn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trông rất sống động.

Mọi người: “...”

Tổ Đạo không dám nhìn thẳng, lập tức quay mặt sang nơi khác.

Chu Lăng cũng cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy được vẻ mặt cô ta.

Giáo chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đó là gì?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tất nhiên là dấu ấn Bỉ Ngạn rồi, đây là một loại dấu ấn Bỉ Ngạn mới nên mọi người mới có thể nhìn thấy huyết mạch của ta.”

Vừa nói, hắn vừa tỏa ba loại sức mạnh huyết mạch của mình ra.

Khi cảm nhận được ba loại sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, vẻ mặt mọi người ở trong sân nghiêm túc hẳn lên, vừa rồi họ chỉ chú ý vào tính thật giả của dấu ấn, hiện tại khi họ chú ý đến sức mạnh huyết mạch, họ mới nhận ra sức mạnh huyết mạch này không bình thường!

Mạnh bất thường!

“Ngươi là giả!”

Nam Y đột nhiên gằn giọng nói: “Ta mới là thánh tử Bỉ Ngạn thật sự.”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta cũng đâu có nói ngươi không phải là thánh tử Bỉ Ngạn.”

Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, mọi người hơi ngờ vực rối rít nhìn về phía Diệp Quân.

Tổ Đạo và Chu Lăng cũng nghi ngờ.

Mà Nam Y cũng hơi ngơ ngác, mấy câu người này có ý gì?

Vào lúc này, Diệp Quân nói tiếp: “Ai nói chỉ có thể có một thánh tử Bỉ Ngạn vậy?

Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm Nam Y: “Ngươi là tiểu thánh tử, ta là đại thánh tử!”

Mọi người: “...”

Tiểu Tháp: “...”
Chương 2613:Động lòng

Tiểu thánh tử?

Đại thánh tử?

Cái quái gì vậy?

Diệp Quân vừa nói lời này ra, tất cả người trong sân lập tức trở nên im lặng, có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Thiếu niên tên là Nam Y đó cũng hơi há miệng, mở to hai mắt, nhất thời bị lời nói của Diệp Quân làm cho bối rối.

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, trong lòng cực kỳ cảnh giác, chết tiết, tên tiểu tử này không phải là một người tốt lành gì.

Sở dĩ y đi theo Diệp Quân, đương nhiên là có mưu tính, mà từ khi bắt đầu đến bây giờ, y không quan tâm đến Diệp Quân, theo y, mặc dù thiên phú và sức chiến đấu của Diệp Quân đều rất tốt, nhưng dù sao vẫn là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc mấy ngày qua, y phát hiện ra Diệp Quân này quả thực là một bụng xấu xa. Hơn nữa, là một kiếm tu mà lại có thể nói dối không chớp mắt, và không hề đỏ mặt chút nào.

Mặt dày này là học được từ ai vậy chứ?

Sợ rằng ngay cả sức mạnh Ác Đạo của Phạn Chiêu Đế cũng không thể phá được!

Chu Lăng liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì, không thể không nói, cô ta cũng rất bất ngờ, cô ta không ngờ rằng Diệp Quân lại nói như thế.

Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ông ta dường như không nghe rõ lời nói của Diệp Quân: "Ngươi nói, người là Đại thánh tử, Nam Y là tiểu thánh tử sao?"

Diệp Quân gật đầu, bình tĩnh nói: "Ừ!"

Giáo chủ nói: "Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, thánh tử đều chỉ có một người."

Khi nói lời này, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không tức giận gì, nhưng tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy một loại cảm giác áp bức vô hình.

Nhưng cảm giác áp bức này đối với Diệp Quân lại không có bất kỳ tác dụng gì, trải qua mất trận chiến lớn trước đó, hiện tại hắn gần như đã miễn dịch với sự uy hiếp của những cường giả bình thường.

Muốn dùng khí thế trấn áp hắn, về cơ bản là không thể được.

Diệp Quân khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Trước kia không có, không có nghĩa là sau này không có."

Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, yên lặng không nói gì.

Những người xung quanh cũng im lặng, vào giờ phút này, bọn họ cũng hơi mơ hồ, xuất hiện hai vị thánh tử?

Trực giác nói với bọn họ, đây là chuyện không đúng lắm.

Nhưng nếu Diệp công tử trước mặt này không phải là thánh tử Bỉ Ngạn, vậy tòa tháp nhỏ này giải thích như thế nào?

Ngoại trừ bên ngoài thuyền Bỉ Ngạn, bọn họ thực sự không thể nghĩ ra còn ai có thể tạo ra một thần vật tuyệt vời như vậy, thậm chí còn tuyệt vời hơn cả đá Đạo Tố nữa.

Thật ra, lúc này Nam Y cũng hơi nghi ngờ cuộc sống, y không ngờ rằng tòa tháp nhỏ mà người thiếu niên trước mặt này dâng lên vậy mà còn nghịch thiên hơn cả đá Đạo Tố nữa, điều này khiến y ngờ vực, chẳng lẽ tên này cũng nhận được ý chỉ của thuyền thánh Bỉ Ngạn sao?

Nam Y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Ngươi nói ngươi là Đại thánh tử, vậy ngươi nói xem nhiệm vụ của ngươi là gì?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Chống lại dị đoan."

Điều này đương nhiên là suy đoán của hắn.

Đương nhiên, không phải là hắn đoán bừa, hai người xuất hiện trước đó không phải là để đối kháng dị đoan sao? Nghe thấy lời của Diệp Quân, trái tim Nam Y đập thình thịch, nhưng y vẫn không từ bỏ ý định, lại nói: "Chống lại dị đoan nào?"

Diệp Quân nhìn y, cười nói: "Công bằng mà nói, đến lượt ta hỏi ngươi rồi."

Nam Y hơi nhíu mày, chỉ nghe Diệp Quân hỏi: "Ngươi chống lại dị đoan nào?"

Nam Y yên lặng một lát, sau đó mới nói: "Thuyền thánh Bỉ Ngạn truyền thần ý xuống, nói rằng có một người dị đoan họ Dương sắp tới Bỉ Ngạn Giới của chúng ta, sự xuất hiện của người này sẽ mang theo thảm họa lớn cho Bỉ Ngạn Giới..."

Nghe đến đây, mí mắt Diệp Quân đột nhiên giật giật.

Con mẹ nó!

Họ Dương sao?

Đây là đang nói đến mình à?

Nam Y nhìn Diệp Quân: "Còn ngươi thì sao?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Chống lại dị đoan."

Nam Y hơi cau mày: "Cũng là vì chống lại dị đoan họ Dương đó sao?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không, ta chống lại với một dị đoan họ Phạn."

Nam Y hơi nghi ngờ: "Họ Phạn sao?"

Diệp Quân gật đầu nói: "Người này là một Ác Đạo, thực lực vô cùng lợi hại, không bao lâu nữa, cô ta sẽ vượt qua biển Khổ Giới, đến đây…"

Vừa nói, hắn vừa nhìn mọi người trong sân, rồi nói: "Thực lực của người này quá mạnh, cũng chính vì như vậy, thuyền thánh mới có thể ban cho ta tòa tháp này, mục đích chính là giúp đỡ các vị nhanh chóng trở thành chân thánh, cùng nhau chống lại đại kiếp nạn khủng khiếp sắp tới!"

Diệp Quân vừa nói xong, mọi người trong sân đều kinh ngạc nhìn hắn, một trong những trưởng lão không nhịn được nói: "Diệp…. công tử, cái... cái tòa tháp nhỏ này…. bọn ta cũng có thể dùng sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Dĩ nhiên!"

Trưởng lão đó đột nhiên kích động nói: "Diệp công tử…."

"Diệp công tử cái gì?"

Một trưởng lão mặc áo đen ở bên cạnh trưởng lão đó đột nhiên trừng mắt nhìn trưởng lão đó, giậm chân nói: "Hãy gọi là thánh tử!"

Mọi người: "…"

Vào giờ phút này, mọi người đều rất hào hứng, vì bọn họ không ngờ rằng, bọn họ lại có thể nghiên cứu và tu luyện trong tòa tháp này!

Mười năm bên trong tòa tháp!

Bằng một ngày ở bên ngoài!

Điều này có khác gì với gian lận đâu?

Giáo chủ cũng hơi bất ngờ, bởi vì ông ta không ngờ rằng Diệp Quân lại sẽ nói như vậy.

Mọi người đều có thể sử dụng!

Đừng nói là những trưởng lão này, ngay cả ông ta cũng hơi động lòng.

Nhưng...

Ông ta biết rõ, Nam Y ở bên cạnh mới là thánh tử thật sự!

Nhưng...

Giáo chủ nhìn xung quanh, suy nghĩ lại, ai nói là không thể có hai thánh tử chứ?
Chương 2614: Đấu trí

Tổ Đạo liếc nhìn Diệp Quân, trong lòng hơi phức tạp, lúc này y chợt phát hiện ra, cho tới nay, y thực sự đã đánh giá thấp người này, đầu óc của người này giống với người họ Phạn đó, đều cao hơn bình thường, sau này y nhất định phải cẩn thận, không thể để mắc vào chiêu trò của tên tiểu tử này.

Thấy vẻ mặt của mọi người, sắc mặt Nam Y hơi buồn bã bởi vì y phát hiện ra những vị trưởng lão trước mặt này đã hình thành một cộng động lợi ích chung với tên thiếu niên này rồi!

Lúc này, nếu y làm ngược lại thì không sáng suốt, bởi vì y có làm ngược lại thì tương đương với việc cản trở con đường tu luyện của người khác.

Bây giờ cho dù người thiếu niên này không phải là thánh tử, những trưởng lão này cũng sẽ coi tên thiếu niên này thành thánh tử.

Nghĩ đến đây, Nam Y bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Quân, chắp tay nói: "Diệp huynh, nếu ngươi và ta đều là thánh tử, không biết ta có thể vào tòa tháp này nghiên cứu tu luyện hay không?"

Lúc này, làm ngược lại là không sáng suốt, làm sao để có được lợi ích mới là đứng đắn. Diệp Quân nhìn Nam Y, hơi kinh ngạc, nhưng hắn không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng mỉm cười: "Đương nhiên nhưng, ta cũng khá tò mò về đá Đạo Tố trong tay Nam huynh đó, đến lúc đó không biết có thể cho ta mượn nghiên cứu chút được không?"

Nam Y hơi do dự, sau đó mỉm cười nói: "Đương nhiên."

Nghe vậy, Tổ Đạo ở bên cạnh lập tức vui mừng khôn xiết, y nhìn Diệp Quân, ánh mắt phát sáng, chết tiệt, đây chính là một nhân tài!

Vốn dĩ không biết trước được tương lai, không biết sẽ cần phải chờ bao lâu mới có thể khôi phục tu vi, nhưng bây giờ… khả năng khôi phục tu vi đang ở ngay trước mắt!

Đây thực sự là một bất ngờ rất lớn!

Với sự thừa nhận của Nam Y, thân phận của Diệp Quân cuối cùng cũng được xác định.

Hai vị thánh tử!

Suy nghĩ lại, cũng không phải là chuyện xấu!

Lúc này, giáo chủ đó đột nhiên nói: "Các ngươi nói thuyền thánh truyền thần ý xuống, có dị đoan muốn tiến vào giới Bỉ Ngạn của chúng ta sao?"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.

Dị đoan!

Năm đó cái bóng mà cái tên gọi là chủ nhân bút Đại Đạo đó mang đến cho giới này cho đến bây giờ vẫn còn chưa biến mất.

Bây giờ lại có dị đoan đang đến?

Hơn nữa, để chống lại dị đoan mới này, vậy mà còn phái hai vị thánh tử đến, xem ra, dị đoan mới này không hề đơn giản!

Nam Y trầm giọng nói: "Ta nhận được thần ý là, có một người họ Dương…."

Diệp Quân đột nhiên nói: "Bọn họ là cùng một phe."

Nam Y nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: "Phạn Chiêu Đế và tên họ Dương đó là cùng một phe, không chỉ như vậy, cô ta và chủ nhân bút Đại Đạo cũng là một phe, mà bây giờ, Phạn Chiêu Đế đã đạt tới cảnh giới Tế Chúng Sinh ở biển Khổ Giới, thực lực đã đạt đến một tầm cao mà trước đó chưa từng có... tiếp theo, mục tiêu của cô ta chính là bên này...."

"Tế Chúng Sinh?"

Giáo chủ đột nhiên hỏi: "Có thể nói rõ hơn được không?"

Diệp Quân gật đầu, sau đó kể lại tất cả những việc Phạn Chiêu Đế đã làm, đương nhiên, y có giấu giếm một số chuyện.

Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, ánh mắt của tất cả các trưởng lão trong sân đều nghiêm nghi.

Tế hàng tỷ sinh linh!

Điều này thật tàn ác!

Đây chính là dị đoan hoàn toàn.

Lúc này Diệp Quân lại nói: "Lúc này thực lực cô ta cực mạnh, vì vậy ưu tiên hàng đầu là chúng ta phải nhanh chóng nâng cao thực lực lên, không thể bị người này đánh trở tay không kịp, kể từ hôm nay, các vị có thể tiến vào trong tòa tháp nhỏ này tu luyện bất kỳ lúc nào, về thời không đặc thù trong nơi này, các vị cũng có thể đến nghiên cứu tìm hiểu bất kỳ lúc nào, tóm lại, trước khi người phụ nữ đó đến đây, chúng ta nhất định phải tăng thực lực lên một cảnh giới!"

Tăng lên một cảnh giới!

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, mọi người lập tức sôi máu, phần lớn bọn họ đều chỉ cách chân thánh một nửa bước nữa, nếu tăng lên một cảnh giới thì không phải là chân thánh sao?

Chu Lăng đột nhiên nói: "Đây quả thực là ưu tiên hàng đầu, nhưng chúng ta cũng phải đề phòng, từ giờ trở đi, lập tức kích hoạt trận pháp phòng thủ ở biển Khổ Giới, nếu bây giờ người phụ nữ đó vượt biển tới, cũng có thể ngăn chặn cô ta!"

Ở bên biển Khổ Giới, lúc đầu có một đại trận do chân thánh sắp đặt, mục đích để đề phòng chủ nhân bút Đại Đạo, tuy nhiên, thời gian trôi qua, mọi người dần dần nới lỏng cảnh giác, bởi vì trận đại chiến năm đó đã qua rất lâu rất lâu rồi, cộng với việc có biển Khổ Giới ngăn chặn, hơn nữa, những năm gần đây không có người nào đến từ nơi đó, cho nên mọi người cũng không quan tâm đến bên đó nữa.

Giáo chủ dẫn đầu gật đầu: "Nên như vậy."

Nói rồi, ông ta nhìn về phía mọi người: "Lập tức triệu hồi tất cả các kỵ sĩ thánh vệ đang tuần tra bên ngoài, đồng thời thông báo cho các đại tế ti, yêu cầu bọn họ lập tức đi đến biển Khổ Giới trước, kích hoạt tất cả các trận pháp lên, giới Bỉ Ngạn bước vào cấp độ cảnh giới cấp một...."

Mọi người khẽ gật đầu: "Tuân thủ giáo lệnh!"

Mọi người đang chuẩn bị rời đi, giáo chủ lại nói: "Sau khi bố trí xong, lập tức truyền lệnh cho tất cả các thánh vệ tiến vào thời gian nghiên cứu."

Vừa nói ông ta vừa nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: "Được."

Giáo chủ gật đầu: "Mọi người đi đi!"

Mọi người quay người rời đi.

Giáo chủ nhìn về phía Diệp Quân, sắc mặt ân cần: "Diệp thánh tử, không biết thánh tử có yêu cầu gì không…. Chỉ cần trong khả năng cho phép, Bỉ Ngạn Giới ta đều sẽ đồng ý!"

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Vì thuyền thánh, vì muôn vạn chúng sinh…. Ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cũng không có bất kỳ yêu cầu gì!"

Tổ Đạo sững sờ một chút, sau đó suy nghĩ lại thì vô cùng sợ hãi.

Con mẹ nó!

Hai người này đang chơi đấu trí….
Chương 2615: Thử xem

Giáo chủ nói câu đó với Diệp Quân, không phải là thật sự muốn hỏi hắn có yêu cầu gì, mà đang thăm dò, dò xét xem mục đích chân chính khi tới Bỉ Ngạn Giới của hắn.

Hiển nhiên, mặc dù giáo chủ đã xác nhận Diệp Quân là Đại thánh tử, nhưng, vẫn không yên tâm về hắn.

Sở dĩ ông ta thừa nhận, hoàn toàn là vì không thể từ chối sự cám dỗ của Tiểu Tháp, nhưng đồng thời, ông ta lại lo Diệp Quân có ý đồ gì không thể nói với người khác, cho nên, mới hỏi như vậy.

Tuy nhiên trong nháy mắt Diệp Quân đã nhìn thấu ý đồ của giáo chủ!

Tổ Đạo nhìn thật sâu vào Diệp Quân, chủ ý đồ của thằng nhóc này, cũng nhiều quá đấy.

Trước mặt Diệp Quân, sau khi giáo chủ nhìn Diệp Quân một hồi lâu, mới khẽ cười nói, “Hay cho câu vì thuyền thánh, vì muôn vạn chúng sinh!”

Nói rồi, ông ta hành lễ, “Thánh tử, ta đi xử lí mấy chuyện trước, sau khi xử lí xong, sẽ tới đây chiêm ngưỡng phép màu!”

Diệp Quân cũng đáp lễ, “Hoan nghênh giáo chủ tới bất cứ lúc nào.”

Nhìn thấy Diệp Quân đáp lễ, sắc mặt giáo chủ xuất hiện ý cười, ông ta quay người biến mất tại chỗ.

Trong sân chỉ còn lại Nam Y và Tổ Đạo.

Diệp Quân nhìn Nam Y, cười nói, “Nam huynh có chuyện à?”

Nam Y nhìn Diệp Quân, “Nói chuyện tí chứ?”

Diệp Quân gật đầu, “Được.”

Nam Y nhìn Tổ Đạo.

Diệp Quân khẽ cười nói, “Y là người của ta, ta sẽ không giấu y chuyện gì cả.”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Nam Y gật đầu, sau đó nói, “Diệp huynh, huynh nói thật với ta đi, Tiểu Tháp thật sự là do thuyền thánh ban cho à?”

Diệp Quân không do dự, gật đầu, “Ừ.”

Nam Y nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân cười nói, “Nam huynh muốn nói gì?”

Nam Y hơi do dự, sau đó nói, “Diệp huynh, có thật là huynh cũng vì đối phó với tên dị giáo họ Dương không?”

Diệp Quân nói, “Đương nhiên rồi, nếu không ta tới đây làm gì?”

Nam Y gật đầu, “Nếu chúng ta đã cùng mục tiêu, tất nhiên phải đồng lòng hợp sức, huynh nói xem?”

Diệp Quân nói, “Đương nhiên!”

Nam Y bỗng mở lòng bàn tay ra, viên đá Đạo Tố kia xuất hiện trong tay y, y nhìn Diệp Quân, “Diệp huynh, huynh lấy đi nghiên cứu đi.”

Nói rồi, y mở lòng bàn tay ra, viên đá Đạo Tố kia từ từ bay đến trước mặt Diệp Quân.

Tổ Đạo ở bên nhìn thấy cảnh này, mí mắt co giật.

Diệp Quân nhận viên đá Đạo Tố, sau khi quan sát một chút, cười nói, “Nam Y huynh, huynh cũng có thể tu luyện và lĩnh hội ở chỗ này, còn lĩnh hội được bao nhiêu, phải xem chính huynh rồi.”

Nam Y trầm giọng nói, “Cảm ơn.”

Đối với nơi này, tất nhiên y cũng tò mò vô cùng, trong tháp mười năm, bằng bên ngoài một ngày, loại phương pháp sáng tạo phi thường này, quả là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nếu có thể lĩnh hội điều huyền bí trong đó, có lẽ đạt đến chân thánh không phải điều quá khó!

Chân thánh!

Thân là thánh tử, mục tiêu cuối cùng đương nhiên là chân thánh, còn nơi này, chắc chắn có thể rút ngắn thời gian để y đạt đến chân thánh.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao y bằng lòng hợp tác với Diệp Quân!

Hợp tác đôi bên cùng có lợi?

Vì sao không làm?

Còn đối phương có thật sự là thánh tử của Bỉ Ngạn không, thật ra hoàn toàn không quan trọng.

Diệp Quân cầm viên đá Đạo Tố kia và Tổ Đạo tới một sa mạc hoang vu, hắn quay người nhìn Tổ Đạo, sắc mặt Tổ Đạo nịnh nọt.

Lúc này, dù bảo y gọi Diệp Quân là cha, y cũng sẽ không do dự.

Diệp Quân quay người nhìn Tổ Đạo, “Chắc ngươi còn nhớ lời thề của mình ngươi?”

Tổ Đạo vội nói, “Nhớ nhớ!”

Biểu hiện rất ngoan ngoãn, nhưng lúc này trong lòng y đang cười lạnh, lời thề vu vơ sau có thể ràng buộc y được? Chỉ cần hồi phục được tu vi, y sẽ lập tức chạy trốn.

Tin vào thằng nhóc này á?

Nằm mơ!

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo ngoan ngoãn vô cùng, sau đó cười, đưa viên đá Đạo Tố cho y.

Nhận lấy đá Đạo Tố, Tổ Đạo nóng lòng muốn thúc đẩy nó, nhưng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói, “Mốc thời gian của ngươi và Phạn Chiêu Đế trùng khít, ngươi triệu hồi mình về như vậy, sẽ không kinh động tới cô ta chứ?”

Phạn Chiêu Đế!

Nghe thấy cái tên này, Tổ Đạo lập tức bình tĩnh, y trầm giọng nói, “Ta cũng không dám bảo đảm.”

Diệp Quân cau mày.

Tổ Đạo lại nói, “Không còn cách nào, ta chỉ có thể chọn thử xem thôi.”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được.”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn đá Đạo Tố trong tay, hai mắt y từ từ nhắm lại, trước mặt y, viên đá Đạo Tố kia bỗng run nhẹ, giây phút đó, trong đá Đạo Tố xuất hiện một mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà vô biên vô tận.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào dòng Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, dưới sự thúc đẩy của Tổ Đạo, mảng Quang Âm Tuế Nguyệt kia đột nhiên dập dờn hết đợt này tới đợt khác như làn sóng.

Tổ Đạo nhìn chằm chằm vào mảnh Quang Âm Tuế Nguyệt trường hà kia, dòng thời gian của ông ta đang nhớ lại, chẳng mấy chốc đã xuất hiện lúc ông ta và Tổ Đạo vừa tới biển Khổ Giới, qua một lúc nữa, cảnh tượng thời gian trong đó lại biến thành Tổ Đạo nằm sấp trên ấn Tổ Đạo vượt biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK