Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1636: Trải nghiệm

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ đằng xa: “Cô có thể phá được trận pháp này thật sao?”

Cô gái dừng bước, cong môi nói: “Dĩ nhiên”.

Giọng nói đó trầm giọng nói: “Nếu cô có thể phá được trận pháp này, ta sẵn lòng trả ba mươi Tổ Mạch”.

Một giọng nói khác cũng vang lên: “Ta cũng sẵn lòng”.

Chẳng mấy chốc đã có mười mấy giọng nói vang lên, họ cũng không ngu ngốc, ba mươi Tổ Mạch đối cũng không nhiều nhặn gì với họ, di tích văn bí trước mặt này thoạt nhìn không tầm thường, phải biết trận pháp này đều là trận pháp vũ trụ nền văn minh cấp bốn, bên trong chắc chắn là một di tích vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Cô gái khép cánh quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay cười nói: “Ta nói trước nhé, sau khi phá được trận pháp này, nếu các vị muốn đi vào, nhưng lại không trả tiền thì ta không khách sáo đâu đấy”.

Cô ta vừa dứt lời, hai ông lão kiếm tu bỗng xuất hiện bên cạnh cô ta.

Hai kiếm tu cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Vài người ẩn nấp xung quanh đều kinh ngạc.

Cô gái không nói gì, xoay người nhìn cánh cổng quỷ bằng đồng phía xa, sau đó xòe tay ra, một cái long ấn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, sau đó linh khí cả trời đất chủ động lao về phía long ấn màu vàng này như thủy triều.

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng cực kỳ nghiêm trọng, vì hắn thấy linh khí trên tinh cầu này đều đang hướng về long ấn này.

Lúc này Sậu Nguyên bỗng nói: “Trong long ấn trên tay cô ta có chứa Linh Tổ”.

Nghe thế Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên, hắn nhìn long ấn đó, ánh mắt đầy vẻ tò mò, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Linh Tổ ngoài Tiểu Bạch.

Sậu Nguyên nói: “Linh khí màu vàng nhạt… Cấp bậc của Linh Tổ trong long ấn này cao như thế, thực lực đằng sau cô nương này không tầm thường”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Mới chỉ là màu vàng nhạt, Tiểu Bạch nhà ta màu tím đậm, thêm cả màu bí ẩn”.

Sậu Nguyên: “…”

Cô gái cầm long ấn trong tay nhẹ nhàng đưa ra đằng trước, lẩm bẩm: “Hoàng thất Đại Chu đến đây, vạn pháp lùi”.

Cô ta nhẹ nhàng che lại, một luồng khí tức bí ẩn đột nhiên tản ra, ngay lập tức trận pháp bảo vệ cánh cổng quỷ bằng đồng phía xa rung lên dữ dội, sau đó tiêu tán từng chút.

Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích: “Tháp gia, ngươi nói xem có phải chúng ta cũng có thể đặt Tiểu Bạch vào trong một ấn không? Sau đó đi đến đâu cũng có thể nói: nhà họ Dương ở Quan Huyên đến đây, vạn bảo mau đến…”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bỏ nó vào trong ấn, ngươi muốn chết phải không?”, Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nó bảo ngươi vào trong ấn còn nói được”.

Diệp Quân bật cười.

Sau khi trận pháp ở phía xa được phá giải, cô gái đó thu long ấn màu vàng lại, sau đó nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Các vị, trận pháp đã được phá”.

Lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt cô gái, gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt cô gái.

Cô gái nhận lấy chiếc nhẫn, khẽ gật đầu, hư ảnh đó biến thành luồng sáng đen đi vào trong cảnh cổng quỷ bằng đồng.

Chẳng lâu sau, liên tục có người đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.

Không ai là ngoại lệ, đều nộp cho cô ta ba mươi Tổ Mạch.

Không còn cách nào khác, thực lực của hai kiếm tu phía sau cô gái quá mạnh, không ai muốn đối địch với hai người này.

Không lâu sau, cô gái đã thu về được hơn ba trăm Tổ Mạch.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngưỡng mộ.

Đây quả thật là biết cách kiếm tiền.

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân cũng đi ra ngoài, cô gái thấy là Diệp Quân bèn mỉm cười, Diệp Quân hơi tò mò nói: “Trong long ấn đó của cô nương là Linh Tổ sao?”

Cô gái cũng giấy, khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Lấy Linh Tổ làm linh?”

Cô gái cười nói: “Không phải, chủ yếu là trong long ấn này có long khí của các Đế Hoàng ở Đại Chu ta, long khí này có tác dụng với bà ấy nên bà ấy cam tâm ở lại bên trong”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.

Dứt lời, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô gái.

Trong chiếc nhẫn vừa đúng ba mươi Tổ Mạch.

Cô gái nhìn chiếc nhẫn trước mặt, cười nói: “Thôi, công tử vào đi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tại sao không lấy của ta?”

Cô gái mỉm cười nói: “Trước đó người của ta đã mạo phạm đến công tử, mong công tử đừng để bụng”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Cô nương nói quá rồi, chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi…”

Nói đến đây hắn nhìn cô gái: “Ta tên là Diệp Quân, nên xưng hô với cô nương là gì nhỉ?”

Cô gái nói: “Chu Phạn”, Diệp Quân gật đầu, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, vậy ta vào trong trước”.

Dứt lời, hắn vẫn để chiếc nhẫn lại chỗ cũ, sau đó xoay người đi về phía xa.

“Diệp công tử”.

Chu Phạn bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn Chu Phạn, Chu Phạn chỉ vào chiếc nhẫn trước mặt, giả bộ không vui nói: “Lẽ nào Diệp công tử vẫn còn giận sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Chu Phạn cười nói: “Vậy mong công tử cất chiếc nhẫn này đi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất chiếc nhẫn đi, chắp tay lại nói: “Cảm ơn cô”.

Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi khách sáo quá”.

Diệp Quân không nói gì thêm nữa, xoay người biến thành một tia kiếm quang đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.

Lão kiếm tu áo trắng phía sau Chu Phạn trầm giọng nói: “Tiểu thư, người này có gì đáng để kết bạn chứ? Cảnh giới thấp như thế, nếu ở Đại Chu thì chẳng xứng xách giày cho tiểu thư nữa kìa”.

Chu Phạn mỉm cười: “Tinh thần thoải mái là cánh cửa của phước lành, Tả Lão, tốt hơn là trái tim nên khoan dung một chút mới tốt”, Tả Lão còn muốn nói gì đó nhưng ông lão mặc đồ đen bên cạnh ông ta bỗng giận dữ hét lên: “Câm miệng, tiểu thư là đang ngăn nghiệp chướng thay ngươi, ngươi tu đạo Bá Kiếm đến mức đầu óc hỏng luôn rồi phải không? Cảnh giới của thiếu niên thấp như vậy, nhưng hắn không kiêu căng tự ti, cực kỳ bình tĩnh, thiếu niên này làm sao có thể là người bình thường được?”

Mặt Tả Lão không cảm xúc: “Ngoài nền văn minh Thiên Hành, Đại Chu ta tung hoành ngang dọc”.

Ông lão áo đen cực kỳ tức giận.

Chu Phạn không hề giận mà cười hỏi: “Nếu hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thì sao?”

Tả Lão sửng sốt, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thuộc hạ không có bản lĩnh khác nhưng khả năng nhìn người là tốt nhất Đại Chu. Thuộc hạ nghĩ hắn cùng lắm là người được thế lực nào đó nuôi dưỡng ở bên ngoài để trải nghiệm, cùng lắm là thế hệ thứ hai thôi”.
Chương 1637: Đại chiến

Chu Phạn lắc đầu cười với vẻ hết nói nổi rồi tiếp tục thu lệ phí vào cửa.

Người xung quanh nhanh chóng đi vào gần hết.

Cô ta nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhếch mép cười: “Không ngờ kiếm được hẳn một khoản thế này, mình đúng là thiên tài mà! Hì hì”.

Gần bốn trăm tổ mạch, đương nhiên là một khoản không nhỏ với cô ta rồi.

Chu Phạn bèn không nhịn được một tiếng thở dài: “Kiếm tiền từ người giàu dễ thật ấy”.

Rồi nói với Tả Lão: “Ta sẽ đưa Hữu Lão vào, ông canh chừng ở đây. Ai muốn vào thì thu ba mươi linh mạch, nếu kẻ đó mạnh quá thì khỏi, cứ cho vào, đừng làm gì gây xích mích biết chưa?"

Tả Lão tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn không dám làm trái lời, chỉ đành gật đầu: “Ta rõ rồi”.

Chu Phạn nheo mắt: “Rõ thật không đấy?"

Tả Lão lại phải gật đầu: “Thật”.

Chu Phạn cười cười, không nói gì thêm. Tả Lão tuy không được tốt tính nhưng sức mạnh vẫn nằm ở hàng đầu, ít có ai làm gì được ông ta.

Rồi cô ta xoay người, đưa Hữu Lão đi vào Thanh Đồng Quỷ Môn.

Để Tả Lão đứng đó với vẻ bực dọc. Tiểu thư không đưa ông ta đi cùng, chẳng lẽ vì chê ông ta có tầm nhìn hạn hẹp?

Rõ ràng ông ta biết nhìn xa trông rộng thế cơ mà!

Đúng lúc này, thời không ở xa chợt nứt ra. Một bóng người mờ ảo và bóng hồng bay vụt ra ngoài, lập tức khiến sóng xung kích vô hình khuếch tán đi bốn phía.

Tả Lão nhíu mày, vung tay lên đập vỡ làn sóng.

Ánh mắt ông ta nhìn hai người kia nhiễm vẻ khó chịu.

Bọn họ chính là Huyền Dương và Ác Đạo Thương Việt của Ác Đạo Minh.

Từ khi có lệnh của Ác Bà, hai người họ không ngừng truy đuổi Diệp Quân, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tìm được tung tích của hắn.

Thanh Đồng Quỷ Môn đập vào mắt. Nhưng khi họ vừa dợm chân muốn bước vào thì bị Tả Lão cản lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Ai muốn qua cửa thì nộp ba mươi tom”.

Huyền Dương cau mày: “Tại sao?"

Tả Lão đang lúc bức bối, nghe vậy thì nổi cơn xung thiên: “Ông nói mi nộp thì nộp ra, hỏi hỏi làm quái gì?"

Huyền Dương: “???"

Ác Đạo Thương Việt mở miệng: “Các hạ có ý gì?"

Tả Lão liếc xéo cô ta, vừa định đốp chát thì chợt nhớ lời Chu Phạn dặn dò, bèn ráng nhịn xuống: “Không có ý gì. Ai muốn qua cửa thì nộp ba mươi tom”.

Ác Đạo Thương Việt hỏi lại: “Tại sao?"

Tả Lão trơ trơ đáp: “Không muốn giải thích”.

Huyền Dương nổi điên, lập tức vung cú đấm vào mặt ông ta.

Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên bị khinh thường đến vậy.

Thằng già này là thứ chó gì?

Ác Đạo Thương Việt cũng không chịu thua kém, hóa thành một tia sáng đỏ vồ tới.

Tả Lão thấy hai người ra tay tấn công thì máu nóng bốc lên, không chịu thua kém mà rút kiếm chém một đường, để kiếm quang nổ ra ngay trước mắt.

Uỳnh!

Âm thanh điếc tai vang khắp bốn phương khi kiếm quang vỡ nát.

Dù sao cũng là một chọi hai, Tả Lão không khỏi bị đẩy lùi.

Ông ta dừng lại cách đó mấy nghìn trượng, nhìn hai đối thủ với vẻ hoảng hốt: “Có bản lĩnh!"

Huyền Dương lạnh lùng phun ra: “Mi là cái thá gì?"

Tả Lão cười khẩy: “Còn mi được tới đâu?"

Dứt lời, ông ta lại rút kiếm khỏi vỏ, chém một tia kiếm quang về phía đối thủ.

Tuy là một chọi hai.

Nhưng ông ta không hề nao núng.

Bởi dù sao cũng là kiếm tu.

Thấy Tả Lão tiếp tục tấn công, Huyền Dương và Ác Đạo Thương Việt lộ rõ sát ý trong mắt, đồng thời biến mất tại chỗ.

Hai luồng sức mạnh đáng sợ vút qua.

Uỳnh!

Từng tiếng nổ rền vang dậy sóng vang lên, thời không quanh trận đại chiến sụp đổ từng chút một.

Tuy Tả Lão rất mạnh, kiếm mang cũng rất bén, nhưng chưa được bao lâu đã bắt đầu rơi xuống hạ phong. Hai đối thủ cũng mạnh không kém bắt tay nhau hoàn toàn trấn áp, làm ông ta chỉ có thể dùng phi kiếm mà miễn cưỡng tránh né.

Một khắc sau.

Rầm!

Tả Lão bị đánh bay đi nghìn trượng, ánh mắt nhìn hai người kia đã trở nên trầm trọng, thầm nghĩ hai tên này không phải dạng vừa.

Huyền Dương nhếch mép cười nhạo: “Tưởng ngon lắm mà? Chạy đi đâu?"

Tả Lão tức tối: “Có giỏi thì qua đây một chọi một!"

Huyền Dương: “Ta không thích, ngươi làm gì được ta?"

Tả Lão khinh bỉ: “Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thêm người?"

Nói xong, ông ta bóp vỡ một mảnh phù lục. Hàng loạt khí tức hùng hậu tuôn ra giữa không trung khi mấy trăm cường giả mặc áo đen, tay cầm trường đao xuất hiện.

Sắc mặt Huyền Dương sạm đi, hỏi: “Ngươi đến từ văn minh nào?"

Tả Lão cười to: “Đếch nối!"

"Đồ ngu!"

Huyền Dương gầm lên: “Ngươi có biết bọn ta là ai không?!"

Tả Lão bày ra vẻ chê bai: “Mặc kệ! Chém chết chúng nó!"

Ông ta dẫn đầu xông lên, hóa thành kiếm quang đánh tới.

Trừ văn minh Thiên Hành ra thì Đại Chu còn phải sợ ai chứ?

Đánh trước nói sau!

Những cường giả áo đen đi theo ông ta thấy vậy thì đồng loạt xông lên.

Huyền Dương thấy thế thì sắc mặt khó coi vô cùng. Mẹ nó, thằng cha ngu ngục này từ nơi nào ra vậy chứ?

Đúng là chó má mà!

Đại chiến tiếp tục.
Chương 1638: Làm màu quan trọng thế sao?

Bên kia, sau khi bước qua Thanh Đồng Quỷ Môn, Diệp Quân xuất hiện giữa một cánh đồng hoang. Cách đó trăm trượng có những pho tượng đá kỳ lạ, mất tay, rũ đầu, mắt nhìn xuống đất, có cái không còn nguyên vẹn.

Bốn bề tiêu điều xác xơ.

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Trước kia ông chưa từng đến đây sao?"

Sậu Nguyên đáp: “Phải, vì cấp bậc không cao, sức mạnh cũng không đủ nên không có tư cách”.

Diệp Quân gật gù rồi quan sát xung quanh. Hắn vừa ngự kiếm bay lên thì bị một luồng sức mạnh bí ẩn phủ lấy.

Hắn biến sắc, lập tức muốn quay lại mặt đất nhưng đã muộn.

Rắc!

Hắn rụng xuống như một quả sung, va đập ầm ầm khiến cả một vùng đất nứt nẻ.

Một hồi lâu sau, hắn mới vất vả bò ra được khỏi hố sâu, choáng váng ngồi ở một bên.

Sậu Nguyên nói: “Có cấm chế bí ẩn ở đây”.

Diệp Quân lắc đầu một cái thật mạnh cho cảm giác váng vất tiêu biến rồi ngẩng đầu nhìn lên cao, trầm giọng nói: “Nó mạnh thật”.

Sậu Nguyên: “Nơi này ít nhất là văn minh cấp bốn, Diệp thiếu phải cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu, đứng lên rồi nhìn những pho tượng đá. Cái nào cái nấy cũng vô cùng khổng lồ, cao đến mấy trăm trượng, mang lại cảm giác áp bách vô hình.

Hắn vừa nhấc chân đi tới thì nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Quay đầu lại, hóa ra chính là Chu Phạn và một ông lão áo đen cầm kiếm.

Cô ta mỉm cười chào hỏi: “Diệp công tử, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân đáp lễ: “Phạm cô nương cũng có hứng thú với tượng đá này?"

Chu Phạn gật đầu, liếc mắt nhìn chúng: “Công tử hãy quan sát cho kỹ”.

Diệp Quân làm theo, phát hiện dưới chân mỗi pho tượng đều có phù văn bé xíu như nòng nọc bơi lội.

Hắn thắc mắc: “Đó là gì?"

Chu Phạn mỉm cười: “Mấy tượng đá này không đơn giản đâu, mỗi cái đều chứa một phương pháp tu hành xa xưa và thuật thần thông nữa”.

Cô ta đi tới dưới một pho tượng, quan sát một hồi rồi nói: “Đây là một quyển thuật pháp thần thông”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô nương biết chữ viết của văn minh này ư?"

Chu Phạn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân càng sửng sốt: “Thế...”

Chu Phạn nhoẻn cười: “Ta đoán”.

Diệp Quân đen mặt. Định chơi hắn à?

Chu Phạn nâng quạt lên che miệng cười: “Không phải ta đùa giỡn với Diệp công tử. Tuy là đoán nhưng cũng không phải đoán mò, công tử đến đây nhìn kỹ xem”.

Diệp Quân nghe lời làm theo. Chu Phạn vung nhẹ quạt lên, chỉ thấy những ký tự lạ lùng kia như sống dậy, hóa thành những dải sáng lượn vòng trên cao.

Diệp Quân sửng sốt: “Đây là gì vậy?"

Chu Phạn: “Diễn Võ, một thuật thần thông đặc biệt của Hoàng tộc Đại Chu. Phàm trên đời có thứ gì cũng có thể diễn võ”.

Lại một cái vung quạt, dải sáng kia nhập vào tượng đá, trở về lặng im.

Chu Phạn thì thầm: “Chúng đều là những phương pháp tu hành cực kỳ lâu đời, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn còn ở cấp bậc cao nhất, cho dù là ở văn minh cấp bốn”.

Cô ta liếc sang, thấy Diệp Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút tham lam thì lại càng thêm tò mò.

Diệp Quân đương nhiên không có hứng thú gì với những công pháp tu hành và thuật thần thông này. Công pháp hắn đang dùng có lẽ không phải hàng tốt nhất vũ trụ nhưng cũng là cao cấp nhất. Tất cả kiếm kỹ hắn học đều xuất phát từ cha, có lẽ không phải mạnh nhất nhưng đều có thể tiếp tục phát triển, hơn nữa cũng phù hợp hắn nhất.

Hắn nhìn sang, thấy Chu Phạn không có chút tham lam thì cũng sinh lòng hiếu kỳ.

Cho dù ở văn minh cấp bốn, những thứ này vẫn thuộc hàng cao cấp nhất.

Vậy mà cô ta không hề động lòng?

Chu Phạn chợt cười nói: “Đi thôi”.

Rồi nhấc chân xoay người.

Diệp Quân cũng làm theo.

Họ không lấy tượng đá đi, cũng không sao chép gì trong đó.

Sậu Nguyên không nhịn được mà buột miệng: “Diệp thiếu, công pháp và thần thông trong tượng đá đều rất cao cấp, cậu có thể mang đi”.

Diệp Quân quả quyết lắc đầu, đáp: “Không được, đã ra vẻ thì phải làm tới cùng. Cô ta đã không cần thì ta cũng mặc kệ!"

Sậu Nguyên nghe mà tê dại.

Làm màu tới vậy luôn?

Hôm nay ta bùng nổ, muốn ra vẻ tới cùng, mấy người tự chuẩn bị đi.
Chương 1639: Đấu giá

Hai người đều không muốn sở hữu những thứ kia, chẳng mấy chốc đã đi thật xa.

Khiến Sậu Nguyên thở dài trong lòng.

Ông ta nhận ra vị Diệp thiếu này cái gì cũng tốt, chỉ là thích làm ra vẻ.

Mặt mũi thật sự quan trọng tới vậy à?

Đồng thời, ông ta cũng tò mò không biết Diệp thiếu học cái tính này từ ai, mà đôi khi ra vẻ tới mức ông ta thấy tê cả da đầu.

Trên đường đi, Chu Phạn mở miệng hỏi: “Ta mạn phép hỏi một câu, Diệp công tử chủ tu kiếm thuật sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chu Phạn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết Tâm Học Kiếm Tông không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.

Chu Phạn cười cười: “Nếu có nhu cầu, công tử có thể ghé một chuyến”.

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi lại: “Bọn họ có gì đặc biệt lắm sao?"

Chu Phạn gật đầu: “Họ là một tông môn kiếm tu chủ tu Tâm học rồi dung nhập vào kiếm, có rất nhiều cường giả kiếm tu cao cấp. Nếu Diệp công tử chưa từng thấy học phái như họ thì nên đi xem, chắc chắn sẽ được mở mang tầm mắt”.

Diệp Quân tỏ vẻ hứng thú: “Bọn họ ở đâu?"

Hắn rất muốn được chạm mặt với kiếm tu cao cấp ở vũ trụ khác, tốt nhất là có thể giao lưu học hỏi một phen.

Chu Phạn cười đáp: “Ta có thể dẫn ngươi đi”.

Diệp Quân ngẩn ra, méo miệng cười: “Làm vậy... không tốt lắm đâu hả?"

Chu Phạn hỏi ngược: “Có gì không tốt?"

Diệp Quân: “Chủ yếu là sợ làm phiền cô nương”.

Chu Phạn cười: “Chuyện nhỏ mà thôi”.

Diệp Quân đáp lễ: “Vậy được”.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đi đến một sơn cốc nọ. Nhìn vào sâu bên trong, chỉ thấy ở nơi tận cùng là ba cái mặt nạ quỷ bằng đồng, bên trên là một cây cổ thụ vàng óng xa xưa vươn thẳng đến trời cao, che khuất bầu trời như một tán dù khổng lồ.

Nhưng nó chỉ còn trơ trọi thân cây mục rữa khô héo.

Đứng bên dưới đó là tầm sáu, bảy người đang dùng phương pháp đặc biệt để giấu đi khí tức, vì vậy cũng không biết dung mạo trông ra sao.

Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.

Diệp Quân đồng ý.

Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.

Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.

Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.

Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.

Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.

Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?"

Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.

Thần bảo.

Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.

Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?"

Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.

Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.

Có người nói: “Mời cô nương”.

Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?"

Đấu giá ư?

Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.

Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?

Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.

Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.

Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.

Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?"

Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.

Những người khác nhìn theo.

Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.

Vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ!

Ai bảo nhìn là biết cô gái kia không đơn giản rồi.

Người đàn ông lại bật cười: “Ngươi có tư cách gì đứng cùng bọn ta?"

Diệp Quân vừa toan mở miệng thì thấy một cái bóng đỏ quạch lóe lên.

Sậu Nguyên!

Người đàn ông bên kia biến sắc, lập tức tung cú đấm ra.

Uỳnh!

Sức mạnh đáng sợ bùng nổ, sau đó là người đàn ông bị đánh văng đi thi tít tắp nghìn trượng.

Ai nấy đều sửng sốt.

Sậu Nguyên buông lời xem thường với người đàn ông: “Thứ đầu đường xó chợ nhà ngươi nói chuyện với Diệp thiếu thì cẩn thận cái mồm, coi chừng ông đây vả ngươi chết. Nghe rõ chưa?!"

Mọi người: “...”

Sắc mặt người đàn ông xấu xí vô cùng. Ông ta đưa tay lên lau vệt máu bên khóe miệng, liếc nhìn Sậu Nguyên rồi ôm quyền với Diệp Quân: “Thì ra các hạ ẩn giấu sâu đến vậy. Vừa rồi lỡ lời đắc tội, mong được tha thứ”.

Những người khác nghe ông ta nói vậy thì nhướng mày ngạc nhiên.

Thầm nghĩ tên này khá!
Chương 1640: Định chơi chó chứ gì?

Biết mình yếu hơn là cúp đuôi rén ngay.

Nhưng mà vậy cũng dễ hiểu. Nếu thanh niên này có một cường giả Bán Bộ Khai Đạo đi theo thì biết đâu còn vô số người khác nữa.

Diệp Quân cũng tấm tắc, còn tưởng người đàn ông này sẽ lồng lộn lên, nào ngờ đã lập tức nói xin lỗi.

Hắn bèn cười: “Chuyện nhỏ thôi”.

Người đàn ông áo đen lại ôm quyền với hắn rồi im lặng lui sang một bên.

Sậu Nguyên vẫn giữ ánh mắt trên người ông ta, bước về bên cạnh Diệp Quân, cung kính nói: “Thuộc hạ tự tiện ra tay, mong Diệp thiếu thứ lỗi”.

Diệp Quân cười: “Lỗi lầm gì chứ? Sau này chúng ta ở chung với nhau, Nguyên tiền bối chớ khách sáo như vậy”.

Sậu Nguyên lại thi lễ rồi lui về phía sau hắn.

Chu Phạn ở đằng kia thoáng liếc một cái, cười nói: “Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, chúng ta bắt đầu đấu giá thôi. Ta ra giá một trăm Tổ Mạch”.

Cô ta hơi dừng lại trước khi tiếp lời: “Chỉ ra một lần”.

Những người khác nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, biết rằng nếu cô nương này muốn có Thần bảo thì bọn họ buông tay là vừa.

Ban nãy cô ta vừa kiếm được mấy trăm Tổ Mạch ở ngoài, thân phận rõ ràng không hề đơn giản, ở đây có ai bì được?

Có người lên tiếng: “Một trăm lẻ năm”.

Chỉ thêm năm đơn vị!

Những người khác đồng loạt quay lại, thấy đó là người đàn ông áo đen vừa giao thủ với Sậu Nguyên lúc trước.

Thấy họ nhìn mình, ông ta cười cười: “Xin chư vị cho tại hạ chút thể diện, nhường lại vật này..”.

"Một trăm hai”.

Có người khác lên tiếng.

Sắc mặt đanh lại, người đàn ông ra giá: “Một trăm rưỡi”.

"Hai trăm!"

Người kia lại tăng lên.

Đối phương phủ kín toàn thân, người ngoài không thấy được chân diện mục ra sao, nhưng từ giọng nói có thể phán đoán là một người già.

Người đàn ông áo đen liếc mắt: “Hai trăm hai”.

Đối phương: “Hai trăm sáu”.

Người đàn ông quét mắt nhìn. Ở đây có tổng cộng mười hai người, nói cách khác, bây giờ ông ta có thể có được chia hơn hai mươi Tổ Mạch.

Hơn hai mươi!

Miễn phí mới là hàng ngon, ông ta bèn không ra giá nữa.

Thấy người đàn ông im lặng, Chu Phạn lên tiếng: “Còn ai nữa không?"

Chỉ nghe một ông lão nói: “Ba trăm”.

Người đàn ông khẽ nheo mắt, trong bụng mừng như trẩy hội, chỉ nghĩ đến chốc nữa sẽ có thêm càng nhiều Tổ Mạch.

Chu Phạn nhìn người bí ẩn kia.

Đối phương nói ngay: “Ba trăm rưỡi”.

Ông lão nhíu mày nhìn sang.

Diệp Quân cũng ngạc nhiên. Ba trăm năm mươi Tổ Mạch là một con số không hề nhỏ, ngay cả người nắm trong tay tài sản của hai nền văn minh như hắn cũng chỉ mới có một nghìn năm trăm cái. Người kia mở miệng đã ra cái giá đó chứng tỏ tài lực không phải dạng vừa.

Thế là lão ta không lên tiếng nữa.

Chu Phạn cười hỏi: “Còn ai nữa không?"

Không ai nói gì.

Thế là cô ta nói với người bí ẩn: “Vật này là của các hạ”.

Người kia cũng dứt khoát đẩy một chiếc nhẫn sang. Chu Phạn thoáng nhìn vào rồi chia số Tổ Mạch bên trong thành mười hai phần bằng nhau.

Diệp Quân nhòm vào chiếc nhẫn bay đến chỗ mình, thấy có hai mươi chín cái bên trong.

Hắn lắc đầu cười khẽ. Vào đây không tốn công tốn sức gì mà thoắt cái đã có hai mươi chín Tổ Mạch trong tay, phải công nhận đã thật.

Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Chu Phạn một cái, thầm tán thưởng cô ta đúng là ghê gớm.

Những người còn lại tuy không lấy được Thần bảo nhưng cũng đều vui vẻ với số Tổ Mạch có được.

Người bí ẩn kia vươn tay thu Thần bảo về.

Bỗng có người đề nghị: “Chư vị, nơi này không đơn giản. Vì lý do an toàn, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?"

Chu Phạn: “Ta thấy rất được, chư vị thế nào?"

Những người còn lại gật đầu đồng tình.

Cho đến hiện nay thì bọn họ vẫn chung sống trong hoa bình, nếu tách ra thì ai cũng sợ sẽ bị kẻ khác đâm sau lưng.

Lợi ích gì cũng đã phân chia minh bạch, ai nấy đều an tâm hơn.

Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta tiếp tục đi tới thôi”.

Những người khác gật đầu, nhấc chân đi tiếp.

Hữu Lão đi cạnh Chu Phạn chợt thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão Tả đánh nhau với người ta rồi”.

Chu Phạn thoáng ngẩn ra: “Thắng hay thua?"

Hữu Lão: “Hình như chưa phân thắng bại”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Vậy đối phương không hề đơn giản. Hữu Lão ra xem xem thế nào”.

Ông ta lại lắc đầu: “Ta phải đi theo tiểu thư”.

Chu Phạn mỉm cười: “Không sao đâu”.

Hữu Lão vẫn lắc đầu: “Không được, ta phải đi theo cô”.

Chu Phạn bất đắc dĩ: “Thế thì thôi vậy. Nhưng hãy nói cho Tả Lão, đánh không lại thì chạy đi”.

Hữu Lão gật gù: “Vâng”.

Bên ngoài, Tả Lão và nhóm của ông ta đang đánh hội đồng Huyền Dương và Ác Đạo.

Hai người kia tuy rất mạnh nhưng cũng không địch nổi nhiều kẻ cùng một lúc.

Chưa kể nhóm cg áo đen còn dùng vô số trận pháp khiến họ đau cả đầu.

Huyền Dương dừng tay, tức tối hét lớn với Tả Lão: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là Hộ Sử của Ác Đạo Minh!"

Tả Lão khinh bỉ: “Đánh không lại thì báo ô dù ra chứ gì? Ông đây khinh ngươi!"

Còn giơ ngón giữa ra.

Sắc mặt Huyền Dương vặn vẹo: “Đệt bà! Văn minh của ngươi mà bị diệt thì là lỗi tại ngươi!"

"Đệt!"

Tả Lão gầm lên: “Muốn chơi chó chứ gì? Ta chơi chết cả lò nhà ngươi!"

Huyền Dương: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK