Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biến cố đột ngột xảy ra khiến Diệp Quân giật mình nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, ôm lấy cô bé bên cạnh, lúc này trên người cô bé toát ra một luồng sức mạnh kỳ lạ và đáng sợ, đó là loại sức mạnh khiến hắn cũng cảm thấy run sợ, nhưng hắn lại không chút do dự, gầm lên: “Thanh Huyên!”

Buzz!

Khi một âm thanh kiếm run vang lên, Kiếm Thanh Huyên đâm thẳng vào giữa lông mày của cô gái nhỏ.

Bùm!

Kiếm Thanh Huyên cưỡng ép trấn áp thân thể và thần hồn của cô bé, cùng lúc đó, Diệp Quân dùng tay phải nắm lấy sợi dây nhân quả màu đỏ như máu trên đầu cô bé, hắn mới vừa chạm vào sợi dây nhân quả kia thì cánh tay hắn đã bị đốt cháy, đột nhiên vẻ mặt hắn đanh lại, hắn đột nhiên rút sợi nhân quả kia ra, sau đó trực tiếp buộc nó vào sợi dây nhân quả của chính mình!

Trong nháy mắt, toàn thân hắn đều bốc cháy.

“Tiểu tử cẩn thận!”

Đúng lúc này, giọng nói lo lắng của Vô Biên Chủ từ chân trời truyền đến: “Đây chính là Nhân Quả Chi Chủ, khốn kiếp..”.

“Tụ!”

Âm thanh của Diệp Quân bỗng nhiên vang vọng trong thiên địa, sau đó, vô số pháp tắc từ trong thiên địa tụ tập lại, hoàn toàn chìm vào trong cơ thể hắn, cưỡng ép áp chế nhân quả đáng sợ kia.

Trật tự pháp đối đầu với nhân quả!

Diệp Quân nắm chặt hai tay, những luồng trật tự pháp đáng sợ không ngừng tụ tập lại, điên cuồng khống chế sức mạnh nhân quả đáng sợ kia, lúc này, thân thể và thần hồn của hắn bắt đầu trở nên hư ảo từng chút một.

Ngược lại, cách hắn không xa, cô bé lúc này cũng đang dần khôi phục bình thường, bởi vì nhân quả trên cơ thể cô bé bị Diệp Quân cưỡng ép chuyển sang cho hắn.

Hắn đã can thiệp vào số phận của cô ta nên giờ đây hắn phải gánh chịu nhân quả cho cô ta.

Cô bé ngẩn ngơ tại chỗ, ngay sau đó, cô ta điên cuồng lao về phía một đống sương máu cách đó không xa, cô ta nằm trên mặt đất cách đó không xa và khóc lớn.

“Thanh Huyên!”

Cách đó không xa, thanh âm của Diệp Quân đột nhiên vang lên, Kiếm Thanh Huyên trong cơ thể cô bé đột nhiên bay vào tay hắn, hắn không hề phòng thủ nữa, cầm kiếm bay lên trời, dùng một kiếm hung hãn lao vào vực sâu hư không, hư không vô tận trực tiếp bị hắn xé toạc ra, và ở phần sâu nhất của hư không, một quyền ấn lao thẳng về phía hắn, trong quyền ấn này cuốn theo sức mạnh thời gian vô tận.

Năm đó khi chiến đấu với Quân U, Quân U cũng từng sử dụng sức mạnh thời gian. Tuy nhiên, so với cú đấm lúc này, sức mạnh thời gian của Quân U giống như ánh sáng của một con đom đóm, còn cú đấm này giống như vầng trăng sáng.

Không thể so sánh được!

Đối mặt với cú đấm kinh khủng này, Diệp Quân không hề lùi bước mà tiến lên, vung kiếm chém tới một cách hung hãn, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự lúc này bộc phát điên cuồng, cộng thêm kiếm Thanh Huyên, sức mạnh của một kiếm mà hắn chém ra vượt xa những cường giả phá vòng bình thường.

Bùm!

Một luồng kiếm quang cực lớn và sức mạnh thời gian đột nhiên bộc phát ra từ trong hư không vô tận. Diệp Quân liên tục nhanh chóng rút lui, sau một lúc rút lui, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong hư không, trong mắt có ý chí chiến đấu thiêu đốt như ngọn lửa.

Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ đột nhiên từ xa xa truyền đến: “Tiểu tử, hắn hẳn là Vạn Cổ Tuế Nguyệt Chủ trong truyền thuyết, là cuối cùng của năm tháng, ta nghe mẹ của ngươi nói hắn có thể là một trong những người bên cạnh Vô Thượng Ý Chí, tên này vẫn chưa phải là bản thể, bản thể của hắn đang trên đường đến đây, không đúng, bản thể của Nhân Quả Chi Chủ và Vạn Kiếp Chi Chủ cũng đang trên đường đến…”.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt Chủ!

Nhân Quả Chi Chủ!

Vạn Kiếp Chi Chủ!

Diệp Quân chăm chú nhìn vào hư không sâu thẳm kia, hắn nắm chặt Kiếm Thanh Huyên trong tay phải, kiếm ý trong cơ thể không ngừng bộc phát ra, ý chí chiến đấu dâng trào.

“Ta sẽ ngăn cản bản thể của họ lại!”

Giọng nói của Vô Biên Chủ lại vang lên: “Ngươi đưa cô bé đó đi đi…”

Nghe những lời nói của Vô Biên Chủ, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn nhìn Vô Biên Chủ, giọng nói của Vô Biên Chủ lại vang lên: “Tháp gia, ngươi đi cùng ta..”.

“Ông đây không đi!”

Tháp gia tức giận nói: “Mẹ nó, ngươi lại kêu ông đây gánh nữa, ngươi tự đi đi”.

Vừa rồi nó đã phải chịu đựng rất nhiều khi chống đỡ lôi kiếp màu đen đó.

Vô Biên Chủ lập tức nói: “Ngươi không đi, ta cũng không đi”.

Tháp gia: “... “.

Diệp Quân: “…”

Vô Biên Chủ mang Tháp gia đi đến bên cạnh Diệp Quân, Tháp gia trực tiếp bay trở lại trong cơ thể Diệp Quân, nó chợt nhận ra vẫn là tên khốn này tốt hơn, ít nhất hắn sẽ không dùng nó làm lá chắn.

Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân, ông ta phát hiện sợi dây nhân quả màu đỏ như máu trên người Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Ngươi..”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm chỗ sâu trong hư không, ý chí chiến đấu trong mắt không hề suy giảm: “Tiền bối, ngài mang cô bé kia đi đi, sắp xếp ổn thỏa cho nàng, ta sẽ ngăn cản bản thể của bọn họ”.

Vô Biên Chủ lập tức khiếp sợ, mẹ kiếp, từ khi nào tên này trở nên dũng cảm như vậy?

Ông ta vội vàng tóm lấy Diệp Quân đang định lao tới: “Tiểu tử, đừng xúc động, ngươi quên mục đích chuyến đi của chúng ta rồi sao? Chúng ta đến đây không phải để đánh nhau”.

Diệp Quân lắc đầu: “Tiền bối, chúng ta đã không thể rời đi”.

Vô Biên Chủ im lặng, ông ta nhìn vào sâu trong hư không, ở nơi sâu đố có một luồng áp lực kinh khủng tràn ra, dựa theo hơi thở này mà nói thì những người này ít nhất đều là cường giả phá vòng cấp chín.

Trận chiến này... thực sự không thể tránh khỏi.

Diệp Quân cầm Kiếm Thanh Huyên trong tay phải chặn ngang ở trước mặt, tay trái của hắn chỉ từ chuôi kiếm và từ từ trượt theo lưỡi kiếm sang bên trái, Kiếm Thanh Huyên khẽ run lên, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự sôi trào lên như nước đang sôi và không ngừng kích động.

Ý chí chiến đấu!

Vô Biên Chủ kinh hãi nhìn Diệp Quân, lúc này ông ta mới thực sự nhận ra, tiểu tử này hoàn toàn khác với những gì ông ta nghĩ trước đó.

Thế.

Lúc này, Diệp Quân có một cảm giác “thế” mà hắn chưa từng thấy qua trước đó, đó là loại khí thế “Ta đánh không lại ngươi, nhưng ta vẫn dám đánh ngươi”.

Không chỉ Vô Biên Chủ, mà cả Tháp gia cũng có chút kinh hãi. Lúc này, nó nhìn thấy bóng dáng của Dương Diệp trên người Diệp Quân.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, lát nữa ngài mang cô bé và Tháp gia đi, các ngươi ở đây, chỉ có thể liên lụy tới ta”.

Tháp gia: “...”.

Sắc mặt Vô Biên Chủ lập tức tối sầm lại, tiểu tử này nói chuyện kiểu gì vậy?

Vô Biên Chủ còn muốn nói gì nữa, nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu trong hư không, ba luồng hơi thở đáng sợ kia đột nhiên dâng lên gấp mấy chục lần, chỉ phút chốc, toàn bộ hư không vô tận trực tiếp trở nên hư ảo, áp lực của hơi thở đáng sợ kia đè ép đến mức cả Diệp Quân và Vô Biên Chủ đều không thở được.

Sắc mặt của hai người đều trở nên nghiêm nghị, Vô Biên Chủ nhìn chằm chằm vào sâu trông bầu trời đầy sao kia, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Tháp đột nhiên run giọng nói: “Quan chủ mẫu đã dặn đánh không lại thì chạy, chúng ta chạy đi”.

Vô Biên Chủ không nói chuyện.

Diệp Quân nhìn chằm chằm chỗ sâu trong hư không: “Tháp gia, ta biết ngươi chỉ là giả vờ mà thôi, bao năm qua, từ khi theo ông nội của ta đến bây giờ đi theo ta, có trường hợp lớn nào ngươi chưa từng thấy sao? Làm sao ngươi có thể sợ ba kẻ phá vòng cấp chín cỏn con được chứ..”.

Tháp gia trực tiếp ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi đừng hòng dụ dỗ ông đây, ta có chết cũng không đứng ra chịu đòn đâu, để Vô Biên Chủ này đi đi, mẹ kiếp, chỉ biết rửa chân mỗi ngày, không biết đôi chân đó có gì hay ho mà rửa hoài”.

Vô Biên Chủ cười khà khà: “Thật sự chỉ là một cái tháp…”

Tiểu Tháp khinh thường nói: “Ta biết nhiều hơn các ngươi rất nhiều, không phải rửa chân một hồi biến thành gội đầu sao?”

Vô Biên Chủ cực kỳ kinh ngạc.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, trong chỗ sâu của hư không đột nhiên xuất hiện ba tiếng bước chân.

Diệp Quân hơi nheo mắt lại: “Tới rồi”.

Khi hắn nói, huyết mạch điên cuồng trong cơ thể hắn bắt đầu sôi lên.

Ý chí chiến đấu ngút trời!

Ai nói phá vòng cấp một không giết được phá vòng cấp chín?

....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK