Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Nổi lòng tham

Nhìn thấy Diệp Quân đột nhiên tới gần, sắc mặt ba người Mạt Ách đều thay đổi, chẳng lẽ tu vi của Diệp Quân đã khôi phục rồi sao?

Sao lại thế được?

Ba người sau khi định thần lại, trên mặt tràn đầy cảnh giác, như thể đối mặt với kẻ địch vậy.

Họ không ngờ Diệp Quân sẽ trốn thoát khỏi nhà tù đó.

Làm thế nào mà tên này thoát ra được?

Ba người họ đầy nghi ngờ.

Diệp Quân nhìn ba người họ, nhưng vẫn im lặng.

Kiếm Thanh Huyên bỏ chạy!

Không có kiếm Thanh Huyên, những sức mạnh phong ấn đó lại xuất hiện mà với thực lực cá nhân hiện tại của hắn, hắn hoàn toàn không thể chống lại những sức mạnh phong ấn đó.

Diệp Quân đau đầu, kiếm Thanh Huyên này sao đột nhiên chạy mất vậy?

Ở phía bên kia, trên một con phố nào đó, một cô bé đang đối đầu với một đạo binh. Cô bé này là Nhị Nha. Trên vai Nhị Nha, anh chàng màu trắng nhỏ bé đang vung vẩy thanh kiếm trong móng vuốt của mình...

Mà ở một góc khuất nào đó, một người đàn ông áo trắng đột nhiên quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng bên cạnh, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: “Thanh Nhi, sao bọn chúng có thể mượn kiếm của ta chứ?"

Người phụ nữ váy trắng chớp chớp mắt, đang muốn nói gì đó, thì người đàn ông áo trắng nghiêm túc nói: "Đừng có mà chớp mắt”.

Người phụ nữ váy trắng: ".....”.

Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng nói: "Khó trách kiếm Thanh Huyên thường xuyên bay đi, ra là đã bị bọn họ mượn”.

Người phụ nữ váy trắng nói: "Có khả năng thanh kiếm này không phải của ông?"

Người đàn ông áo trắng: "…”

...

Trên đường phố, Diệp Quân đối mặt với ba vị thần linh, cả hai đều không dám di chuyển.

Ba vị thần linh lúc này tự nhiên vô cùng sợ hãi, bọn họ không ngờ rằng Diệp Quân chẳng những có thể thoát khỏi đạo ngục, còn có thể khôi phục tu vi.

Bọn họ giờ phút này thật sự khó chịu, đám đạo binh đều là lũ vô dụng à?

Nơi này còn có phong ấn, chẳng phải nói cho dù là cường giả Tiên Linh khi tới đây cũng phải tuân thủ quy tắc sao?

Chơi nhau à?

Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của ba người Mạt Ách, Diệp Quân đột nhiên rút kiếm Hiên Viên ra, khoa chân múa tay: "Ta đâm chết các ông!"

Sắc mặt ba người đột nhiên biến đổi, liên tục lui về phía sau.

Thấy Diệp Quân không đâm, ba người Mạt Ách biết mình bị trêu chọc, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.

Diệp Quân trong lòng vội vàng nói: "Thanh Huyên?"

Hắn biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết ba vị thần linh này, lúc này giao cho hắn một thanh kiếm Thanh Huyên, chết tiệt, hắn sẽ giết hết tất thảy.

Ở một con phố khác, kiếm Thanh Huyên trong tay Tiểu Bạch khẽ run lên sau khi nghe thấy tiếng gọi của Diệp Quân.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vỗ kiếm Thanh Huyên, sau đó nhanh chóng vung tiểu móng vuốt của mình lên...

Kiếm Thanh Huyên: "…”

Cuối cùng, Diệp Quân vẫn không mượn được của Tiểu Bạch.

Khi Nhị Nha và Tiểu Bạch đối diện, những tên đạo binh dường như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Cùng lúc đó, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Bạch.

Linh Tổ!

Hơn nữa, còn là một Linh Tổ sống, điều này thực sự quá hiếm.

Có sự tham lam rõ mồn một trong mắt nhiều người.

Tất cả các thần bảo đều chẳng là gì so với Linh Tổ này.

Tuy nhiên, ánh mắt của nhiều người tinh mắt lại đổ dồn vào Nhị Nha, vừa rồi cô bé này đã đấm một người muốn mua Linh Tổ bằng vũ lực.

Nhị Nha nhìn đạo binh kia, liếm kẹo và nói: “Nói chuyện không?"

Đạo binh do dự một lúc, rồi nói: "Ngươi không thể giết người ở đây”.

Nhị Nha cau mày, cô bé chỉ vào vũng máu trên mặt đất phía xa: “Ta đã nói với hắn là ta không bán, hắn vẫn còn bám riết theo ta, nói gì mà đến từ nhà họ Cao, nếu ta không bán thì cũng đừng hòng bước ra ngoài.....”

Nhà họ Cao!

Nghe những lời của Nhị Nha, khuôn mặt của đạo binh tối sầm lại.

Nơi này tuy rằng có quy tắc, nhưng quy tắc cũng không phải là tuyệt đối, có đôi khi để đạt được thần vật mình yêu thích tôn sùng, bình thường cũng dùng một ít thủ đoạn, đương nhiên nếu không đủ mạnh, động vào hàng độc, chỉ có thể trách bản thân đen đủi thôi.

Người nhà họ Cao này đúng là đen mà.

Tuy nhiên, bây giờ cũng hơi khó đối phó.

Bắt hay không?

Hai tên trước mặt thoạt nhìn không dễ chọc.

Nhị Nha đột nhiên ôm lấy Tiểu Bạch đi về phía xa, đi được hai bước, cô bé quay đầu nhìn về phía đạo binh: “Ngươi còn theo chúng ta nữa, ta sẽ bắt đầu cướp bóc đấy”.

Đạo binh: "…”

Kể từ khi bước vào nơi này, Nhị Nha và Tiểu Bạch đã rất phấn khích.

Bảo vật ở khắp mọi nơi!

Tuy nhiên, họ vẫn ghi nhớ lời dặn dò của An Nam Tịnh, không thể lấy đồ của người khác mà không có lý do.

Tuy nhiên, hai bạn nhỏ này rõ ràng là không thể chịu đựng được nữa.

Vì có quá nhiều bảo vật mà.

Đạo binh liếc nhìn Nhị Nha, nhưng không dám hành động hấp tấp, vì vậy chỉ có thể nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch chậm rãi đi về phía xa.

Tuy nhiên, nhiều người đã bí mật đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Không có cách nào, sự cám dỗ của Linh Tổ quá lớn.

Đạo binh quay người rời đi, chuyện này nhất định phải báo cáo cho cấp trên xử lý.

Quy tắc của thị trấn nhỏ quả thực khiến người bình thường không dám phá vỡ chúng, nhưng những người dám làm như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.

Ở bên kia đường, Diệp Quân vẫn đang đối đầu với ba người Mạt Ách.

Nếu không mượn được kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân cũng không ra tay, bởi vì không có ý nghĩa. Sở dĩ lúc trước hắn có thể giết bà chủ Hắc Điếm, hoàn toàn là bởi vì bà chủ quá ngu ngốc, ở quá gần hắn, không có bất kỳ phòng bị nào, nếu không, hắn rất khó giết được bà ta.

Nhưng vào lúc này, ba người Mạt Ách đều đề phòng hắn.

Diệp Quân nhìn ba người họ, thầm nghĩ thật đáng tiếc khi kiếm Thanh Huyên một đi không trở lại, nếu nó đi muộn hơn một chút thì hắn đã có thể giết chết ba vị thần linh này rồi.
Chương 1252: Người làm công tạm thời!

Diệp Quân không lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, xoay người rời đi.

Ba người Mạt Ách nhìn thấy Diệp Quân rời đi, không dám động.

Trầm mặc hồi lâu, Mạt Ách mới nói: "Ta đợi rời khỏi nơi này”.

Mặc kệ Diệp Quân khôi phục tu vi là do đâu, có thể khẳng định là người này có thể ở chỗ này khôi phục tu vi.

Quá nguy hiểm.

Nghe được lời của Mạt Ách, hai người còn lại liên tục gật đầu, nơi này thật sự là không thể ở lại nữa, nếu như Diệp Quân lại khôi phục tu vi, như vậy bọn họ chỉ có thể ở chỗ này chịu chết.

Ba người bọn họ vừa nói đi là đi, chắc chắn Diệp Quân cũng không dám ở nơi này quá lâu, dù sao Diệp Quân cũng vừa mới giết người của nhà họ Kỳ, nhà họ Kỳ nhất định sẽ không tha cho hắn.

Ngay khi ba người chuẩn bị rời đi, một người đàn ông trung niên đột nhiên từ cách đó không xa đi tới: "Ba người các ngươi chờ một chút”.

Ba người Mạt Ách quay đầu lại nhìn, người đàn ông trung niên đi tới trước mặt ba người, liếc nhìn ba người một cái rồi nói: "Ta là Kỳ Nguyên nhà họ Kỳ”.

Nhà họ Kỳ!

Ba người Mạt Ách nhìn nhau không nói gì.

Kỳ Nguyên bình tĩnh nói: "Ba người đoán không sai, lần này ta tới là vì tên thanh niên kia”.

Mạt Ách cười và nói: "Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, tên thanh niên tên Diệp Quân mới là người đã giết người nhà ông …”

Vừa nói, ông ta vừa nhanh chóng chỉ cách đó không xa: “Hắn vừa mới đi từ kia, hiện tại nếu như ông đuổi theo, nhất định có thể đuổi kịp”.

Kỳ Nguyên nhìn ba người bọn họ chằm chằm: “Ta tới tìm ba người các ông”.

Mạt Ách cau mày.

Kỳ Nguyên liếc nhìn ba người họ: “Theo như ta biết, người nhà họ Kỳ ta bởi vì nhận lời giúp ba người mới chuốc lấy phiền phức, có nghĩa là, cái chết của bà ta cũng tính là do ba người gián tiếp gây ra, đương nhiên không phải đến đây để báo thù ba người các ông, lấy tiền của người, làm việc cho người, đó là chuyện đương nhiên, nếu bà ta chết thì do bà ta ngu thôi”.

Ba người Mạt Ách không nói gì, chờ đợi.

Kỳ Nguyên tiếp tục nói: "Theo ta được biết, ba người các ông tới đây là vì truy sát thanh niên kia, ngẫm lại, ba người các ngươi chắc chắn biết lai lịch của thanh niên kia”.

Mạt Ách cười và nói: "Quả thật là biết, tên đó là một kiếm tu thiên tài trong vũ trụ Thần Nhất của chúng ta. Hắn xảy ra chút mâu thuẫn với tộc của chúng ta, sau đó đã giết rất nhiều tộc nhân của chúng ta. Vì vậy, ba người chúng ta đã truy sát hắn. Ta chỉ không ngờ rằng hắn lại chạy vào Đạo Thị, chính vì vậy, chúng ta đã tìm đến những người từ nhà họ Kỳ để giúp đỡ, nhưng ta không ngờ rằng Diệp Quân gan cùng mình như vậy, ở đây mà cũng dám giết người…”

Nói xong, ông ta vừa thấp giọng thở dài: "Hắn biết đó là người nhà họ Kỳ, nhưng vẫn giết chết, hắn căn bản không coi trọng nhà họ Kỳ”.

Kỳ Nguyên liếc nhìn ba người họ, rồi nói: "Cũng chỉ là một kiếm tu thiên tài?"

Mạt Ách mỉm cười và nói: “Chứ còn sao nữa?"

Kỳ Nguyên khẽ nhíu mày: “Chỉ là một kiếm tu thiên tài, lại dám ở chỗ này giết người?"

Mạt Ách bình tĩnh nói: "Điếc không sợ súng”.

Kỳ Nguyên nhìn ba người lần cuối, không nói một lời xoay người rời đi.

Mạt Ách trầm giọng nói: "Người này đang hoài nghi thân phận của Diệp Quân…”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên nhíu mày: “Diệp Quân này có lai lịch gì?"

Trên thực tế, bọn họ cũng quên điều tra lai lịch của Diệp Quân, bọn họ chỉ biết là Diệp Quân đã có được truyền thừa của Thượng Thần, hiển nhiên, người bình thường không thể nào đạt được truyền thừa của Thượng Thần.

Thần linh tổ tiên nhà họ Triệu thấp giọng nói: "Mặc kệ lai lịch của hắn, người này được lão sư truyền thừa, là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, nhất định phải nghĩ biện pháp khiến người này rời đi. . .”

Mạt Ách nói: "Đi tìm Thuyền Bà, đi thôi”.

Nói xong, ba người xoay người rời đi.

...

Bên kia, Kỳ Nguyên đi tới một con phố, một lão già áo đen xuất hiện ở bên cạnh, cung kính nói: "Nguyên trưởng lão”.

Kỳ Nguyên ánh mắt lạnh lùng: “Ông tra ra lai lịch tên kia chưa?"

Ông lão áo đen lắc đầu: “Ta chỉ biết người này vào từ vũ trụ Thần Nhất thôi, trừ cái kia ra, ta không tìm được cái gì khác”.

Kỳ Nguyên nhíu mày thật sâu.

Lão già áo đen trầm giọng nói: "Nguyên trưởng lão, mặc kệ người này lai lịch như thế nào, nếu dám giết người nhà họ Kỳ ta, hắn nhất định phải trả giá đắt, nếu không, uy vọng nhà họ Kỳ ta ở nơi này. . . "

Kỳ Nguyên bình tĩnh nói: "Không vội”.

Ông già áo đen khó hiểu.

Kỳ Nguyên xoay người nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: "Nhà họ Kỳ ta có thể đứng sừng sững ở bảng xếp hạng các thế giới, ngoại trừ nhiều đời có thiên tài, cũng là bởi vì hai chữ ‘cẩn thận’. Không nên hành động một cách tùy tiện cho đến khi nắm được thông tin chi tiết thực sự của đối phương... Đôi khi, ra tay thì dễ, nhưng thu tay thì lại khó”.

Nói đến đây, ánh mắt của ông ta dần dần trở nên lạnh lùng: “Hơn nữa, ba người kia rõ ràng là muốn lợi dụng ta làm vũ khí... bọn chúng được lắm”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Kỳ Nguyên nói: "Tiếp tục điều tra, chờ xem chuyện gì xảy ra”.

Lão già áo đen do dự một chút, sau đó nói: "Nguyên trưởng lão, nếu như thanh niên này lai lịch không tệ, nhà họ Kỳ không thể động tay vào, như vậy Lê cô nương hận..”.

Kỳ Nguyên mặt không đổi sắc: "Vậy thì Kỳ Lê chỉ là người làm công tạm thời được nhà họ Kỳ ta thuê, cô ta không liên quan gì đến nhà họ Kỳ ta”.

Ông già áo đen: "…”
Chương 1253: Gặp lại người quen

Trên đường, Diệp Quân bước nhanh, hắn cũng không vội đi ra ngoài, hiện tại đánh không lại ba vị thần linh, cho nên nhiệm vụ cấp bách nhất chính là tăng cường thực lực của bản thân cùng Ngao Thiên Thiên.

Vì vậy, Diệp Quân lại đến cửa hàng thứ hai.

Vừa bước vào, lão chưởng quầy trông như sắp gặp phải kẻ địch đáng gờm và cực kỳ cảnh giác.

Rõ ràng, lão đã biết về việc Diệp Quân giết bà chủ của Hắc Điếm.

Diệp Quân đi tới trước mặt lão chưởng quầy, nói: "Thuật dẫn đạo cổ xưa, ra giá đi”.

Lão chủ tiệm liếc nhìn Diệp Quân một cái, chần chờ không nói.

Diệp Quân nhíu mày: “Bà chủ của Hắc Điếm đã chết, ông còn sợ cái gì?"

Lão chủ tiệm do dự một chút, sau đó nói: "Cái này nhà họ Kỳ…”

Diệp Quân nhìn chằm chằm lão chưởng quầy, không nói gì.

Diệp Quân nhìn chằm chằm khiến lão chưởng quầy có chút sợ hãi, vội vàng nói: "Ba mươi Tổ Nguyên là đủ rồi”.

Mặc dù không muốn chọc giận nhà họ Kỳ, nhưng người trước mắt này cũng không phải người tốt gì, nếu như tên này lại ra tay thô bạo, cũng không dám chắc có thể chống cự nổi.

Nghe lão chưởng quầy nói vậy, Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba mươi Tổ Nguyên chậm rãi bay đến trước mặt lão chưởng quầy.

Lão chưởng quầy cất ba mươi Tổ Nguyên đi, sau đó lấy ra một cuộn sách cổ, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân thu hồi cuộn sách, sau đó xoay người rời đi, nhưng vào lúc này, lão chưởng quầy đột nhiên nói: "Theo ta được biết, người nhà họ Kỳ đã tới rồi”.

Nhà họ Kỳ!

Diệp Quân ôm quyền: “Cám ơn”.

Nói xong, Diệp Quân rời khỏi tiệm, trước khi đi còn liếc nhìn tên cửa hàng.

Cửa hàng nhà họ Chu!

Đó là tên của cửa hàng.

Thấy Diệp Quân rời đi, lão chưởng quầy khẽ lắc đầu, sở dĩ nhắc nhở hắn, là bởi vì ông ta không thích bà chủ của Hắc Điếm. Nhiều năm qua, bà chủ của Hắc Điếm dựa vào quyền lực của nhà họ Kỳ nên rất hống hách, hầu hết các chủ cửa hàng ở đây đều bị bà ta ức hiếp.

Nếu giết một người như vậy, đối với những cửa hàng trong thị trấn nhỏ này mà nói, chính là vì dân trừ hại.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Diệp Quân đi tới một góc phố, hắn mở cuộn sách màu đen ra, giữa hai lông mày đột nhiên hiện lên một tia sáng đen, rất nhanh, vô số tin tức như thác lũ tràn vào trong đầu hắn.

Thuật dẫn đạo cổ xưa!

Công năng của thuật dẫn đạo cổ xưa này là truy tìm nguồn gốc, nói một cách đơn giản là có thể thông qua những mảnh vỡ của chiến thú để tìm ra bản thân chiến thú.

Sau một hồi, Diệp Quân đã hoàn toàn nắm vững thuật dẫn đạo cổ xưa này, sau đó hắn lấy vảy chiến thú ra.

Hai lòng bàn tay Diệp Quân mở ra, trong cơ thể hắn vận chuyển thuật dẫn đạo cổ xưa, rất nhanh, từ lòng bàn tay của hắn nổi lên một tia bạch khí, những bạch khí này tràn vào trong vảy, vảy chiến thú dần dần run lên. Cùng lúc đó, một hình ảnh không xác định đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Diệp Quân ...

Một lúc sau, Diệp Quân cau mày.

Lúc này, Ngao Thiên Thiên hỏi: "Sao rồi?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ở Sơn Hải Giới”.

Ngao Thiên Thiên nói: "Chúng ta phải đi đến Sơn Hải Giới à?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn xung quanh, sau đó nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên: “Đi thôi”.

Rất nhanh, Diệp Quân mang theo Ngao Thiên Thiên trở lại cửa hàng nhỏ của nhà họ Chu trước đó, nhìn thấy hai người Diệp Quân quay lại, lão chưởng quầy có chút kinh ngạc: “Ngươi. . . "

Diệp Quân hơi nắm quyền, sau đó nói: "Chưởng quầy, ta muốn hỏi ông một chuyện, chúng ta muốn đến Sơn Hải Giới, thì phải làm sao?"

Lão chủ tiệm cau mày: “Đi Sơn Hải Giới?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lão chưởng quầy trầm giọng nói: "Ta không khuyên ngươi đi”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Lão chưởng quầy khẽ lắc đầu: “Nơi đó thật sự quá nguy hiểm, đừng nói ngươi, cho dù là cường giả cảnh giới Đạo Thần, cũng không dám tùy tiện tiến vào”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra vảy chiến thú: “Chưởng quầy có biết loại này vảy ở nơi nào bán không?"

Lão chưởng quầy nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: "Vảy chiến thú?"

Diệp Quân gật đầu.

Lão chưởng quầy nói: "Đây là thứ tốt, là vảy của chiến thú Sơn Hải Giới, con chiến thú này có chiến ý, thiên hạ vô song, nếu yêu thú có thể nuốt chửng chiến ý của nó, sức mạnh chiến đấu sẽ được tăng lên rất nhiều….”.

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Thứ này chỉ có Sơn Hải Giới mới có, nếu muốn, chỉ có thể đi Sơn Hải Giới”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Xin chưởng quầy cho ta biết đường đến Sơn Hải Giới”.

Lão chưởng quầy trầm giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ta đề nghị ngươi đi theo đoàn”.

Diệp Quân có chút khó hiểu: “Theo đoàn?"

Lão chưởng quỹ gật đầu: “Đúng vậy, có một binh đoàn đi Sơn Hải Giới, bọn họ đang tuyển người, ngươi có thể đi theo bọn họ, nếu may mắn, có thể lấy được một ít vảy chiến thú, bởi vì chiến thú mỗi lần lột vảy, sẽ có người đến thử vận may”.

Diệp Quân hỏi: “Làm thế nào để gia nhập binh đoàn đó?"

Lão chưởng quầy nói: "Đến quán rượu nhà họ Lý, sau khi ra ngoài rẽ phải đi qua hai con phố sẽ thấy”.

Diệp Quân ôm quyền: “Cám ơn”.

Nói xong quay người rời đi.

Diệp Quân đi theo con đường mà chưởng quầy chỉ, sau khi băng qua hai con phố, anh đến quán rượu nhà họ Lý, nơi có rất nhiều người tụ tập.

Ngay khi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên bước vào quán rượu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào họ, trong nhóm người này, Diệp Quân nhìn thấy một người quen thuộc.

Cao Thú!

Nhìn thấy hai người Diệp Quân, Cao Thú vội vàng chào đón họ và cười nói: "Diệp tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau”.

Diệp Quân cười nói: "Ừ”.

Cao Thú cười: “Ta biết đạo ngục không thể nào giam được ngươi mà, nào, ta sẽ mua cho ngươi một ly”.
Chương 1254: Đi Sơn Hải Giới

Nói xong, kéo Diệp Quân ngồi xuống bàn rượu bên cạnh.

Mà xung quanh, có mấy người tò mò nhìn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên, họ đã nghe nói về Diệp Quân.

Anh chàng này đã giết bà chủ của Hắc Điếm.

Trên bàn rượu, Cao Thú đột nhiên nói: "Ngươi cũng đi Sơn Hải Giới à?"

Diệp Quân gật đầu, sau đó hỏi: "Cao huynh, huynh cũng đi sao?"

Cao Thú cười nói: "Đúng vậy, nói thật, những thứ trên người ta đều lấy được từ Sơn Hải Giới, nơi đó đối với chúng ta mà nói là kho báu thiên nhiên, chỉ là có chút nguy hiểm”.

Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Cao huynh, dựa vào thực lực của huynh, còn thiếu tiền sao?"

Cao Thú trợn tròn mắt: “Diệp đệ, sao lại hỏi thế, ai mà không thiếu tiền? Ngươi không thiếu tiền sao?"

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Ta khi còn bé thì cuộc sống có chút vất vả, nhưng khi lớn lên liền kế thừa gia nghiệp, từ đó đến nay, ta thật sự không hề lo lắng chuyện tiền bạc”.

Cao Thú cười khổ nói: "Diệp đệ, ngươi không biết đó thôi, càng lên cao, tiền này càng quan trọng, bởi vì muốn tăng lên, không có tài nguyên tu luyện cũng không được, ta còn đỡ, có mấy tu sĩ không chỉ nghèo, mà còn lo lắng về tuổi thọ, phải biết rằng nếu không tăng hạng trong một thời gian dài, tuổi thọ sẽ cạn kiệt, ngoài ra, phải trang bị cho mình một số trang bị, dù sao, xã hội bên ngoài tạp nham, sức mạnh cũng rất quan trọng...”.

Nói đến đây, ông ta thấp giọng thở dài: "Đặc biệt là tu sĩ bình thường như chúng ta, đương nhiên so với những cường giả kia, chúng ta cũng tự do hơn so với bọn họ, một người ăn no, cả nhà không đói, Diệp Quân cười nói: "Cao huynh, sau này ta cùng huynh đi Sơn Hải Giới rồi, xin chiếu cố”.

Cao Thú do dự một lúc rồi nói: "Diệp đệ, ngươi có chắc là muốn trải qua những ngày tháng máu lửa này không? Ta không nghĩ cảnh giới của ngươi thấp, nhưng ta muốn nói với ngươi rằng Sơn Hải Giới không phải là một nơi bình thường, đi vào cũng không phải chỉ để cho vui mà thôi đâu, gia cảnh của ngươi tốt thì thật sự không cần phải đi vào”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ta hiện tại không có cách nào đi ra ngoài, bên ngoài có mấy vị thần linh từ vũ trụ Thần Nhất đang chờ ta, nơi này, ta vừa mới từ đạo ngục đi ra, người đứng sau Đạo Thị nhất định sẽ không tha cho ta, cho nên coi như là đến Sơn Hải Giới tị nạn đi”.

Cao Thú suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Nếu ngươi muốn đến Sơn Hải Giới, ngươi cần có sự đồng ý của một người”.

Diệp Quân hỏi: "Ai?"

Cao Thú nói: "Đoàn trưởng Mục!"

Nói xong quay đầu nhìn về phía cửa bên cạnh: “Đến rồi”.

Diệp Quân quay đầu lại và nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đen đang đi tới, người phụ nữ này đội một chiếc mũ tre, tay trái cầm một thanh kiếm.

Nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đen, mọi người nhanh chóng đứng dậy.

Cao Thú cũng vội vàng đứng lên: “Vị này là đoàn trưởng đoàn chúng ta!"

Vừa nói, ông ta vừa dẫn Diệp Quân đưa tới trước mặt người phụ nữ áo đen, sau đó nói ra lý do tới đây của Diệp Quân.

Người phụ nữ áo đen nghe xong, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Ừ”.

Nói xong bà ta đi thẳng đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

Cao Thú vội vàng kéo Diệp Quân sang một bên và ngồi xuống, sau đó nói: "Diệp đệ, sau khi vào Sơn Hải Giới, phải hãy nhớ rằng phải tuân theo mệnh lệnh và không được chạy lung tung. Có những con thú đáng sợ sống ở đó. Một khi bước vào lãnh địa của chúng sẽ bị chúng coi là lời tuyên chiến và rất có thể sẽ gây hại cho mọi người”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau khi tiến vào, ta sẽ đi theo các ngươi”.

Cao Thú khẽ gật đầu, sau đó giải thích cho Diệp Quân một số điều ở Sơn Hải Giới.

Nửa giờ sau, đoàn trưởng đang ngồi bên giường đột nhiên đứng dậy nói: "Đi thôi”.

Nói xong, bà ta đứng dậy cùng mọi người trong quán rượu rời đi.

Diệp Quân và Cao Thú vội vàng đi theo.

Sau khi đi qua một con phố, mọi người đến trước một trận pháp dịch chuyển, một ông già đang canh giữ trận pháp đó.

Đoàn trưởng Mục đi tới trước mặt ông lão, xòe bàn tay ra, một đạo Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt ông lão, sau đó đi vào trong trận pháp dịch chuyển.

Sau đó, mọi người đều giao nộp một đạo Tổ Nguyên giống như đội trưởng Mục, rồi bước vào trận pháp dịch chuyển.

Sau khi Diệp Quân và Cao Thú bước vào trận pháp dịch chuyển, trận pháp dịch chuyển liền được kích hoạt và khi trận pháp dịch chuyển được kích hoạt, Diệp Quân đột nhiên nhìn về con đường phía xa, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhưng trước khi hắn có thể nhìn rõ, hắn đã được dịch chuyển đi rồi.

Ở cuối con đường phía xa, một cô bé đang lững thững đi dạo.

Đó là Nhị Nha!

Phía sau Nhị Nha, là bốn đạo binh.

Sau khi Diệp Quân trốn thoát khỏi đạo ngục, lý do tại sao người của Đạo Thị không đến bắt hắn luôn chính là vì Nhị Nha.

Những đạo binh của Đạo Thị lúc này đều đang đi theo Nhị Nha, bốn đạo binh giống như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm!

Bây giờ họ hoàn toàn là người bảo vệ của hai nhóc này......

Trong khoảng thời gian này, họ đã thấy tất cả các loại hành động hài hước, chẳng hạn như ‘bẫy’...

Hai tên này đã tìm mọi cách để khiến người khác cướp của chúng.

Đặc biệt là Tiểu Bạch, thỉnh thoảng nó lại lấy ra một cái bảo vật thần kỳ chiếu sáng rực rỡ, sợ người khác không biết chúng rất giàu có hay sao ấy...

Tóm lại, chúng rất muốn cướp.

Tuy nhiên, vẫn có một điểm mấu chốt, nếu người khác không làm điều đó, thì chúng cũng sẽ không làm điều đó.

Nhưng có thể thấy rằng tuy có điểm mấu chốt nhưng cũng không nhiều...
Chương 1255: Thi thể kì lạ!

Trên đường phố, Nhị Nha liếm kẹo và chậm rãi tản bộ.

Trên vai, Tiểu Bạch vẫn cầm kiếm Thanh Huyên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ này chỗ kia.

Mà phía sau hai tên nhóc, bốn đạo binh theo sát, không phải bọn họ không nghĩ tới việc hạ gục hai người này. Tuy nhiên, sau khi cô bé đấm bay một tên đạo binh, họ đã kiên quyết bỏ cuộc.

Bây giờ họ đang chờ đợi, chờ đợi tư pháp thiên quân đến.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ hy vọng hai tên này đừng gây ra chuyện.

Lúc này, cô bé đột nhiên nhìn thoáng qua trận pháp dịch chuyển phía xa, sau đó có chút khó hiểu nói: "Vừa rồi hình như ta nhìn thấy cháu trai?"

Cháu trai!

Nghe những lời của Nhị Nha, Tiểu Bạch vội vàng nhìn về hướng của trận pháp dịch chuyển, nhưng không có gì ở đó.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng múa may đứng lên.

Nhị Nha liếm kẹo và nói: “Chẳng nhẽ là hoa mắt à?"

Tiểu Bạch vung kiếm Thanh Huyên lên, không biết đang biểu đạt cái gì.

Im lặng một lúc, Nhị Nha nói: "Chắc là không phải hoa mắt đâu... đi thôi, đi xem một chút”.

Nói xong, cô bé mang theo Tiểu Bạch qua đó.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã bị ông già bên cạnh trận pháp ngăn lại, ông già liếc nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, nói: "Mỗi người một Tổ Nguyên”.

Nhị Nha giang rộng lòng bàn tay, hai đạo Tổ Nguyên bay lơ lửng trước mặt ông già.

Sau khi ông già cất Tổ Nguyên đi, ông ta bước sang một bên.

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi về phía trận pháp, khi đi ngang qua ông lão, cô bé bất ngờ nhìn ông lão với vẻ mặt khó hiểu: “Ông muốn thứ rác rưởi đó để làm gì?"

Ông già: "???"

Lúc này, Tiểu Bạch bỗng nhiên do dự một chút, sau đó lấy ra một đạo Tổ Nguyên khác đưa cho ông già.

Ông già đầy nghi ngờ.

Nhị Nha nghiêm túc nói: "Cô ấy nghĩ rằng ông quá đáng thương đó”.

Ông già: "…”

Cứ như vậy, Nhị Nha bế Tiểu Bạch vào trong trận pháp dịch chuyển.

Tại chỗ, ông lão sững sờ.

Mình nghèo sao?

Cách đó không xa, bốn đạo binh thở phào nhẹ nhõm.

Hai tên này cuối cùng cũng rời đi.

Không thể không nói, hai tên này mà lưu lạc ở nơi đây, bọn họ chịu không ít áp lực, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng đi rồi.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là đã kết thúc.

Bởi vì bốn người bọn họ phát hiện xung quanh mình có rất nhiều linh khí mờ mịt đang ẩn nấp.

Linh Tổ!

Hơn nữa bên cạnh chỉ có một cô gái nhỏ, tuy rằng cô gái nhỏ này thoạt nhìn có chút võ công, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cho nên nhìn cũng không đáng sợ như vậy.

Kết quả là, có nhiều người nảy ra ý đồ xấu.

Một con Linh Tổ, hơn bất kỳ thần bảo nào, hơn nữa con này Linh Tổ này còn mang theo vô số thần bảo.

Do đó, nhiều người bắt đầu bí mật liên lạc với gia tộc, yêu cầu phái cường giả tới.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt ra thì đã xuất hiện ở một dãy núi rộng lớn.

Bốn phía đều là núi non trập trùng, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Mà xung quanh hắn, mọi người đều cảnh giác.

Đoàn trưởng Mục đột nhiên nói: "Đi thôi”.

Nói xong, bà ta dẫn đầu đi về phía xa.

Bên cạnh Diệp Quân, Cao Thú giải thích: "Ở đây, không thể bay. Một khi bay, sẽ làm náo động những con Đại Yêu ở đây. Vì vậy, chúng ta chỉ có thể đi bộ. Không chỉ vậy, chúng ta còn cần phải che giấu khí tức của mình để tránh kinh động đến mấy con Đại Yêu ở đây”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng giấu khí tức đi.

Cao Thú nhìn về đoàn trưởng Mục phía xa xa: “Đoàn trưởng Mục là người đến nhiều lần nhất, có kinh nghiệm dày dặn nhất, vảy chiến thú này là ta lấy được là khi đi theo bà ấy lúc trước”.

Diệp Quân vội vàng hỏi: "Huynh lấy ở đâu?"

Cao Thú chỉ vào nơi xa: “Núi Chiến Thú”.

Diệp Quân nhìn dọc theo những ngón tay của Cao Thú, ở cuối tầm nhìn, có một ngọn núi cao chót vót, từ vị trí này, ngọn núi dường như nối liền với trời và đất, rất ngoạn mục.

Diệp Quân hỏi: "Chiến thú kia còn sống à?"

Cao Thú gật đầu: “Tất nhiên là nó còn sống. Thực lực của con chiến thú này ít nhất có thể xếp vào top ba trong Sơn Hải Giới này, một con chiến thú cấp độ này sẽ không dễ chết đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không hỏi nữa.

Lần này đến Sơn Hải Giới, hy vọng có được thêm được ít vảy của con thú này, để Ngao Thiên Thiên có thể nuốt chửng ít chiến ý, sau đó đạt đến Tổ Cảnh.

Hắn và Ngao Thiên Thiên là một thể, việc nâng cao sức mạnh của Ngao Thiên Thiên cũng tương đương với việc hắn thăng cấp, nếu Ngao Thiên Thiên có thể đạt đến Tổ Cảnh, thì hắn có tự tin để chiến đấu với mấy vị thần linh đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo, hắn và Ngao Thiên Thiên là thiên tài trong thiên tài, vượt cấp khiêu chiến cũng không thành vấn đề, nếu hai người dung hợp lại với nhau, dốc hết sức lực, chiến lực sẽ mạnh hơn.

Về phần hắn bây giờ, hiện tại càng chú ý tới trạng thái cảnh giới kiếm đạo và kiếm ý của bản thân hơn.

Nếu ba vị thần Mạt Ách kia không lựa chọn đánh hội đồng, thì hắn muốn 1 chọi 1, hắn thực sự muốn xem các vị thần mạnh như thế nào, nhưng hắn biết rất rõ rằng đối phương chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội này.

Đi không bao lâu, mọi người đi tới một cái hồ nước, hồ nước rộng mấy trăm thước, nước trong vắt nhìn không thấy đáy, thoạt nhìn đáy đen kịt, giống như một cái lỗ đen cực lớn, cực kỳ đáng sợ.

"Các ngươi nhìn đi!"

Lúc này đột nhiên có người chỉ vào cuối hồ, cuối hồ có một thi thể, thi thể giống như một ngọn đồi, không có hơi thở.

Có người kích động nói: "Là yêu thú cảnh giới Đạo Thần”.

Cảnh giới Đạo Thần!

Kể từ khi đi theo Cao Thú, Diệp Quân cũng hỏi ông ta một số kiến thức về cảnh giới. Phía trên Tổ Cảnh, có Nhân Đạo, Thiên Đạo, sau đó là Thần Đạo, Thần Đạo chia làm một đến chín phần thần tính, thần tính càng cao, thực lực càng khủng.

Một con yêu thú Thần Đạo, đúng là toàn thân đều là bảo vật. Đặc biệt là nội đan của nó, nếu là nội đan hoàn chỉnh, có thể bán với giá trên trời.

Khi nhìn thấy thi thể này, vô số người có mặt đều hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK