Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1816: Không đội trời chung

Một luồng ánh sáng đỏ bỗng nhiên tỏa ra từ trong con dấu rồi phóng thẳng lên trời.

Ầm!

Uy áp đáng sợ từ trong con dấu cuộn trào ra ngoài, lập tức đánh bay hai thanh phi kiếm của Lý Toại Phong.

Đằng xa, Lý Toại Phong hơi khiếp sợ, ông ta mở lòng bàn tay ra, hai thanh phi kiếm bay đến trong tay ông ta, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía xa, có một ông lão đang chậm rãi đi ra từ bên trong luồng ánh sáng đỏ kia.

Ông lão mặc quần áo màu đỏ, chắp hai tay sau lưng, cả người ông ta tỏa ra một loại áp lực đáng sợ bí ẩn. Khí tức này không thua kém gì Thiên Võ Thế - tiên tổ của tộc Thiên Võ lúc trước.

Tiên tổ tộc Vu Mã – Vu Mã Hình!

Trong chiến trường, đám người tộc Vu Mã nhìn thấy ông lão này, vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến tiên tổ!”

Gọi tổ tông!

Diệp Quân nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt trở nên u ám, lại là một cường giả đáng sợ có cảnh giới trên Khai Đạo. Tuy rằng đối phương không phải bản thể mà chỉ là ảo ảnh phân thân, nhưng thực lực không phải một cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường có thể so sánh được.

Hơi khó rồi!

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, tuy rằng kiếm Thanh Huyên khắc chế linh hồn nhưng thực lực của hắn chênh lệch quá lớn với đối phương, cho nên tác dụng khắc chế không thể nào vận dụng tốt được.

Trên cảnh giới Khai Đạo!

Cảnh giới cao hơn hắn nhiều!

Đằng xa, sau khi Vu Mã Hình xuất hiện, ông ta bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía quán rượu, khi nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế, ông ta hơi giật mình, rất ngạc nhiên.

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười, không nói gì.

Lúc này Vu Mã Lạc gấp gáp hỏi: “Tiên tổ, vị này là Chiêu Võ Đạo Đế ở vũ trụ Chiêu Võ chúng ta…”

Chiêu Võ Đạo Đế!

Ánh mắt Vu Mã Hình thoáng qua vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

Chiêu Võ Đạo Đế là nhân vật cổ xưa xuất hiện trước cả ông ta, ở thời đại của ông ta, Chiêu Võ Đạo Đế chính là nhân vật trong truyền thuyết.

Ông ta thật sự không ngờ, đối phương vẫn còn sống.

Vũ Mã Hình đánh giá Chiêu Võ Đạo Đế, vẻ mặt của ông ta phút chốc trở nên nghiêm túc…

Lúc này Lý Toại Phong bỗng nhiên lên tiếng: “Đánh hay không đánh?”

Vu Mã Hình tỉnh táo lại, ông ta nhìn Lý Toại Phong, rồi giống như cảm nhận được gì đó nên ông ta đột nhiên nhìn sang Diệp Quân đang đứng bên cạnh Lý Toại Phong. Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta bỗng trở nên kinh ngạc.

Vu Mã Lạc bên cạnh vội vàng hỏi: “Tiên tổ, người này tên là Diệp Quân, là kẻ địch không đội trời chung của tộc Vu Mã chúng ta”.

Kẻ địch không đội trời chung!

Khuôn mặt Vu Mã Hình nhăn lại.

Lý Toại Phong thấy đối phương do dự, lập tức trở nên khó chịu, ông ta đột nhiên cười nói: “Đánh nào”.

Dứt lời, ông ta vừa muốn đánh thì hai thanh phi kiếm đã bay thẳng từ trong tay ông ta ra.

Thấy Lý Toại Phong ra tay, ánh mắt Vũ Mã Hình trở nên hung hăng, từ lúc nào một cường giả cảnh giới Khai Đạo đã dám kiêu ngạo trước mặt ông ta như thế rồi.

Không nói lời vô nghĩa, ông ta đánh thẳng một quyền.

Đùng!

Hai thanh phi kiếm bị đánh bay, nhưng ngay sau đó đã có kiếm quanh chém xuống trước mặt Vu Mã Hình.

Ầm!

Kiếm quang đột nhiên vỡ tan, tiếp đó Vu Mã Hình bị ép lui xa mấy trăm trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của đám người Vu Mã Lạc lập tức trở nên u ám, Vu Mã Lạc nhìn thoáng qua tiên tổ nhà mình, trong lòng không khỏi hoài nghi, tiên tổ này hình như không như lời đồn.

Sau khi Vu Mã Hình bị đẩy lùi về phía Bắc, ông ta nhìn Lý Toại Phong đứng đằng xa, sợ hãi nói: “Đúng là một thanh kiếm lợi hại”.

Ông ta hơi ngạc nhiên, thật sự không ngờ thực lực của kiếm tu cảnh giới Khai Đạo này lại mạnh như vậy.

Lý Toại Phong phía xa đánh đến thoải mái, cười nói: “Lại lần nữa”.

Dứt lời, ông ta bỗng nhiên hóa thành một luồng kiếm quang rồi phóng lên trời, chỉ trong chốc lát kiếm quang kia đã phóng thẳng xuống, mạnh mẽ va chạm với Vu Mã Hình.

Vẻ mặt Vu Mã Hình không thay đổi, ông ta bước về phía trước, mở bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn.

Ầm!

Khu vực thời không nơi ông ta đứng đột nhiên trở nên mơ hồ, mà sau khi kiếm quang kia đụng vào khu vực thời không mơ hồ đó, tốc độ bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm chạp.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cau chặt mày, lại như vậy, đây chẳng phải là kỹ năng đặc biệt chỉ có cường giả cảnh giới trên Khai Đạo mới biết sao?

Lúc Diệp Quân còn đang suy nghĩ, khu vực thời không mơ hồ ở phía xa kia đột nhiên vỡ tan, Lý Toại Phong liên tục lui mấy ngàn trượng.

Cùng lúc đó Vu Mã Hình đi về phía trước, mỗi bước của ông ta dẫn đến khu vực thời không Diệp Quân đang đứng dần trở nên mơ hồ.

Ông ta muốn giết Diệp Quân trước!

Kẻ địch không đội trời chung của tộc Vu Mã!

Bắt giặc nên bắt tướng trước!

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lý Toại Phong thay đổi, ông ta hóa thành kiếm quang chém thẳng qua, nhưng đã muộn, khu vực thời không bên chỗ Diệp Quân đã hoàn toàn trở nên mơ hồ.

Nhưng đúng lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân nhanh chóng bay ra.

Xoẹt!

Khu vực thời không mơ hồ kia bị xé rách, sức mạnh quỷ dị trong nháy mắt đã biến mất.

“Gì cơ?”

Ánh mắt Vu Mã Hình lóe lên sự kinh ngạc: “Kiếm của ngươi…”

Diệp Quân nhìn Vu Mã Hình, ánh mắt nghiêm trọng, trong nháy mắt lúc nãy hắn vậy mà lại cảm giác được bản thân bị ép đứng yên tại chỗ, giống như thời gian đang dừng lại, nếu không phải có kiếm Thanh Huyên thì hắn ngay cả sức lực phản kháng cũng không có!

Trên cảnh giới Khai Đạo!

Vu Mã Hình muốn tiếp tục ra tay, đúng lúc này Chiêu Võ Đạo Đế phía dưới đột nhiên cười nói: “Người ta đợi đều đến đông đủ rồi, cho nên chúng ta không cần phải lãng phí thời gian”.

Ông ta đột nhiên bưng chén rượu lên rồi đổ xuống, rượu đổ xuống, ông ta chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái, một giọt rượu bỗng bay ra từ trong quán rượu, bay thẳng về phía Diệp Quân phía chân trời.

Lý Toại Phong vội vàng thay đổi quỹ đạo kiếm, va chạm thẳng với giọt rượu đó.

Đùng!

Kiếm quang vỡ nát, Lý Toại Phong bị chấn động lùi lại mười vạn trượng, lúc ông ta dừng lại thì hai thanh phi kiếm trong tay đã vỡ tan.

Nhưng giọt rượu đó vẫn không hề biến mất mà tiến quân thần tốc đến trước mặt Diệp Quân.

Đúng lúc này, một cánh tay đột nhiên siết lấy giọt rượu.
Chương 1817: Ung Đế đấu Chiêu Võ

Bàn tay kia bao lấy giọt nước rồi nắm lại.

Ruỳnh!

Giọt nước vỡ tan thành từng mảnh, đẩy một đợt sóng xung kích mạnh mẽ lao ra nhưng đã bị bàn tay đập nát.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chủ nhân bàn tay.

Một người đàn ông đứng trước mặt Diệp Quân.

Người đến từ Trọng Thiên thứ tư.

Ung Đế.

Trong quán rượu, Quan Đế đanh mặt lại khi cảm nhận được nguy hiểm toát ra từ người này, đồng thời cũng lắp bắp tự hỏi làm sao thanh niên kia lại được nhiều kẻ mạnh chống lưng như vậy.

Và cũng âm thầm vui mừng ban nãy ông ta không phải người đầu tiên mù quáng bước ra. Dù sao ông ta và Diệp Quân không thù không oán, nếu lên đánh với hắn thì lại dây vào nhân quả không biết tên, quá sức ngu xuẩn.

Cách đó không xa, Thiên Võ Tân không khỏi nhăn mặt khi nhận ra cường giả Trọng Thiên thứ tư này cũng về phe Diệp Quân.

Trong não mấy người này chứa óc heo à?!

Ngu ơi là ngu!

Sắc mặt sa sầm, hai tay cô ta siết chặt, ngực phập phồng theo cơn tức.

Chiêu Võ Đạo Đế liếc mắt nhìn Ung Đế, cười nói: “Thú vị”.

Chỉ thấy đối phương giơ tay lên cao rồi hạ xuống.

Ầm!

Toàn bộ phố Thiên Đạo sụp đổ trong nháy mắt.

Chiêu Võ Đại Đế cười to, vung tay áo lên.

Thiên Võ Tân và Quan Đế biến sắc.

Ruỳnh!

Một tiếng nổ đinh tai vang lên khi Đăng Thiên Vực ầm ầm chấn động trước khi vỡ ra thành từng mảnh. Ai nấy đều hốt hoảng lùi lại.

Trong quán rượu, Chiêu Võ Đại Đế đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt Ung Đế, cười nói: “Không ngờ chín tầngTrọng Thiên vẫn còn cường giả bực này, đúng là ngạc nhiên thật”.

Những ngón tay ông ta khép lại, vạch ra một đường.

Xoẹt!

Một lồng giam năng lượng khổng lồ xuất hiện giữa họ.

Họa Địa Vi Lao!

Chiêu Võ Đại Đế cong môi: “Vào đánh một trận”.

Rồi nhấc chân bước vào.

Trước khi Ung Đế đi theo, Diệp Quân đã lên tiếng: “Tiền bối chậm đã”.

Ung Đế nhìn lại, chỉ thấy hắn đưa kiếm Thanh Huyên sang.

Nhưng ông ta lắc đầu: “Kiếm này không phải đạo của ta, dùng cũng vô dụng. Ngươi phải cẩn trọng dùng nó”.

Rồi đi vào lồng giam.

Bên trong, Chiêu Võ Đại Đế cười nói: “Đến đây, để ta xem trình độ ngươi đến đâu”.

Dứt lời, ông ta vươn tay ra. Một vùng vũ trụ mênh mông bất ngờ xuất hiện, bên trong là hàng tỉ tỉ ngôi sao đang chấn động.

Bàn tay Chiêu Võ Đại Đế khép lại quanh ánh sao chói lòa.

Ông ta phát ra một tiếng cười to, vung tay đấm tới.

Uỳnh!

Sức mạnh sao trời ập đến như đại hồng thủy.

Tuy bọn họ đã bị ngăn cách trong lồng giam nhưng người ở ngoài vẫn cảm nhận được uy áp đáng sợ này.

Thật là khủng khiếp!

Ngay cả tổ tiên hai tộc Vu Mã và Thiên Võ cũng đanh mặt lại.

Chiêu Võ Đại Đế.

Một nhân vật trong truyền thuyết, tuy chỉ mới đến cảnh giới Khai Đạo nhưng sức mạnh đã vượt xa, e rằng cảnh giới Diệt Đạo cũng sẽ không chịu nổi.

Chỉ riêng cú đấm này thôi là đã có thể dễ dàng lấy mạng của mười cường giả cảnh giới Khai Đạo rồi.

Vu Mã Hình và Thiên Võ Thế liếc nhìn nhau với vẻ chấn động.

Diệp Quân cũng đanh mặt. Cho dù cú đấm này có tung ra ở bên ngoài, chỉ còn lại một phần uy lực thì cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không đánh lại.

Tứ điện chủ thật sự là quá mạnh!

Bên kia, Thiên Võ Tân thấy Chiêu Võ Đại Đế ra chiêu thì phấn khích tột độ.

Đây mới là cường giả vô địch!

Cô ta chọn đúng phe rồi!

Lần này tộc Thiên Võ sẽ nhờ cô ta mà quật khởi trở lại, bản thân Thiên Võ Tân cũng sẽ được điền tên mình vào lịch sử gia tộc.

Con cháu đời sau sẽ biết người đã đưa tộc Thiên Võ trên đà rệu rã trở lại đỉnh vinh quang chính là Thiên Võ Tân!

Cô ta càng nghĩ càng thấy phấn khởi.

Quan Đế đứng cách đó không xa thấy vậy thì nhíu mày.

Ở một nơi nào đó, Tức Mặc Lan thở dài khi cảm nhận được uy lực từ cú đấm của Chiêu Võ Đại Đế, cuối cùng quyết định sẽ không giúp bên nào.

Diệp Quân là yêu nghiệt có chống lưng, nhưng cô ta cũng không nghĩ rằng những người đó sẽ mạnh hơn Chiêu Võ Đại Đế được.

Chưa kể sau lưng Chiêu Võ Đại Đế còn có Ác Đạo Minh.

Nếu bây giờ ra tay giúp Diệp Quân thì chính là hại bản thân.

Thiên Võ Tân bắn ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Quân. Cô ta tán thưởng hắn, ngặt nỗi kẻ địch của hắn lại quá mạnh.

Ở trên cao, khi Chiêu Võ Đại Đế ra chiêu, Ung Đế siết tay lại.
Chương 1818: Không còn đối thủ

Uỳnh!

Phù ấn đại đạo ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.

Ác quyền đắc đạo!

Ung Đế tung cú đấm.

Xuất quyền diệt đạo!

Đạo Diệt Thần Quyền!

Hàng loạt phù văn đại đạo xuất hiện bên trong lồng giam rồi bốc cháy, bắt đầu hòa tan cái lồng.

Cú đấm của hai bên va chạm.

Ruỳnh!

Lồng giam không chịu nổi mà vỡ toang hoác, để sóng xung kích ồ ạt túa ra.

Ai nấy đều biến sắc mà lùi lại.

Những người chậm chân bị quét cho thần hồn câu diệt.

Mọi người kinh hồn táng đảm.

Diệp Quân cũng giật thót, vội vàng lùi lại triệu trượng mới dừng, sau đó hốt hoảng nhìn lên trên.

Lý Toại Phong đứng cạnh hắn ra vẻ phức tạp: “Sức mạnh bọn họ thật khủng khiếp, ta không thể nào bằng”.

Bọn họ mạnh đến nỗi nghịch thiên.

Mọi tầm mắt đều đang đổ dồn vào nơi thời không hỗn loạn kia, sau đó lại nghe thêm một tiếng nổ vang. Sóng xung kích từ hai quyền thế khác biệt lại lan ra.

Không ai dám đương đầu, chỉ đành rối rít chạy.

Lý Toại Phong cũng biến sắc, vội vàng đứng chắn trước người Diệp Quân rồi vung tay thả kiếm quang ra, chặn lại quyền thế.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bia đá Đăng Thiên, chỉ thấy nó vẫn sừng sững giữa đất trời, không chút sứt mẻ trước sức mạnh của Chiêu Võ Đại Đế và Ung Đế.

Đại đạo hiện hữu cũng ghê phết! Hắn hoảng sợ nghĩ.

Đại đạo hiện hữu: “...”

Rồi Diệp Quân lại nhìn về phía thời không kia, thấy vô số ảo ảnh tinh tú đang bốc cháy.

Hắn ngạc nhiên: “Đó là gì?"

Lý Toại Phong: “Là Chiêu Võ Đại Đế...”

Diệp Quân tập trung quan sát, thấy Ung Đế đã bước vào một vùng tinh không đặc biệt với hàng loạt ngôi sao đang bốc cháy xung quanh.

Mỗi ngôi sao hóa thành một loại Đại Đạo.

Khi Đại Đạo bốc cháy, nó lại hóa thành quyền ấn đánh vào Ung Đế.

Chỉ trong chớp mắt đã có hằng hà sa số cái tấn công ông ta

Ung Đế vẫn bình thản như trước, mở tay ra rồi nắm lại.

Ruỳnh!

Một thế giới ảo bất ngờ xuất hiện, bên trong chứa hàng vạn phù văn bí ẩn. Chúng tạo thành một quyền ấn, ngưng tụ thành thực thể. Một tia ác liệt lóe lên trong mắt, Ung Đế tung cú đấm: “Quyền Khai Vạn Đạo!"

Quyền Khai Vạn Đạo!

Ầm!

Quyền ấn tạo thành từ ngàn vạn phù ấn bùng nổ, phát ra khí tức xa xưa lan tràn tinh không.

Hết thảy đều bị xóa sổ.

Mọi người chỉ thấy bốn bề tối đen như trời sập xuống, sau đó ai nấy đều biến sắc, hốt hoảng rời xa khu vực kia.

Lý Toại Phong dẫn Diệp Quân lui lại mấy trăm nghìn trượng, không ngừng thả kiếm ý ra đỡ đòn.

Cho dù vậy ông ta cũng không thể hoàn toàn cản được hai luồng sức mạnh kia, vì vậy chỉ đành dẫn Diệp Quân chạy nhanh hơn.

Hai người dừng lại ở cách đó mấy trăm nghìn trượng.

Sắc mặt Lý Toại Phong nghiêm trọng vô cùng. Nhìn về nơi xa chỉ thấy Đăng Thiên Vực như đã hóa thành hố đen khổng lồ.

Diệp Quân nhìn sang phải, vẫn thấy bia Đăng Thiên không hề hấn gì. Tất cả các loại sức mạnh đều sẽ bị triệt tiêu khi đến gần nó.

Ghê gớm!

Sức mạnh của hai người này đã không còn là cảnh giới Khai Đạo nữa rồi! Hắn hoảng sợ nghĩ.

Những người khác cũng đã dừng tay, bởi đánh tiếp không còn ý nghĩa. Chỉ cần Chiêu Võ Đại Đế và cường giả Trọng Thiên thứ tư kia phân thắng bại thành công thì biết ngay phe nào thắng, phe nào bại.

Lệ Hàn đanh mặt. Ông ta biết Chiêu Võ Đại Đế rất mạnh, chỉ không biết lại mạnh đến vậy.

Cũng còn may cường giả kia cũng không kém.

Trong thời không đen nhánh, Ung Đế và Chiêu Võ Đại Đế đứng đối mặt nhau. Người sau cười lên: “Tốt lắm!"

Ung Đế thản nhiên nhìn lại.

Chiêu Võ Đại Đế: “Ngươi cũng không yếu lắm, vừa đủ cho ta luyện tay”.

Nói rồi ông ta bước tới, chỉ một bước chân mà khiến tất cả xung quanh dừng lại.

Ngưng đọng thời gian!

Đăng Thiên Vực và tất cả mọi người bất động tại chỗ.

Sắc mặt ai nấy trắng bệch, trong lòng sợ hãi không thôi.

Bởi vì mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường, chỉ trừ việc họ không thể cử động.

Diệp Quân biến sắc kịch liệt, vội vàng gọi kiếm Thanh Huyên ra, chém vỡ sức mạnh ở vùng thời không đang đứng.

Khi hắn nhìn lên cao, thấy Ung Đế siết chặt tay phải, mắt trừng trộ rồi đập bàn tay xuống, la lên: “Phá!"

Rắc!

Thứ sức mạnh bí ẩn kia vụn vỡ trước mặt Ung Đế, phát ra những tiếng nổ lách tách như pháo hoa.

Đất trời trở về như cũ.

Ung Đế tung người nhảy lên, hai nắm đấm như hàng tỉ ngọn núi giáng xuống Chiêu Võ Đại Đế.

Uỳnh!

Thời không tối đen nơi Chiêu Võ Đại Đế đang đứng bị đấm thành hố đen. Sức mạnh như vũ bão hủy thiên diệt địa không ngừng hạ xuống lấp đầy nó.

Trải qua một thoáng im lặng.

Ầm!

Có quầng sáng trắng phóng lên cao từ hố đen, tản ra khí tức đáng sợ như gió lốc, đẩy Ung Đế lùi lại mấy vạn trượng.

Những người khác biến sắc, một vài cường giả cảnh giới Khai Đạo ở gần còn bị ép quỳ xuống.

Uy áp kia vừa xuất hiện, Lý Toại Phong đã kéo Diệp Quân chạy đi thêm triệu trượng, nhìn lại nơi chiến trường với vẻ hoảng sợ.

Ở nơi khác, Thiên Võ Thế nhìn Chiêu Võ Đại Đế với vẻ mặt nghiêm trọng nặng nề: “Bán Bộ Diệt Đạo!"

Diệt Đạo!

Chiêu Võ Đại Đế phá ra cười, nói với Ung Đế: “Ta đây chỉ mới Bán Bộ mà đã không còn đối thủ, nếu thêm nửa bước nữa thì ai có thể đánh một trận với ta trừ văn minh Thiên Hành?"

Bán Bộ Diệt Đạo.

Ai nấy đều nhìn ông ta với vẻ hoảng sợ. Chỉ mới Bán Bộ thôi mà đã không thở nổi thế này...

Bị áp chế về cảnh giới rồi!

Đây là lần đầu tiên rất nhiều người được nhìn thấy cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, chỉ là không ngờ Bán Bộ Diệt Đạo lại khủng khiếp thế này, cảnh giới Khai Đạo không có cửa để so.

Bỗng Ung Đế quay lại nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chuyện ta nhờ cậu, xin chớ quên”.

Đoạn ông ta đi về phía Chiêu Võ Đại Đế: “Dù ta có bị Đại Đạo trừng phạt, áp chế, sức mạnh không còn bằng thời đỉnh cao thì đã sao? Để ta chống mắt lên xem trên cảnh giới Khai Đạo mạnh đến đâu!"

Uỳnh!

Thân xác ông ta bốc cháy.
Chương 1819: Tỉ thí

Uỳnh!

Một luồng khí tức như núi lửa phun trào tuôn ra khi Ung Đế thiêu đốt thân xác.

Khủng khiếp đến nỗi đẩy lùi uy áp của Chiêu Võ Đại Đế trong nháy mắt.

Sắc mặt ai nấy đều đanh lại khi thấy cảnh này.

Chiêu Võ Đại Đế tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng khi thấy Ung Đế vốn chỉ đang ở cảnh giới Khai Đạo mà lại có khí tức vượt trội hơn cả Bán Bộ Diệt Đạo là ông ta.

Ung Đế đang thiêu đốt thể xác, nhưng ông ta hiện giờ chỉ mạnh bằng ba, bốn phần so với khi xưa.

Vậy thì ông ta ở thời đỉnh cao phải đáng sợ đến mức nào?

Đương nhiên là khủng bố vô cùng!

Thiên Võ Thế nhìn mà thấy dại cả người. Chẳng lẽ trên đời thật sự có cường giả Khai Đạo đánh được với Diệt Đạo?

Người này ở đâu ra mà nghịch thiên thế này?

Vu Mã Lạc lần đầu tiên thấy một cường giả cảnh giới Khai Đạo đáng sợ ngần này, sắc mặt cũng nghiêm trọng không kém.

Ung Đế hiện giờ tuyệt đối không thua kém gì ông ta vào lúc đỉnh cao. Thật sự là đáng sợ.

Nhưng ông ta càng suy nghĩ sâu xa hơn.

Cường giả tuyệt thế như vậy, vì sao lại ủng hộ Diệp Quân?

Vu Mã Lạc không khỏi quay đầu, nhíu mày nhìn Diệp Quân, trong lòng chợt cảm thấy bất an.

Ông ta càng lúc càng cảm thấy việc này có gì bất thường. Trực giác nói rằng thanh niên kiếm tu này có thể có người chống lưng cho.

Bên kia, Chiêu Võ Đại Đế thấy khí tức của mình bị áp đảo thì thoáng giật mình, sau đó cười lên: “Thú vị lắm!"

Ông ta vươn tay. Vô số ngôi sao chấn động như có thủy triều sôi sùng sục.

Ung Đế bỗng tung người nhảy tới, lao về phía Chiêu Võ Đại Đế như một quả cầu lửa hừng hực, đốt cháy con đường đi qua.

Nụ cười của Chiêu Võ Đại Đế biến mất, ánh mắt lạnh đi, bước tới tung cú đấm.

Nó như một vụ nổ vũ trụ, mang theo ánh sang chói ngời bùng nổ khiến không ai dám nhìn trực diện.

Ầm!

Hàng loạt ngôi sao tắt ngúm khi cú đấm giáng xuống. Sức mạnh khổng lồ tuôn ra đẩy Chiêu Võ Đại Đế lùi lại liên tục.

Ung Đế thừa thắng xông lên, lại đấm tiếp.

Quyền ấn phù văn ngưng tụ từ lửa bùng nổ khiến không ai dám nhìn trực diện.

Ruỳnh!

Tiếng nổ điếc tai vang lên.

Chiêu Võ Đại Đế lại bị đánh bay mười nghìn trượng.

Vô số quyền ấn trút xuống Chiêu Võ Đại Đế như mưa rào, mỗi một cú đều khiến ông ta bị đánh bay mười nghìn trượng.

Hoàn toàn áp đảo.

Cảnh tượng này khiến những người khác thấy khó tin.

Cảnh giới Khai Đạo không ở đỉnh cao lại áp đảo được Bán Bộ Diệt Đạo?

Nghịch thiên!

Lý Toại Phong nghiêm giọng nói: “Ung Đế mạnh thật...”

Nho Uyên vừa lùi lại về cạnh Diệp Quân cũng gật đầu: “Tiếc rằng trúng phải Đạo khiển, sức mạnh lại không bằng khi xưa, bằng không thì Chiêu Võ Đại Đế kia...”

Ông ta khẽ liếc mắt nhìn người đang bị áp đảo, chân mày nhíu lại.

Ầm!

Chiêu Võ Đại Đế lại bị đánh bay đi, chưa kịp dừng lại đã thấy một cú đấm khác ập tới.

Ông ta rú lên một tiếng phẫn nộ, tóc bay rối loạn, một tia sáng đen xuất hiện từ giữa trán.

Ruỳnh!

Quyền mang rực lửa kia vỡ nát, Ung Đế bị đánh bay mấy nghìn trượng, vừa dừng lại khi nơi đang đứng trở thành biển lửa bốc cháy.

Lơ lửng phía trên đầu Chiêu Võ Đại Đế là một thanh trường thương toàn thân đen tuyền như mực.

"Thần Thương Chiêu Võ!"

Vu Mã Lạc bật thót lên.

Thần Thương Chiêu Võ.

Là bảo vật đứng đầu thời đại Chiêu Võ, đã biến mất theo Chiêu Võ Đại Đế.

Ông ta vừa nắm hờ tay lại, nó đã xuất hiện trong tay ông ta.

Ầm!

Khí tức Chiêu Võ Đại Đế thay đổi long trời lở đất khi nắm lấy cây thương. Ông ta bước tới, đâm nó ra.

Thương mang kéo dài hàng triệu trượng.

Uỳnh!

Ung Đế bị đẩy lùi lại, thân xác đang cháy cũng rạn nứt.

Diệp Quân kêu lên: “Tiền bối, kiếm!"

Hắn vung tay, đẩy kiếm Thanh Huyên bay đến chỗ Ung Đế.

Khi ông ta cầm lấy, thanh kiếm khẽ run lên.

Một hồi sau, Ung Đế thả lỏng nắm tay.

Diệp Quân thắc mắc: “Tiền bối...”

Ung Đế lắc đầu: “Kiếm này bất phàm nhưng không hợp với Đạo của ta, vả lại...”

Ông ta ngẩng đầu, nhìn Chiêu Võ Đại Đế đầy khinh miệt: “Đối phó với tên này, không cần dùng thần vật”.
Chương 1820: Tế lão tổ

Ông phóng lên cao, vồ về phía đối thủ như một viên đạn đại bác.

Chiêu Võ Đại Đế xoay nhẹ cổ tay, đâm thương tới trước.

Vừa đơn giản lại trực tiếp.

Ầm!

Thương mang vụn vỡ, sóng xung kích ập tới bốn phương tám hướng như thủy triều.

Hai người đồng thời lui lại mấy vạn trượng. Ung Đế lập tức tiếp tục tấn công Chiêu Võ Đại Đế.

Trận đánh ngày càng kịch liệt.

Đăng Thiên Vực đã bị san bằng thành bình địa.

Sau vài hiệp giao thủ, Chiêu Võ Đại Đế lại bị áp đảo.

Thiên Võ Thế và những người khác tỏ vẻ khó chịu. Ông ta ta quay lại nhìn Diệp Quân, cảm thấy nghi ngờ vô cùng.

Người đang đánh nhau với Chiêu Võ Đại Đế rất mạnh, vậy tại sao lại giúp tên kia?

Đến giờ vẫn không nghĩ ra!

Đã vậy lại còn rất nhiều cường giả khác đi theo hắn.

Trực giác mách bảo rằng tộc Thiên Võ vừa lôi một người vô cùng đáng sợ vào vòng xoáy này.

Nó có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả tộc.

Nhưng bây giờ họ đã không còn đường lui, chỉ có thể đi theo Chiêu Võ Đại Đế đến cùng.

Giọng Vu Mã Hình vang lên trong đầu Thiên Võ Thế: “Ông muốn giết kẻ này trước?"

Thiên Võ Thế liếc sang, gật đầu.

Chỉ cần giết Diệp Quân, những người còn lại sẽ tan đàn xẻ nghé.

Vu Mã Hình: “Chúng ta không đủ lực”.

Thiên Võ Thế liếc mắt nhìn Lý Toại Phong và những người khác cạnh Diệp Quân.

Bọn họ không mạnh bằng Ung Đế nhưng cũng không kém.

Vu Mã Hình: “Khởi động đại trận hộ tộc từ xa đi”.

Thiên Võ Thế không đáp lại.

Đại trận và gọi tổ tiên là con át chủ bài mạnh nhất của các tộc, nếu bây giờ khởi động thì lát nữa hai tộc Thiên Võ và Vu Mã sẽ không còn gì để nắm chắc.

Vu Mã Hình lại nói: “Trận này chúng ta buộc phải thắng. Thanh niên kia tuy không mạnh bằng chúng ta nhưng thiên phú quá đáng sợ, nếu để hắn đạt tới cảnh giới Khai Đạo thì hậu bối của chúng ta không phải là đối thủ. Phải diệt trừ hắn để phòng hậu họa”.

Thiên Võ Thế nghe vậy thì không chần chừ nữa: “Khởi động đại trận hộ tộc”.

Các cường giả tộc Thiên Võ nghe vậy thì giật mình trước khi kịp phản ứng lại. Tộc trưởng vươn tay để một lệnh bài bay lên cao, tỏa ra ánh sáng tạo thành trận pháp hình tròn, tỏa ra khí tức đáng sợ.

Đây là Thiên Võ Trận.

Đại trận hộ tộc của cả tộc. Để né tránh văn minh Thiên Hành, bọn họ đã thu nhỏ nó lại, đặt trong những món đồ đặc biệt có thể mang đi và sử dụng bất kỳ lúc nào.

Tộc Thiên Võ vừa khởi động đại trận hộ tộc, cường giả tộc Vu Mã cũng làm theo.

Thiên Võ Tân và Vu Mã Hình nhìn nhau rồi bước vào trong, tự mình điều khiển đại trận.

Không ai quen thuộc chúng hơn người đã sáng tạo ra chúng.

Lý Toại Phong thấy cảnh này thì biến sắc, cùng hai người khác đứng chắn trước mặt Diệp Quân.

Đúng lúc này, Lệ Hàn xuất hiện, tung một phù lục lên cao.

Uỳnh!

Nó phát ra khí tức hùng hậu rồi ngưng tụ thành hình một ông lão chậm rãi bước ra.

Tổ tiên Lệ tộc, Lệ Minh.

Ông lão có một thoáng ngạc nhiên, mở miệng hỏi: “Đông vui dữ?"

Mọi người: “...”

Lệ Hàn cung kính thi lễ: “Lệ tộc lâm nguy, mong tổ tiên giúp đỡ”.

Gã vốn định giữ con bài tẩy này lại, nhưng thấy tộc Thiên Võ và tộc Vu Mã dùng đại trận thì không dám nữa.

Lỡ Diệp huynh bị giết thì Lệ tộc cũng toi đời.

Hoàn toàn hết cứu.

Lệ Minh nghe vậy thì ngẩn ra, liếc nhìn xung quanh, sắc mặt sa sầm.

Có gì đó không đúng.

Lệ Minh nói: “Ta muốn biết mọi chuyện”.

Lệ Hàn chần chừ trước khi nói sơ qua.

Lệ Minh nghe xong thì nhìn Diệp Quân chằm chằm.

Thiên Võ Tân ở nơi xa cười lên: “Lệ Minh, ngươi muốn liều chết với Ác Đạo Minh và Chiêu Võ Đại Đế vì một thằng ranh không rõ lai lịch à?"

Chiêu Võ Đại Đế.

Ác Đạo Minh.

Sắc mặt Lệ Minh biến xấu, cả người dại đi.

Chiêu Võ Đại Đế là nhân vật truyền thuyết của vũ trụ Chiêu Võ đã đành, lại còn thêm Ác Đạo Minh.

Lệ Minh quắc mắt trừng Lệ Hàn, trong lòng chửi thằng này dám đánh cược mạo hiểm như vậy sao? Lại còn cược kèo dưới?

Gan tày trời!

Thấy tổ tiên im lặng, trái tim Lệ Hàn chùng xuống. Nếu Lệ Minh trở mặt thì gã cũng chỉ đành tiễn tổ tiên đi một đoạn cuối cùng.

Chuyện có liên quan đến tương lai Lệ tộc, cho dù là tổ tiên, dám ngăn cản cũng phải chết.

Mẹ nó.

Muốn thành công thì phải tế lão tổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK