Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1793: Đạn pháo

Sở dĩ Diệp Quân không tin tưởng Tức Mặc Lan chủ yếu là vì đối phương quá nhiệt tình.

Vì hắn chỉ tiếp xúc với đối phương một hai lần, thế nhưng đối phương lại thể hiện có sự yêu thích với mình.

Diệp Quân nghĩ đây là điều vô nghĩa.

Hắn không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn đến thế, có thể khiến một người phụ nữ yêu mình trong thời gian ngắn, càng không nghĩ đối phó với cô ta về mặt tình cảm.

Sở dĩ hắn không vạch trần đối phương là vì hắn nghĩ chuyện này không cần làm lớn đến đó.

Đối phương đứng về phía mình không phải là vì tình, tất nhiên là vì lợi ích, nếu đã là vì lợi ích, nói dễ nghe một chút tức là hai bên thành đồng minh với nhau, thân thiện hợp tác với nhau, nói khó nghe một chút là lợi dụng lẫn nhau để có được những gì họ cần.

Dĩ nhiên cuối cùng lợi dụng lẫn nhau hay là đồng minh phụ thuộc vào đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu lại nhìn về phía phố Đạo, sau đó xoay người đi về phía bậc thềm đá.

Đến Trọng Thiên thứ tư.

Mặc dù người ở Trọng Thiên thứ tư hơi khó nhằn nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian, nếu có thể được đối phương giúp thì hắn sẽ có thêm phần thắng.

Phải tìm thêm vài người giúp nữa.

Diệp Quân vừa bước Trọng Thiên thứ tư, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Diệp công tử”.

Diệp Quân sửng sốt: “Lệ Hàn?”

Hắn vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

Người đến chính là Lệ Hàn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao tên này lại đến đây? Hắn vừa định hỏi thì Lệ Hàn bỗng nói: “Không tiện nói chuyện ở đây, chúng ta vào tháp đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn dẫn Lệ Hàn vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Lệ Hàn trầm giọng nói: “Ngươi đã biết rồi chứ?”

Diệp Quân: “Ý ngươi là chuyện Đạo Đế đó đến giết ta à?”

Lệ Hàn gật đầu.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta vừa mới biết”.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Có lẽ ngươi không biết rõ về Đạo Đế này, người này là nhân vật vô địch ở thời đại Chiêu Võ, cũng là cường giả đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo duy nhất của thời đại Chiêu Võ. Hơn nữa, ta nhận được tin lần này ông ta không đến một mình, mà còn gọi thêm một vài cường giả bí ẩn, mấy người này đều có thân phận, ngay cả ta cũng không thể tra được”.

Diệp Quân cười nói: “Lệ Hàn, hình như ngươi cũng là người của Ác Đạo Điện”.

Lệ Hàn nhíu mày: “Sao ngươi lại như thế chứ? Ta xem ngươi là huynh đệ sống chết có nhau mà ngươi lại nói với ta như vậy, đúng là chẳng thú vị”.

Diệp Quân cảm thấy cạn lời, mẹ nó chứ, ta và ngươi trở thành huynh đệ sống chết có nhau từ bao giờ?

Lệ Hàn bỗng nói: “Ngươi định thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đi một bước, xem tình hình một bước”.

Lệ Hàn nhíu mày: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lệ Hàn cảm thấy cạn lời.

Diệp Quân cười nói: “Lệ Hàn, lần này ngươi đến tìm ta là để cùng sống cùng chết với ta sao?”

Lệ Hàn gật đầu: “Xem như là thế”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Vì ta nghĩ Diệp công tử sẽ thắng”.

Diệp Quân sửng sốt rồi nói: “Chỉ thế à?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Lệ Hàn, không nói gì.

Lệ Hàn cười nói: “Mặc dù Lệ tộc ta không còn như trước nhưng vẫn có vài cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa hệ thống tình báo của Lệ tộc ta cũng khá tốt, ta tin có thể giúp được Diệp công tử”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lệ Hàn, ngươi phải biết kẻ thù của ta là Ác Đạo Minh”.

Lệ Hàn gật đầu: “Ta biết mà”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi cười nói: “Chào mừng ngươi gia nhập”.

Lệ Hàn gật đầu, sau đó nói: “Ta đi nghe ngóng tin tức cho ngươi, xem thử Tứ điện chủ đó gọi mấy cường giả nào đến, sau đó đưa ra biện pháp với ngươi”.

Nói rồi gã xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước gã bỗng dừng lại, nói: “Diệp công tử, ta thật lòng đến giúp ngươi đấy”.

Nói rồi gã biến mất khỏi đó.

Diệp Quân lặng thinh đứng đó.

Tứ điện chủ!

Trên cảnh giới Khai Đạo.

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi về phía xa.

Không lâu sau, hắn đến trước một đại điện, cả đại điện này toàn là màu đen hệt như một cái lồng giam, xung quanh toát ra khí tức kỳ lạ như địa ngục.

Không chỉ thế, khi Diệp Quân đến gần khu vực này, ánh sáng trong khu vực này bỗng mờ đi, xung quanh có một luồng gió u ám, lạnh thấu xương. Ngoài ra, Diệp Quân còn phát hiện phía trên đại điện có một đám mây đen kỳ dị, có ngọn lửa lơ lửng trong đám mây đen, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên trong, thanh âm thật sự vô cùng đau đớn phảng phất bị lột da, lăng trì.

Diệp Quân nhíu mày, thầm nói: “Tiền bối Nho Uyên, rốt cuộc vị này có lai lịch thế nào vậy?”

Nho Uyên nói: “Ta cũng không biết, vì trước khi ta đến đây, ông ta đã ở đây rồi. Hơn nữa ông ta không thích tiếp xúc với người khác nên ta cũng không biết về ông ta”.

Nói đến đây, ông ta dừng một chút, sau đó lại nói: “Ngươi đừng đến gần đại điện đó, thực lực của người này cực kỳ đáng sợ, mặc dù bây giờ thực lực của ngươi tốt hơn trước rất nhiều nhưng chưa thể so được với ông ta”.

Diệp Quân gật đầu, đang định nói gì thì lúc này một khí tức đáng sợ đánh ập xuống từ trên trời.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời như sôi trào, sau đó một người đàn ông to lớn thô kệch lao về phía đại điện tối đen đó như một viên đạn pháo.

“Cút!”
Chương 1794: Bỏ chạy

Lúc này giọng nói tức giận vang lên trong đại điện màu đen đó, sau đó năng lượng sóng âm vô hình thoáng chốc lan tràn ra.

Bụp!

Người đàn ông thô kệch kia bị văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng, vừa dừng lại cả người ông ta và cả linh hồn biến mất như một tờ giấy bị đốt cháy.

Thần hồn tiêu tán!

Khi Diệp Quân nhìn thấy sóng âm đáng sợ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng phóng ra kiếm ý vô địch chặn ở phía trước, đồng thời vội lui về phía sau.

Khi sóng âm đó đánh vào trên kiếm ý của Diệp Quân, kiếm ý vô địch của hắn lập tức bị phá vỡ.

Đồng tử Diệp Quân co lại, vội nói: “Thiên Thiên”.

Rầm!

Khí tức Diệp Quân lập tức tăng lên, đồng thời hắn rút kiếm chém đến trước một nhát.

Kiếm ý lao ra như thủy triều.

Vèo!

Kiếm quang vụn vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, sóng âm đó thế mà vẫn chưa biến mất, Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, lấy kiếm Thanh Huyên vung ra một nhát.

Sóng âm vừa đến trước mặt hắn lại lặng lẽ biến mất.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thấy sóng âm đó biến mất, Diệp Quân thở phào, hắn ngẩng đầu lên nhìn đại điện màu đen ở đằng xa đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Sóng âm đó mạnh quá.

Nếu không nhờ Nhất Giới Tuế Nguyệt và kiếm Thanh Huyên thì với cơ thể hiện tại của hắn có lẽ không thể chịu được, e là thần hồn đã tan nát.

Hơn nữa hình như đối phương vẫn chỉ đánh một đòn tùy ý, nếu đánh hết sức còn đáng sợ thế nào nữa?

Ngay khi còn đang chìm trong cảm giác kinh ngạc, Diệp Quân bỗng xoay người nhìn sang, chỉ thấy lúc này người đàn ông đó đã biến thành tro tàn.

Diệp Quân lặng thinh.

Một cường giả cảnh giới Khai Đạo cứ thế biến mất.

Lúc này hắn mới nhận ra Đăng Thiên Vực này đáng sợ đến thế nào.

Ở đây cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo thì cũng có thể nói chết là chết.

“Ơ?”

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên, Diệp Quân xoay người nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái, cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ, lưng đeo kiếm.

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Diệp Quân đanh lại.

Người đến chính là Cơ Tiểu Kiếm.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Quân: “Là…”

Cô ta vừa dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, đâm vào chính diện cô ta.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Trực tiếp giết chết.

Cơ Tiểu Kiếm phản ứng cũng không chậm, ngay khi thanh kiếm xuất hiện, cô ta lập tức rút thanh kiếm sau lưng đánh trả.

Vù!

Thanh ý kiếm đó bị văng ra xa, gần như cùng một lúc Cơ Tiểu Kiếm cầm kiếm vung mạnh một đường.

Vèo!

Một thanh ý kiếm không biết xuất hiện ở phía sau cô ta lúc nào bị chấn động văng ra xa.

Lúc này, phía sau cô ta vang lên âm thành phá tan không khí, khi cô ta xoay người lại, Diệp Quân đã xuất hiện ở trước mặt cô ta, đồng thời một tia kiếm quang sáng chói chém mạnh về phía cô ta.

Cơ Tiểu Kiếm cầm kiếm vung lên một đường.

Soạt!

Diệp Quân lập tức văng ra xa, nhưng Khoát Kiếm trong tay Cơ Tiểu Kiếm nổ tung.

Vì Diệp Quân đang dùng kiếm Thanh Huyên.

Thấy Khoát Kiếm nổ tung, Cơ Tiểu Kiếm sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt cô ta hiện lên vẻ hung ác, một tay đè chặt phía trước.

Ầm!

Kiếm vực xuất hiện.

Kiếm vực vừa xuất hiện, một thanh kiếm đã bổ xuống sau gáy cô ta, nếu kiếm vực này xuất hiện chậm một chút, thanh kiếm kia đã giết chết cô ta rồi.

Cơ Tiểu Kiếm hét lên một tiếng, chân phải giẫm mạnh xuống đất, vô số kiếm quang bỗng lao từ dưới đất lên.

Rầm!

Xung quanh Cơ Tiểu Kiếm trở thành một vùng kiếm hải, ý kiếm xung quanh Diệp QUân bị chấn động mà phá vỡ.

Diệp Quân đang định đánh trả, đột nhiên có một tia kiếm quang xé tan kiếm hải đó lao đến trước mặt hắn.

Diệp Quân rút kiếm chém một nhát.

Vèo!

Kiếm quang đó bị nổ tung.

Bây giờ trong tay hắn là kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, kiếm hải cách đó không xa đang tan biến, Cơ Tiểu Kiếm bước ra, trong tay cô ta có thêm một thanh ý kiếm được ngưng tụ từ kiếm ý.

Sau khi bước ra, Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Quân, sau đó lấy một cây mía ra cắn một miếng, nói: “Chậc chậc, trong thời gian ngắn mà thực lực của ngươi đã tiến bộ nhiều như vậy, thật là lợi hại”.

Diệp Quân không nhiều lời, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh một nhát.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Cơ Tiểu Kiếm ở phía xa bỗng nhíu mày, ngay sau đó cô ta như cảm nhận được gì lập tức biến sắc, ngạc nhiên nói: “Tuổi thọ”.

Nhát kiếm đó của Diệp Quân chém đứt mấy mười vạn năm tuổi thọ của cô ta.

Cơ Tiểu Kiếm vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ta vung mạnh ý kiếm trong tay về phía Diệp Quân.

Tay phải Diệp Quân liên tục vung lên hai nhát kiếm.

Chỉ trong giây lát, thanh ý kiếm của Cơ Tiểu Kiếm bỗng biến mất, cùng lúc đó tuổi thọ của Cơ Tiểu Kiếm mất đi một trăm vạn.

Cơ Tiểu Kiếm nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp!”

Nói rồi cô ta ném cây mía trong tay về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đang định vung kiếm lên lần nữa, nhưng lúc này Cơ Tiểu Kiếm đứng nguyên tại đó chốc lát, dưới chân hiện lên tia kiếm quang, thoáng chốc cô ta đã biến mất vào ở cuối bầu trời.

Diệp Quân sửng sốt, cứ thế mà chạy à?

Chỉ thế thôi sao?

Diệp Quân cười nhạo.

Tháp gia bỗng nói: “Phía sau ngươi có người”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chương 1795: Hết cách

Phía sau có người!

Thoáng chốc Diệp Quân sởn cả tóc gáy, lòng nguội lạnh.

Ngay sau đó.

Diệp Quân quay phắt người lại chém một nhát.

Vèo!

Vừa xuất kiếm ra, Diệp Quân có cảm giác cả người như bị búa bổ, văng ra đằng xa, đồng thời cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, một dòng máu phun trào.

Cũng không biết mình văng ra xa không lâu, Diệp Quân định thần lại, phóng vô số kiếm ý ra bảo vệ mình để dừng lại.

Hắn vừa dừng lại, không gian phía trước bỗng cuộn trào như thủy triều.

Đồng tử Diệp Quân co lại, sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch trong người chém mạnh một nhát kiếm.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Lúc này cả trời đất đều trở nên hư ảo.

Tuế Nguyệt dần biến mất.

Sau khi sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch, nhát kiếm này của hắn chém vào Tuế Nguyệt bảy mươi vạn năm.

Sức mạnh bí ẩn trước mặt Diệp Quân dần biến mất.

Diệp Quân thở phào, hắn ngẩng đầu lên nhìn, có một người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó ngàn trượng, đang quan sát bên này, nhưng người đàn ông đồ đen lại bỗng đi tới trước mặt hắn, Diệp Quân cả kinh, định chuẩn bị rút kiếm ra…

Vù!

Diệp Quân văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng.

Cả không gian rung chuyển dữ dội, không gian nơi Diệp Quân rơi xuống nứt ra như mạng nhện.

Diệp Quân hoa mắt váng đầu, cả người như đã nứt toạc ra, cực kỳ khó chịu.

Nhưng hắn mặc kệ, lúc này cơ thể động đậy, sử dụng kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi đó, rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.

Bên ngoài.

Diệp Quân vừa ra ngoài đã nằm phịch xuống đất.

Lúc này hắn cảm thấy cả người mình đã rã rời, cực kỳ khó chịu.

Miệng liên tục chảy máu.

Thê thảm!

Diệp Quân cười khổ, nếu không nhanh chân chạy thoát, e là sẽ bị đánh cho tàn phế mất.

Hiện giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người đều dừng lại ở Trọng Thiên thứ tư này rồi, Trọng Thiên thứ tư rất đáng sợ, phải biết rằng, vừa rồi hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, đã như vậy, hắn còn có thêm Kim Cang Thể, có thể nói cơ thể hắn đang ở mức khủng khiếp, thế nhưng lại chẳng thể chịu được một đòn của cường giả bí ẩn đó.

Lần này bị đánh đến mức hắn hơi nghi ngờ nhân sinh.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt tĩnh tâm lại, để mặc cho cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh trong người hồi phục thân thể.

Không lâu sau, cơ thể hắn đã hồi phục bảy tám phần.

Diệp Quân đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trọng Thiên thứ tư, vẻ mặt khá nghiêm trọng: “Nho tiền bối, thực lực của người kia cũng bị áp chế sao?”

Nho Uyên nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Bị trấn áp mà vẫn còn mạnh như thế, nếu không bị trấn áp thì thực lực còn đáng sợ thế nào?

Nho Uyên bỗng nói: “Có người đang theo dõi cậu”.

Diệp Quân híp mắt, vừa định lên tiếng thì Nho Uyên lại nói: “Quanh đây có rất nhiều khí tức khá mạnh, hơn nữa đều theo dõi cậu bằng thần thức”.

Diệp Quân nói: “Tháp gia”.

Tiểu Tháp run lên, giấu khí tức của Diệp Quân đi.

“Ủa”.

Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên, như thể cảm thấy bất ngờ khi khí tức của Diệp Quân bỗng biến mất.

Diệp Quân rời khỏi đó, hắn đến Trọng Thiên thứ ba, lúc này Nho Uyên xuất hiện trước mặt hắn.

Nho Uyên trầm giọng nói: “Bên ngoài có rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm theo cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta phải đến Trọng Thiên thứ tư lần nữa”.

Nho Uyên nói: “Nếu cậu muốn nói chuyện với ông ta thì ta, Toại Phong và Thiên Khải đi với cậu mới được”.

Diệp Quân nói: “Ta cũng có ý này, đi thôi”.

Nói rồi hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua để đến Trọng Thiên thứ tư.

Trong tầng mây, Diệp Quân nhìn đại điện màu đen ở cuối tầm nhìn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Ba người Lý Toại Phong đều ở bên cạnh hắn, lúc này thực lực của ba người đã khôi phục sáu bảy phần.

Lý Toại Phong nhìn đại điện đó, hơi tò mò: “Không biết vị này đến từ thời đại nào”.

Thiên Khải khẽ nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết tại sao ông ta lại tự nhốt mình ở đây”.

Nho Uyên nói: “Tự nhốt mình ở đây, có khi nào là vì có việc cần nhỉ?”

Mọi người đều nhìn Nho Uyên.

Nho Uyên trầm giọng nói: “Nếu muốn chết thì không đến nỗi làm thế, nếu đã không phải muốn chết thì ông ta đến đây dĩ nhiên là có việc cần khác”.

Diệp Quân nói: “Muốn Đại Đạo?”

Nho Uyên gật đầu: “Hẳn là thế”.

Nói đến đây ông ta nhìn đại điện màu đen đó: “Nếu ông ta muốn Đại Đạo thì rắc rối đấy”.

Lý Toại Phong khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Cầu Đại Đạo?

Đó chắc chắn không phải là điều mong muốn đơn giản.

Nếu Diệp Quân muốn mời đối phương về đội mình thì phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương, nhưng chắc chắn rất khó.

Thiên Khải bỗng nói: “Hiện giờ chỉ là suy đoán của chúng ta, vẫn phải để cậu Diệp nói chuyện với ông ta trước, nếu có thể đàm phán được thì tốt, nhưng nếu không thể thì hết cách rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.

Nói rồi hắn bước lên trước.

Nhưng lúc này Lý Toại Phong nói: “Để ta vậy”.

Ông ta tiến lên trước, sau đó chắp tay lại: “Các hạ, công tử nhà ta muốn nói chuyện với ngươi, không biết…”

“Cút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK