Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604: Cảnh giới quá thấp

Bên kia, Diệp Quân khoanh chân ngồi xếp bằng trên đất, hắn lấy Khôi Phục Đan ra uống, vừa nuốt xuống, một luồng năng lượng thuần khiết đã lan ra khắp cơ thể, sau đó truyền khắp tứ chi bách hài.

Ngay sau đó, tinh thần lực và khí lực của hắn bắt đầu hồi phục nhanh chóng.

Một lúc sau, Diệp Quân hoàn toàn khôi phục lại, hắn xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn của Trần Quyền xuất hiện trong tay hắn, bên trong có mười hai viên đan dược trị thương, cấp bậc không cao lắm, đều chỉ ở cấp Tiên, ngoài ra còn có hai nghìn vạn linh nguyên.

Nói thật là hơi nghèo!

Đương nhiên đó là so với hắn trước đây, còn với hắn bây giờ thì thực sự là một khoản tiền rất lớn.

Sau khi cất chiếc nhẫn đi, Diệp Quân nhìn bên phải, khẽ cau mày, Thượng Thanh Tông?

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Tiền bối, ngươi đã nghe tới Thượng Thanh Tông bao giờ chưa?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Chưa nghe bao giờ, ta cũng không biết nhiều về thời đại Vĩnh Sinh đó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, người hắn hơi rung lên, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất tại chỗ.

Hắn quyết định tới đó xem sao!

Trên đường đi, người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Chỉ số thông minh của kẻ thù nơi này hơi cao đấy, ngươi phải cẩn thận hơn!”

Diệp Quân

Ông lão áo đen hắn gặp lúc trước không chỉ thực lực mạnh mà chỉ số thông minh cũng cực cao, chỉ có điều hắn không hiểu là ông ta đã biết rõ hắn đang ẩn trong bóng tối, tại sao không từ bỏ đá Tỵ Kiếp này?

Chắc chắn không phải tham tiền, vì ông ta không ngốc, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Diệp Quân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Từ khi tới đây, hắn phát hiện không nên xem thường bất kỳ người nào, đặc biệt là những ông lão đã tu luyện nhiều năm, bọn họ không có ai là đơn giản hết, dù là thực lực hay trí óc.

Sau này gặp kẻ địch nhất định phải cẩn thận!

Một lúc sau Diệp Quân tới trước một dãy núi, mấy vạn trượng phía trước hắn mây đen giăng kín, bao trùm ngọn núi lớn bên dưới, mà trong mây đen ấy thi thoảng lại có sấm sét phóng đến nơi sâu trong dãy núi.

Nhìn những tia sét đó, nét mặt Diệp Quân trở nên hơi nặng nề.

Khí thế mạnh quá!

Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn lên tiếng: “Đây là Tuế Nguyệt Kiếp, khi đột phá Tuế Nguyệt Đại Đế mới xuất hiện!”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tiền bối, vì sao ở đây lại nhiều kiếp như vậy?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có hai lý do, một là trận pháp do mấy thế lực mạnh nhất nền văn minh Vĩnh Sinh năm đó cùng nhau lập nên, dùng để chống lại chủ nhân bút Đại Đạo của nền văn minh Thần Đạo, nhưng trận pháp này bị phá hủy, vì vậy trận pháp phản phệ vũ trụ này, bởi thế đâu đâu trong vũ trụ này cũng có các loại kiếp. Thứ hai là vì ở đây không có trật tự, Chân vũ trụ có trật tự của đại tỷ, vũ trụ Quan Huyên có trật tự cha cậu để lại nên không loạn, nhưng ở đây không có!”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi!”

Nói rồi hắn nhìn về phương xa, dãy núi dưới mây đen mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Đây chính là mật cảnh Thượng Thanh đó!

Người Diệp Quân rung lên, hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở nơi xa, trong chớp mắt, hắn tới lối vào sơn cốc, hắn nhìn vào trong thì thấy thi thoảng có sấm sét phóng xuống, mặt đất rung chuyển, núi non chấn động.

Trong sơn cốc như ngày tận thế.

Mật cảnh Thượng Thanh!

Diệp Quân đang định đi vào nhưng lúc này có tiếng bước chân vang lên, hắn quay lại thì thấy có hai người đang chầm chậm bước đến, người đi trước là một cô gái mặc váy mây thêu hoa, dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp, trên eo thắt một viên linh ngọc cực phẩm thượng hạng.

Mà đi cùng cô ấy là một chàng trai áo trắng, tướng mạo của hai người này khá giống nhau.

Cả hai đều đang nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lùi sang một bên nhường đường.

Lúc này, cô gái đi trước nhìn hắn hỏi: “Công tử cũng tới thăm dò mật cảnh Thượng Thanh à?”

Diệp Quân hơi bất ngờ, không ngờ cô ấy lại chủ động hỏi, hắn đáp: “Tới xem thử!”

Cô gái váy mây quan sát Diệp Quân: “Cảnh giới Địa Tiên?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nghe lời này của Diệp Quân, cô gái váy mây và chàng trai áo trắng đều bị sốc, trên mặt họ tràn đầy sự khó tin.

Trong mắt cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cảnh giới Địa Tiên mà lại tới đây hả?”

Diệp Quân im lặng, hắn biết cảnh giới của mình quá thấp, hắn tới đây có vẻ không được bình thường.

Hai người trước mặt đều là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hắn mới cảnh giới Địa Tiên, trên Địa Tiên là Chân Tiên, Thiên Tiên, Chí Tiên, Đạo Tiên, Tuế Nguyệt Tiên.

Cách nhau cả năm cấp độ!

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn cảm thấy cảnh giới của mình thấp đến lạ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, hắn nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Ta chỉ tới đây xem thôi, không có ý định đi vào”.

Vẫn nên khiêm tốn thì hơn, ngông nghênh quá dễ bị dạy đời.

Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái váy mây lắc đầu khuyên giải: “Công tử à, thực lực của ngươi quá thấp, thật sự không nên tới đây, đừng nói đi vào mật cảnh sơn cốc kia, dù gặp phải những người tâm địa độc ác cũng vô cùng nguy hiểm, mau rời đi đi!”

Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái váy mây, cười nói: “Đa tạ cô nương nhắc nhở!”

Cô gái váy mây gật đầu, sau đó cùng chàng trai áo trắng bên cạnh đi vào sơn cốc.

Lúc này chàng trai áo trắng bên cạnh cô gái váy mây chợt nói: “Tỷ, người này không biết tự lượng sức mình, cảnh giới Địa Tiên mà cũng dám tới đây, tỷ nhắc nhở hắn làm gì?”

Cô gái váy mây hơi nhíu mày: “Nhắc nhở một câu thì mất cái gì?”

Chàng trai áo trắng khẽ nói: “Một người không nhìn rõ được bản thân mình, bây giờ tỷ nhắc nhở hắn có thể cứu được hắn nhất thời, nhưng sau này hắn cũng sẽ chết ở nơi khác thôi”.
Chương 605: Tuế Nguyệt Kiếp!

Cô gái váy mây lắc đầu: “Thanh niên đó đi tới đây có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nếu không với thực lực của hắn sẽ không tới đây mạo hiểm, nên ta mới nhắc nhở, nếu hắn nghe thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu hắn không nghe thì cũng không có cách nào!”

Chàng trai áo trắng cười bảo: “Nếu là đệ, đệ sẽ chẳng nhắc nhở hắn đâu, dẫu sao cũng đâu được lợi gì!”

Cô gái váy mây lắc đầu: “Chỉ là một chuyện cỏn con thôi, mong cầu lợi ích gì?”

Nói rồi cô ấy nhìn chàng trai áo trắng với vẻ không vui: “Tính này của đệ không được đâu, đi ra ngoài đừng quá khắt khe, gieo nhân thiện gặp quả thiện, gieo nhân ác gặp quả ác, làm người đừng quá ích kỷ, kẻo lại nhận lấy quả ác, tự chuốc họa vào thân”.

Chàng trai áo trắng cười khẽ, không cãi lại.

Chẳng mấy chốc, hai tỷ đệ đã đi vào sơn cốc.

Sau khi hai người vào sơn cốc, Diệp Quân lại chờ một lúc rồi mới đi vào.

Vừa tới gần sơn cốc, Diệp Quân đã cảm nhận luồng uy áp cường đại đáng sợ, đè nặng khiến hắn hơi ngạt thở.

Mạnh quá!

Diệp Quân nhìn bầu trời trong sơn cốc lóe lên tia sét, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, Tuế Nguyệt Kiếp này không phải điều mà bây giờ hắn có thể chống cự, nếu không có đá Tỵ Kiếp, hắn cũng không dám đến đây!

Mà chắc là Tháp gia có thể chịu được!

Sau khi vào sơn cốc, phía trước không xa có một lôi khu, Diệp Quân phát hiện trong lôi khu có bảy người đang cố gắng duy trì trận pháp chống lại lôi uy ấy.

Bảy người lần lượt thi pháp, duy trì bảo vệ trận pháp của họ, nhưng có thể nhìn ra được cả bảy người đã gần như kiệt sức, chết chỉ là vấn đề thời gian.

Đương nhiên Diệp Quân không chọn cách ra tay giúp đỡ, tuy hắn có đá Tỵ Kiếp nhưng hắn không muốn để lộ ở nơi này. Dù có thể cứu bảy người kia, nhưng hắn không dám chắc nếu cứu xong, họ có rêu rao chuyện hắn có đá Tỵ Kiếp hay không, hay thậm chí bọn họ sẽ ra tay luôn với hắn!

Bản chất con người rất xấu xa!

Hắn không dám cược!

Dù sao bây giờ hắn tự bảo vệ mình còn khó, trước khi có thực lực mạnh tuyệt đối, làm việc tốt nên suy nghĩ cẩn thận trước!

Diệp Quân cẩn thận đi vòng qua lôi khu bên đó, sau đó men theo vòng ngoài chầm chậm đi vào chỗ sâu, rất nhanh hắn đã đi qua một khe núi, cách khe núi mấy nghìn trượng có một ngọn núi cao vạn trượng, phía trên đỉnh núi loáng có thể thấy thoáng mấy tòa kiến trúc cổ kính nguy nga.

Diệp Quân nhìn lên đỉnh núi, trong lòng biết rằng có lẽ đây là Thượng Thanh Tông trong truyền thuyết.

Diệp Quân men theo bậc thang đá xanh trước mặt đi về phía xa, khi tới chân núi, hắn xoay người nhìn về cách đó không xa, bên phải, ngoài phạm vi mấy chục trượng có một tấm bia, trên bia có ba chữ lớn: Thượng Thanh Tông!

Đúng lúc này, trên núi chợt vang lên tiếng đánh nhau, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, hắn không nghĩ nhiều mà tăng nhanh bước chân, men theo thang đá đi lên đỉnh núi. Lên đến đỉnh núi, Diệp Quân nhìn thấy người đang đánh nhau ở đó chính là hai tỷ đệ cô gái váy mây lúc nãy.

Đối thủ của họ là một hình nộm sắt đen cầm kiếm sắt, hình nộm cầm kiếm sắt một đấu hai mà vẫn hoàn toàn áp đảo hai tỷ đệ cô gái váy mây, họ gần như không có năng lực đánh trả!

Nhìn hình nộm đó, vẻ mặt Diệp Quân chấn động, thực lực của hình nộm này còn mạnh hơn Trần Quyền lúc trước, nếu ở vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ thì Đại Đế cũng không phải đối thủ của nó!

Lúc này người phụ nữ bí ẩn chợt nói: “Có lẽ đây là thuật hình nộm đã thất truyền từ lâu, ta cũng chỉ thấy trên sách cổ, không ngờ trên đời lại thật sự có phương pháp tu luyện đáng sợ này. Thực lực của hình nộm này đã đạt tới Bán Bộ Đại Đế rồi!”

Bán Bộ Đại Đế!

Diệp Quân gật đầu, thực lực của hình nộm này rất lợi hại, hơn nữa chất liệu tạo nên nó còn rất đặc biệt, trong lúc chiến đấu, sức mạnh của hai tỷ đệ cô gái váy mây tấn công lên người nó mà nó chẳng hề mảy may chút nào!

Lúc này người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Ngươi có thể phát triển ở Loạn Tinh Giới này, nếu ngươi học được hết văn minh võ đạo của nền văn minh Vĩnh Sinh thì càng tốt”.

Diệp Quân cười nhẹ, đang định nói thì lúc này hình nộm phía xa chợt chém vào chàng trai áo trắng, sức mạnh ấy khiến hắn ta bay ra xa nghìn trượng, nhưng nó không đuổi theo hắn ta mà quay lại chém cô gái váy mây.

Thấy hình nộm chém tới, cô gái váy mây biến sắc, cô ấy phất tay áo, một luồng lưu quang bay ra.

Rầm!

Lưu quang vỡ vụn, cô gái váy mây bị hất văng, hình nộm lao về phía trước, dùng kiếm đâm về phía cô ấy, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt cô ấy.

Mặt cô gái váy mây xám ngắt, cô ấy không thể ngăn được nhát kiếm này!

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo của cô ấy, ngay sau đó một thanh niên xuất hiện trước mặt cô, hắn chém ra một nhát kiếm.

Bùm!

Nhát kiếm này đã ngăn được hình nộm, nhưng sức mạnh từ thanh kiếm của hình nộm lại đẩy cả Diệp Quân và cô gái váy mây ra xa mấy trăm trượng.

Vừa dừng lại, Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay phải đã rách toác, có thể thấy xương trắng lộ ra.

Sức mạnh vô cùng đáng sợ!

Diệp Quân kinh hãi.

Mà lúc này, hình nộm đó lại đột nhiên biến mất tại chỗ.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nheo mắt, kéo cô gái váy mây sang một bên: “Cô nương, hình nộm này quá mạnh, cô tránh sang một bên đi kẻo bị thương, để ta đối phó!”

Nói xong hắn lao ra.

Phía sau, cô gái váy mây nhìn Diệp Quân lao ra mà sửng sốt.
Chương 606: Tỷ đừng giả ngốc với đệ

Diệp Quân không khoanh tay đứng nhìn, cô gái mặc váy mây này tâm địa lương thiện, xứng đáng được hắn cứu.

Sau khi đấu một kiếm với con rối kia, Diệp Quân thầm kinh hãi. Sức mạnh của con rối này vượt khỏi dự liệu của hắn, đương nhiên, hắn cũng thấy phấn khích hơn. Từ sau khi đột phá, hắn đã muốn đấu một trận cho thỏa lòng rồi, xem thử thực lực của mình tới đâu, bây giờ vừa hay có con rối này để luyện.

Diệp Quân đâm một kiếm về phía con rối, tốc độ kiếm cực nhanh, tích tắc đã đâm thẳng về phía cổ họng con rối. Con rối không những không lùi mà còn bước tới, đồng thời đâm kiếm ra, nhát kiếm này cũng đâm về phía cổ họng Diệp Quân, lấy mạng đổi mạng.

Diệp Quân biết cơ thể con rối như tường đồng vách sắt, đao kiếm không đâm thủng, nào dám lấy mạng đổi mạng như nó được chứ? Hắn lập tức lắc người né sang bên, nhưng lúc này, con rối bỗng đổi đâm thành chém, chém kiếm về phía Diệp Quân với tốc độ cực nhanh, Diệp Quân cả kinh vội lấy kiếm đỡ ngang.

Keng!

Nhát kiếm này chém xuống khiến Diệp Quân bị chém lui ra nghìn trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã rướm máu.

Thấy cảnh này, cô gái váy mây hoảng hốt, cô ấy bay tới bên cạnh Diệp Quân, vội hỏi: "Công tử không sao chứ?"

Diệp Quân lau máu trên khóe miệng rồi nhìn cánh tay của mình, cánh tay phải của hắn đã nứt toác, máu tươi không ngừng phun ra, trông rất ghê.

Nhìn cánh tay của mình, Diệp Quân thầm thấy kinh hãi, con rối này mạnh khủng khiếp, hơn nữa cơ thể lại vô cùng rắn chắc, thần vật bình thường khó có thể khiến nó bị thương, công thủ toàn diện!

Đúng lúc này, con rối kia bỗng cầm kiếm thẳng đứng giữa trán, búng xéo tay trái về phía mặt đất.

Thấy thế, Diệp Quân vội kéo cô gái váy mây: "Cô nương, sức mạnh của thứ này khiếp người, chúng ta không phải là đối thủ của nó, rút!"

Vừa dứt lời, con rối kia đã tấn công về phía hai người, Diệp Quân kéo cô gái váy mây bỏ chạy.

Bị Diệp Quân kéo tay, cô gái váy mây đỏ mặt, cô ấy nào đã thân mật với đàn ông thế này bao giờ đâu? Cô ấy muốn giằng ra theo bản năng, nhưng Diệp Quân nắm chặt quá, lại thêm hai người đang trong tình cảnh nguy hiểm nên cô ấy cứ để mặc, lòng thầm nhủ, mình đã phản kháng mà huynh ấy nắm chặt quá thì thôi, không liên quan gì tới mình.

Ngay lúc ấy, sau lưng hai người bỗng vang lên giọng nói của chàng trai áo trắng: "Tỷ, còn đệ nữa mà! Sao tỷ quên đệ luôn vậy?"

Nghe thấy giọng của chàng trai áo trắng, cô gái bỗng sực tỉnh, suýt thì quên mất đệ đệ. Cô ấy vội quay đầu nhìn, may là ba người bọn họ đã chạy xa mấy nghìn trượng, con rối kia không đuổi theo mà lui trở về đứng trước đại điện ở đằng xa.

Ba người đều thở phào nhẹ nhõm!

Diệp Quân lấy một viên đan dược ra uống sau đó lại đưa một viên cho cô gái váy mây: "Cho cô nương này!"

Cô gái váy mây cũng không từ chối, khẽ cười: "Đa tạ!"

Nói rồi cô ấy nhận viên đan dược nhưng không uống mà cất đi.

Chàng trai áo trắng bên cạnh bỗng hỏi: "Ta thì sao? Ta không có à?"

Diệp Quân nhìn chàng trai áo trắng: "Ngại quá, ta không có nhiều đan dược, xin thứ lỗi!"

Hắn không có nhiều đan dược thật!

Nghe Diệp Quân nói vậy, chàng trai áo trắng bĩu môi, hắn ta trợn mắt nhìn Diệp Quân nhưng Diệp Quân lại bơ đẹp hắn ta sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu trị thương.

Lúc này, cô gái váy mây bỗng lấy ra một bình ngọc trắng đưa tới trước mặt Diệp Quân: "Cho huynh này!"

Trong bình ngọc có năm viên đan dược cấp Đế!

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn biết tài nguyên của nơi này thiếu thốn, đan dược cấp đế rất khan hiếm, ông lão áo bào xám lúc trước còn không có lấy một viên đan dược cấp Đế nào luôn đấy, thế mà cô gái váy trắng này một lần cho hắn những năm viên đan dược cấp Đế!

Thân phận của cô gái này không đơn giản!

Diệp Quân cũng không từ chối, nhận bình đan dược: "Đa tạ!"

Cô gái váy trắng cười nói: "Ta tên Nam Cung Tuyết, còn huynh?"

Diệp Quân đáp: "Diệp Quân!"

Chàng trai áo trắng đứng bên cạnh bỗng hỏi: "Có phải là Diệp tộc - đại tộc ở Nam Cực Thần Châu không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Chàng trai áo trắng lại hỏi: "Là tán tu à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy".

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, không hỏi thêm gì.

Nam Cung Tuyết lại hơi bất ngờ: "Huynh thật sự là tán tu à?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừm!"

Nam Cung Tuyết cười nói: "Vậy huynh thật sự rất lợi hại, là một tán tu, không dựa vào cha mẹ, không dựa vào bối cảnh gia thế lại có thể tu được đến trình độ này, hơn nữa năng lực chiến đấu lại mạnh đến cỡ này. Đỉnh thật!"

Diệp Quân cười gượng: "Cũng tàm tạm thôi!"

Nam Cung Tuyết nhoẻn miệng cười, cô ấy quan sát Diệp Quân. Diệp Quân mặc một bộ trường sam màu mây trắng, bên trong mặc áo bào màu xanh, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, lại cộng thêm hắn ôn tồn lễ độ, cư xử đúng mực, thật sự là một quân tử phong độ.

Nam Cung Tuyết nhìn mãi nhìn mãi rồi chợt thất thần, chàng trai áo trắng bỗng kéo tay áo cô ấy: "Tỷ, đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ!"

Mặt Nam Cung Tuyết càng đỏ ửng.

Thấy thế, chàng trai áo trắng cạn lời. Hắn ta không phải là kẻ ngốc, sao không nhìn ra tỷ tỷ của mình có thiện cảm với chàng trai kiếm tu này cơ chứ?

Chàng trai áo trắng kéo Nam Cung Tuyết sang bên, nhắc nhở: "Tỷ, hắn chỉ là một tán tu thôi!"

Nam Cung Tuyết bình thản hỏi: "Tán tu thì sao?"

Chàng trai áo trắng trầm giọng nói: "Tỷ đừng giả ngốc với đệ, tộc Nam Cung chúng ta là đại tộc, chúng ta không làm chủ được hôn nhân của mình đâu, tỷ mà ưng ý chàng trai này, không chỉ hại bản thân tỷ mà còn hại cả hắn nữa!"

Nam Cung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giậc: "Gì mà ưng ý chứ, Nam Cung Vân, đệ nói lung tung cái gì vậy?"

Nói rồi cô ấy giơ tay lên đấm vào mặt Nam Cung Vân.

Ầm!

Do không kịp đề phòng, Nam Cung Vân bị đánh bay ra cả trăm trượng!

Nam Cung Vân ngơ luôn.

Sau một hồi, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng bỗng đứng lên, bây giờ thương tích của hắn đã hồi phục kha khá rồi.

Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết, cười nói: "Nam Cung Tuyết cô nương, tiếp theo hai người định thế nào?"

Nam Cung Tuyết hỏi lại: "Huynh thì sao?"

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, sau đó nói: "Ta muốn tiếp tục thử!"

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: "Huynh có nắm chắc phần thắng không?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không chắc chắn, nhưng vẫn muốn thử".

Nam Cung Tuyết lập tức nói: "Ta đi với huynh!"

Diệp Quân hơi do dự.

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: "Huynh sợ ta liên lụy huynh à?"

Diệp Quân cười đáp: "Sao vậy được? Thực lực của Nam Cung Tuyết cô nương rất mạnh, ta cũng không có lòng tin thắng được cô nương".

Hắn không hề nói điêu, cô gái này là cường giả cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, thực lực rất mạnh, hắn không nắm chắc phần thắng khi đánh đơn với đối phương.

Nam Cung Tuyết cười nói: "Vậy chúng ta cùng đi thôi!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được!"

Nói rồi hắn nhìn Nam Cung Vân ở đằng xa, Nam Cung Vân lập tức nói: "Đương nhiên là ta sẽ đi cùng hai người rồi".

Nam Cung Tuyết lại nói: "Đệ về tộc đi!"

Nam Cung Vân sững người, Nam Cung Tuyết trầm giọng nói: "Thực lực của đệ quá yếu, ở đây nguy hiểm trùng trùng".

Lúc trước, Nam Cung Vân còn không đỡ nổi một nhát kiếm của con rối kia, tiếp tục ở đây thì chỉ là gánh nặng thôi.

Nam Cung Vân hơi buồn bực, Nam Cung Tuyết bỗng nhíu mày, Nam Cung Vân nhìn thấy vậy thì bất giác lùi sau mấy bước, hắn ta hơi sợ người tỷ tỷ này.

Nam Cung Vân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, trong lòng thở than, hắn ta cũng biết thực lực của mình đúng là quá yếu, hắn ta cũng không có dũng khí đối đầu lại với con rối kia.

Nghĩ vậy, Nam Cung Vân nói: "Tỷ, vậy tỷ cẩn thận nhé, đệ về tộc trước!"

Đoạn, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái, rồi quay người rời đi.

Sau khi Nam Cung Vân đi, Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong hắn đi về hướng đỉnh núi, hắn đã rất háo hức muốn đấu lại với con rối kia.
Chương 607: Trả tiền, trả tiền

Chẳng bao lâu, hai người đã tới đỉnh núi, con rối kia vẫn đứng bất động trước cửa đại điện.

Diệp Quân không hề phí lời, hắn bỗng biến mất tại chỗ, con rối ở đằng kia cũng biến mất!

Vụt!

Vụt!

Hai âm thanh xé gió vang lên, hai thanh kiếm lướt qua đâm về phía nhau.

Diệp Quân không đối đầu trực diện với con rối kia, khi kiếm còn cách con rối nửa trượng thì Diệp Quân bỗng thi triển kiếm vực, một luồng sức mạnh ghê gớm trực tiếp trấn áp con rối.

Nam Cung Tuyết đứng bên cạnh thấy Diệp Quân thi triển kiếm vực thì đôi mắt xinh đẹp long lanh, kinh ngạc hô lên: "Kiếm vực!"

Ở phía xa, khi kiếm vực vừa xuất hiện, tốc độ kiếm của con rối lập tức bị trấn áp, chính vào giây phút này, trường kiếm của Diệp Quân đâm thẳng vào cổ họng của con rối.

Keng!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh lùi ra trăm trượng!

Vừa dừng lại, Diệp Quân thầm thấy kinh hãi, con rối này không chỉ có sức mạnh kinh người mà phòng ngự cũng quá khủng khiếp.

Không dám nghĩ nhiều nữa vì con rối kia đã đánh tới!

Diệp Quân bỗng đâm ra một nhát.

Đạo Kiếm!

Nhát kiếm này vừa đâm ra, Nam Cung Tuyết đứng đằng xa vô cùng kinh ngạc: "Kiếm kỹ này..."

Ầm!

Phía xa, con rối kia bị Diệp Quân đánh lui, mà lúc nó vừa lùi lại, Diệp Quân bỗng thừa thắng xông lên, mạnh mẽ chém một nhát xuống.

Ba mươi đạo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Một đạo kiếm quang chém lên người con rối, sức mạnh khủng bố đánh nó bay ra, sau cùng đập mạnh lên vách đá, vách đá rung lên kịch liệt, nhưng con rối thì lại không bị hư hại chút nào.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện mình xuất liên tiếp hai nhát kiếm mà con rối này không bị gì cả!

Giỏi chịu đòn quá!

Sắc mặt của Nam Cung Tuyết đứng một bên cũng vô cùng nặng nề, uy lực hai nhát kiếm này của Diệp Quân đáng sợ đến vậy mà không thể làm tổn hại gì đến con rối này, lực phòng ngự của nó quả thật quá phi thường.

Đúng lúc này, con rối bỗng xông lên trước, hóa thành nghìn vạn kiếm quang.

Diệp Quân hoảng hốt.

Hắn không ngờ thứ này còn biết cả kiếm kỹ!

Không nghĩ nhiều, hắn bước tới trước đâm kiếm ra.

Đạo Kiếm!

Rầm!

Nghìn vạn kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay nhưng lần này con rối cũng phải liên tiếp lùi sau, cuối cùng đập mạnh vào vách đá kia mới dừng lại.

Diệp Quân vừa rớt đất đã cảm thấy ngũ tạng mình như vỡ nát, máu không ngừng tuôn ra qua khóe miệng.

Bấy giờ, Nam Cung Tuyết xuất hiện sau lưng Diệp Quân, cô ấy đỡ hắn dậy rồi lấy một viên đan dược cấp Đế ra cho hắn uống.

Diệp Quân dùng đan dược xong thì thương thế hồi phục nhanh chóng.

Nam Cung Tuyết trầm giọng nói: "Diệp công tử, thực lực của con rối này quá mạnh, chúng ta..."

Diệp Quân: "Không sao!"

Nói rồi hắn lại xông ra.

Nam Cung Tuyết sững sờ, còn đánh tiếp à?

Cứ như vậy Diệp Quân hết lần này tới lần khác khiêu chiến con rối, tuy mới đầu lần nào cũng bị đánh bại nhưng hắn cũng học hỏi được rất nhiều, sau mấy ngày tốc độ của hắn nhanh dần lên, sức lực cũng càng lúc càng mạnh!

Ầm!

Diệp Quân lại bị con rối kia chém bay, mà lần này, hắn vừa dừng lại thì cơ thể đã bộc phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ!

Chân Tiên!

Thấy Diệp Quân đột phá Chân Tiên, Nam Cung Tuyết bỗng thấy kinh ngạc, cô ấy không ngờ Diệp Quân lại đột phá trong lúc chiến đấu.

Mà sau khi Diệp Quân đạt đến Chân Tiên, thực lực của hắn lại có thay đổi cực lớn.

Diệp Quân chợt biến mất tại chỗ.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Lần này, là ba mươi lăm đạo chồng chéo!

Tuy chỉ hơn năm đạo nhưng uy lực lại tăng lên gấp nhiều lần.

Nhát kiếm này xuất ra, trời đất vỡ nát!

Ầm!

Con rối kia bị chém bay, sau cùng đập mạnh lên vách đá, vách đá rung lên kịch liệt, cùng lúc đó, trên người con rối cũng xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm!

Có thể chém nó bị thương rồi!

Diệp Quân nở nụ cười khi nhìn thấy điều này.

Vẫn là chiến đấu mới có thể khiến thực lực được nâng cao nhanh hơn!

Chiến đấu với con rối, từng giây từng khắc hắn luôn ở trong trạng thái đề phòng cao độ, vì chỉ bất cẩn một chút thôi thì sẽ bị con rối này đánh bị thương nặng. Hơn nữa, trong trạng thái chiến đấu, tìm lực của hắn cũng được kích thích, thực lực tổng thể cũng sẽ được nâng cao.

Qua một lúc lâu sau, Diệp Quân bỗng xuất một kiếm chém lui con rối kia!

Ba mươi chín đạo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo!

Sức mạnh của nhát kiếm trùng điệp này khiến con rối kia hơi đỡ không nổi, bị đánh bay. Mà sau khi nó dừng lại, Diệp Quân ở phía xa lại tiếp tục xông về phía nó.

Lại đánh ra một nhát kiếm!

Con rối bất giác giơ kiếm lên đỡ.

Keng!

Một mảng kiếm quang vỡ nát, con rối kia bị đánh bay thẳng ra xa, đập mạnh vào vách đá, mà khi nó dừng lại, kiếm quang đầy trời, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào ngực nó, con rối đứng bất động!

Sau khi đánh bại con rối, Diệp Quân nằm trên đất, sức cùng lực kiệt.

Mệt chết đi được!

Đặc biệt là phải đấu với con rối không có cảm xúc, thân xác lại khủng bố thế này, vì nó không sợ chết.

Còn khiến người ta đau đầu hơn cả thể tu!

Nam Cung Tuyết đứng bên cạnh quá đỗi kinh ngạc, cô ấy không ngờ chàng trai kiếm tu này lại có thể đánh bại được con rối Bán Bộ Đại Đế. Mạnh quá!

Chẳng trách người ta nói tuy tán tu rất nghèo nhưng một khi có thể phát triển thì sẽ cực mạnh.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Quân thu con rối đã đứng im bất động ở phía xa lại, bàn bạc với Nam Cung Tuyết một lát, sau đó đi về phía cánh cửa kia. Hai người vừa đi vừa đề phòng, không dám sơ suất.

Vừa vào trong cửa, một người đã chậm rãi đi tới, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều sững sờ.

Có người sao?

Người đi tới thấy Diệp Quân và Nam Cung Tuyết cũng hơi ngẩn ra, rõ ràng không ngờ có người vào được trong này.

Một giây sau, người kia nhìn Diệp Quân rồi trợn tròn mắt: "Là ngươi! Ngươi..."

Nói rồi, người kia bước tới trước chộp lấy tay Diệp Quân: "Mẹ kiếp, trả tiền! Mau trả tiền!"

Diệp Quân ngơ ngác, trước giờ mình có mượn tiền ai đâu!

...
Chương 608: Còn chưa ra đời!

Trả tiền!

Diệp Quân nghe mà ngớ người ra, trả tiền gì?

Diệp Quân rút tay lại theo bản năng, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông trước mặt cầm tay hắn chặt như xích, tay phải hắn không thể nào cử động được!

Diệp Quân kinh hãi, sức mạnh của người đàn ông này khủng bố quá.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, lại nói: "Trả tiền! Mau trả tiền!"

Diệp Quân đè nén sự kinh hãi trong lòng, lễ phép hỏi: "Tiền bối, có phải ông nhận nhầm người rồi không?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Có phải ngươi họ Diệp không?"

Diệp Quân hết sức ngạc nhiên: "Sao tiền bối biết?"

Người đàn ông lại nói: "Có phải cha ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian - Diệp Huyên không?"

Diệp Quân kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng như sóng cuộn biển trào, người này lại quen biết cha mình?

Người đàn ông: "Ta không nhận nhầm người, trả tiền đi!"

Diệp Quân cười khổ: "Tiền bối, ta và ông không hề quen biết, sao ông lại bảo ta trả tiền chứ?"

Người đàn ông xòe tay, một tờ giấy xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân nhìn lướt qua thấy trên đó có ghi một dòng: Hôm nay mượn nơi này vô số bảo vật, con trai sẽ trả.

Con trai trả?

Diệp Quân nhìn người đàn ông: "Đây là cha ta viết à?"

Người đàn ông gật đầu: "Chuẩn, ngươi xem đi, còn có dấu tay máu nữa".

Diệp Quân nhìn dấu tay máu kia thì đen mặt!

Cha mượn đồ để con trai trả sao?

Vậy cũng được luôn?

Giây phút này hắn bỗng cảm thấy năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài chưa triệt để.

Người đàn ông bình tĩnh nói: "Trả tiền đi!"

Lúc nói chuyện, ông ta cầm chặt tay Diệp Quân như sợ hắn chạy mất.

Diệp Quân chần chừ rồi nói: "Tiền bối, trên đời làm gì có lý này cơ chứ?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt không mấy thân thiện: "Không phải ngươi muốn bùng nợ đấy chứ?"

Diệp Quân nói: "Cha ta mượn mà!"

Người đàn ông: "Nhưng ông ta bảo ngươi trả, ngươi là con trai ông ta, đúng không? Người ta nói cha nợ con trả là chuyện hiển nhiên, thế nên... ngươi còn vấn đề gì nữa không?"

Diệp Quân trầm tư một lúc rồi hỏi: "Ông ấy mượn bao nhiêu?"

Nếu mượn ít thì hắn trả.

Vì dù sao cũng là cha mình mà.

Thấy Diệp Quân chịu nhận, người đàn ông khẽ cười: "Không nhiều, dồn lại chắc tầm mấy chục tỷ linh nguyên!"

"Cái gì!"

Diệp Quân giật mình, trợn tròn mắt: "Mấy chục tỷ linh nguyên?"

Nam Cung Tuyết đứng bên cũng há hốc mồm, khó tin, mấy chục tỷ linh nguyên? Sao có thể?

Người đàn ông gật đầu: "Đúng rồi, ngoài mấy chục tỷ linh nguyên còn có vô số thần vật nữa".

Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối.

Cha thế này, không có còn hơn!

Thấy Diệp Quân lắc đầu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Ngươi muốn quỵt nợ à?"

Ông ta không thể làm gì được cha của chàng trai trước mặt, vì cha hắn là vua dựa dẫm. Nhưng thằng nhóc này thì khác, thằng nhóc này vắt mũi chưa sạch, ông ta có cả nghìn cách để trị hắn, cùng lắm thì ông ta cướp cũng được.

Không đúng, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, sao có thể nói là cướp được chứ?

Diệp Quân nhìn người đàn ông này, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, nếu ta dốc toàn lực thì được bao nhiêu phần thắng ông ta?"

Tiểu Tháp: "Mười phần!"

Diệp Quân khấp khởi vui mừng, nhưng Tiểu Tháp lại nói: "Ông ta nắm hết mười phần!"

Nụ cười của Diệp Quân đông cứng.

Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nói chuyện với ta, ông ta nghe được đấy".

Diệp Quân nín thinh, chợt thấy gượng gạo.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta cũng là một người hiểu lý lẽ, năm xưa cha ngươi cướp... à, mượn chỗ ta vô số bảo vật và linh nguyên, ông ta cũng đã viết giấy nợ nói con trai sẽ tới trả. Ngươi là con trai ông ta, đương nhiên ngươi phải trả nợ rồi! Mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, đúng không?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Tiền bối, sao ông không bảo cha ta trả luôn?"

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, thầm nhẩm trong bụng: Nếu ta đánh lại cha ngươi thì còn cần phải tìm ngươi à?

Đương nhiên, ông ta sẽ không nói lời này ra.

Vũ Thần ông ta cần sĩ diện!

Người đàn ông bình tĩnh nói: "Trên giấy nợ viết rõ là con trai trả, đương nhiên ta phải tìm ngươi rồi, tìm cha ngươi làm gì?"

Diệp Quân bỗng cười: "Tiền bối nói có lý, mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên, người nhà họ Dương ta mượn tiền thì người nhà họ Dương ta sẽ trả!"

Thấy Diệp Quân bỗng nhiên thay đổi thái độ, người đàn ông thấy hơi bất ngờ, lòng thầm đề phòng, phải cẩn thận khi đối phó với con của vua dựa dẫm mới được.

Diệp Quân lại nói: "Bây giờ ta không có tiền!"

Người đàn ông nhíu mày.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Đương nhiên rồi, người nhà họ Dương ta tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Hay là thế này đi, ta lại viết cho ông một giấy nợ nữa, cha ta mượn tiền, ta không trả nổi thì để con trai của ta tới trả!"

Tiểu Tháp: "..."

Người đàn ông nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Con trai ngươi ở đâu?"

Diệp Quân do dự một lát rồi trả lời: "Còn chưa ra đời!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK